Trong phòng Ngôn Diệc Quân chỉ sáng một chiếc đèn tường, ánh sáng vàng ấm ấp mê hoặc, chiếu bóng hai người trùng điệp trên vách tường.

Đoạn Hồi Xuyên lần đầu bị nam nhân đè trên tường hôn môi, không thích ứng lắm với thay đổi đột ngột này, hắn ôm lấy Ngôn Diệc Quân mảnh dẻ mà cũng không gầy yếu, trao đổi hơi thở, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.

Hắn rất muốn tiếp tục nữa, phóng túng một cái, ôm người vào phòng ngủ, thuận lý thành chương phát sinh sự tình của thế giới người lớn.

Trước mắt bầu không khí vừa vặn, cảnh tối lửa tắt đèn, không người quấy rối, nhiệt tình và ám muội, tất cả những kiêng kỵ cùng bi quan đều bị bỏ lại phía sau.

Không cần biết tương lai, cũng không ai hiểu rõ quá khứ, duy nhất có thể giữ là hiện tại, ở trong lòng bàn tay của hắn, ở trên môi và đáy mắt của y.

Tiếng vải vóc ma sát và tiếng nước mơ hồ bị đêm đen che giấu, bản năng cùng lý trí ở trong đầu kịch liệt giao chiến.

Kim đồng hồ trên vách tường chuyển động không ngừng nhắc nhở Đoạn Hồi Xuyên, thời gian đã muộn lắm rồi, không thể tiếp tục lãng phí nữa, cơ hội tốt chỉ có đêm nay không thể để mất trắng.

Lý trí trói buộc còn tay chân hắn lưu luyến, tiếp tục cũng không phải, đẩy ra cũng không nguyện.

Đoạn Hồi Xuyên tâm lý bị mắc, tay ôm nam nhân chặt hơn chút nữa.

Tay Ngôn Diệc Quân đặt trên vai đối phương bắt đầu thử thăm dò đi xuống, cúc áo đầu tiên dễ dàng cởi ra, lại xuống chút nữa, tay bỗng nhiên bị Đoạn Hồi Xuyên bắt được.

Không thể tiếp tục nữa! Hắn sẽ không nhịn được!

Đoạn Hồi Xuyên khí tức đã không quá vững vàng, hắn lo lắng liếc nhìn đồng hồ, kim giờ đã gần đến mười một giờ.

Ngôn Diệc Quân động tác ngưng lại, chú ý tới tinh thần của hắn  —— vừa nãy hôn, chẳng lẽ là y hiểu sai ý? Đoạn Hồi Xuyên không phải ý đó? Hay là nói, chỉ là cảm động với sự săn sóc quan tâm của mình, nhất thời kích động không nhịn được thân cận, hiện tại lại hối hận rồi?

Ý thức được điểm này, dục vọng hừng hực choán hết thần trí dần dần bị dập tắt, y thoáng đứng thẳng, kéo ra một chút khoảng cách.

“Xin lỗi, vừa nãy không kìm lòng được, là tôi không có tự trọng…” Ngôn Diệc Quân nhắm mắt thật lâu, khóe miệng ửng đỏ cùng đuôi mắt vẫn còn nói chưa hết triền miên, thời điểm mở mắt ra, ánh mắt ngàn lời quyến luyến cũng không thấy nữa.

Vẫn còn kịp.

Y tự nói với lòng mình, lúc này lùi về sau một bước, ít nhất còn có thể duy trì sự thân mật đặc biệt này.

Y cưỡng bách mình nuốt nỗi cay đắng và mất mát xuống, thử dắt dắt khóe miệng, muốn tạo ra một cái mỉm cười bình thản.

Nhưng cảm giác đột nhiên từ trong kì vọng không trọng lượng rơi xuống, tư vị này, thật là khó có thể chịu đựng.

“Tại sao lại xin lỗi?”

Đoạn Hồi Xuyên vẫn duy trì tư thế ôm lấy đối phương, mặt đầy nghi hoặc khó hiểu, lẽ nào Ngôn Diệc Quân không có ý đó? Nhưng mà vừa nãy, y rõ ràng hôn phi thường chủ động, còn kéo mình vào phòng.

Chẳng lẽ chỉ là nhất thời tình mê ý loạn, hiện tại tỉnh lại, y hối hận rồi?

Ngôn Diệc Quân nhất thời nghẹn lời, hơn nửa đêm mong ngóng chạy tới gõ cửa chính là y, cưỡng ép người kéo vào phòng chính là y, đè lên tường cưỡng hôn cởi áo cũng là y, không biết xấu hổ đến trình độ này, còn đạo đức giả mà nói?

“Tôi… Chỉ là tôi đơn phương, đối với anh… Coi như anh không trả lời cũng không sao, không cần cảm thấy phải chịu trách nhiệm.” Ngôn Diệc Quân khó khăn mở miệng, giọng trầm thấp đứt quãng, từng chữ từng câu chẳng khác nào dày vò.

Hai cánh tay buông xuống nắm thật chặt, ánh sao trong mắt y dường như mất đi hào quang, chỉ còn dư lại ảm đạm mệt mỏi, cảm xúc mãnh liệt khi nãy đã hao mòn gần hết.

Đoạn Hồi Xuyên phát hiện mình lại gây ra một cái sai lầm ngu xuẩn, cho dù hắn thực lực mạnh mẽ quét yêu đãng ma, nhưng phương diện tình cảm giống người ngu ngốc một chữ cũng không biết.

Vào lúc này, còn cần phí lời làm gì? Phản ứng thân thể mới là chứng minh thành thật nhất!

Đoạn Hồi Xuyên trầm mặt, trực tiếp ôm ngang Ngôn Diệc Quân lên, không nói một lời đi vào, trong lúc đối phương sững sờ há miệng, trực tiếp ném người lên ghế sofa rộng lớn, cúi người áp bức.

Hôn như bão ập đến, mi tâm, mí mắt, đôi môi, xuống chút nữa, một tấc cũng không buông tha, trên da thịt run rẩy dần xuất ra từng dấu ấn màu phấn hồng.

Ngôn Diệc Quân bị niềm vui cực lớn tấn công, cho nên nhất thời không bình tĩnh nổi, ngơ ngác thừa nhận đòi hỏi bá đạo dị thường của đối phương, gần như nghẹt thở, mất một lúc mới giật mình tìm về tâm tư chập trùng của chính mình.

Cánh tay y bị Đoạn Hồi Xuyên đẩy lên khóa chặt trong không gian chật hẹp của ghế sô pha, cổ thon dài bị ép ngửa ra, để cho đối phương vội vàng in vết tích sâu sắc lên người mình.

Vậy là hắn thật sự… Đối với y… Lần này không nghĩ sai rồi!

Ngôn Diệc Quân ôm chặt nam nhân trên người, lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi kéo nhăn áo của hắn, dùng lực mạnh đến nỗi cơ hồ ghìm ra hồng ấn, tình triều tưởng đã tắt phảng phất bị một đốm lửa nhen lên, nháy mắt lửa cháy hừng hực lan ra cả cánh đồng, che kín cả bầu trời.

Ngón tay của y như lược vuốt lên mái tóc đối phương, đi xuống thái dương, một lần lại một lần xoa xoa hai má, lòng bàn tay ấm ấp, cũng không biết là mồ hôi của ai chảy xuống.

Đoạn Hồi Xuyên nhẹ nhàng thở hổn hển, nắm chặt tay y, đôi môi kề sát bên tai, ý do vị tẫn: “Tuy rằng hiện tại anh cũng rất muốn cho em biết đến sự lợi hại của anh, nhưng mà, đêm nay tạm thời buông tha em…”

Ngôn Diệc Quân ngẩn ra, trong mê loạn trừng mắt nhìn, chốc lát mới phản ứng được ý tứ trong lời nói của đối phương, vành tai lập tức bị nhiễm đến hồng thấu: “Khục… Anh có chuyện gì?”

“Ừm.” Đoạn Hồi Xuyên phát ra một giọng mũi bất đắc dĩ, nhíu mày, do dự một chút, chậm rãi giải thích: “Anh muốn giúp Phương gia lấy được đất từ đường của Đoạn gia, đêm nay làm chút chuẩn bị.”

Ngôn Diệc Quân không ngờ lại là loại nguyên nhân này, đối với mình vừa nãy lo được lo mất, không khỏi có mấy phần dở khóc dở cười, giọng điệu toát ra sự u oán chính mình cũng chưa từng phát hiện: “Đoạn lão bản vì ủy thác làm việc suốt đêm, cũng không tránh khỏi quá chuyên nghiệp.”

Chuyên nghiệp đang tới nửa đường bỗng dưng bị đánh rơi.

“Khụ khụ.” Đoạn Hồi Xuyên ngượng ngùng hắng giọng, nói quanh co: “Ở trong đó có đồ vật anh nhất định phải lấy được.”

“Ồ?” Ngôn Diệc Quân âm cuối hơi cao, buông xuống ánh mắt lấp lóe, từ trong lời này mơ hồ có mấy phần suy đoán.

Đoạn Hồi Xuyên thở dài, từ trên người y bò lên, nâng chung trà lên uống mấy chén trà lạnh, ngửa đầu trút xuống mấy ngụm lớn, thế mà vẫn cứ như muối bỏ biển, nửa điểm khô khan trong cổ họng cũng không có giảm bớt.

Đột nhiên khắc sâu cái gì gọi là tự mình làm bậy thì không thể sống.

Nguồn nhiệt trên người đột nhiên rời đi, vắng vẻ làm y lạnh cả người. Ngôn Diệc Quân bị đùa tới không trên không dưới, cũng có mấy phần khó chịu, y miễn cưỡng đè xuống trọc niệm trong lòng, ân cần nói: “Anh muốn đi làm cái gì? Không có gì nguy hiểm chứ?”

“Yên tâm đi, cõi đời này người có thể uy hiếp được anh, còn chưa có sinh ra đâu.” Đoạn Hồi Xuyên dễ dàng cười cười, trong ánh mắt tràn ngập sự tự tin mạnh mẽ, nhưng hắn cũng không dự định nói cho đối phương biết, chính mình là đi đến mộ nhà người ta trộm gà bắt chó, chỉ là ngẫm lại, đã muốn rợn cả tóc gáy.

Ngôn Diệc Quân không có tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ trầm mặc, xong không yên lòng mà căn dặn một câu: “Ngàn vạn cẩn thận.”

Đoạn Hồi Xuyên không ra ngoài bằng cửa chính, mà đi thẳng đến ban công.

Đêm nay ánh trăng rất tốt, ánh bạc nhàn nhạt tản mạn khắp tầng mây trút xuống sáng trong, dưới ánh trăng tất cả dường như khoác sương ngâm tuyết, hồ nước in bóng cây, tựa như ánh sáng đom đóm lấp loé.

Gió đêm thổi lất phất tóc Đoạn Hồi Xuyên, Ngôn Diệc Quân đứng ở phía sau hắn, hơi kinh ngạc mà nhíu mày: “Anh muốn từ nơi này đi?”

Đoạn Hồi Xuyên hơi nghiêng mặt sang bên, dưới ánh trăng nụ cười yên tĩnh ôn nhu: “Ở đây thuận tiện. Anh đi —— “

Chưa nói hết tiếng đã nhẹ nhàng tung bay ở trong gió, Ngôn Diệc Quân chỉ cảm thấy hoa mắt, như là một ánh điện cắt xuyên bóng đêm, một người lớn sống sờ sờ trong nháy mắt đã biến mất ngay trước mặt, cả cái bóng cũng bốc hơi!

Ngôn Diệc Quân lại không có quá mức kinh ngạc, mà là nhìn bầu trời đêm suy nghĩ xuất thần nửa ngày, cuối cùng toát ra một tiếng thở dài, nửa là hoài niệm, nửa là ưu sầu.

—— xem ra lại một viên Chúc Đảo Thạch nữa sắp xuất hiện.

Cách ngày đó, cũng càng lúc càng gần.

Ngôn Diệc Quân chậm rãi xoa dấu hôn trên cổ, da dẻ phảng phất còn sót lại nhiệt độ ấm áp của người kia, y còn chưa hưởng thụ cảm giác ôm ấp người yêu cho đủ, đã bị hiện thực không chút lưu tình kéo trở lại.

Trong phòng khách điện thoại di động không đúng lúc reo lên quấy rầy suy nghĩ của y.

Ngôn Diệc Quân đóng cửa sổ lại, mở ra màn hình hiện lên tin ngắn ——

Chấp Tiên Nhân: Dị tộc đang nhòm ngó hành tung Đoạn tiên sinh.

Ngôn Diệc Quân sầm mặt lại, vầng trán nhăn lại vài nếp, dị tộc? Xem ra cho dù y ngàn phòng vạn phòng, “bên kia” người tới vẫn là theo dõi Đoạn Hồi Xuyên.

