Editor: demcodon

Đối với người con gái như Dịch Tình, đời trước Sở Từ đã nhìn thấy rất nhiều. Chỉ cần nhìn một cái là nàng có thể đoán ra bước tiếp theo cô muốn làm gì. Cho nên lúc này mới không khách sáo mà đả kích.

Bởi vì vậy, lúc này mặc dù Dịch Tình cảm thấy khó chịu trong lòng cũng chỉ cố gắng chịu đựng, không thể bộc phát ra chút nào. Thậm chí cô càng không muốn bị Sở Từ nói xấu, bởi vậy cho dù không muốn kìm nén những thói quen thường ngày của mình cũng không làm được.

“Cô yên tâm, tôi sẽ nói thẳng với ba tôi rằng cô rốt cuộc kêu tôi làm gì. Không cần phải giả vờ đáng thương!” Dịch Tình nghiến răng, trong mắt sắp bắt đầu phun ra lửa.

Nhưng kế tiếp, dưới ánh mắt khiêu khích của Sở Từ, cô chỉ có thể cắn răng nói ra miệng.


Giọng nhỏ đến mức không thể nghe thấy, Sở Từ cười chế giễu: “Cô là con muỗi hả? Giọng này chỉ sợ cách ba bước cũng rất khó nghe được rõ ràng.”

“Đi qua không thể bỏ qua, y học cổ truyền, khám bệnh miễn phí, có thuốc chữa bệnh! Có bệnh chữa bệnh, không bệnh thì phòng bệnh!” Dịch Tình nghe vậy tức giận hét lên một câu.

Lần này thật vang dội.

Sở Từ nhìn dáng vẻ hầm hừ này không khỏi cười thành tiếng. Không thể không nói, giọng nói của Dịch Tình cũng không tệ. Mặc dù rao hàng vẫn có cảm giác dịu dàng và rõ ràng, nghe qua rất thoải mái.

Có lần đầu tiên, tính khí của Dịch Tình cũng nổi lên. Sở Từ rao một câu thì cô rao một câu, hết câu này đến câu khác. Ngược lại cảm giác ngại ngùng kia cũng biến mất.

Sở Từ thật may mắn, mới đi tới con hẻm này 10 phút đã có một bà già thò đầu ra. Nhưng vừa nhìn thấy là hai cô gái trẻ lập tức hơi thất vọng, sau đó hiền hậu cười: “Hai đứa rao chơi hả? Tôi còn tưởng rằng thực sự có chuyện tốt khám bệnh miễn phí nữa chứ!”

“Bà ơi, chúng cháu là bác sĩ của bệnh viện Phúc Duyên mới mở ở đường đối diện. Đặc biệt đến đây... chữa bệnh từ thiện, không cần tiền, chữa bệnh miễn phí!” Vừa thấy có người, Dịch Tình vội vàng dịu dàng cười nói.

Sở Từ không khỏi trợn to đôi mắt, Dịch Tình này vừa rồi còn là dáng vẻ coi thường người. Nhưng khi có người ngoài lập tức thay đổi thành dáng vẻ khác, phản ứng này quả thực quá xuất sắc.


Đặc biệt là nụ cười của cô, giống như tiên nữ. Trong mắt mềm mại giống như hoa nở trong tuyết xuân, còn mang theo hơi thở thơm ngào ngạt chết người. Mặc dù hơi giả tạo, nhưng nếu dùng ở nơi này cũng không phải quá ghê tởm như vậy.

“Thật sao?” Đôi mắt bà cụ sáng ngời: “Hai đứa cũng biết khám bệnh à? Tuổi còn trẻ như vậy đã biết được rất nhiều...”

“Bà yên tâm đi. Chúng cháu đều là bác sĩ có chứng chỉ chuyên môn. Cháu còn từng làm quân y trong quân đội nữa.” Dịch Tình tiếp tục cười, hiển nhiên hơi giọng khách lấp giọng chủ.

Cô chính là muốn biểu hiện cho Sở Từ thấy rằng không phải ai cũng thích một cô gái ngang ngược thô kệch ở nông thôn như cô ta.

Bà cụ gật đầu tỏ vẻ hơi hiểu: “Gần đây tôi cảm thấy hơi khó chịu, thường ho khan, còn luôn tiêu chảy... có thể khám không?”


Sở Từ chưa kịp nói chuyện, Dịch Tình đã vội vàng đồng ý: “Có thể, như vầy đi, chúng cháu đi về nhà với bà, khám bệnh tỉ mỉ cho bà. Bà thấy thế nào?”

Sở Từ nghe vậy dứt khoát im lặng.

Bà cụ vốn dĩ hơi lo lắng, nhưng cẩn thận suy nghĩ kỹ càng, trong nhà một nghèo hai trắng. Cho dù là người xấu cũng coi thường. Cho nên bà cụ thản nhiên dẫn hai người vào nhà.

Dịch Tình dù sao cũng là người có chút kinh nghiệm, bắt đầu hỏi tình huống cụ thể của bà cụ này. Nhưng sau khi hỏi kỹ càng, cô hơi bối rối, không chỉ bối rồi còn hơi chán ghét.

Căn nhà của bà cụ có một cái sân rộng, thuộc về hộ gia đình hướng tây. Trong nhà không có ánh sáng mặt trời, còn mang theo mùi chua của người già, nghe qua rất khó chịu. Không những thế, bà cụ này còn nói đến phân với cô, càng nghe càng cảm thấy ghê tởm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện