Chờ thật lâu không có phản ứng —— ánh mắt Đoạn Hồi Xuyên giống như chỉ tỉnh táo trong nháy mắt ngắn ngủi, có vẻ như sau khi thần kinh xác nhận chu vi an toàn đã giải trừ cảnh báo, tiếp tục ngủ thiếp đi.
Say ngủ rồi vẫn phản xạ có điều kiện? Ngôn Diệc Quân dở khóc dở cười lắc lắc đầu, hoàn toàn kiên nhẫn cậy từng ngón tay đang nắm chặt của đối phương ra, một lần nữa thả lại vào trong chăn.
“Ngủ một giấc thật sâu đi, anh quá mệt mỏi…” Y cúi người thì thầm bên tai nam nhân một câu.
Ngón tay xoa huyệt thái dương đối phương, một chút ánh sáng ấm áp xanh biếc tại đầu ngón tay tỏa ra, chầm chậm ôn hòa thẩm thấu vào da, cho đến khi vu lực tinh thuần dọc theo kỳ kinh bát mạch du tẩu toàn thân, chậm rãi ôn dưỡng thân thể cùng tinh thần bị sức mạnh huyết thống làm mệt mỏi…
Làm xong tất cả những thứ này, vu lực cơ hồ từ mười còn bảy, tám, Ngôn Diệc Quân đã có chút mồ hôi trên trán, y thay Đoạn Hồi Xuyên nhét nhét góc chăn, cuối cùng nhìn gương mặt đang ngủ trầm tĩnh kia một lát rồi quay người rời đi.
Có lẽ là do giông tố đã quậy đủ, sáng sớm hôm sau, bầu trời cao rộng được cọ rửa trong veo xanh biếc, giữa mùa hè cũng mang theo tới mấy phần mát mẻ.
Sáng sớm thành thị vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, ánh nắng ban mai nhạt tập trung trên bệ cửa sổ, chiết xạ tới mặt bàn đọc sách.
Đoạn Hồi Xuyên trong tiếng chó sủa xa xa mở hai mắt ra, chậm rãi xoay người chậm rì rì ngồi dậy.
Rõ ràng là một đêm say sưa, nhưng hắn kỳ quái không cảm thấy có chút cảm giác không khỏe hay ảm đạm sau khi say nào, suy nghĩ trái lại dị thường rõ ràng, toàn thân thư thái như vừa được tắm nước nóng.
Hỉ nộ và bạo động thoát ra làm mệt mỏi hôm qua, cũng theo cơn mưa to kia bị cuốn trôi đi hết.
Đoạn Hồi Xuyên nhấc tay lên ấn ấn huyệt thái dương, hắn không muốn nhớ chuyện ngu xuẩn ngày hôm qua ở nhà Ngôn Diệc Quân chút nào, nhưng cứ có một cái ống kính cố tình chiếu toàn bộ rõ ràng trước mắt, thậm chí ngay cả một chi tiết nhỏ cũng hiện rõ từng đường nét, cứ như sợ hắn quên mất.
Vừa nghĩ tới chính mình đêm qua víu trên người nhân gia chết sống không buông tay, còn thừa dịp vươn tay ôm sờ loạn…
Mặt Đoạn Hồi Xuyên xanh trắng đan xen, sắc như tro tàn mà ngã ngửa ra trên giường, u buồn như cá nằm trong chậu.
Nhưng mà Ngôn Diệc Quân thật đúng là một diệu nhân. Bất kể là trù nghệ hay là nhưỡng rượu, cũng thật khác…
Nam nhân say rượu bám giường gối lên cánh tay xoa xoa miệng, không biết đang có dư vị gì.
Mấy ngày sau tại quảng trường Nhàn Lâm.
Vào buổi tối, chính là một nơi náo động náo nhiệt.
Trăng bạc leo cao, hào quang màu xanh như sương như tuyết không tiếng động mà bao phủ con đường xa hoa đồi trụy này, cuối cùng chìm trong ánh đèn neon đầy màu sắc.
Ở nơi ánh trăng không chạm tới, một nam nhân trung niên vóc người thấp bé lén lén lút lút đi vào một ngõ hẻm giữa phố, trong khúc quanh âm trầm, tia sáng ảm đạm mơ hồ từ đèn đường lâu năm thiếu tu sửa soi ra một khuôn mặt chuột.
Trong gầm cầu không xa, một nam nhân mang mũ trùm đầu đưa lưng về phía gã, hơn nửa người đều ẩn giấu trong bóng tối, nơi này thoáng rời xa đám người ầm ĩ, ngước mắt nhìn chung quanh yên tĩnh không hề có một tiếng động, chỉ có vài con chuột dơ bẩn từ đường nước ngầm bên trong chui ra, chít chít tháo chạy.
“Ngươi thấy rõ ràng? Xác định là cái dây chuyền hoa hồng trong triển lãm ở Đường thị?” Mũ trùm nam nói giọng khàn khàn khó nghe, khô cằn như là cái cưa cưa phải gỗ mục.
“Thấy rõ! Tuyệt đối không sai!” Nam nhân trung niên vỗ ngực thề thốt, lại sợ âm thanh quá lớn khiến có người nghe được, sốt sắng nhìn hai bên một chút, giảm thấp thanh âm nói: “Ngay trên bàn sách trong phòng ngủ đứa cháu ngoại của tôi, tôi tận mắt thấy, không phải là kiện đồ trang sức, còn giấu giấu diếm diếm không cho tôi xem, như phòng tôi cướp mất.”
“Cháu ngoại?” Mũ trùm nhếch miệng cười cười, tiếng cười chói tai âm u, cứa vào màng nhĩ người ngứa ngáy: “Có quan hệ như vậy, ngươi sao lại bán hắn?”
Nói đến cái này, Hứa Vĩnh chính là giận không chỗ phát tiết: “A, kim ngân tài bảo trước mặt, cho dù là thân phụ tử cũng phải phản bội, chút quan hệ này tính là gì? Ta coi hắn là cháu ngoại trai, hắn coi ta như kẻ thù! Nhớ năm đó hắn không có nhà để về, là ai thu lưu hắn? Nếu không phải ta, hắn đã sớm chết đói đầu đường. Cái thằng sói vong ân phụ nghĩa, hiện tại cánh cứng rồi, trong mắt chỗ nào nhìn thấy người cậu này? Ta mà không qua xem đứa con trai trai số khổ một chút, đứa kia còn kém điểm —— “
Hứa Vĩnh tràn ngập phẫn nộ căm ghét lên án đột nhiên câm lặng, tựa nhớ tới cái gì rất khủng bố, cả người co rúm lại một chút, xác nhận xung quanh không có ai, mới thoáng yên tâm lại, lau lau mồ hôi lạnh trên thái dương, lấy lòng cười nịnh nói: “Ngài yên tâm, ta cho ngài tình báo chính xác trăm phần trăm, chắc chắn không có giả, ngài trước nói cẩn thận giá tiền…”
“Yên tâm, một phân tiền sẽ không thiếu ngươi.” Mũ trùm rút ra một tấm thẻ đưa cho gã, vẫn âm trầm cười, đáy mắt lạnh băng: “Nhưng, nếu như ngươi có nửa câu dối trá, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là sống không bằng chết.”
Tiếng cười sắc bén kia nghe vào trong tai, Hứa Vĩnh trong lòng có chút nhút nhát, gã cứng ngắc cái cổ gật gật đầu, luôn mồm nói: “Ngài yên tâm, ta nào dám lừa gạt ngài đây!”
Mũ trùm khinh bỉ liếc gã một cái, đi hai bước, đột nhiên quay người lại, cười lạnh nói: “Đừng cho là ta không biết, tình báo này của ngươi, sợ không phải chỉ bán cho một mình ta đi?”
“!” Hứa Vĩnh trong lòng hồi hộp một chút, thiếu chút nữa sợ đến nhảy dựng lên, vắt hết óc suy nghĩ nên đối phó thế nào, rồi lại nghe người kia nhẹ nhàng nói: “Không đáng kể, đằng nào cũng giống nhau.”
Hứa Vĩnh hiểu được nghĩa bóng, mãi đến tận khi thân ảnh của người nọ hoàn toàn bị hắc ám nuốt hết, mới kinh ngạc phát hiện sau lưng một thân mồ hôi lạnh.
“Hừ… Quái vật kia nếu một chút tình cũ cũng không niệm, còn muốn giết ta, vậy cũng chớ trách cậu đây vô nghĩa! Muốn trách thì trách chính ngươi quá keo kiệt! Ta mặc dù không làm gì được ngươi, chẳng lẽ lại không mượn đao giết người sao? Các ngươi chó cắn chó thôi, tốt nhất đánh lưỡng bại câu thương, cũng coi như là báo mối thù một đao kia. Khà khà…”
Hứa Vĩnh chậm rãi sờ vào chỗ bị đâm sau lưng, mồ hôi lạnh thấm ướt vết thương phát đau, trong mắt gã luân phiên sợ hãi cùng căm ghét, nhe răng trợn mắt đỡ hông, chậm rãi hướng phía vòm cầu đi đến.
Tiếng bước chân của Hứa Vĩnh quanh quẩn trong hành lang tranh tối tranh sáng, trong lòng gã tính toán một hồi lại đi đánh cược mấy trận nữa, mới đủ để thuê một căn phòng ——
Một cái roi dài sáng trắng phá không mà tới, bất ngờ quấn lấy cổ của gã!
Trước khi chết, Hứa Vĩnh vẫn không thể tin trợn mắt lên, trong lòng không kịp xuất ra lời hối hận…
Trong phòng khách TV đang chiếu mấy bộ phim tình cảm cẩu huyết chán ngấy, Chiêu Tài bay ra khỏi lồng, rơi vào trong ghế sofa vê thành một đoàn, tụ tinh hội thần xem say sưa ngon lành.
Bên này Đoạn Hồi Xuyên ăn no cơm đang vùi ở trong ghế sofa xỉa răng, trong tay cầm hai tờ ủy thác mới.
Đều là Bạch Giản buổi sáng ở nhà tiếp đến, một phần là nhà ai đó nói trong nhà chuyện ma quái, muốn mời hắn tới “Cúng bái hành lễ” đuổi quỷ, một phần khác là một phú hộ trong nhà có mèo quý Ba Tư đi lạc, thỉnh hắn tìm mèo.
“Loại chuyện vặt vãnh vớ vẩn này cũng không ngại tới cửa ủy thác.” Đoạn Hồi Xuyên nhìn tiền thù lao trên giấy đặc biệt khó chịu, liên tục nhận được mấy cái đại ủy thác làm khẩu vị của hắn tăng lên, mấy con số này, còn chưa đủ nhét kẽ răng.
Bạch Giản yếu ớt nói: “Lão bản, không phải anh nói bất luận ủy thác gì cũng phải tiếp, mới xứng đáng danh hào sở sự vụ của chúng ta hay sao?”
Đoạn Hồi Xuyên gác chéo hân nằm xuống, lão đại không tình nguyện vứt hai tờ ủy thác trên khay trà, rầm rì: “Tôi muốn không gì không làm được là thật thì tốt rồi, Tụ Tài Thạch ta cầm cũng lâu như vậy rồi, làm sao vẫn chưa có chuyện trong một đêm phát tài? Lừa người khác chứ gì…”
“Lão bản đang nói cái gì?” Bạch Giản không giải thích được nhìn ông chủ nói thầm thì không ngừng, một câu cũng không nghe rõ, như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
“Không có gì không có gì.” Đoạn Hồi Xuyên ngáp một cái, từ trong ghế sofa bò lên, cầm cốc trà sứ còn đầy một nửa, bưng đi lên lầu, trong miệng lẩm bẩm liên tục như đọc kinh: “Làm sao để giải ưu ~ chỉ có giàu nhanh ~ và có vợ đẹp ~ “
Trăng lên sao sáng, trời tối người yên, toàn bộ sở sự vụ đều tắt đèn, ánh trăng lương bạc bao phủ mặt đất, lặng yên không một tiếng động lan tràn phòng khách, lan đến cực hạn không thể tiến thêm.
Trong đêm tối hiện ra một con quạ, thoáng bay lượn qua lại, cùng bóng đêm đen thùi hòa làm một thể.
Chiêu Tài xem phim tình cảm mệt mỏi giống như người bình thường không nghe thấy động tĩnh sở kinh, hồ đồ tỉnh lại, từ trong góc ghế sofa yên lặng dò ra một cái đầu chim.
Chiêu Tài thường ngày đều ngủ trong lồng chim treo trên huyền quan, đêm nay là ngoại lệ, bằng không đừng nói để con chim kì lạ kia vào cửa, chỉ cần từ xa xa bay tới thôi, nó có thể phát hiện rất sớm.
Đêm khuya chính là lúc yên lặng như tờ, chỉ chợt có một hai thanh tiếng ve kêu theo gió xa xa mà tới.
Trong phòng khách sở sự vụ, có một thứ gì đó so với bóng đêm còn đen hơn, ở trong bóng tối chuyển động loạn lên, cuối cùng đứng giữa phòng khách chậm rãi hội tụ thành một con quạ nhỏ.
Móng của nó vô thanh vô tức đạp trên sàn nhà, cái đầu trái phải ngó dáo dác, ở trong bóng tối phân rõ phương hướng.
Nó mới vừa hướng về cửa thang gác đi được hai bước, mơ hồ nhận ra có cái gì, bỗng nhiên quay đầu lại, đã thấy một con vẹt lông xù lanh lợi to béo đứng trên ghế sofa, ở trên cao câu mắt nhìn xuống chính mình!
Trong bóng tối, một đôi mắt đậu đen lập loè nguy hiểm.
“!!!”
Đây không phải chuyện nhỏ, xưa nay đối với thuật ẩn náu của mình nó cực kỳ tự tin, không biết đã trốn qua bao nhiêu lần truy sát dựa vào thân bản lĩnh sở trường này, hoàn thành nhiều nhiệm vụ độ khó cao, vạn không ngờ tới, bây giờ lại bị một con súc sinh hoa mao phát hiện?!
Không đúng —— chắc hẳn chỉ là trùng hợp, đây chỉ là con vẹt cảnh bình thường mà thôi, chắc là có tật xấu bị mộng du, thích ngẩn người đậu trên ghế.
Nghĩ đến đây, con quạ lạnh nhạt liếc Chiêu Tài một cái, không tiếp tục để ý nữa, tuy rằng giết chết một súc sinh cũng chỉ cần một cái phất tay, nhưng vạn nhất để nó kêu lên, khiến chủ nhân cảnh giác, vậy thì càng rắc rối.
Nó từ bi mà tha cho Chiêu Tài một con ngựa, nhưng kẻ kia cũng không cảm kích, trái lại đối kẻ to gan dám xông vào lãnh địa của mình xâm lấn rất là giận dữ.
Nghênh ngang tự tiện xông vào nó còn chưa tính, đã bị phát hiện lại còn dám không nhìn mình!
Thực sự là… Ẹc, chủ nhân là nói như thế nào nhỉ?
—— thúc chú thì nhịn được, thẩm thím không nhịn được!
Chiêu Tài lên cơn giận dữ, từ trên ghế sofa đập cánh bay lên, mỏ chim sắc bén nhắm ngay vào kẻ xâm lấn xấu xí kia, bổ nhào về phía kẻ kia như một cái chiến cơ!
Con quạ nhận ra động tĩnh, khinh thường hừ nhẹ một tiếng.
Nếu đã muốn đi tìm cái chết, nó cũng không ngại đưa tiễn!
Nó mở cánh ra, thân hình cực kỳ linh xảo tránh thoát đòn đánh, lông đen mềm mại đột nhiên hóa thành từng chiếc kim thép sắc bén, từ thân bay ra, như có mắt bắn về phía Chiêu Tài!
Chiêu Tài một đòn không thành, thấy đối thủ không những né tránh còn dám công kích mình, nhất thời giận dữ, đột nhiên vỗ cánh, trong không trung xoẹt một cái chuyển hướng bay chín mươi độ góc vuông, kim thép uổng công vô ích mà đâm vào mặt sau vách tường.
Nó cũng lười suy nghĩ tại sao lông chim tự nhiên có thể biến thành kim thép bắn ra rất là không khoa học, tâm lý chỉ một mực nghĩ, kẻ này có thể làm được, chính mình vì sao không thể?
Nó chính là con chim thông minh nhất trong các loại chim, làm sao có thể bị một con chim châu Phi không rõ lai lịch hạ thấp?!
Chiêu Tài nhếch mỏ đưa đi một ánh mắt khiêu khích với con quạ, mở hai cánh ra, thực hành theo, học bộ dáng con quạ, cũng hóa ra mấy cái vũ châm, vô cùng cường hãn sắc bén phá không khí mà bay!
Con quạ bị biến cố này dọa ngốc, vốn tưởng rằng chỉ là thú cảnh bình thường, không nghĩ tới lại là cao thủ giả heo ăn hổ!
Ngụy trang đến mức không tránh khỏi quá tốt rồi, suýt nữa làm nó mắc mưu!
Nếu để cho con quạ biết, trò này là Chiêu Tài mới vừa ăn trộm được, sợ là có thể cả kinh đến ngã xuống mất.
Trong lòng biết không thể ở đây lãng phí thời gian.
Con quạ thu hồi sự coi thường, lông chim đen kịt bay múa đầy trời, trong đám lông chim nó lắc mình biến hóa, biến thành một nam tử mang mũ trùm đầu, hai ngón tay chỉnh tề cầm đao, hướng về Chiêu Tài đang sục sôi ý chí chiến đấu, ở giữa không trung nhẹ nhàng vẽ một cái vòng tròn màu xanh sẫm, trong miệng nói lẩm bẩm, chớp mắt vòng tròn siết chặt vào thân Chiêu Tài.
Vòng sáng kia tản ra khí tức quỷ dị như nặng tựa vạn cân, trực tiếp áp ngã Chiêu Tài xuống đất, mặc nó vỗ cánh thế nào, cũng không bay lên được!
Một lúc sau, vòng tròn hoàn toàn đi vào trong cơ thể Chiêu Tài, khiến cho nó nặng nề rơi vào hôn mê, nằm úp sấp tại chỗ cũ không nhúc nhích.
“A, một con chim nửa yêu hóa ngu xuẩn tu hành không đến nơi đến chốn cũng dám đấu với ta?”
Mũ trùm cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn thang gác đen ngòm, thân ảnh lần thứ hai tiêu tan như bóng ma.
Không biết mây từ chỗ nào bay tới che đi ánh trăng, hành lang tối đưa tay chẳng thấy được năm ngón bây giờ càng âm u ám trầm.
Đối với người không thích ánh sáng, thế này lại càng dễ hành sự.
Mũ trùm ẩn mình trong bóng tối, dễ dàng xâm nhập phòng của Đoạn Hồi Xuyên.
Đôi mắt chim ưng của gã đảo qua chủ nhân ngôi nhà đang say ngủ trên giường, cuối cùng tầm mắt rơi vào bàn gỗ bên cửa sổ, trên bàn không hề có thứ gì, mấy cái ngăn kéo đều bị khóa, nhưng phá khóa đối với gã mà nói căn bản như không có gì, thậm chí ngay cả một chút tạp âm cũng chẳng phát ra, ngăn kéo đã bị mở.
Hộp quà màu đen bị đặt phía dưới cùng trong ngăn kéo, mũ trùm cẩn thận mở ra nhìn, chính là dây chuyền hoa hồng tại hội triển lãm, một chút ánh tím như có như không tại hoa tâm hơi lấp lóe, thực sự là phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu! (đi mòn giày sắt không tìm thấy, được tới lại chẳng mất công phu: phí công tìm không thấy, vô tình lại tìm thấy.)
Mũ trùm khống chế nội tâm kích động, tỉ mỉ lấy dây chuyền ra, cất vào bên trong áo, đang muốn đặt hộp quà lại chỗ cũ —— không ngờ biến cố nảy sinh!
Dưới lầu Chiêu Tài vốn đã bị nguyền rủa cư nhiên tự mình tránh thoát được trói buộc, tỉnh táo lại, phát ra minh cảnh với chủ nhân!
Đồng thời một lôi võng lớn màu xanh tím lóe lên từ trên trời giáng xuống, giương nanh múa vuốt bao phủ lên người mũ trùm đầu!
“Kẻ hại dân hại nước nơi nào? Dám đến đây trộm đồ? Sợ là chán sống rồi đi.”
Đoạn Hồi Xuyên khoanh tay ngồi trên bên giường, vắt chéo chân, trong bóng tối, một đôi con ngươi điện ám trầm như nước, trong chớp mắt rọi sáng, như giấu theo phong mang có thể giết người, nào có nửa phần hoảng hốt?
“A, thằng ngu Phong Dã kia đã dẫm vào vết xe đổ, ta sao lại không đề phòng chiêu thức ấy của ngươi?”
Như là để chứng minh nói không uổng, lôi võng bắt lấy bóng người đột nhiên bành trướng nổ tung, vô số bóng đen vô hình từ khe hở lôi võng chui ra, trốn đi bốn phương tám hướng!
Đoạn Hồi Xuyên câu môi nở nụ cười, thầm nghĩ, có mấy phần khôn vặt, thế nhưng ——
“… Chỉ đến mức này thôi à, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi.”
Hắn nâng tay phải lên, còn chưa thấy rõ thủ thế phức tạp xúc động linh khí triển khai phép thuật thế nào, chỉ hời hợt giơ tay, một đóa hoa sen óng ánh màu tím trên đầu ngón tay hắn tỏa ra.
Chỉ kịp nhìn thoáng qua, đã có ngàn vạn đường sấm sét phích lịch điên cuồng đập xuống, cơ hồ bao trùm từng góc phòng ngủ, tiếng sấm kinh hồn nổ vang khắp mọi nơi, càn rỡ coi trời bằng vung, nổ gian phòng tối đen sáng như ban ngày!
Sấm vang chớp giật đinh tai nhức óc, nhưng đã bị phong tỏa chặt trong cái không gian nho nhỏ này, bên ngoài phòng, vẫn là yên tĩnh vô sự phát sinh.
Cách vách là phòng của Hứa Thần cùng Bạch Giản, hai người trong giấc mộng trở mình rồi ngủ say, đối với trận ác đấu phát sinh cách mấy mét này vẫn mộng nhiên vô tri.
Ngắn ngủi nháy mắt, thắng bại đã phân!
Mũ trùm không nghi ngờ bị nổ cháy, thân ảnh ngã xuống đất thất khiếu chảy máu, giống như ác quỷ, khắp toàn thân cơ hồ không có một khối da thịt toàn vẹn, nếu không dùng liên tiếp ba cái bảo mệnh phù, giờ khắc này chỉ sợ đã biến thành một xiên thịt nướng.
Một tia lôi quang quyến luyến cuối cùng quay quanh đầu ngón tay Đoạn Hồi Xuyên, bên trong phòng ngủ lần thứ hai rơi vào tối tăm vắng lặng, ngoại trừ con ma đen đủi lấy thân thử nghiệm, tất cả gia cụ đều bình yên vô sự, cứ như một hồi cuồng lôi thịnh yến vừa rồi chỉ là kĩ xảo giả lập đặc biệt dùng biểu diễn.
“Tử Liên lôi ấn! Đây không phải bí pháp người lôi hệ bình thường có thể học được! Trừ phi ngươi là… Ngươi là…” Mũ trùm không thể tin trừng lớn hai mắt, tràn đầy hoảng sợ nhìn hắn, trong chốc lát, ánh mắt thất thần của gã thanh tỉnh, tự nhiên giận dữ cười, nói không rõ là kính nể, căm hận hay là mừng như điên nữa, hai mắt gã đỏ ngầu: “Đây mới là… Thật sự đạp phá thiết hài… Ha, ha ha!”
Đánh bậy đánh bạ mà tìm thấy vị điện hạ mất tích nhiều năm! Quả thực trời cũng giúp ta! Chẳng trách, chẳng trách Tụ Tài Thạch lại ở trên tay vị này ——Thánh Giới ở nơi nào? Còn cần phải nhiều lời sao!
Đoạn Hồi Xuyên ánh mắt ngưng lại, tay đang chuẩn bị cho gã một đòn trí mạng chậm rãi thả xuống, lông mi dài như kiếm vung lên: “Có ý gì? Ngươi biết ta là ai?”
“Ngài không phải là ——” mũ trùm lời chưa kịp ra khỏi miệng đột nhiên biến sắc mặt, theo thói quen tỉnh lại một điểm lý trí cuối cùng, gã ngưng miệng lại, trong cổ họng phát ra mất tiếng cười lạnh: “Có lẽ ta không nên nói.”
Lời còn chưa dứt, cả người hắn đột nhiên lột xác thành quạ, vô số vũ châm sắc bén hướng Đoạn Hồi Xuyên ra một đòn tối hậu, không cầu hại được người, chỉ vì ngăn cản hắn một khắc ngắn ngủi thôi!
Đoạn Hồi Xuyên mặt không đổi sắc tiện tay bố lên một lôi chưởng, bắn ra phá nát tất cả vũ châm đang phi đến, xong hóa thành điểm điểm ánh huỳnh quang ảm đạm tiêu tan trên không trung.
Công kích không đến nơi đến chốn chung quy giúp mũ trùm tranh thủ kéo dài hơi tàn với một chút hi vọng sống, đợi Đoạn Hồi Xuyên đuổi theo ra trước cửa sổ, cửa sổ mở rộng chỉ còn lại màn đêm và gió lạnh thổi bay rèm the chống muỗi, con quạ đen kia đã thành cái bóng nhanh chóng biến mất ở lầu đối diện, hồng phi minh minh (con ngỗng đã bỏ trốn được), trong không khí còn mang nhàn nhạt mùi máu tanh.
Chờ chút! Hướng mà tên kia chạy trốn—— Ngôn Diệc Quân!
Tâm trạng Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên âm thầm trùng xuống, không chút nghĩ ngợi thả người nhảy một cái ——
Cơ bắp toàn thân hắn nhẹ nhàng nhô lên, dưới ánh trăng lạnh lẽo đường nét hiện ra chập trùng trôi chảy như rặng núi, nhẹ tung người qua, đã lặng yên đứng trên ban công nhà Ngôn Diệc Quân, thân pháp mềm mại như lông chim rơi xuống nước, ngay cả bụi cũng không có tung lên.
Lại nói con quạ đen kia lúc chạy trốn hoảng quá không lựa đường, xông vào nơi gần nhất là nhà Ngôn Diệc Quân, lòng đoán chắc Đoạn Hồi Xuyên không muốn kinh động tới người hàng xóm bình thường, sợ ném chuột vỡ đồ không dám truy kích quá gấp, chính mình có thể thong dong ẩn trong bóng tối chạy trốn.
Lôi đình đầy trời kia, ngẫm lại lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng mà, điện hạ đã phiêu linh hiện thế nhiều năm như vậy, thực lực bây giờ kém xa lúc toàn thịnh, bằng không chỉ một kích Tử Liên lôi ấn kia, gã chẳng còn đường nào nữa?
Hắn có thể ở địa bàn của chính mình tùy tâm sở dục, bây giờ mà ở trong phòng của người khác, làm sao có thể xằng bậy được nữa?
Con quạ ngơ ngơ ngác ngác nghĩ, bên tai vẫn còn vang tiếng cuồng lôi nổ vang, không ngừng ăn mòn thần trí của gã, phá hoại cơ thể gã, hại gã hoa mắt chóng mặt như ruồi bay tán loạn đầy đầu.
Lúc ẩn lúc hiện, gã như nhìn thấy ánh sáng trăng ở phía trước, bước ra là có thể mang theo chiến lợi phẩm trốn chạy khỏi truy sát!
Đang vui vì ánh sáng hi vọng ở trước mắt, bất thình lình một thân ảnh thon dài chậm rãi đi đến, như vực sâu núi cao sừng sững, chặn lại đường đi của gã, cũng chặn lại đường sống duy nhất của gã.
Tiếng nói lãnh đạm từ tính của người kia vang lên trong tĩnh mịch: “Bằng hữu từ xa tới là khách, hà tất phải trốn trốn tránh tránh?”
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn: Không không không tôi là quang minh chính đại đi từ ban công vào!
Say ngủ rồi vẫn phản xạ có điều kiện? Ngôn Diệc Quân dở khóc dở cười lắc lắc đầu, hoàn toàn kiên nhẫn cậy từng ngón tay đang nắm chặt của đối phương ra, một lần nữa thả lại vào trong chăn.
“Ngủ một giấc thật sâu đi, anh quá mệt mỏi…” Y cúi người thì thầm bên tai nam nhân một câu.
Ngón tay xoa huyệt thái dương đối phương, một chút ánh sáng ấm áp xanh biếc tại đầu ngón tay tỏa ra, chầm chậm ôn hòa thẩm thấu vào da, cho đến khi vu lực tinh thuần dọc theo kỳ kinh bát mạch du tẩu toàn thân, chậm rãi ôn dưỡng thân thể cùng tinh thần bị sức mạnh huyết thống làm mệt mỏi…
Làm xong tất cả những thứ này, vu lực cơ hồ từ mười còn bảy, tám, Ngôn Diệc Quân đã có chút mồ hôi trên trán, y thay Đoạn Hồi Xuyên nhét nhét góc chăn, cuối cùng nhìn gương mặt đang ngủ trầm tĩnh kia một lát rồi quay người rời đi.
Có lẽ là do giông tố đã quậy đủ, sáng sớm hôm sau, bầu trời cao rộng được cọ rửa trong veo xanh biếc, giữa mùa hè cũng mang theo tới mấy phần mát mẻ.
Sáng sớm thành thị vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, ánh nắng ban mai nhạt tập trung trên bệ cửa sổ, chiết xạ tới mặt bàn đọc sách.
Đoạn Hồi Xuyên trong tiếng chó sủa xa xa mở hai mắt ra, chậm rãi xoay người chậm rì rì ngồi dậy.
Rõ ràng là một đêm say sưa, nhưng hắn kỳ quái không cảm thấy có chút cảm giác không khỏe hay ảm đạm sau khi say nào, suy nghĩ trái lại dị thường rõ ràng, toàn thân thư thái như vừa được tắm nước nóng.
Hỉ nộ và bạo động thoát ra làm mệt mỏi hôm qua, cũng theo cơn mưa to kia bị cuốn trôi đi hết.
Đoạn Hồi Xuyên nhấc tay lên ấn ấn huyệt thái dương, hắn không muốn nhớ chuyện ngu xuẩn ngày hôm qua ở nhà Ngôn Diệc Quân chút nào, nhưng cứ có một cái ống kính cố tình chiếu toàn bộ rõ ràng trước mắt, thậm chí ngay cả một chi tiết nhỏ cũng hiện rõ từng đường nét, cứ như sợ hắn quên mất.
Vừa nghĩ tới chính mình đêm qua víu trên người nhân gia chết sống không buông tay, còn thừa dịp vươn tay ôm sờ loạn…
Mặt Đoạn Hồi Xuyên xanh trắng đan xen, sắc như tro tàn mà ngã ngửa ra trên giường, u buồn như cá nằm trong chậu.
Nhưng mà Ngôn Diệc Quân thật đúng là một diệu nhân. Bất kể là trù nghệ hay là nhưỡng rượu, cũng thật khác…
Nam nhân say rượu bám giường gối lên cánh tay xoa xoa miệng, không biết đang có dư vị gì.
Mấy ngày sau tại quảng trường Nhàn Lâm.
Vào buổi tối, chính là một nơi náo động náo nhiệt.
Trăng bạc leo cao, hào quang màu xanh như sương như tuyết không tiếng động mà bao phủ con đường xa hoa đồi trụy này, cuối cùng chìm trong ánh đèn neon đầy màu sắc.
Ở nơi ánh trăng không chạm tới, một nam nhân trung niên vóc người thấp bé lén lén lút lút đi vào một ngõ hẻm giữa phố, trong khúc quanh âm trầm, tia sáng ảm đạm mơ hồ từ đèn đường lâu năm thiếu tu sửa soi ra một khuôn mặt chuột.
Trong gầm cầu không xa, một nam nhân mang mũ trùm đầu đưa lưng về phía gã, hơn nửa người đều ẩn giấu trong bóng tối, nơi này thoáng rời xa đám người ầm ĩ, ngước mắt nhìn chung quanh yên tĩnh không hề có một tiếng động, chỉ có vài con chuột dơ bẩn từ đường nước ngầm bên trong chui ra, chít chít tháo chạy.
“Ngươi thấy rõ ràng? Xác định là cái dây chuyền hoa hồng trong triển lãm ở Đường thị?” Mũ trùm nam nói giọng khàn khàn khó nghe, khô cằn như là cái cưa cưa phải gỗ mục.
“Thấy rõ! Tuyệt đối không sai!” Nam nhân trung niên vỗ ngực thề thốt, lại sợ âm thanh quá lớn khiến có người nghe được, sốt sắng nhìn hai bên một chút, giảm thấp thanh âm nói: “Ngay trên bàn sách trong phòng ngủ đứa cháu ngoại của tôi, tôi tận mắt thấy, không phải là kiện đồ trang sức, còn giấu giấu diếm diếm không cho tôi xem, như phòng tôi cướp mất.”
“Cháu ngoại?” Mũ trùm nhếch miệng cười cười, tiếng cười chói tai âm u, cứa vào màng nhĩ người ngứa ngáy: “Có quan hệ như vậy, ngươi sao lại bán hắn?”
Nói đến cái này, Hứa Vĩnh chính là giận không chỗ phát tiết: “A, kim ngân tài bảo trước mặt, cho dù là thân phụ tử cũng phải phản bội, chút quan hệ này tính là gì? Ta coi hắn là cháu ngoại trai, hắn coi ta như kẻ thù! Nhớ năm đó hắn không có nhà để về, là ai thu lưu hắn? Nếu không phải ta, hắn đã sớm chết đói đầu đường. Cái thằng sói vong ân phụ nghĩa, hiện tại cánh cứng rồi, trong mắt chỗ nào nhìn thấy người cậu này? Ta mà không qua xem đứa con trai trai số khổ một chút, đứa kia còn kém điểm —— “
Hứa Vĩnh tràn ngập phẫn nộ căm ghét lên án đột nhiên câm lặng, tựa nhớ tới cái gì rất khủng bố, cả người co rúm lại một chút, xác nhận xung quanh không có ai, mới thoáng yên tâm lại, lau lau mồ hôi lạnh trên thái dương, lấy lòng cười nịnh nói: “Ngài yên tâm, ta cho ngài tình báo chính xác trăm phần trăm, chắc chắn không có giả, ngài trước nói cẩn thận giá tiền…”
“Yên tâm, một phân tiền sẽ không thiếu ngươi.” Mũ trùm rút ra một tấm thẻ đưa cho gã, vẫn âm trầm cười, đáy mắt lạnh băng: “Nhưng, nếu như ngươi có nửa câu dối trá, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là sống không bằng chết.”
Tiếng cười sắc bén kia nghe vào trong tai, Hứa Vĩnh trong lòng có chút nhút nhát, gã cứng ngắc cái cổ gật gật đầu, luôn mồm nói: “Ngài yên tâm, ta nào dám lừa gạt ngài đây!”
Mũ trùm khinh bỉ liếc gã một cái, đi hai bước, đột nhiên quay người lại, cười lạnh nói: “Đừng cho là ta không biết, tình báo này của ngươi, sợ không phải chỉ bán cho một mình ta đi?”
“!” Hứa Vĩnh trong lòng hồi hộp một chút, thiếu chút nữa sợ đến nhảy dựng lên, vắt hết óc suy nghĩ nên đối phó thế nào, rồi lại nghe người kia nhẹ nhàng nói: “Không đáng kể, đằng nào cũng giống nhau.”
Hứa Vĩnh hiểu được nghĩa bóng, mãi đến tận khi thân ảnh của người nọ hoàn toàn bị hắc ám nuốt hết, mới kinh ngạc phát hiện sau lưng một thân mồ hôi lạnh.
“Hừ… Quái vật kia nếu một chút tình cũ cũng không niệm, còn muốn giết ta, vậy cũng chớ trách cậu đây vô nghĩa! Muốn trách thì trách chính ngươi quá keo kiệt! Ta mặc dù không làm gì được ngươi, chẳng lẽ lại không mượn đao giết người sao? Các ngươi chó cắn chó thôi, tốt nhất đánh lưỡng bại câu thương, cũng coi như là báo mối thù một đao kia. Khà khà…”
Hứa Vĩnh chậm rãi sờ vào chỗ bị đâm sau lưng, mồ hôi lạnh thấm ướt vết thương phát đau, trong mắt gã luân phiên sợ hãi cùng căm ghét, nhe răng trợn mắt đỡ hông, chậm rãi hướng phía vòm cầu đi đến.
Tiếng bước chân của Hứa Vĩnh quanh quẩn trong hành lang tranh tối tranh sáng, trong lòng gã tính toán một hồi lại đi đánh cược mấy trận nữa, mới đủ để thuê một căn phòng ——
Một cái roi dài sáng trắng phá không mà tới, bất ngờ quấn lấy cổ của gã!
Trước khi chết, Hứa Vĩnh vẫn không thể tin trợn mắt lên, trong lòng không kịp xuất ra lời hối hận…
Trong phòng khách TV đang chiếu mấy bộ phim tình cảm cẩu huyết chán ngấy, Chiêu Tài bay ra khỏi lồng, rơi vào trong ghế sofa vê thành một đoàn, tụ tinh hội thần xem say sưa ngon lành.
Bên này Đoạn Hồi Xuyên ăn no cơm đang vùi ở trong ghế sofa xỉa răng, trong tay cầm hai tờ ủy thác mới.
Đều là Bạch Giản buổi sáng ở nhà tiếp đến, một phần là nhà ai đó nói trong nhà chuyện ma quái, muốn mời hắn tới “Cúng bái hành lễ” đuổi quỷ, một phần khác là một phú hộ trong nhà có mèo quý Ba Tư đi lạc, thỉnh hắn tìm mèo.
“Loại chuyện vặt vãnh vớ vẩn này cũng không ngại tới cửa ủy thác.” Đoạn Hồi Xuyên nhìn tiền thù lao trên giấy đặc biệt khó chịu, liên tục nhận được mấy cái đại ủy thác làm khẩu vị của hắn tăng lên, mấy con số này, còn chưa đủ nhét kẽ răng.
Bạch Giản yếu ớt nói: “Lão bản, không phải anh nói bất luận ủy thác gì cũng phải tiếp, mới xứng đáng danh hào sở sự vụ của chúng ta hay sao?”
Đoạn Hồi Xuyên gác chéo hân nằm xuống, lão đại không tình nguyện vứt hai tờ ủy thác trên khay trà, rầm rì: “Tôi muốn không gì không làm được là thật thì tốt rồi, Tụ Tài Thạch ta cầm cũng lâu như vậy rồi, làm sao vẫn chưa có chuyện trong một đêm phát tài? Lừa người khác chứ gì…”
“Lão bản đang nói cái gì?” Bạch Giản không giải thích được nhìn ông chủ nói thầm thì không ngừng, một câu cũng không nghe rõ, như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
“Không có gì không có gì.” Đoạn Hồi Xuyên ngáp một cái, từ trong ghế sofa bò lên, cầm cốc trà sứ còn đầy một nửa, bưng đi lên lầu, trong miệng lẩm bẩm liên tục như đọc kinh: “Làm sao để giải ưu ~ chỉ có giàu nhanh ~ và có vợ đẹp ~ “
Trăng lên sao sáng, trời tối người yên, toàn bộ sở sự vụ đều tắt đèn, ánh trăng lương bạc bao phủ mặt đất, lặng yên không một tiếng động lan tràn phòng khách, lan đến cực hạn không thể tiến thêm.
Trong đêm tối hiện ra một con quạ, thoáng bay lượn qua lại, cùng bóng đêm đen thùi hòa làm một thể.
Chiêu Tài xem phim tình cảm mệt mỏi giống như người bình thường không nghe thấy động tĩnh sở kinh, hồ đồ tỉnh lại, từ trong góc ghế sofa yên lặng dò ra một cái đầu chim.
Chiêu Tài thường ngày đều ngủ trong lồng chim treo trên huyền quan, đêm nay là ngoại lệ, bằng không đừng nói để con chim kì lạ kia vào cửa, chỉ cần từ xa xa bay tới thôi, nó có thể phát hiện rất sớm.
Đêm khuya chính là lúc yên lặng như tờ, chỉ chợt có một hai thanh tiếng ve kêu theo gió xa xa mà tới.
Trong phòng khách sở sự vụ, có một thứ gì đó so với bóng đêm còn đen hơn, ở trong bóng tối chuyển động loạn lên, cuối cùng đứng giữa phòng khách chậm rãi hội tụ thành một con quạ nhỏ.
Móng của nó vô thanh vô tức đạp trên sàn nhà, cái đầu trái phải ngó dáo dác, ở trong bóng tối phân rõ phương hướng.
Nó mới vừa hướng về cửa thang gác đi được hai bước, mơ hồ nhận ra có cái gì, bỗng nhiên quay đầu lại, đã thấy một con vẹt lông xù lanh lợi to béo đứng trên ghế sofa, ở trên cao câu mắt nhìn xuống chính mình!
Trong bóng tối, một đôi mắt đậu đen lập loè nguy hiểm.
“!!!”
Đây không phải chuyện nhỏ, xưa nay đối với thuật ẩn náu của mình nó cực kỳ tự tin, không biết đã trốn qua bao nhiêu lần truy sát dựa vào thân bản lĩnh sở trường này, hoàn thành nhiều nhiệm vụ độ khó cao, vạn không ngờ tới, bây giờ lại bị một con súc sinh hoa mao phát hiện?!
Không đúng —— chắc hẳn chỉ là trùng hợp, đây chỉ là con vẹt cảnh bình thường mà thôi, chắc là có tật xấu bị mộng du, thích ngẩn người đậu trên ghế.
Nghĩ đến đây, con quạ lạnh nhạt liếc Chiêu Tài một cái, không tiếp tục để ý nữa, tuy rằng giết chết một súc sinh cũng chỉ cần một cái phất tay, nhưng vạn nhất để nó kêu lên, khiến chủ nhân cảnh giác, vậy thì càng rắc rối.
Nó từ bi mà tha cho Chiêu Tài một con ngựa, nhưng kẻ kia cũng không cảm kích, trái lại đối kẻ to gan dám xông vào lãnh địa của mình xâm lấn rất là giận dữ.
Nghênh ngang tự tiện xông vào nó còn chưa tính, đã bị phát hiện lại còn dám không nhìn mình!
Thực sự là… Ẹc, chủ nhân là nói như thế nào nhỉ?
—— thúc chú thì nhịn được, thẩm thím không nhịn được!
Chiêu Tài lên cơn giận dữ, từ trên ghế sofa đập cánh bay lên, mỏ chim sắc bén nhắm ngay vào kẻ xâm lấn xấu xí kia, bổ nhào về phía kẻ kia như một cái chiến cơ!
Con quạ nhận ra động tĩnh, khinh thường hừ nhẹ một tiếng.
Nếu đã muốn đi tìm cái chết, nó cũng không ngại đưa tiễn!
Nó mở cánh ra, thân hình cực kỳ linh xảo tránh thoát đòn đánh, lông đen mềm mại đột nhiên hóa thành từng chiếc kim thép sắc bén, từ thân bay ra, như có mắt bắn về phía Chiêu Tài!
Chiêu Tài một đòn không thành, thấy đối thủ không những né tránh còn dám công kích mình, nhất thời giận dữ, đột nhiên vỗ cánh, trong không trung xoẹt một cái chuyển hướng bay chín mươi độ góc vuông, kim thép uổng công vô ích mà đâm vào mặt sau vách tường.
Nó cũng lười suy nghĩ tại sao lông chim tự nhiên có thể biến thành kim thép bắn ra rất là không khoa học, tâm lý chỉ một mực nghĩ, kẻ này có thể làm được, chính mình vì sao không thể?
Nó chính là con chim thông minh nhất trong các loại chim, làm sao có thể bị một con chim châu Phi không rõ lai lịch hạ thấp?!
Chiêu Tài nhếch mỏ đưa đi một ánh mắt khiêu khích với con quạ, mở hai cánh ra, thực hành theo, học bộ dáng con quạ, cũng hóa ra mấy cái vũ châm, vô cùng cường hãn sắc bén phá không khí mà bay!
Con quạ bị biến cố này dọa ngốc, vốn tưởng rằng chỉ là thú cảnh bình thường, không nghĩ tới lại là cao thủ giả heo ăn hổ!
Ngụy trang đến mức không tránh khỏi quá tốt rồi, suýt nữa làm nó mắc mưu!
Nếu để cho con quạ biết, trò này là Chiêu Tài mới vừa ăn trộm được, sợ là có thể cả kinh đến ngã xuống mất.
Trong lòng biết không thể ở đây lãng phí thời gian.
Con quạ thu hồi sự coi thường, lông chim đen kịt bay múa đầy trời, trong đám lông chim nó lắc mình biến hóa, biến thành một nam tử mang mũ trùm đầu, hai ngón tay chỉnh tề cầm đao, hướng về Chiêu Tài đang sục sôi ý chí chiến đấu, ở giữa không trung nhẹ nhàng vẽ một cái vòng tròn màu xanh sẫm, trong miệng nói lẩm bẩm, chớp mắt vòng tròn siết chặt vào thân Chiêu Tài.
Vòng sáng kia tản ra khí tức quỷ dị như nặng tựa vạn cân, trực tiếp áp ngã Chiêu Tài xuống đất, mặc nó vỗ cánh thế nào, cũng không bay lên được!
Một lúc sau, vòng tròn hoàn toàn đi vào trong cơ thể Chiêu Tài, khiến cho nó nặng nề rơi vào hôn mê, nằm úp sấp tại chỗ cũ không nhúc nhích.
“A, một con chim nửa yêu hóa ngu xuẩn tu hành không đến nơi đến chốn cũng dám đấu với ta?”
Mũ trùm cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn thang gác đen ngòm, thân ảnh lần thứ hai tiêu tan như bóng ma.
Không biết mây từ chỗ nào bay tới che đi ánh trăng, hành lang tối đưa tay chẳng thấy được năm ngón bây giờ càng âm u ám trầm.
Đối với người không thích ánh sáng, thế này lại càng dễ hành sự.
Mũ trùm ẩn mình trong bóng tối, dễ dàng xâm nhập phòng của Đoạn Hồi Xuyên.
Đôi mắt chim ưng của gã đảo qua chủ nhân ngôi nhà đang say ngủ trên giường, cuối cùng tầm mắt rơi vào bàn gỗ bên cửa sổ, trên bàn không hề có thứ gì, mấy cái ngăn kéo đều bị khóa, nhưng phá khóa đối với gã mà nói căn bản như không có gì, thậm chí ngay cả một chút tạp âm cũng chẳng phát ra, ngăn kéo đã bị mở.
Hộp quà màu đen bị đặt phía dưới cùng trong ngăn kéo, mũ trùm cẩn thận mở ra nhìn, chính là dây chuyền hoa hồng tại hội triển lãm, một chút ánh tím như có như không tại hoa tâm hơi lấp lóe, thực sự là phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu! (đi mòn giày sắt không tìm thấy, được tới lại chẳng mất công phu: phí công tìm không thấy, vô tình lại tìm thấy.)
Mũ trùm khống chế nội tâm kích động, tỉ mỉ lấy dây chuyền ra, cất vào bên trong áo, đang muốn đặt hộp quà lại chỗ cũ —— không ngờ biến cố nảy sinh!
Dưới lầu Chiêu Tài vốn đã bị nguyền rủa cư nhiên tự mình tránh thoát được trói buộc, tỉnh táo lại, phát ra minh cảnh với chủ nhân!
Đồng thời một lôi võng lớn màu xanh tím lóe lên từ trên trời giáng xuống, giương nanh múa vuốt bao phủ lên người mũ trùm đầu!
“Kẻ hại dân hại nước nơi nào? Dám đến đây trộm đồ? Sợ là chán sống rồi đi.”
Đoạn Hồi Xuyên khoanh tay ngồi trên bên giường, vắt chéo chân, trong bóng tối, một đôi con ngươi điện ám trầm như nước, trong chớp mắt rọi sáng, như giấu theo phong mang có thể giết người, nào có nửa phần hoảng hốt?
“A, thằng ngu Phong Dã kia đã dẫm vào vết xe đổ, ta sao lại không đề phòng chiêu thức ấy của ngươi?”
Như là để chứng minh nói không uổng, lôi võng bắt lấy bóng người đột nhiên bành trướng nổ tung, vô số bóng đen vô hình từ khe hở lôi võng chui ra, trốn đi bốn phương tám hướng!
Đoạn Hồi Xuyên câu môi nở nụ cười, thầm nghĩ, có mấy phần khôn vặt, thế nhưng ——
“… Chỉ đến mức này thôi à, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi.”
Hắn nâng tay phải lên, còn chưa thấy rõ thủ thế phức tạp xúc động linh khí triển khai phép thuật thế nào, chỉ hời hợt giơ tay, một đóa hoa sen óng ánh màu tím trên đầu ngón tay hắn tỏa ra.
Chỉ kịp nhìn thoáng qua, đã có ngàn vạn đường sấm sét phích lịch điên cuồng đập xuống, cơ hồ bao trùm từng góc phòng ngủ, tiếng sấm kinh hồn nổ vang khắp mọi nơi, càn rỡ coi trời bằng vung, nổ gian phòng tối đen sáng như ban ngày!
Sấm vang chớp giật đinh tai nhức óc, nhưng đã bị phong tỏa chặt trong cái không gian nho nhỏ này, bên ngoài phòng, vẫn là yên tĩnh vô sự phát sinh.
Cách vách là phòng của Hứa Thần cùng Bạch Giản, hai người trong giấc mộng trở mình rồi ngủ say, đối với trận ác đấu phát sinh cách mấy mét này vẫn mộng nhiên vô tri.
Ngắn ngủi nháy mắt, thắng bại đã phân!
Mũ trùm không nghi ngờ bị nổ cháy, thân ảnh ngã xuống đất thất khiếu chảy máu, giống như ác quỷ, khắp toàn thân cơ hồ không có một khối da thịt toàn vẹn, nếu không dùng liên tiếp ba cái bảo mệnh phù, giờ khắc này chỉ sợ đã biến thành một xiên thịt nướng.
Một tia lôi quang quyến luyến cuối cùng quay quanh đầu ngón tay Đoạn Hồi Xuyên, bên trong phòng ngủ lần thứ hai rơi vào tối tăm vắng lặng, ngoại trừ con ma đen đủi lấy thân thử nghiệm, tất cả gia cụ đều bình yên vô sự, cứ như một hồi cuồng lôi thịnh yến vừa rồi chỉ là kĩ xảo giả lập đặc biệt dùng biểu diễn.
“Tử Liên lôi ấn! Đây không phải bí pháp người lôi hệ bình thường có thể học được! Trừ phi ngươi là… Ngươi là…” Mũ trùm không thể tin trừng lớn hai mắt, tràn đầy hoảng sợ nhìn hắn, trong chốc lát, ánh mắt thất thần của gã thanh tỉnh, tự nhiên giận dữ cười, nói không rõ là kính nể, căm hận hay là mừng như điên nữa, hai mắt gã đỏ ngầu: “Đây mới là… Thật sự đạp phá thiết hài… Ha, ha ha!”
Đánh bậy đánh bạ mà tìm thấy vị điện hạ mất tích nhiều năm! Quả thực trời cũng giúp ta! Chẳng trách, chẳng trách Tụ Tài Thạch lại ở trên tay vị này ——Thánh Giới ở nơi nào? Còn cần phải nhiều lời sao!
Đoạn Hồi Xuyên ánh mắt ngưng lại, tay đang chuẩn bị cho gã một đòn trí mạng chậm rãi thả xuống, lông mi dài như kiếm vung lên: “Có ý gì? Ngươi biết ta là ai?”
“Ngài không phải là ——” mũ trùm lời chưa kịp ra khỏi miệng đột nhiên biến sắc mặt, theo thói quen tỉnh lại một điểm lý trí cuối cùng, gã ngưng miệng lại, trong cổ họng phát ra mất tiếng cười lạnh: “Có lẽ ta không nên nói.”
Lời còn chưa dứt, cả người hắn đột nhiên lột xác thành quạ, vô số vũ châm sắc bén hướng Đoạn Hồi Xuyên ra một đòn tối hậu, không cầu hại được người, chỉ vì ngăn cản hắn một khắc ngắn ngủi thôi!
Đoạn Hồi Xuyên mặt không đổi sắc tiện tay bố lên một lôi chưởng, bắn ra phá nát tất cả vũ châm đang phi đến, xong hóa thành điểm điểm ánh huỳnh quang ảm đạm tiêu tan trên không trung.
Công kích không đến nơi đến chốn chung quy giúp mũ trùm tranh thủ kéo dài hơi tàn với một chút hi vọng sống, đợi Đoạn Hồi Xuyên đuổi theo ra trước cửa sổ, cửa sổ mở rộng chỉ còn lại màn đêm và gió lạnh thổi bay rèm the chống muỗi, con quạ đen kia đã thành cái bóng nhanh chóng biến mất ở lầu đối diện, hồng phi minh minh (con ngỗng đã bỏ trốn được), trong không khí còn mang nhàn nhạt mùi máu tanh.
Chờ chút! Hướng mà tên kia chạy trốn—— Ngôn Diệc Quân!
Tâm trạng Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên âm thầm trùng xuống, không chút nghĩ ngợi thả người nhảy một cái ——
Cơ bắp toàn thân hắn nhẹ nhàng nhô lên, dưới ánh trăng lạnh lẽo đường nét hiện ra chập trùng trôi chảy như rặng núi, nhẹ tung người qua, đã lặng yên đứng trên ban công nhà Ngôn Diệc Quân, thân pháp mềm mại như lông chim rơi xuống nước, ngay cả bụi cũng không có tung lên.
Lại nói con quạ đen kia lúc chạy trốn hoảng quá không lựa đường, xông vào nơi gần nhất là nhà Ngôn Diệc Quân, lòng đoán chắc Đoạn Hồi Xuyên không muốn kinh động tới người hàng xóm bình thường, sợ ném chuột vỡ đồ không dám truy kích quá gấp, chính mình có thể thong dong ẩn trong bóng tối chạy trốn.
Lôi đình đầy trời kia, ngẫm lại lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng mà, điện hạ đã phiêu linh hiện thế nhiều năm như vậy, thực lực bây giờ kém xa lúc toàn thịnh, bằng không chỉ một kích Tử Liên lôi ấn kia, gã chẳng còn đường nào nữa?
Hắn có thể ở địa bàn của chính mình tùy tâm sở dục, bây giờ mà ở trong phòng của người khác, làm sao có thể xằng bậy được nữa?
Con quạ ngơ ngơ ngác ngác nghĩ, bên tai vẫn còn vang tiếng cuồng lôi nổ vang, không ngừng ăn mòn thần trí của gã, phá hoại cơ thể gã, hại gã hoa mắt chóng mặt như ruồi bay tán loạn đầy đầu.
Lúc ẩn lúc hiện, gã như nhìn thấy ánh sáng trăng ở phía trước, bước ra là có thể mang theo chiến lợi phẩm trốn chạy khỏi truy sát!
Đang vui vì ánh sáng hi vọng ở trước mắt, bất thình lình một thân ảnh thon dài chậm rãi đi đến, như vực sâu núi cao sừng sững, chặn lại đường đi của gã, cũng chặn lại đường sống duy nhất của gã.
Tiếng nói lãnh đạm từ tính của người kia vang lên trong tĩnh mịch: “Bằng hữu từ xa tới là khách, hà tất phải trốn trốn tránh tránh?”
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn: Không không không tôi là quang minh chính đại đi từ ban công vào!
Danh sách chương