Lần này đến tột cùng là tới vì Chúc Đảo Thạch cùng Thánh Giới? Hay chỉ là hướng về phía Đoạn Hồi Xuyên?

Nửa đêm, khách sạn cùng viện điều dưỡng bên hồ nhân tạo, nửa bóng người cũng không thấy.

Đầu thu gió đêm từ từ thổi gợn mặt hồ, giữa hồ chứa một vệt trăng tái nhợt, dưới sóng lớn trong hồ, vỡ thành từng mảnh ánh bạc nhỏ vụn nhảy múa.

Ba cái bóng vừa to vừa dài từ mặt hồ hạ xẹt qua, chúng nó đung đưa đuôi, vô thanh vô tức bơi đến cực nhanh, tấm vảy đen kịt vảy bị ánh trăng rọi ra như kim loại băng lãnh lạnh lẽo âm trầm, giống như rắn nước mà không phải rắn, phảng phất một loại chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết gọi là giao.

Thủy sinh trong hồ nhận ra hai luồng khí tức khủng bố của quái vật khổng lồ, sợ đến dồn dập né tránh, trốn sâu tránh xa.

Chúng nó cùng mặt nước đêm đen hòa làm một thể hoàn mỹ, nếu như không có hai cái sừng lạ lộ ra, cơ hồ không có cách nào nhận biết khách không mời mà đến trong hồ nước.

Ba con giao thừa lúc tối om bò lên bờ, dùng móng vuốt như chim ưng trèo trên ngọn cây, hoàn toàn ẩn nấp khí tức tự thân, bọn chúng bản lãnh khác có lẽ không đủ, thế nhưng truy tung cùng ẩn nấp thì là sở trường.

“Vũ đại nhân.” Một con bỗng nhiên mở miệng nói tiếng người, âm thanh khàn khàn, như là lá khô trong gió rì rào: “Chủ nhà kia, thật không giống nhân loại bình thường.”

“Phí lời.” Vũ lạnh lùng đưa ra hai chữ, ngẩng đầu xa xa ngước nhìn gian phòng của Ngôn Diệc Quân: “Hắn vừa nãy chính là từ gian phòng kia biến mất, tốc độ nhanh ngay cả ta cũng không thấy rõ.”

Ba con giao này, chính là khách ngày đó lục lọi phòng Hứa Vĩnh, tới từ dị giới đi tìm sự vụ sở trong bức ảnh.

“Hắn là ai? Là Vu tộc nhân sao?” Thủ hạ nghi hoặc mà hỏi.

Vũ nhếch môi, lộ ra đầu lưỡi dài đỏ thắm: “Muốn biết đi lên xem một chút mới biết, con quạ nếu như chết ở trên tay hắn, có lẽ trên người hắn có vật chúng ta muốn tìm. Đám Vu tộc nhân thực sự là phế vật, cũng không biết người trưởng điện hạ phái tới, lúc nào mới có thể đến.”

Thủ hạ suy nghĩ một chút, đề nghị: “Theo con quạ cung cấp tuyến báo, vu tộc hậu duệ ở hiện thế có một cái tổ chức bí mật, gọi là Bỉ Ngạn, chúng ta có tiếp xúc với thủ lĩnh của bọn họ hay không, đồng ý chút chỗ tốt, để bọn họ thay chúng ta bán mạng? Những người này là thổ dân, quen biết quy tắc thế giới này hơn so với chúng ta.”

Vũ biến sắc mặt, tức giận nói: “Ngu xuẩn, ngươi cho rằng ta không biết? Người của chúng ta cũng đã bẻ đi vài cái ở trên tay bọn họ rồi! Địch ý của Bỉ Ngạn đối với chúng ta rất lớn, hiện tại ai là người nắm quyền của bọn chúng cũng không biết, ngươi đi đâu đón xúc?!”

Thủ hạ ngượng ngùng cúi thấp đầu, nhỏ giọng biện giải: “Không phải đều là vu tộc tội nhân sao? Lẽ nào những người này không nghĩ tới rửa sạch thân phận?”

Vũ cười lạnh một tiếng, giọng căm hận nói: “Ta làm sao biết? Nói không chắc, những người này còn ảo tưởng Vu Vương chết đi phục sinh lại đấy. Bằng không, năm đó cũng sẽ không vì cướp đoạt Thánh Giới, đại náo bộ tộc ta tế điển, làm hại Thánh Giới thất lạc, còn có vị tiểu điện hạ kia…”

Thủ hạ vểnh tai lên tụ tinh hội thần lắng nghe chuyện cũ bí ẩn năm xưa, Vũ lại ngậm miệng, không nói nữa.

Một thuộc hạ khác quen thói yên lặng chỉ chỉ ban công gian phòng kia—— dĩ nhiên thấy một người đi ra!

Ngôn Diệc Quân bảo Chấp Tiên Nhân phát đi chỉ thị mới, do dự một chút, cuối cùng vẫn không yên lòng với Đoạn Hồi Xuyên, một lần nữa đi vòng vèo theo người kia rời đi ban công.

Thiên phú của y vu lực, không giống như con quạ cùng Phong Dã, người trước là nguyền rủa vu, vu lực đa số là nguyền rủa, thời điểm con quạ làm nhiệm vụ, thường thông qua việc triển khai chú thuật lên chính mình, trong thời gian ngắn ngủi hoá hình hoặc là bóng tối, nhờ vào đó nhiều lần thành công trốn tránh truy sát.

Con quạ là từ thế giới “bên kia” vượt sang, thay trưởng hoàng tử làm tiên phong.

Mà người sau là hậu duệ vu tộc mấy chục năm trước chạy nạn đến hiện thế, loại người này phần lớn là mai danh ẩn tích cùng nhân loại thông hôn sinh ra hài tử, thiên phú huyết thống không mạnh, chỉ là hỗn tạp vu, Bỉ Ngạn phần lớn thành viên tầng chót là từ bọn họ tạo thành.

Hỗn tạp vu cơ hồ so với người bình thường loại không mạnh hơn bao nhiêu, đại thể cần thông qua vu dược thức tỉnh trong huyết mạch ẩn giấu sức mạnh, Phong Dã chính là một cái trong số đó, thông qua vu dược đạt được phong hệ vu lực ngắn ngủi.

Mà Ngôn Diệc Quân khống chế được vu dược, dĩ nhiên là có thể khống chế những người này, tất cả sức mạnh của bọn họ khởi nguồn đều phải dựa vào Ngôn Diệc Quân ban tặng, hơn nữa Chấp Tiên Nhân với ngân tiên giống như ác mộng.

Quần tộc, tín ngưỡng, sức mạnh, quy tắc, cùng thưởng phạt, như vậy mới có thể đưa cái này tổ chức ngầm khổng lồ này vững vàng nắm giữ ở lòng bàn tay, triệt để quán triệt ý chí của Ngôn Diệc Quân.

Ngôn Diệc Quân thiên phú chính là vu y, nói đúng ra, là y và nguyền rủa song thiên phú, cho dù là trong thời gian vu tộc cường thịnh, cũng là kì tài hiếm thấy trăm năm khó gặp.

Đáng tiếc, y sinh ra ở cái thời đại xấu nhất, vu tộc phản loạn nhận tội, từ cường thịnh dần dần suy sụp, chết dần hoặc chạy trốn, những người còn lại cũng quá mai danh ẩn tích sống đời lưu vong.

Thiên phú của Ngôn Diệc Quân, không những không mang đến cho y vinh quang nên có, trái lại thành tội lỗi của y.

Y lẳng lặng đứng trong gió đêm, vô số ý nghĩ hỗn độn từ bốn phương tám hướng vọt tới, nhưng chỉ chớp mắt ngắn ngủi, y đã thoát ra khỏi nửa đời đau đớn thê thảm dài dằng dặc trong trí nhớ, nhíu nhíu mày —— đã lâu rồi chưa từng bị quá khứ quấy nhiễu.

Là bởi vì bây giờ muốn quá nhiều thứ, cho nên lo được lo mất sao?

Ngôn Diệc Quân chậm rãi nhắm mắt lại, hút cái tâm tình như mụn độc ăn vào xương này ra khỏi đầu, trở lại tư thái bén nhọn nhất.

Y nhìn quanh bốn phía, đại thể phán đoán ra phương hướng Đoạn Hồi Xuyên rời đi, cả người hóa thành một đường nhạt đến không thấy rõ, vô thanh vô tức dung nhập vào đêm tối, nhanh chóng đuổi theo…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện