Ngày hôm nay phố Nhàn Lâm cũng vẫn náo nhiệt trước sau như một.
Người đi đường như dệt cửi, các cửa tiệm san sát nối tiếp nhau chằng chịt khắp nơi hai bên đường phố, như hoa dại nở, đồ cổ, đồ ăn, tạp hoá, dược liệu… Ăn, mặc, ở, đi lại không thiếu gì cả, chỉ có không nghĩ tới, không có tìm không thấy.
Bất đồng chính là, tiệm ở nơi này chia làm hai tầng trên dưới, mặt trên tầng kia là bán cho du khách, phía dưới tầng kia mới phải bán cho Đoạn Hồi Xuyên loại người “đi đường”.
Mà Phương tiểu thiếu gia, tự nhiên là một du khách.
Cậu ta đang yêu thích không buông tay mà thưởng thức xâu phật châu này —— có đồ chơi này, mấy chuyện bát nháo hư hỏng nọ kia, có thể cách mình xa một chút rồi? “Cửa hàng của chúng tôi nổi tiếng xa gần nghe danh bách niên lão điếm, chất lượng vững vàng, giá cả vừa phải, không dối trên lừa dưới!” Lão bản là một ông trung niên phát tướng hói đầu, cười híp mắt chỉ chỉ một dãy ảnh lớn treo lơ lửng trên tường: “Ngài nhìn, xa không nói, ngay kia là Mao sơn đạo sĩ bắt yêu, chu sa phù cũng là mua ở chỗ chúng tôi đấy, còn có cái này, Long Hổ Sơn đại truyền nhân thứ ba mươi hai biếu tặng cờ thưởng!”
Đoạn Hồi Xuyên thiếu chút nữa không cười ra tiếng, chậm rãi bước đi thong thả vào trong điếm, nhìn chung quanh một lần.
“Ông nói đồ chơi này có thể trừ tà tránh họa, tà khí bất xâm, vậy… Có thể trị xui xẻo không?” Phương Tuấn vuốt ve từng viên châu điêu khắc thiền ngữ hoa văn, khá là ý động.
“Có thể chứ, đương nhiên có thể.” Lão bản xoa xoa tay: “Ngày đêm đeo trên tay, bảo quản gặp dữ hóa lành, thời cơ vận chuyển! Tiểu tử, hôm nay cậu với tôi hữu duyên, đây là chuỗi châu cuối cùng, tôi trừ đi cho cậu bớt mấy cái số lẻ, chỉ cần 10 ngàn tám! Khà khà, đi hết thôn này cũng không chỗ nào tốt hơn tiệm này.”
Phương Tuấn hào phóng mà vung tay lên: “Tiền không là vấn đề, chỉ cần dùng được.”
“Phương thiếu gia không phải rất không tin mấy thứ đồ bàng môn tà đạo này sao?”
Bất thình lình phía sau vang lên cái âm thanh không đúng lúc, Phương Tuấn không vui nhăn mày, vật cậu muốn, lúc nào đến phiên người khác quơ tay múa chân?
Đợi Phương Tuấn quay đầu lại thấy rõ mặt người tới, lời quát lớn đang muốn xuất khẩu lập tức bị kẹt lại kẽ răng, dưới ánh mắt ý vị thâm trường của Đoạn Hồi Xuyên, mạnh mẽ nín trở lại: “Là… Là anh à… Đoạn tiên sinh.”
Hình ảnh ngựa chạy chợt lóe lên như sấm chớp trong đầu, Phương Tuấn nuốt một ngụm nước bọt, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đoạn tiên sinh tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ anh cũng nhìn trúng xâu phật châu này? Quân tử giúp người thành đạt, bổn thiếu gia không cướp của người.”
Đoạn Hồi Xuyên vê lại chuỗi hạt châu kia, sát hữu giới sự thưởng thức một phen: “Ừm, gỗ hồng thượng đẳng, chạm trổ không sai, chính là dây thừng quá nhỏ, lần sau nhớ chọn cái thô chút, phải mài thêm. Phương thiếu gia, gần nhà của tôi có một cái chợ bán sỉ, thợ làm khéo hơn cái này nhiều, một chuỗi chỉ cần tám mươi, nếu cậu thích, tôi cho địa chỉ?”
“Ôi chao ôi chao, anh chớ nói nhảm… Tôi đang mở hàng!” Lão bản thấy một người thạo nghề đến, kéo Đoạn Hồi Xuyên qua một bên, hạ thấp giọng xin tha: “Tôi nói này vị đại gia, sinh ý vốn nhỏ, đừng phá mà.”
Phương Tuấn mặc dù không hiểu môn đạo nơi này, nhưng cũng không ngốc, lúc này giận dữ: “Dám gạt tôi! Ông biết tôi là ai đấy!”
“Hiểu lầm hiểu lầm! Chuyện này… Là tôi nhìn lầm, xin lỗi!” Lão bản cuống lên: “Ngài nhìn không lọt đồ chơi này, tôi đây còn có bảo bối khác, bảo đảm ngài thoả mãn! Lần này tuyệt đối là đồ tốt!”
“Không muốn! Bổn thiếu gia cũng không ngốc, bị ông dao động tới hai lần?” Phương Tuấn nhấc chân muốn đi, không nghĩ Đoạn Hồi Xuyên kéo cậu lại, chỉ vào Quan Thế Âm ngọc đang đeo trên cổ đối phương, bộ dáng khá có hứng thú.
“Lão bản ông mang cái này cũng rất khác biệt, còn có cái nữa không? Cho tôi một cái.”
Phương Tuấn nghi ngờ nhìn hắn.
Lão bản sờ sờ cái đầu hói, làm khó dễ nói: “Này, tuy không giống nhau như đúc, chỉ còn lại cái này, chỗ tôi đây còn có Quan Thế Âm ngọc khác, nếu không người xem xem?”
“Há, quên đi.”
“Ôi chao chờ chút ——” lão bản thực sự không muốn thả đi một tên xa hoa đại chủ, không chút do dự mà lấy ngọc bội trên cổ xuống, nịnh hót dâng lên: “Hai vị quý khách, viên Quan Thế Âm ngọc này chính là trong truyền thuyết Miến Điện ngọc phật trong động…”
“Được rồi, sao ông không nói từ trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng đào lên.” Đoạn Hồi Xuyên không nhịn được chặn lời: “Cho giá thực, không bán thì thôi.”
Con mắt lão bản hơi chuyển động, làm ra một bộ dáng đau lòng: “Xem hai vị hữu duyên, 50 ngàn kết giao bằng hữu.”
“Bye bye ngài!” Đoạn Hồi Xuyên quay đầu bước đi.
“Ôi chao đừng đi mà, năm ngàn! Đánh gập lại! —— năm trăm! Được chưa! Không thể thấp hơn rồi!”
Đoạn Hồi Xuyên lúc này mới dừng bước, liếc mắt ra hiệu Phương Tuấn, người sau bán tín bán nghi mua lại, nâng ở trong tay nhìn chung quanh, cũng không nhìn ra cái gì.
Đoạn Hồi Xuyên thấy thế, thần bí cười cười: “Không thể nói là bảo bối, nhưng mà trên mặt dính chút linh khí, đeo ở trên người, quả thật có chỗ tốt. Nói tóm lại, tuyệt đối không thiệt thòi, Phương công tử yên tâm đi.”
“Thật chứ?” Phương Tuấn mặt kinh hỉ, tiện đà dẫn theo điểm nghi hoặc: “Nhưng, anh thật muốn nhường nó cho tôi?”
“Nhường trợ giúp cho người thật sự cần, là truyền thống mỹ đức.” Đoạn Hồi Xuyên nở nụ cười hiền lành, phong độ nhẹ nhàng như nắng ấm tháng ba: “Phương công tử tối hôm qua trốn ở dưới đáy bàn, không biết đúng hay không thấy nghiện rồi?”
“…” Phương Tuấn biểu tình cứng lại, nhất thời lúng túng đến tột đỉnh, dưới ánh mắt ôn hoà như xuân kia của đối phương nhàn nhạt ý cảnh cáo, thẳng giáo đáy lòng cậu sợ hãi: “Hôm qua, tôi, tôi cái gì cũng không nhìn thấy! Lúc đó không đủ sáng, tôi ở dưới gầm bàn, cũng không thấy rõ cái gì, ha ha.”
“Ồ?” Đoạn Hồi Xuyên sáng tỏ gật đầu: “Xem ra Phương công tử nghe lọt lời của tôi, rất tốt, cậu mang cái Quan Thế Âm ngọc này, có thể áp chế chu vi sát khí quanh thân, đơn giản mà nói, sẽ không xui xẻo như vậy nha.”
“Vậy thì tốt.” Phương Tuấn quan sát thần sắc hắn thấy không giống giả bộ, thở một hơi dài nhẹ nhõm, tâm lý đột nhiên bội phục ba mình thấy xa, cùng đạo sĩ lợi hại giữ gìn mối quan hệ, chưa biết chắc đến lúc lại dùng được, hắn hơi suy nghĩ, chê cười nói: “Đoạn đại sư, cái kia, lúc trước tôi không hiểu chuyện nói lời không phải, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, có thể đừng để trong lòng, sau này ngài cần có nhu cầu gì hỗ trợ, chỉ cần mở miệng.”
Đoạn Hồi Xuyên lễ phép còn nở nụ cười: “Dễ bàn, Phương công tử khách khí.”
Thoát khỏi Phương Tuấn, Đoạn Hồi Xuyên đi vào một quán rượu nhỏ tên là Phi Tiên ở lưng phố, nghe nói là dựa theo mệnh danh của lão bản. Lúc này lúc đèn rực rỡ sáng lên, tà dương và trăng non dưới hào quang vạn trượng giữa bầu trời gặp nhau, nam nam nữ nữ trẻ tuổi dồn dập bắt đầu cuộc sống về đêm rực rỡ màu sắc.
Có lẽ là do vị trí quá mức bí mật, Phi Tiên sinh ý kém xa các cửa hàng khác, tửu khách lác đác có mấy người rải rác ngồi quanh, người hầu rượu đứng sau quầy bar sau nghiên cứu cocktail mới, có người tới cũng lạnh nhạt.
Ca sĩ trẻ trên đài chuyên chú chơi đàn ghi ta, tiếng ca ám muội lười biếng cùng ánh đèn bối rối quấn quýt si mê, náo nhiệt mà không ồn ào, bóng đêm, rượu ngon, hơi say, chính là phi thăng thành tiên trường sinh tiêu dao cũng không thể đến đây ngừng hành vi phóng đãng khoái hoạt.
Đoạn Hồi Xuyên xuyên qua cái bàn trống rỗng, thẳng đi tới phòng trong, đẩy cửa cách âm ra, thuận theo cầu thang xoán ốc đi đến tầng tiếp theo.
Tà âm từ từ cách xa, thay vào đó chính là tiếng người náo động, hoặc là bàn luận trên trời dưới biển, hoặc là căng thẳng đàm phán, đi tới nơi này mỗi người đều có thể tìm tới vị trí của chính mình, khác nhau ở chỗ, có người lợi thế có đủ nhiều, có thể chọn lựa vị trí, mà có người trong túi ngượng ngùng, chỉ có thể bị người khác chọn lựa.
Bên trong góc có một buồng riêng mở phân nửa, một nam nhân ba mươi tuổi ngồi bên cạnh nữ nhân trêu đùa hai câu, liền uống một hớp rượu.
Đoạn Hồi Xuyên nửa điểm tự giác làm bóng đèn điện cũng không có, dửng dưng hướng một bên ngồi xuống, nam nhân hơi run run, tựa không có ý muốn gặp hắn vào lúc này, sau một khắc, đành tiện tay đuổi nữ tử rời đi.
“Sao ngươi lại tới đây?” Không biết đúng hay không bởi vì tia sáng quá mức tối tăm mà nhìn da dẻ nam nhân tái nhợt, khuôn mặt có mấy phần âm nhu nam sinh nữ tướng, chẳng những không khó xem, trái lại trên mặt như có như không một nụ cười, hiện ra mấy phần xinh đẹp mê hoặc.
“Đoạn lương.” Đoạn Hồi Xuyên ai thán một tiếng, chút nào không khách khí mà rót cho mình một chén rượu, nhợt nhạt mà nhấp một miếng.
“Dùng như thế nào nhanh như vậy?” Phỉ Huyền hơi nhíu lông mày: “Tật xấu của anh… thời gian phát tác đã rút ngắn?”
Trước mặt lão hữu nhiều năm, Đoạn Hồi Xuyên hiếm thấy để lộ chút bí ẩn: “Là vậy, ra một chút xíu ngoài ý muốn. Nói chung, vẫn là cần phương thuốc kia, tôi đã kiếm được vài vị thuốc ở mấy cửa tiệm cũ, chỉ còn lại vật liệu hiếm có trên thị trường tìm không được, vẫn phải làm phiền anh, giống như trước kia, tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản.”
Phỉ Huyền gọi một cú điện thoại, dặn dò vài câu, chốc lát rồi để điện thoại di động xuống, ra hiệu hắn chờ: “Có phải là do trường kỳ ngâm một loại thuốc nên bắt đầu kháng thuốc không? Có muốn đổi thử mấy vị hay không? Tôi còn biết vài loại dược đồng dạng có tác dụng cầm cố cùng đóng băng nữa.”
Đoạn Hồi Xuyên lắc lắc đầu: “Tôi dùng mấy loại cũng đã thuộc nhóm dược hiệu mạnh nhất rồi, không được nữa, chỉ có thể gia tăng lượng thuốc.”
“Vậy không được!” Phỉ Huyền lo âu nhìn hắn, trầm giọng nói: “Anh cứ phải để bản thân đau đến chết như vậy? Người bình thường chịu liều lượng một ống tiêm cũng đủ để đau đến lăn lộn đầy đất, mặc dù miệng anh nói không cần, thế nhưng năm này tháng nọ ngâm mình tắm, thống khổ cũng không thể chịu đựng như bình thường nữa.”
Đoạn Hồi Xuyên không tự chủ được sờ tóc mái che sừng trên trán, dường như tự giễu mím môi cười cười: “Dù sao cũng hơn trên người mọc ra lung ta lung tung ra cái gì đó.”
Phỉ Huyền không thể làm gì khác hơn là trầm mặc, không biết phải nói cái gì an ủi hắn, dù cho biết đối phương cũng không cần an ủi của mình, mà dù sao cũng tốt hơn cái kiểu dài dòng ngột ngạt tịch liêu này.
Có lẽ là đề tài này quá mức trầm trọng, Phỉ Huyền chuyển đề tài, mỉm cười nhấc lên một cọc sự khác: “Anh có biết, không ít người đang tìm anh.”
“Tìm tôi?” Đoạn Hồi Xuyên nhíu mày, tiện tay bắn lên một hạt lạc, há mồm tiếp được.
“Là thế này, nói chuẩn xác, là muốn tìm viên kim cương phát sáng kia. Còn có người nghĩ ra giá cao mua đấy. Thế nào? Anh có đồng ý không, tôi có thể thay anh an bài, bán một cái giá trên trời.”
“Cái giá trên trời à…” Đoạn Hồi Xuyên trầm xuống rồi cười rộ lên, nửa khuôn mặt bị ánh sáng loang lổ chiếu lên, nửa bị hãm ở trong bóng tối, ngũ quan hắn vốn là tuấn lãng, cười bừa bãi dười ánh đèn mơ hồ lại càng nổi bật, càng toát ra một phần phong lưu, ba phần bất kham: “—— Tôi không bán.”
Phỉ Huyền hơi kinh ngạc đối phương làm sao đột nhiên đổi tính, mà cũng không mở miệng dò hỏi nguyên do, vào giờ phút này, hắn tình nguyện nhìn Đoạn Hồi Xuyên nở nụ cười lâu hơn, nụ cười làm người mê muội.
—— chỉ tiếc, sự vật tốt đẹp tổng là ngắn ngủi, bất kể là nụ cười, hay là cái khác.
“Có thể giúp tôi tra được hay không, những người nào đang tìm kiếm viên kim cương này?” Đoạn Hồi Xuyên thu liễm ý cười khóe mắt đuôi lông mày, bình tĩnh mà thưởng thức chén rượu.
Phỉ Huyền cau mày: “Anh muốn biết cái này? Tra được người đại diện thì dễ, còn lên trên nữa, điều tra người sau lưng bọn họ, e sợ rất khó.”
Đoạn Hồi Xuyên nhẹ nhàng gật đầu, làm vẻ cũng không mấy để ý: “Đã như vậy, quên đi.”
Quảng trường Nhàn Lâm nói lớn không lớn, hai cái chân đi qua đi lại không được một giờ, nói nhỏ lại cũng không nhỏ, chiếm giữ thành đông đã hơn trăm thời kì, bảy hoành tám gạt mà uốn lượn đếm không hết mê cung của con hẻm nhỏ, nhân khẩu đông đúc mà làm người giận sôi.
Hàng xóm bên trái ngươi có thể là đã từng một cử nhân lão gia tằng tôn nào đó, bên phải có lẽ là tội phạm truy nã từ ngoài mà chạy trốn đến, ngay cả gạch đệm bàn chân trong nhà, đưa đến viện bảo tàng không chừng đều có thể trúng số độc đắc thành một di vật văn hóa gia tộc.
Cáo biệt Phỉ Huyền, Đoạn Hồi Xuyên rất quen thuộc mà qua lại mấy con hẻm chật hẹp náo động trong cổ phố, soát tập xong xuôi các dược liệu cần dùng đến.
Lúc vội vàng chạy về đến nhà, trăng đã ế ẩm treo cao.
Vầng sáng mông lung như lụa mỏng êm ái phủ lên cái bóng mờ lên ngọn cây đầu cành, làm cho con đường nhỏ về nhà khúc chiết tinh tế hiện lên một tầng phấn bạc nhẹ nhàng.
“Tiểu Thần! Mau đến xem anh của em về mang cho em cái gì này!” Đoạn Hồi Xuyên tay trái mang theo bao lớn bao nhỏ dược liệu, tay phải cầm một cái hộp đóng gói tinh mỹ.
“Anh, anh về rồi, ngày hôm nay có khách đến!”
Người đi đường như dệt cửi, các cửa tiệm san sát nối tiếp nhau chằng chịt khắp nơi hai bên đường phố, như hoa dại nở, đồ cổ, đồ ăn, tạp hoá, dược liệu… Ăn, mặc, ở, đi lại không thiếu gì cả, chỉ có không nghĩ tới, không có tìm không thấy.
Bất đồng chính là, tiệm ở nơi này chia làm hai tầng trên dưới, mặt trên tầng kia là bán cho du khách, phía dưới tầng kia mới phải bán cho Đoạn Hồi Xuyên loại người “đi đường”.
Mà Phương tiểu thiếu gia, tự nhiên là một du khách.
Cậu ta đang yêu thích không buông tay mà thưởng thức xâu phật châu này —— có đồ chơi này, mấy chuyện bát nháo hư hỏng nọ kia, có thể cách mình xa một chút rồi? “Cửa hàng của chúng tôi nổi tiếng xa gần nghe danh bách niên lão điếm, chất lượng vững vàng, giá cả vừa phải, không dối trên lừa dưới!” Lão bản là một ông trung niên phát tướng hói đầu, cười híp mắt chỉ chỉ một dãy ảnh lớn treo lơ lửng trên tường: “Ngài nhìn, xa không nói, ngay kia là Mao sơn đạo sĩ bắt yêu, chu sa phù cũng là mua ở chỗ chúng tôi đấy, còn có cái này, Long Hổ Sơn đại truyền nhân thứ ba mươi hai biếu tặng cờ thưởng!”
Đoạn Hồi Xuyên thiếu chút nữa không cười ra tiếng, chậm rãi bước đi thong thả vào trong điếm, nhìn chung quanh một lần.
“Ông nói đồ chơi này có thể trừ tà tránh họa, tà khí bất xâm, vậy… Có thể trị xui xẻo không?” Phương Tuấn vuốt ve từng viên châu điêu khắc thiền ngữ hoa văn, khá là ý động.
“Có thể chứ, đương nhiên có thể.” Lão bản xoa xoa tay: “Ngày đêm đeo trên tay, bảo quản gặp dữ hóa lành, thời cơ vận chuyển! Tiểu tử, hôm nay cậu với tôi hữu duyên, đây là chuỗi châu cuối cùng, tôi trừ đi cho cậu bớt mấy cái số lẻ, chỉ cần 10 ngàn tám! Khà khà, đi hết thôn này cũng không chỗ nào tốt hơn tiệm này.”
Phương Tuấn hào phóng mà vung tay lên: “Tiền không là vấn đề, chỉ cần dùng được.”
“Phương thiếu gia không phải rất không tin mấy thứ đồ bàng môn tà đạo này sao?”
Bất thình lình phía sau vang lên cái âm thanh không đúng lúc, Phương Tuấn không vui nhăn mày, vật cậu muốn, lúc nào đến phiên người khác quơ tay múa chân?
Đợi Phương Tuấn quay đầu lại thấy rõ mặt người tới, lời quát lớn đang muốn xuất khẩu lập tức bị kẹt lại kẽ răng, dưới ánh mắt ý vị thâm trường của Đoạn Hồi Xuyên, mạnh mẽ nín trở lại: “Là… Là anh à… Đoạn tiên sinh.”
Hình ảnh ngựa chạy chợt lóe lên như sấm chớp trong đầu, Phương Tuấn nuốt một ngụm nước bọt, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đoạn tiên sinh tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ anh cũng nhìn trúng xâu phật châu này? Quân tử giúp người thành đạt, bổn thiếu gia không cướp của người.”
Đoạn Hồi Xuyên vê lại chuỗi hạt châu kia, sát hữu giới sự thưởng thức một phen: “Ừm, gỗ hồng thượng đẳng, chạm trổ không sai, chính là dây thừng quá nhỏ, lần sau nhớ chọn cái thô chút, phải mài thêm. Phương thiếu gia, gần nhà của tôi có một cái chợ bán sỉ, thợ làm khéo hơn cái này nhiều, một chuỗi chỉ cần tám mươi, nếu cậu thích, tôi cho địa chỉ?”
“Ôi chao ôi chao, anh chớ nói nhảm… Tôi đang mở hàng!” Lão bản thấy một người thạo nghề đến, kéo Đoạn Hồi Xuyên qua một bên, hạ thấp giọng xin tha: “Tôi nói này vị đại gia, sinh ý vốn nhỏ, đừng phá mà.”
Phương Tuấn mặc dù không hiểu môn đạo nơi này, nhưng cũng không ngốc, lúc này giận dữ: “Dám gạt tôi! Ông biết tôi là ai đấy!”
“Hiểu lầm hiểu lầm! Chuyện này… Là tôi nhìn lầm, xin lỗi!” Lão bản cuống lên: “Ngài nhìn không lọt đồ chơi này, tôi đây còn có bảo bối khác, bảo đảm ngài thoả mãn! Lần này tuyệt đối là đồ tốt!”
“Không muốn! Bổn thiếu gia cũng không ngốc, bị ông dao động tới hai lần?” Phương Tuấn nhấc chân muốn đi, không nghĩ Đoạn Hồi Xuyên kéo cậu lại, chỉ vào Quan Thế Âm ngọc đang đeo trên cổ đối phương, bộ dáng khá có hứng thú.
“Lão bản ông mang cái này cũng rất khác biệt, còn có cái nữa không? Cho tôi một cái.”
Phương Tuấn nghi ngờ nhìn hắn.
Lão bản sờ sờ cái đầu hói, làm khó dễ nói: “Này, tuy không giống nhau như đúc, chỉ còn lại cái này, chỗ tôi đây còn có Quan Thế Âm ngọc khác, nếu không người xem xem?”
“Há, quên đi.”
“Ôi chao chờ chút ——” lão bản thực sự không muốn thả đi một tên xa hoa đại chủ, không chút do dự mà lấy ngọc bội trên cổ xuống, nịnh hót dâng lên: “Hai vị quý khách, viên Quan Thế Âm ngọc này chính là trong truyền thuyết Miến Điện ngọc phật trong động…”
“Được rồi, sao ông không nói từ trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng đào lên.” Đoạn Hồi Xuyên không nhịn được chặn lời: “Cho giá thực, không bán thì thôi.”
Con mắt lão bản hơi chuyển động, làm ra một bộ dáng đau lòng: “Xem hai vị hữu duyên, 50 ngàn kết giao bằng hữu.”
“Bye bye ngài!” Đoạn Hồi Xuyên quay đầu bước đi.
“Ôi chao đừng đi mà, năm ngàn! Đánh gập lại! —— năm trăm! Được chưa! Không thể thấp hơn rồi!”
Đoạn Hồi Xuyên lúc này mới dừng bước, liếc mắt ra hiệu Phương Tuấn, người sau bán tín bán nghi mua lại, nâng ở trong tay nhìn chung quanh, cũng không nhìn ra cái gì.
Đoạn Hồi Xuyên thấy thế, thần bí cười cười: “Không thể nói là bảo bối, nhưng mà trên mặt dính chút linh khí, đeo ở trên người, quả thật có chỗ tốt. Nói tóm lại, tuyệt đối không thiệt thòi, Phương công tử yên tâm đi.”
“Thật chứ?” Phương Tuấn mặt kinh hỉ, tiện đà dẫn theo điểm nghi hoặc: “Nhưng, anh thật muốn nhường nó cho tôi?”
“Nhường trợ giúp cho người thật sự cần, là truyền thống mỹ đức.” Đoạn Hồi Xuyên nở nụ cười hiền lành, phong độ nhẹ nhàng như nắng ấm tháng ba: “Phương công tử tối hôm qua trốn ở dưới đáy bàn, không biết đúng hay không thấy nghiện rồi?”
“…” Phương Tuấn biểu tình cứng lại, nhất thời lúng túng đến tột đỉnh, dưới ánh mắt ôn hoà như xuân kia của đối phương nhàn nhạt ý cảnh cáo, thẳng giáo đáy lòng cậu sợ hãi: “Hôm qua, tôi, tôi cái gì cũng không nhìn thấy! Lúc đó không đủ sáng, tôi ở dưới gầm bàn, cũng không thấy rõ cái gì, ha ha.”
“Ồ?” Đoạn Hồi Xuyên sáng tỏ gật đầu: “Xem ra Phương công tử nghe lọt lời của tôi, rất tốt, cậu mang cái Quan Thế Âm ngọc này, có thể áp chế chu vi sát khí quanh thân, đơn giản mà nói, sẽ không xui xẻo như vậy nha.”
“Vậy thì tốt.” Phương Tuấn quan sát thần sắc hắn thấy không giống giả bộ, thở một hơi dài nhẹ nhõm, tâm lý đột nhiên bội phục ba mình thấy xa, cùng đạo sĩ lợi hại giữ gìn mối quan hệ, chưa biết chắc đến lúc lại dùng được, hắn hơi suy nghĩ, chê cười nói: “Đoạn đại sư, cái kia, lúc trước tôi không hiểu chuyện nói lời không phải, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, có thể đừng để trong lòng, sau này ngài cần có nhu cầu gì hỗ trợ, chỉ cần mở miệng.”
Đoạn Hồi Xuyên lễ phép còn nở nụ cười: “Dễ bàn, Phương công tử khách khí.”
Thoát khỏi Phương Tuấn, Đoạn Hồi Xuyên đi vào một quán rượu nhỏ tên là Phi Tiên ở lưng phố, nghe nói là dựa theo mệnh danh của lão bản. Lúc này lúc đèn rực rỡ sáng lên, tà dương và trăng non dưới hào quang vạn trượng giữa bầu trời gặp nhau, nam nam nữ nữ trẻ tuổi dồn dập bắt đầu cuộc sống về đêm rực rỡ màu sắc.
Có lẽ là do vị trí quá mức bí mật, Phi Tiên sinh ý kém xa các cửa hàng khác, tửu khách lác đác có mấy người rải rác ngồi quanh, người hầu rượu đứng sau quầy bar sau nghiên cứu cocktail mới, có người tới cũng lạnh nhạt.
Ca sĩ trẻ trên đài chuyên chú chơi đàn ghi ta, tiếng ca ám muội lười biếng cùng ánh đèn bối rối quấn quýt si mê, náo nhiệt mà không ồn ào, bóng đêm, rượu ngon, hơi say, chính là phi thăng thành tiên trường sinh tiêu dao cũng không thể đến đây ngừng hành vi phóng đãng khoái hoạt.
Đoạn Hồi Xuyên xuyên qua cái bàn trống rỗng, thẳng đi tới phòng trong, đẩy cửa cách âm ra, thuận theo cầu thang xoán ốc đi đến tầng tiếp theo.
Tà âm từ từ cách xa, thay vào đó chính là tiếng người náo động, hoặc là bàn luận trên trời dưới biển, hoặc là căng thẳng đàm phán, đi tới nơi này mỗi người đều có thể tìm tới vị trí của chính mình, khác nhau ở chỗ, có người lợi thế có đủ nhiều, có thể chọn lựa vị trí, mà có người trong túi ngượng ngùng, chỉ có thể bị người khác chọn lựa.
Bên trong góc có một buồng riêng mở phân nửa, một nam nhân ba mươi tuổi ngồi bên cạnh nữ nhân trêu đùa hai câu, liền uống một hớp rượu.
Đoạn Hồi Xuyên nửa điểm tự giác làm bóng đèn điện cũng không có, dửng dưng hướng một bên ngồi xuống, nam nhân hơi run run, tựa không có ý muốn gặp hắn vào lúc này, sau một khắc, đành tiện tay đuổi nữ tử rời đi.
“Sao ngươi lại tới đây?” Không biết đúng hay không bởi vì tia sáng quá mức tối tăm mà nhìn da dẻ nam nhân tái nhợt, khuôn mặt có mấy phần âm nhu nam sinh nữ tướng, chẳng những không khó xem, trái lại trên mặt như có như không một nụ cười, hiện ra mấy phần xinh đẹp mê hoặc.
“Đoạn lương.” Đoạn Hồi Xuyên ai thán một tiếng, chút nào không khách khí mà rót cho mình một chén rượu, nhợt nhạt mà nhấp một miếng.
“Dùng như thế nào nhanh như vậy?” Phỉ Huyền hơi nhíu lông mày: “Tật xấu của anh… thời gian phát tác đã rút ngắn?”
Trước mặt lão hữu nhiều năm, Đoạn Hồi Xuyên hiếm thấy để lộ chút bí ẩn: “Là vậy, ra một chút xíu ngoài ý muốn. Nói chung, vẫn là cần phương thuốc kia, tôi đã kiếm được vài vị thuốc ở mấy cửa tiệm cũ, chỉ còn lại vật liệu hiếm có trên thị trường tìm không được, vẫn phải làm phiền anh, giống như trước kia, tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản.”
Phỉ Huyền gọi một cú điện thoại, dặn dò vài câu, chốc lát rồi để điện thoại di động xuống, ra hiệu hắn chờ: “Có phải là do trường kỳ ngâm một loại thuốc nên bắt đầu kháng thuốc không? Có muốn đổi thử mấy vị hay không? Tôi còn biết vài loại dược đồng dạng có tác dụng cầm cố cùng đóng băng nữa.”
Đoạn Hồi Xuyên lắc lắc đầu: “Tôi dùng mấy loại cũng đã thuộc nhóm dược hiệu mạnh nhất rồi, không được nữa, chỉ có thể gia tăng lượng thuốc.”
“Vậy không được!” Phỉ Huyền lo âu nhìn hắn, trầm giọng nói: “Anh cứ phải để bản thân đau đến chết như vậy? Người bình thường chịu liều lượng một ống tiêm cũng đủ để đau đến lăn lộn đầy đất, mặc dù miệng anh nói không cần, thế nhưng năm này tháng nọ ngâm mình tắm, thống khổ cũng không thể chịu đựng như bình thường nữa.”
Đoạn Hồi Xuyên không tự chủ được sờ tóc mái che sừng trên trán, dường như tự giễu mím môi cười cười: “Dù sao cũng hơn trên người mọc ra lung ta lung tung ra cái gì đó.”
Phỉ Huyền không thể làm gì khác hơn là trầm mặc, không biết phải nói cái gì an ủi hắn, dù cho biết đối phương cũng không cần an ủi của mình, mà dù sao cũng tốt hơn cái kiểu dài dòng ngột ngạt tịch liêu này.
Có lẽ là đề tài này quá mức trầm trọng, Phỉ Huyền chuyển đề tài, mỉm cười nhấc lên một cọc sự khác: “Anh có biết, không ít người đang tìm anh.”
“Tìm tôi?” Đoạn Hồi Xuyên nhíu mày, tiện tay bắn lên một hạt lạc, há mồm tiếp được.
“Là thế này, nói chuẩn xác, là muốn tìm viên kim cương phát sáng kia. Còn có người nghĩ ra giá cao mua đấy. Thế nào? Anh có đồng ý không, tôi có thể thay anh an bài, bán một cái giá trên trời.”
“Cái giá trên trời à…” Đoạn Hồi Xuyên trầm xuống rồi cười rộ lên, nửa khuôn mặt bị ánh sáng loang lổ chiếu lên, nửa bị hãm ở trong bóng tối, ngũ quan hắn vốn là tuấn lãng, cười bừa bãi dười ánh đèn mơ hồ lại càng nổi bật, càng toát ra một phần phong lưu, ba phần bất kham: “—— Tôi không bán.”
Phỉ Huyền hơi kinh ngạc đối phương làm sao đột nhiên đổi tính, mà cũng không mở miệng dò hỏi nguyên do, vào giờ phút này, hắn tình nguyện nhìn Đoạn Hồi Xuyên nở nụ cười lâu hơn, nụ cười làm người mê muội.
—— chỉ tiếc, sự vật tốt đẹp tổng là ngắn ngủi, bất kể là nụ cười, hay là cái khác.
“Có thể giúp tôi tra được hay không, những người nào đang tìm kiếm viên kim cương này?” Đoạn Hồi Xuyên thu liễm ý cười khóe mắt đuôi lông mày, bình tĩnh mà thưởng thức chén rượu.
Phỉ Huyền cau mày: “Anh muốn biết cái này? Tra được người đại diện thì dễ, còn lên trên nữa, điều tra người sau lưng bọn họ, e sợ rất khó.”
Đoạn Hồi Xuyên nhẹ nhàng gật đầu, làm vẻ cũng không mấy để ý: “Đã như vậy, quên đi.”
Quảng trường Nhàn Lâm nói lớn không lớn, hai cái chân đi qua đi lại không được một giờ, nói nhỏ lại cũng không nhỏ, chiếm giữ thành đông đã hơn trăm thời kì, bảy hoành tám gạt mà uốn lượn đếm không hết mê cung của con hẻm nhỏ, nhân khẩu đông đúc mà làm người giận sôi.
Hàng xóm bên trái ngươi có thể là đã từng một cử nhân lão gia tằng tôn nào đó, bên phải có lẽ là tội phạm truy nã từ ngoài mà chạy trốn đến, ngay cả gạch đệm bàn chân trong nhà, đưa đến viện bảo tàng không chừng đều có thể trúng số độc đắc thành một di vật văn hóa gia tộc.
Cáo biệt Phỉ Huyền, Đoạn Hồi Xuyên rất quen thuộc mà qua lại mấy con hẻm chật hẹp náo động trong cổ phố, soát tập xong xuôi các dược liệu cần dùng đến.
Lúc vội vàng chạy về đến nhà, trăng đã ế ẩm treo cao.
Vầng sáng mông lung như lụa mỏng êm ái phủ lên cái bóng mờ lên ngọn cây đầu cành, làm cho con đường nhỏ về nhà khúc chiết tinh tế hiện lên một tầng phấn bạc nhẹ nhàng.
“Tiểu Thần! Mau đến xem anh của em về mang cho em cái gì này!” Đoạn Hồi Xuyên tay trái mang theo bao lớn bao nhỏ dược liệu, tay phải cầm một cái hộp đóng gói tinh mỹ.
“Anh, anh về rồi, ngày hôm nay có khách đến!”
Danh sách chương