( Các bạn thân mến, từ chương 105 trở đi, tg đổi xưng hô của Nam 9 từ " hắn" chuyển sang " anh " nhé ! Chương trước, tg quên chưa thông báo ! Cảm ơn.)

_____

Diệp Thành vừa xuống máy bay chưa bao lâu, thì Thu Lan bỗng nhanh chân đi tới, sắc mặt có chút ngưng trọng. " Diệp tổng, có điện thoại của Hoàng Hiếu gọi tới."

Diệp Thành ngạc nhiên mới nhớ tới mình trước khi lên máy bay đã tắt điện thoại, bây giờ vẫn còn chưa mở máy.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?

Anh vội vàng nhận điện thoại. " alo? Là tôi đây?"

Âm thanh của Hoàng Hiếu xuyên qua điện thoại lộ ra vẻ lo lắng, " Diệp tổng, nửa tiếng trước, thiếu phu nhân bị trượt té trong nhà vệ sinh, bụng liền đau, có lẽ chuyển dạ, chúng tôi đã nhanh chóng mang thiếu phu nhân đến bệnh viện trung tâm rồi, bác sĩ Lương nói, thiếu phu nhân .....khả năng phải mổ lấy con sớm."


Cả người Diệp Thành chấn động, giống như bị sét đánh trúng.

Đứng tại chỗ, vừa sửng sốt, vừa kinh hãi ngắn ngủi vài giây, anh đột nhiên bước nhanh như chạy, cái gì cũng mặc kệ không để ý, ngồi lên chiếc xe phía trước mà công ty cử người lái đến đón anh, anh quát lớn dữ dội về phía tài xế, đến bệnh viện trung tâm mau, tốc độ phải thật nhanh. Mau lên!"

Cả người tài xế khẽ run, đạp mạnh chân ga một cái, chiếc xe nhanh chóng lao đi một đường đi thẳng tới bệnh viện trung tâm.

.....

Bệnh viện.

Trong phòng cấp cứu sản,

Bác sĩ gây tê đeo khẩu trang vào, găng tay cũng đeo, kiên nhẫn nói, " Diệp thiếu Phu Nhân, cô thả lỏng chút, rồi xoay lưng qua nhé, đừng sợ rất nhanh sẽ không đau nữa."

Sắc mặt Từ Lạc có chút tái nhợt nằm trên bàn mổ, hồi lâu mới bình ổn lại tâm lý một chút. Khó khăn mới lật qua nằm nghiêng một bên.

Ánh mắt vị bác sĩ kia vô cùng chấn định, hiển nhiên là bác sĩ có đầy đủ kinh nghiệm, " cô chịu khó một chút nhé, thuốc tê khi tiêm vào sẽ có cảm giác hơi đau một chút."

Vừa nói, bác sĩ gây mê cầm lấy một ống tiêm thô to, hít một hơi sâu, rót nước thuốc vào vị trí gần cột sống, chuẩn bị tiêm.

Lương Minh Phương một bên đã đeo găng tay y tế sẵn sàng, cô lên tiếng trấn an Từ Lạc, " đừng lo nha Lạc Lạc, có chúng tôi bên cô rồi."

Còn bên này, Diệp Thành một đường đi tới bệnh viện, không ngừng hối thúc, rống hung bạo với tài xế, anh hận mình không thể mọc ra đôi cánh, trực tiếp bay thẳng đến bệnh viện.

Vừa đến cửa bệnh viện, anh cơ hồ rối tung lên tại đại sảnh bệnh viện, trực tiếp túm lấy một y tá, hỏi đường lên lầu. Làm trực tiếp dọa cho cô kia một phen.

Cũng không kịp đợi thang máy chậm rì đi xuống, anh dứt khoát trực tiếp chân dài 1 bước 3 bậc ở cầu thang bộ lao lên.

Lúc đến nơi, đã có người ở bên ngoài chờ.


Đám Lộ Hà, Hoàng Hiếu, Đặng Đình Phi đã ở ngoài cửa, ai cũng vẻ mặt ngưng trọng.

" Diệp tổng, anh đến rồi." Hoàng Hiếu vừa nhìn thấy Diệp Thành tới, liền thở phào một cái, " thiếu phu nhân đang ở bên trong phòng mổ rồi."

Diệp Thành vội vàng truy hỏi, " tình hình Từ Lạc thế nào?"

Hoàng Hiếu gật gật đầu nói, " trước mắt tạm thời chắc không sao? Bên trong còn có bác sĩ Lương, nên là rất an toàn. Anh trước bình tĩnh chút."

Diệp Thành khép hai mắt lại, nặng nề mà gật đầu.

Nói là nói vậy. Nhưng bảo anh an tâm?

Sao có thể an tâm được !

Đặng Đình Phi cũng đi tới bên cạnh Diệp Thành, vỗ vỗ vai anh, trấn an, " đừng có lo, sẽ không sao đâu, cậu phải tin tưởng vợ cậu mạnh mẽ chứ?"

Cổ họng Diệp Thành chuyển động một cái, trong ánh mắt rõ ràng là hiện lên một tia lo lắng, thống khổ.

Đặng Đình Phi nói tiếp, " hơn nữa còn có Minh Phương bên trong, cô ấy tuyệt đối sẽ không để Từ Lạc xảy ra chuyện đâu, nên cậu yên tâm đi."

Cả người Diệp Thành đều khẩn trương, có chút phát run.

Cả đời này, anh trải qua biết bao nhiêu là cục diện lớn nhỏ, đối mặt với bao nhiêu là nhân vật cấp cao của trưởng bối, quyền cao chức trọng, đối mặt với cấp hội đồng có thể quyết định sống còn của tập đoàn Diệp thị, đối mặt với hàng tá hợp đồng làm ăn lớn, với số tiền hạng mục còn hơn thiên giới.....

Vậy mà, anh lại chưa từng khẩn trương như lúc này.

Anh chỉ cần nghĩ đến Từ Lạc, lúc này nằm trên bàn mổ, đang có người cầm dao rạch bụng cô ra, anh liền cảm thấy kinh hồn bạt vía.


Diệp Thành đứng yên tại chỗ, siết chặt nắm đấm, lại phát hiện, miếng ngọc bình an kia, được mình nắm trong tay, nắm tới mồ hôi lòng bàn tay cũng đổ ra lạnh ròng ròng.

Anh giữ ngọc bình an trong tay, giống như cầu khẩn nó có thể phát huy tác dụng, để Từ Lạc vợ anh, vượt cạn thành công.

Bên trong, ca mổ tiến hành đã qua một nửa, các bác sĩ cẩn thận từng chút một mà tiến hành đâu vào đấy, vô cùng thuận lợi.

Cuối cùng cũng tới phần quan trọng, sau từng lớp rạch trên bụng, khoảnh khắc em bé rời khỏi bụng mẹ, bên tai Từ lạc, tiếng khóc của đứa bé vang lên non nớt....

"Oaaa oaaa !!"

Trước khi mệt mỏi mà chìm hôn mê, cô nghe thấy bảo bảo trong bụng của cô cất lên tiếng khóc chào đời đầu tiên.

Rốt cuộc thì cũng qua, con trai của cô và Diệp Thành cũng đến với thế giới của cha mẹ nó thật sự bình an...

Bao nhiêu khổ sở, cô đều không quan tâm, hiện tại, chỉ cần có bảo bảo, mọi đau thương, dần tan biến....

Từ Lạc khẽ mỉm cười đi vào hôn mê...

Thật tốt, thật rất tốt...




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện