Từ Lạc ôm con trai đi mua sắm về đến nhà đã là trời tối.
Bên trong bếp, Diệp Thành đang vô cùng bận rộn.
Xem ra, thằng cha đẹp trai này làm thật.
Từ Lạc giao con trai cho Bác Long, sau đó đi thẳng tới ngoài cửa phòng bếp, đứng nhìn Diệp Thành đang bận việc bên trong.
Lúc này Diệp Thành đã cởi áo khoác tây trang, cởi cà vạt, chỉ mặc quần tây và áo sơ mi trắng, bên hông có sợi dây lưng cuốn quanh, làm tôn lên vòng eo khỏe gầy đầy quyến rũ của anh.
Trên người anh còn khoác tạp dề màu lam, gò má anh tuấn ánh lên tia sáng, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt.
Diệp Thành nghiêng người nhìn Từ Lạc, khẽ cười một tiếng: "Lạc Lạc, em về rồi, chờ anh một lát, sẽ xong ngay đây."
Từ Lạc thu tầm mắt, quay trở lại bàn ăn.
Cô vừa ngồi không lâu, Diệp Thành đã bưng mộ đĩa ra, tươi cười nói: "Nhìn trình độ này xem, em đoán là món gì?"
Từ Lạc nhìn chằm chằm thư trong đĩa rất lâu, mới nhíu mày, "đây là....than xào hả?"
Sắc mặt Diệp Thành lập tức lúng túng, không chút do dự đổ luôn đĩa vào thùng rác.
"Anh nấu lại nhé?"
"Chờ chút." Từ Lạc gọi anh lại, kéo anh ngồi xuống bên cạnh, "anh nghỉ một lát đi."
Dứt lời cô đưa một cốc nước lọc mát lạnh cho Diệp Thành.
Diệp Thành mang theo vui mừng, đưa hai tay ra nhận lấy cốc nước từ tay Từ Lạc, uống một hớp.
Chà....!
Từ Lạc nhìn bộ dạng của anh, lắc lắc đầu, ánh mắt xoay chuyển, nhìn thấy một phần văn kiện, liền cầm lên tỉ mỉ xem.
"Anh đang tìm nhà trẻ cho Lạc Thiên." Diệp Thành vội vàng giải thích: "em xem chỗ này thế nào?"
"Lạc Thiên mới bao lớn? Anh vội làm gì?"
"Thì chuẩn bị trước." Diệp Thành khẽ ôm Từ Lạc qua, chân tay có chút lóng ngóng, "nhà trẻ bây giờ, mấy cái có điều kiện tốt căn bản chính là không thể dùng tiền là có thể mua được, chuẩn bị sớm, thì mới an tâm sớm được.
Con trai chúng ta, tuyệt không thể có chút ủy khuất nào."
Từ Lạc thở dài, gật gật đầu, lật mấy tờ tài liệu phía sau, vừa nhìn thấy giá tiền nhà trẻ, cả nguồ liền hít khí lạnh, "một năm sao lại đắt như vậy?"
Diệp Thành cười nói: "Không phải học phí một năm
đâu, là một tháng đó."
"Một tháng!" Từ Lạc suýt rơi con ngươi ra ngoài, "nhà trẻ này không phải là cướp giật đó chứ?"
Diệp Thành xoa đầu cô, "tiền anh không có thiếu, em đau lòng làm gì?"
Từ Lạc đau lòng nghĩ đến thằng oắt con vừa đưa cho bác Long lúc nãy, cô cười khổ: "đừng nói là, em đẻ ra một cái máy ngốn tiền sống nha...Cái này, em một tháng kiếm tiền cũng không đủ hô hố cho nó nữa."
Diệp Thành cười một tiếng, lại đứng dậy đi vào nhà bếp làm món chân giò hầm Bắc Kinh.
Anh đi vào bếp rồi, Từ Lạc vẫn chìm đắm trong con số học phí khổng lồ của nhà trẻ.
Cô lấy điện thoại, mở máy tính.
Bắt đầu tính toán, nào là phí nhà trẻ, bà vú, phí dạy nhà trẻ, ăn ở đi lại, học nọ học kia, du lịch bình thường...!
Cô ngồi đằng đó, phát huy đầy đủ tư duy tính toán trên điện thoại, lại tung hoành trên bàn phím máy tính một lúc lâu, mới ra kết quả.
Nhìn đến kết quả con số cuối cùng, hai mắt cô muốn nổ.
"Nhóc con của mình và Thành, chính là cái lò đốt tiền sống mà." Từ Lạc rầu rĩ.
Lúc này, Diệp Thành lại từ trong bếp đi ra, lại mang một ít đồ giống như để Từ Lạc đánh giá.
Cô nhìn cá thu một bên chín, một bên sống trong đĩa, cà chua bị xào thành tương nhão, còn mấy nguyên liệu bỏ chung...." Haizzz." Từ Lạc thở dài, "để em nấu cho."
Cá sốt cà còn không xong, giò heo hầm Bắc Kinh? Quên đi thì hơn.
Diệp Thành lúng túng nhìn Từ Lạc quyết tuyệt đi vào bếp, trực tiếp đóng cửa lại, hiển nhiên không muốn anh nhúng chàm luôn cái phòng bếp.
Anh quay đầu nhìn đến món mình nấu đang đặt trên bàn, nhìn cái vẻ ngoài tệ hại kia, không nhịn được, dùng đũa gắp một miếng cà bỏ vào miệng, ai mà ngờ, đồ mới vào đến lưỡi, liền nôn toàn bộ ra ngoài.
"Rõ ràng là nấu theo thực đơn," Diệp Thành cau mày lẩm bẩm, "thôi để lần sau lại luyện tiếp."
Anh ngồi bên ngoài rầu rĩ, tưởng đâu nấu được bữa ngon cho vợ, cuối cung lại là vợ nấu, thật là tệ hại.
Thật là làm đầu bếp còn khó hơn anh làm kinh doanh.
Đợi đến khi Từ Lạc nấu xong bữa tối đơn giản, bụng Diệp Thành đã đói sôi lên, biểu tình ục ục.
Anh thực mong đợi cơm của Từ Lạc nấu, mong chờ biết bao lâu, ngay cả bản thân mình cũng quên.
Anh cầm đũa lên, lòng kích động dạt dào, từng miếng lại từng miếng không dừng lại được.
"Này, anh ăn chậm một chút." Từ Lạc gõ thành chén của anh, "nhìn anh xem, tướng phàm ăn còn xấu hơn tên ăn xin trên cầu vượt cao tốc á."
Diệp Thành ngượng ngùng dừng đũa, hồi lâu cười khổ một tiếng nói: "Lạc Lạc, em không biết anh muốn ăn đồ ăn em nấu nhiều đến mức nào đâu."
Từ Lạc nhìn anh một cái, sau đó lại cúi đầu, lùa hai miếng cơm vào bụng,
Hai người trầm mặc ăn xong bữa tối.
Sau khi xong bữa tối, Từ Lạc sau khi qua chỗ con trai kiểm tra cẩn thận, cô mời về lại giường, thở ra một hơi.
Diệp Thành từ sau lưng ôm lấy cô, âm thanh trầm thấp đầy từ tính.
"Lạc Lạc, ngày kia có phải là hôn lễ của Đặng tổng và bác sĩ Lương không?"
"Ừm!" Từ Lạc ngẩng đầu, "em nghe chị Phương nói, họ làm hôn lễ trên du thuyền."
Diệp Thành cười nhẹ nhàng, "ừ, Đặng tổng có nói với anh, anh ta dùng tiền thuê một chiếc du thuyền lớn, làm hôn lễ ở đó, sau đó tổ chức party trên thuyền, đưa du khách du lịch vài ngày."
Từ Lạc có chút sửng sốt, cái này quá xa xỉ rồi.
Nhưng nếu ở trên du thuyền thì xa hoa không ai bằng.
Diệp Thành thấy biểu cảm của Từ Lạc, liền nói: "Lạc Lạc, đó là chuyện của họ, em sau này nếu thích, anh sẽ không thuê mà đặt hẳn một chiếc du thuyền cho em luôn, nhà chúng ta ba người cùng nhau đi du lịch, chịu không?"
"Xời." Từ Lạc xí một tiếng, "em không có hiếm lạ, cũng không xa xỉ như vậy."
Cũng chỉ là hôn lễ mà thôi, biết là cả đời người chỉ có một lần, nhưng mà....!
Bỏ đi...!
Từ Lạc không bàn chuyện với Diệp Thành nữa, cô đi vào phòng tắm để ngâm nước nóng thư giãn vì có chút mệt mỏi.
Ngâm trong bồn tắm, cả người thoải mái, lại nghĩ đến lời Diệp Thành nói ban nãy.
Mặc dù nói như thế, nhưng nghĩ lại thì.....!
Từ Lạc có chút hâm mộ Lương Minh Phương.
Bên trong bếp, Diệp Thành đang vô cùng bận rộn.
Xem ra, thằng cha đẹp trai này làm thật.
Từ Lạc giao con trai cho Bác Long, sau đó đi thẳng tới ngoài cửa phòng bếp, đứng nhìn Diệp Thành đang bận việc bên trong.
Lúc này Diệp Thành đã cởi áo khoác tây trang, cởi cà vạt, chỉ mặc quần tây và áo sơ mi trắng, bên hông có sợi dây lưng cuốn quanh, làm tôn lên vòng eo khỏe gầy đầy quyến rũ của anh.
Trên người anh còn khoác tạp dề màu lam, gò má anh tuấn ánh lên tia sáng, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt.
Diệp Thành nghiêng người nhìn Từ Lạc, khẽ cười một tiếng: "Lạc Lạc, em về rồi, chờ anh một lát, sẽ xong ngay đây."
Từ Lạc thu tầm mắt, quay trở lại bàn ăn.
Cô vừa ngồi không lâu, Diệp Thành đã bưng mộ đĩa ra, tươi cười nói: "Nhìn trình độ này xem, em đoán là món gì?"
Từ Lạc nhìn chằm chằm thư trong đĩa rất lâu, mới nhíu mày, "đây là....than xào hả?"
Sắc mặt Diệp Thành lập tức lúng túng, không chút do dự đổ luôn đĩa vào thùng rác.
"Anh nấu lại nhé?"
"Chờ chút." Từ Lạc gọi anh lại, kéo anh ngồi xuống bên cạnh, "anh nghỉ một lát đi."
Dứt lời cô đưa một cốc nước lọc mát lạnh cho Diệp Thành.
Diệp Thành mang theo vui mừng, đưa hai tay ra nhận lấy cốc nước từ tay Từ Lạc, uống một hớp.
Chà....!
Từ Lạc nhìn bộ dạng của anh, lắc lắc đầu, ánh mắt xoay chuyển, nhìn thấy một phần văn kiện, liền cầm lên tỉ mỉ xem.
"Anh đang tìm nhà trẻ cho Lạc Thiên." Diệp Thành vội vàng giải thích: "em xem chỗ này thế nào?"
"Lạc Thiên mới bao lớn? Anh vội làm gì?"
"Thì chuẩn bị trước." Diệp Thành khẽ ôm Từ Lạc qua, chân tay có chút lóng ngóng, "nhà trẻ bây giờ, mấy cái có điều kiện tốt căn bản chính là không thể dùng tiền là có thể mua được, chuẩn bị sớm, thì mới an tâm sớm được.
Con trai chúng ta, tuyệt không thể có chút ủy khuất nào."
Từ Lạc thở dài, gật gật đầu, lật mấy tờ tài liệu phía sau, vừa nhìn thấy giá tiền nhà trẻ, cả nguồ liền hít khí lạnh, "một năm sao lại đắt như vậy?"
Diệp Thành cười nói: "Không phải học phí một năm
đâu, là một tháng đó."
"Một tháng!" Từ Lạc suýt rơi con ngươi ra ngoài, "nhà trẻ này không phải là cướp giật đó chứ?"
Diệp Thành xoa đầu cô, "tiền anh không có thiếu, em đau lòng làm gì?"
Từ Lạc đau lòng nghĩ đến thằng oắt con vừa đưa cho bác Long lúc nãy, cô cười khổ: "đừng nói là, em đẻ ra một cái máy ngốn tiền sống nha...Cái này, em một tháng kiếm tiền cũng không đủ hô hố cho nó nữa."
Diệp Thành cười một tiếng, lại đứng dậy đi vào nhà bếp làm món chân giò hầm Bắc Kinh.
Anh đi vào bếp rồi, Từ Lạc vẫn chìm đắm trong con số học phí khổng lồ của nhà trẻ.
Cô lấy điện thoại, mở máy tính.
Bắt đầu tính toán, nào là phí nhà trẻ, bà vú, phí dạy nhà trẻ, ăn ở đi lại, học nọ học kia, du lịch bình thường...!
Cô ngồi đằng đó, phát huy đầy đủ tư duy tính toán trên điện thoại, lại tung hoành trên bàn phím máy tính một lúc lâu, mới ra kết quả.
Nhìn đến kết quả con số cuối cùng, hai mắt cô muốn nổ.
"Nhóc con của mình và Thành, chính là cái lò đốt tiền sống mà." Từ Lạc rầu rĩ.
Lúc này, Diệp Thành lại từ trong bếp đi ra, lại mang một ít đồ giống như để Từ Lạc đánh giá.
Cô nhìn cá thu một bên chín, một bên sống trong đĩa, cà chua bị xào thành tương nhão, còn mấy nguyên liệu bỏ chung...." Haizzz." Từ Lạc thở dài, "để em nấu cho."
Cá sốt cà còn không xong, giò heo hầm Bắc Kinh? Quên đi thì hơn.
Diệp Thành lúng túng nhìn Từ Lạc quyết tuyệt đi vào bếp, trực tiếp đóng cửa lại, hiển nhiên không muốn anh nhúng chàm luôn cái phòng bếp.
Anh quay đầu nhìn đến món mình nấu đang đặt trên bàn, nhìn cái vẻ ngoài tệ hại kia, không nhịn được, dùng đũa gắp một miếng cà bỏ vào miệng, ai mà ngờ, đồ mới vào đến lưỡi, liền nôn toàn bộ ra ngoài.
"Rõ ràng là nấu theo thực đơn," Diệp Thành cau mày lẩm bẩm, "thôi để lần sau lại luyện tiếp."
Anh ngồi bên ngoài rầu rĩ, tưởng đâu nấu được bữa ngon cho vợ, cuối cung lại là vợ nấu, thật là tệ hại.
Thật là làm đầu bếp còn khó hơn anh làm kinh doanh.
Đợi đến khi Từ Lạc nấu xong bữa tối đơn giản, bụng Diệp Thành đã đói sôi lên, biểu tình ục ục.
Anh thực mong đợi cơm của Từ Lạc nấu, mong chờ biết bao lâu, ngay cả bản thân mình cũng quên.
Anh cầm đũa lên, lòng kích động dạt dào, từng miếng lại từng miếng không dừng lại được.
"Này, anh ăn chậm một chút." Từ Lạc gõ thành chén của anh, "nhìn anh xem, tướng phàm ăn còn xấu hơn tên ăn xin trên cầu vượt cao tốc á."
Diệp Thành ngượng ngùng dừng đũa, hồi lâu cười khổ một tiếng nói: "Lạc Lạc, em không biết anh muốn ăn đồ ăn em nấu nhiều đến mức nào đâu."
Từ Lạc nhìn anh một cái, sau đó lại cúi đầu, lùa hai miếng cơm vào bụng,
Hai người trầm mặc ăn xong bữa tối.
Sau khi xong bữa tối, Từ Lạc sau khi qua chỗ con trai kiểm tra cẩn thận, cô mời về lại giường, thở ra một hơi.
Diệp Thành từ sau lưng ôm lấy cô, âm thanh trầm thấp đầy từ tính.
"Lạc Lạc, ngày kia có phải là hôn lễ của Đặng tổng và bác sĩ Lương không?"
"Ừm!" Từ Lạc ngẩng đầu, "em nghe chị Phương nói, họ làm hôn lễ trên du thuyền."
Diệp Thành cười nhẹ nhàng, "ừ, Đặng tổng có nói với anh, anh ta dùng tiền thuê một chiếc du thuyền lớn, làm hôn lễ ở đó, sau đó tổ chức party trên thuyền, đưa du khách du lịch vài ngày."
Từ Lạc có chút sửng sốt, cái này quá xa xỉ rồi.
Nhưng nếu ở trên du thuyền thì xa hoa không ai bằng.
Diệp Thành thấy biểu cảm của Từ Lạc, liền nói: "Lạc Lạc, đó là chuyện của họ, em sau này nếu thích, anh sẽ không thuê mà đặt hẳn một chiếc du thuyền cho em luôn, nhà chúng ta ba người cùng nhau đi du lịch, chịu không?"
"Xời." Từ Lạc xí một tiếng, "em không có hiếm lạ, cũng không xa xỉ như vậy."
Cũng chỉ là hôn lễ mà thôi, biết là cả đời người chỉ có một lần, nhưng mà....!
Bỏ đi...!
Từ Lạc không bàn chuyện với Diệp Thành nữa, cô đi vào phòng tắm để ngâm nước nóng thư giãn vì có chút mệt mỏi.
Ngâm trong bồn tắm, cả người thoải mái, lại nghĩ đến lời Diệp Thành nói ban nãy.
Mặc dù nói như thế, nhưng nghĩ lại thì.....!
Từ Lạc có chút hâm mộ Lương Minh Phương.
Danh sách chương