Editor: demcodon

Từ Phú Niên có hai em trai và một em gái, em gái đã lấy chồng. Hơn nữa phụ nữ trong nhà họ Từ có địa vị trung bình nên không mấy liên lạc. Nhưng lúc này, hai đứa em trai của ông đột nhiên hơi hoảng hốt.

Căn nhà này lúc đầu là Đại tá Bạch cho, bọn họ vẫn luôn ở đây. Trong nhà có rất nhiều phòng, nhưng trong nhà có nhiều người, mỗi gia đình đều có 2-3 đứa con trai. Bây giờ muốn lấy ra một phòng, đồng nghĩa với việc mấy đứa trẻ trong nhà sẽ quậy một hồi.  

Hơn nữa nhìn dáng vẻ anh cả Từ Phú Niên này cũng không phải là ở tạm, sau này rất có thể đều sẽ ở lại đây. Vậy bọn họ sẽ sống ra sao?
Bà cụ xưa nay luôn thiên vị anh cả, lại cảm thấy thiếu nợ anh ta. Sau này nhất định sẽ thường xuyên trợ cấp cho anh cả. Ngoài ra, còn có con trai và con gái của anh cả cũng được chia một phần tài sản. Nhưng bọn họ vốn dĩ nghĩ rằng tương lai anh cả sẽ kế thừa tài sản nhà họ Bạch, căn bản sẽ không tranh giành chút lợi nhỏ này với bọn họ...

Nhưng mà, dù sao anh cả vừa mới bị đuổi về. Bọn họ cũng không dám xác định Đại tá Bạch kia có thể qua một thời gian sẽ hối hận hay không. Bởi vậy trên mặt vẫn lộ ra vẻ mặt tử tế phục vụ.

Có người dọn dẹp lại phòng ốc, có người đi nấu cơm, có đứa trẻ bóp vai. Từ Phú Niên như là đại địa chủ, đương nhiên chấp nhận sự chăm sóc của mọi người.

Sở Đại Bàn và Nha Nha cũng không rãnh rỗi, vội vàng gây ấn tượng tốt ở trước mặt bà cụ. Hai người cũng là lưu manh khét tiếng. Bởi vậy một lúc sau đã cướp lấy được nhiều đồ tốt của người khác. Chẳng hạn như quà gặp mặt của hai chú, quần áo mới hay đồ trang trí của mấy em họ. Tóm lại món nào Sở Đại Bàn thích thì làm ầm ĩ lên muốn, dỗ dành bà cụ đáp ứng tất cả.

Ai làm cháu đích tôn từ trên trời giáng xuống phải chịu cực khổ nhiều năm chứ? Hơn nữa Từ Phú Niên chỉ có một đứa con trai, bà tự nhiên cưng chiều gấp bội.

Về phần những thứ lấy được từ nhà họ Từ, vốn dĩ đã thống nhất tất cả thuộc về bọn họ, cũng chính vì vậy mà cả hai làm việc mới có thể càng thêm dốc sức.

Có thể nói, sự xuất hiện của ba cha con Từ Phú Niên này đã mang đến cảm giác khủng hoảng cho con cháu hai gia đình khác. Vốn dĩ gia đình anh em thân thiết cũng chậm rãi cũng bắt đầu có rạn nứt, chỉ là bị che giấu hơi sâu mà thôi.


* * *
Nhưng lúc này trong mắt Sở Từ, mọi thứ chỉ mới bắt đầu.

Nguyên chủ và Sở Đường chịu đựng cực khổ 17 năm, sao có thể bởi vì chút ‘báo đáp’ nho nhỏ này có thể hoàn toàn bù đắp được?

Thời gian vẫn còn dài, từ từ đến, không có gì phải vội cả.

Đối với chuyện của nhà họ Từ, có ‘hai anh em’ Sở Đại Bàn thông báo bất cứ lúc nào. Lúc này Sở Từ mới yên tâm chuẩn bị mở cửa hàng.


Mặc dù thân phận và địa vị của Đại tá Bạch có thể bảo vệ cho nàng và Sở Đường cả đời. Nhưng nàng không phải Từ Phú Niên.

Người quý có tự mình hiểu lấy. Nếu nàng giống như Từ Phú Niên, thật không biết xấu hổ khi trèo lên cành cao như vậy. Hơn nữa đối nàng mà nói, tên tuổi nhà họ Bạch không cần thiết, chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi. Nàng cũng không muốn dựa vào người khác mà sống cả đời. Ngay cả Sở Đường cũng giống vậy. Mặc dù Đại tá Bạch tương lai có thể sắp xếp công việc tốt nhất cho cậu, nhưng với thực lực của cậu dù không dựa vào nhà họ Bạch, bản thân cũng có thể làm được.

Hiện tại nàng không thiếu tiền. Dù sao trước đó tặng cho ông cụ bức tranh còn đưa lại 500.000. Số tiền khổng lồ này cũng đủ mua một căn nhà to hơn nữa. Hơn nữa cuộc sống của nàng mấy năm gần đây cũng tương đối căng thẳng. Cho nên hiện tại cũng không vội, chuẩn bị làm chút việc đơn giản trước.

Về phần Từ Vân Liệt, đây là lúc bận rộn nhất. Việc tuyển chọn quân đội đặc biệt mà bác Thẩm đã đề cập trước đó cũng đã bắt đầu. Từ Vân Liệt tự nhiên cũng nằm trong số đó. Nàng nghe nói trong hàng trăm quân nhân xuất sắc nhất phải tranh nhau chưa đến mười vị trí. Mà trong số hàng trăm người này, ai cũng nhất định phải có kỹ năng phi thường. Mặc dù được trúng tuyển cũng phải trải qua một loạt huấn luyện. Nói cách khác, Sở Từ sẽ có một thời gian dài không nhìn thấy người đàn ông của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện