Editor: demcodon
Bạch Mẫn Hoa nhìn thấy phản ứng của ba càng cảm thấy tuyệt vọng. Trong nháy mắt, vội vàng chạy đến nhìn chằm chằm và rồi hét lên: “Ba! Sao ba có thể làm ra chuyện như vậy? Sao ba lại có thể làm ra chuyện có lỗi với mẹ con như vậy? Ba hãy xin lỗi mẹ đi! Ba xin lỗi được không? Mẹ sẽ tha thứ cho ba, nhất định sẽ tha thứ cho ba...”
Đại tá Bạch cau mày, trong mắt Bùi Phương cũng hiện lên một tia ngạc nhiên và thất vọng.
Tha thứ? Tại sao bà phải tha thứ cho một người đàn ông đã lừa gạt mình?
Nhưng mà Từ Phú Niên đã bình phục lại sau tiếng khóc la của con gái, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Bùi Phương: “Phương Phương, là lỗi của anh. Anh xin lỗi em. Anh có con, nhưng đó là chuyện trước khi anh cưới em. Lúc trước anh cũng không ngờ đến Tú Hòa sẽ có thai. Hơn nữa, hai đứa trẻ đó vẫn luôn sống ở trong thôn, bọn nó sẽ không đến đây quấy rối, sẽ không gây phiền phức cho em. Anh sẽ thu xếp, anh đối với em là thật lòng!”
Bạch Mẫn Hoa thở dài nhẹ nhõm, không phải Sở Từ, không phải Sở Từ là được... Chỉ là, nếu không phải cô, tại sao cô lại xuất hiện ở đây? “Bọn nó đã đến thủ đô tìm ông, ông còn không biết sao? Con gái của ông từ nhỏ đã sống một mình, có cực khổ nào không chịu đựng qua chứ? Lúc bị người khinh thường đói khổ lạnh lẽo thì ông ở đâu? Lúc con trai của ông ăn nhờ ở đậu chịu hết ấm ức thì ông lại đang ở đâu? Từ Phú Niên, tôi không cầu ông giàu sang quyền quý, cũng không cầu ông có thân phận và đại vị giống như ba. Tôi chỉ muốn một người lương thiện thành thật. Ông có thể mặc kệ không quan tâm đến con ruột của ông, ông còn là con người sao?”
“Mỗi năm, ông đều cùng ba đi nghĩa trang liệt sĩ tảo mộ cha chú. Nhưng trên thực tế, ông căn bản không có tình cảm gì với chú của ông. Ông quỳ lạy ông ấy, không phải tôn thờ ông ấy là anh hùng, không phải bởi vì ông ấy là liệt sĩ, càng không phải bởi vì ông ấy là người thân của ông. Mà chỉ vì ông ấy đã cứu mạng ba. Ông đang lấy lòng ba. Nhưng ông đối với ba ruột của mình thì sao? Mấy năm nay ông vì cho thấy mình là họ Bạch, mộ ba ruột của mình cũng mặc kệ không quan tâm đến. Nhưng ông lại không biết, tôi và ba coi thường ông nhất ở điểm này!” Bùi Phương hét lên.
Gương mặt của Từ Phú Niên cứng đờ, kéo quần áo của vợ chấn động cứng họng.
“Mẹ... mẹ có ý gì? Không phải, không phải muốn...” Bạch Mẫn Hoa ngơ ngẩn nói.
“Đúng vậy, mẹ muốn ly hôn.” Bùi Phương nghiến răng nói tiếp: “Mẫn Hoa, con đã trưởng thành, hiện tại việc học cũng ổn định. Mẹ tin tưởng con có thể xử lý tốt vấn đề của mình...”
“Không được!” Bạch Mẫn Hoa lập tức hét lên: “Làm sao có thể ly hôn chứ? Nếu mẹ làm như vậy, sau này con làm sao... làm sao...”
Làm sao còn mặt mũi gặp người khác được chứ?
“Mẹ, con không muốn mẹ và ba chia tay. Con xin mẹ, mẹ xem như vì con được không? Đừng ly hôn với ba! Ba con sẽ thay đổi. Nếu mẹ không thích hai đứa con của ba, ba nhất định sẽ không để cho bọn họ xuất hiện ở trước mặt mẹ. Hơn nữa, mẹ mới là vợ của ba, người phụ nữ ở nông thôn không có khả năng làm gì được!” Bạch Mẫn Hoa sốt ruột nói.
“Người phụ nữ của ba con đã chết. Ông ta có thể yên tâm thoải mái, nhưng mẹ lại không làm được. Khi mẹ nghĩ đến người đàn ông của mình đã hại chết một người vô tội, mẹ không thể ăn ngon ngủ yên được.” Bùi Phương nói tiếp, trong lòng đã quyết định.
Đại tá Bạch nãy giờ vẫn im lặng.
Từ Phú Niên ngay lập tức như già đi mấy tuổi, đôi mắt đỏ như máu hơi đáng sợ.
Bạch Mẫn Hoa đột nhiên mê mang. Trước đây mặc dù ba không được ông nội thích, nhưng dưới cái nhìn của người ngoài hai cha con bọn họ đều là người nhà họ Bạch. Nhưng bây giờ, xem ý của ông nội và mẹ là muốn chấm dứt quan hệ. Cô ta lại nghĩ đến thái độ của những người bên ngoài, có thể thấy được mọi chuyện đã đến hồi kết thúc rồi. Vậy cô ta phải làm sao đây? Nếu không có chỗ dựa từ ông nội, một cô gái như cô ta tương lai có thể có triển vọng gì chứ?