Diệp Mộng một bên dường như nhìn thấy sự lạnh lùng và không vui của Diệp Thành hiện tại, sợ lại chọc giận hắn, vội vàng kéo Lưu Tâm Nhã, " anh họ, vậy bọn em...đi trước."

Vừa nói vừa dẫn Lưu Tâm Nhã đi ra ngoài, chỉ là cô ta còn chưa kịp đi ra đến cửa thì phía sau, giọng của Diệp Thành lãnh đạm vang lên, " Diệp Mộng, ở lại, anh có việc muốn hỏi em."

Hai tay Diệp Mộng bỗng run lên gật gật đầu, dặn dò Lưu Tâm Nhã ra bên ngoài trước, sau đó tự mình đi tới bên cạnh Diệp Thành.

" Anh họ, anh tìm em còn việc gì khác nữa sao?"

Diệp Thành ngồi tại ghế trầm mặc một lát, bỗng nhiên hắn ý tứ hàm xúc không rõ mà cười nói, " Diệp Mộng, em cảm thấy bản thân mình là một đứa lưu manh sao?"

Diệp Mộng kinh hãi trợn mắt, " anh nói cái gì, em lưu manh gì chứ ?"

Diệp Thành khẽ nhếch môi cười khẩy một cái. Đôi mắt chợt lạnh xuống vài phần. Rõ ràng hắn đang dần tức giận.

" Diệp Mộng, em nếu như không phải lưu manh, tại sao lại có thể làm ra chuyện hạ lưu như vậy? Tiệm bánh ngọt của Từ Lạc bị một đám du côn đập phá, em dám nói không liên quan đến em không?"


Diệp Mộng kiên quyết phủ nhận, " em không biết chuyện này, em không có làm."

Diệp Thành nén cơn giận, hắn từ tốn nói, " Anh biết em nhất định sẽ chối.

Trong lòng Diệp Mộng nổi lên dự cảm xấu, sợ hãi không thôi, hai lòng bàn tay nắm chặt, toát đầy mồ hôi.

Diệp Thành không dài dòng, hắn tiện tay vứt lên bàn một xấp tài liệu, lạnh nhạt nói, " đây là tài liệu mà tên cầm đầu của đám du côn đầu gấu kia thừa nhận, rằng em đã bỏ tiền thuê hắn làm, bên công ty, Hoàng Hiếu cũng cho người điều tra thẻ ngân hàng của em, quả nhiên có một khoản tiền từ thẻ ATM của em chuyển tiền cho tên du côn kia, sao hả, vẫn còn muốn chối?"

Cả người Diệp Mộng run lên, lúng túng, sửng sốt, cô ta cố nặn ra một nụ cười gượng, " anh họ, kỳ thực thì....em...chỉ là muốn...."

" Thật là, vật họp theo loài, người họp theo bầy, Diệp Mộng anh nghĩ em nên đổi sang họ Lưu đi." Diệp Thành nở một nụ cười, nhưng ý cười lại không đến đáy mắt, hắn gằn lên,

" Em có biết, Lưu Tâm Nhã kia khi làm chuyện ác với Từ Lạc, chị dâu em, cô ta cũng chối cãi nói dối y như em bây giờ, em mang họ Lưu giống cô ta??"

" Anh nói bậy cái gì??" Diệp Mộng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Diệp Thành lại từ trong ngăn kéo lôi ra một xấp tài liệu dày cộm, đập lên bàn, " Diệp Mộng, tỉnh táo lại cho anh xem, đứa ngu em, còn tưởng Lưu Tâm Nhã kia là người hiền lành hả? Tự xem đi những việc cô ta làm, xem xem cái người mà em luôn bênh vực kia có bao nhiêu tốt. Xem thử cô ta là cái dạng gì?"

Diệp Mộng hai tay run rẩy từ trên bàn nhấc tập tài liệu lên mở ra xem, càng xem càng thấy kinh khủng.

Mọi chuyện bỉ ổi Lưu Tâm Nhã làm trong mấy năm qua, dù lớn hay nhỏ đều được Diệp Thành liệt lê từng cái một, rất chi tiết trong phần tài liệu này.

Diệp Thành híp mắt nhìn Diệp Mộng, hắn lạnh giọng cảnh cáo, " Diệp Mộng, đừng bao giờ cứ luôn nhìn đến vẻ bề ngoài, em nên nhớ cho rõ, em mang họ gì !"

Cả người Diệp Mộng run rẩy mạnh, " anh họ, em không nghĩ tới....cô ta..."

Diệp Thành đứng dậy khí thế uy nghiêm hắn tiếp lời của chính Diệp Mộng, " em không nghĩ tới cô ta giấu em làm nhiều chuyện xấu như vậy, không nghĩ tới bản thân em cũng bị cô ta coi như công cụ để lợi dụng. Hiên giờ, rất thất vọng??"

" Cô ta....cô ta sao lại..."

Diệp Thành nhìn vẻ mặt khiếp sợ xen lẫn thất vọng của Diệp Mộng, ngược lại cười một tiếng, "Diệp Mộng, chuyện Lưu Tâm Nhã đã nói xong, hiện tại chuyện tốt mày làm cũng nên nói tiếp chứ?"


Trên mặt Diệp Mộng ra sức run rẩy. Nước mắt cũng ầng ậng mà dâng lên. Cô ta biết rõ, hôm nay Diệp Thành quyết tâm muốn tính toán nợ nần hết một lần. Cho dù có là anh em thì cũng tuyệt không bỏ qua.

Diệp Thành châm một điếu thuốc, hắn rít một hơi, nhả khói thuốc rồi đi tới bên cạnh cửa sổ, quan sát hết phồn hoa của đô thị, hắn trầm tĩnh nói, " chuyện ác Lưu Tâm Nhã gây ra, anh đây thu thập đủ chứng cứ. Dĩ nhiên, chuyện của em làm, anh cũng có bằng chứng đầy đủ đấy."

" Anh họ, em...." Diệp Mộng không cam tâm mà cúi đầu, "em chỉ là nhất thời tức giận mà thôi, em thật ra..."

"Đủ rồi.." Diệp Thành mặt đầy tức giận mà quay lại nhìn, tàn khốc nói, " Diệp Mộng, em thật quá quắt, nếu không phải em là con gái, anh đã đánh em một trận."

Hắn quát lớn, " em nói như đúng rồi, nhất thời tức giận???? haha, buồn cười, nhất thời tức giận của em là có thể bêu rếu người khác, nhất thời tức giận của em là có thể đối ác, dập tắt hi vọng của người khác..mà người đó không ai khác là vợ của anh, là chi dâu của em đấy, có biết chưa.??? Từ đầu đến cuối, em không có chút hối hận nào??"

Hai tay Diệp Mộng đã xoắn chặt vào nhau.

Diệp Thành càng nói càng lộ ra lạnh lẽo. " Em thân là người Diệp gia, nhiều năm như vậy, cũng chưa từng bỏ ra một chút việc nào cho công ty. Chưa từng bỏ ra một chút sức lực nào, ngược lại thì hay, dựa vào uy phong của Diệp gia, tiêu tiền hoang phí, trắng trợn...cũng xứng??"

Hắn dập điếu thuốc trên tay, nói tiếp, " hiện tại, em gây ra chuyện như thế, vậy nên, em nên gánh hậu quả được rồi."

Diệp Mộng chợt ngẩng đầu, " anh họ à.!"

Hắn ngồi vào ghế của mình, nghiêm túc nói, " từ mai trở đi, anh sẽ để Hoàng Hiếu cắt chi tiêu sinh hoạt của em, em từ mai vào Diệp Thị làm việc đi, làm từ cấp thấp nhất đi lên."

"Sao vậy được." Diệp Mộng vừa nghe thấy cái này, cả người quả thực muốn bạo khí nổ tung, " không cần, em không cần."

Cái gì mà cắt chi tiêu sinh hoạt, vậy chi tiêu cả trăm triệu mỗi tháng của cô ta thì phải làm sao đây?

Không có tiền, làm sao sắm đồ xa xỉ, làm sao du lịch khắp nơi, làm sao làm đẹp, spa các kiểu....

Còn nữa, phải ở vị trí thấp nhất tại Diệp thị làm việc, như người bình thường? Làm sao có thể chấp nhận.

" Em không muốn ??" Cô ta nấc lên...


Ánh mắt Diệp Thành đầy lạnh lùng, " không muốn làm ở Diệp Thị cũng chả có ảnh hưởng gì, em có thể đi chỗ khác thử xem. Tóm lại, từ mai trở đi, em nên tự đi làm, cầm tiền lương của chính mình mà tự nuôi sống em đi."

Trong đôi mắt Diệp Mộng đã toàn là nước mắt, cô ta hoàn toàn không nghĩ đến, Diệp Thành lần này lại tuyệt tình đến vậy.

Cô ta trước giờ, nào có cái nghề gì ra hồn, không công ngồi rồi, ra khỏi Diệp thị, căn bản chính là một cô tiểu thư phế vật mà thôi. Cái gì cũng dốt nát mù tịt....đúng như từ Lạc nói, cô ta đúng chỉ được cái mã....

Cả người Diệp Mộng như rơi vào hầm băng, " anh họ, em là em gái anh, là người thân của anh mà, tại sao anh lại...?"

Diệp Thành dời mắt qua một bên, hắn căn bản không muốn nhìn thêm một chút nào cái dạng oan khuất của Diệp Mộng kia...

Đúng lúc này, điện thoại Thu Lan gọi đến, [ Diêp Tổng, bữa trưa của anh và Lạc Lạc đã gói xong rồi.]

Diệp Thành trả lời, " Được, tôi biết rồi, chị cầm đó, lát tôi qua lấy."

Nói xong, hắn cúp điện thoại, đứng dậy, chỉnh sửa quần áo lại một chút, nói với Diệp Mộng, " Diệp Mộng, em tự mình suy nghĩ cho thật kĩ, nghĩ thông suốt rồi thì ngày mai đến công ty đi làm, nhớ đừng đến muộn, đãi ngộ của em sẽ như bao nhân viện bình thường khác, sẽ không vì em là người của Diệp gia, mà được đỗi đãi đặc biệt đâu. Đó là cơ hội tốt để em tôi luyện tính tình, em đừng có mà để anh thất vọng một lần nữa."

Trước khi rời khỏi cửa, hắn nói thêm, " còn nữa, anh nhắc lại cho em nhớ, em nếu còn kiếm chuyện với Từ Lạc, thì anh sẽ khiến em phải thay tên đổi họ mà cuốn xéo khỏi Diệp gia đấy...anh nói được làm được."

Dứt lời, hắn liền mặc kệ Diệp Mộng, trực tiếp đi chân bước dài ra khỏi phòng rồi xuống lầu...

Hắn còn chưa có đem cơm tới cho vợ hắn rồi đâu...




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện