Cố Dương Mịch vừa tắm xong, ra ngoài đã nhận ngay một tin nhắn. Màn hình đang sáng lên dòng chữ hiện thị trên đầu là Tô Hiểu Du.

- Mấy giờ chúng ta gặp nhau? Khóe miệng Cố Dương Mịch hơi nhếch lên, bàn tay luận động nhanh nhẹn gõ phím trên màn hình, sau đó nhấn gửi đi một tin nhắn.

- Bây giờ.

"Ting!"

Một tin nhắn khác được gửi đến, âm báo lóe lên trên tay Cố Dương Mịch.

- Điểm hẹn?

- Nhà hàng Liên Hoa.

- Ok.

Những mẩu tin lạnh nhạt tiếp đó của Tô Hiểu Du khiến anh càng thêm hứng thú. Có vẻ như cô vẫn còn tin đây sẽ là bữa cơm cuối cùng của hai người. Hóa ra ghét anh đến vậy, nhưng suy cho cùng càng ghét anh sẽ càng có ham muốn chiếm được. Thứ gì khó có càng phải có!

Bàn tay đặt điện thoại xuống bàn chưa kịp nguội đi hơi ấm, một tin nhắn lại được gửi đến. Vừa nhìn vào Cố Dương Mịch đã nhăn mặt. Ánh mắt đằng đằng nộ khí.

- Tôi có dẫn theo một người. Không phiền chứ?

- Nhất định phải vậy?

- Phiền lắm ư? Nếu vậy tôi cũng không đi.

Tô Hiểu Du, cô đang làm khó tôi sao? Dám dẫn theo người đến bữa ăn riêng mà tôi đã lên kế hoạch! Quả là rất khó lấy lòng cô. Hừ, như vậy cũng được. Kịch hay trước mắt sao lại không xem cho được.

Vừa nghĩ Cố Dương Mịch đã nhếch lên nụ cười xảo quyệt.

- Không phiền. Phòng vip 01, hẹn gặp!

- Được.

[...]

Từ khách sạn đi ra, cô ăn mặc đoan trang sánh vai cùng Trần Phong. Vòng ba uyển chuyển đi theo cơ thể, sống lưng thẳng lặng, tay vắt chéo vào tay Trần Phong, thi thoảng hai người hàn huyên vài câu rồi cô lại bật cười, nụ cười ma mị đầy sức hút mãnh liệt!

"Hay anh đưa em đến, sau đó đợi em bên dưới. Bao giờ ăn xong anh đưa em về?" Trần Phong xoay vô lăng, gương mặt tuấn tú theo lớp đèn đường mờ ảo thoắt roz ràng thoắt lại tối mờ.

"Không được." Cô lắc đầu nguây nguẩy, như vậy sao mà được chứ. Đi thì cùng đi, không đi thì cô cũng không đi. Trần Phong là đang muốn đổi ý?

"Anh sợ ảnh hưởng đến hai người."

"Anh lại nghĩ lung tung! Không có! Anh không đi em cũng không đi." Cô nhún vai bất cần, bữa cơm không quan trọng nên cô cũng không quan tâm.

Trần Phong cười nhẹ, nụ cười hài lòng.

"Anh đi với em."

Phố xá về đêm nhộn nhịp, từng dòng người qua lại đông đúc. Đây chính là cũng thời gian thích hợp nhất để vui chơi của các thanh, thiếu niên. Tiếc là cô đã qua cái tuổi vui chơi thoải mái ấy rồi. Trước mắt cô bây giờ quan tâm chỉ là làm thế nào để có tiền, những thứ khác không quan trọng.

Đầu óc đang trên mây bỗng nhiên thấy xe dừng lại. Tô Hiểu Du liền ngoái đầu sang nhìn Trần Phong.

"Đến nơi rồi."

"Vậy hả? Em chưa từng đến đây." Cô cười trừ, tay thuận miệng định tháo thắt dây an toàn.

"Để anh."

Trần Phong rướn mình sang phía cô, áp sát người vào cô. Hơi nóng từ miệng anh phả vào cổ cô, cô chột dạ nhắm chặt mắt. Gần quá, cô rất mẫn cảm, như vậy chẳng phải là đang dụ dỗ cô đấy chứ.

Thấy không gian trở nên yên lặng, cô từ từ mở mắt ra liền bắt gặp khuôn mặt nam tính của anh, cả hai chỉ cách nhau vài xen-ti-mét, Trần Phong nhìn cô một cách khó hiểu.

"A...anh nhìn gì đó?" Cô rụt rè lên tiếng. Toàn thân sững lại không dám cử động.

"Anh không được phép nhìn?"

"Nó không liên quan mà, anh lạc đề rồi!" Tô Hiểu Du phùng miệng nói giọng đỏng đảnh.

"Em rất hay đỏ mặt. Nó làm anh phải suy nghĩ." Trần Phong lấy một lọn tóc cô lên hít một hơi.

Tô Hiểu Du mở to tròng mắt xinh xắn, đôi môi đỏ bặm chặt lấy nhau.

"Em có sao?"

"Hiện tại cũng có."

Cô đưa tay lên sờ má, quả nhiên hai má nóng bừng. Giờ này không cần nhìn gương cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của cô rồi, anh không tưởng tượng ra cảnh cô nghĩ lung tung đó chứ!

"A~ Thời tiết đúng là nóng bức! Em nóng quá nên vậy đấy!" Tô Hiểu Du cười ha ha, đẩy Trần Phong ra xa sau đó quạt quạt vào khuôn mặt như cứu vãn vấn đề.

"Xe có bật điều hòa." Trần Phong nhìn cô gian xảo, lời lẽ như châm chọc cô.

"Em...em vẫn thấy nóng. Đi thôi, chúng ta mau vào trong." Không để Trần Phong bắt bẻ thêm,cô nhanh tay mở cửa xe bước xuống.

Vừa đặt chân ra ngoài từ phía sau cô đã cảm nhận được tiếng hô hoán, tiếng phanh két của xe, chói tai vô cùng. Cô sợ hãi ngoảnh mặt lại phía sau liền thấy một chiếc ô tô lao thật nhanh đến, ánh đèn sáng rọi thẳng vào mắt cô, cô không thể di chuyển, càng không thể hét lên. Giây phút này cô cảm nhận được cái chết đang kề sát bên mình rồi, hai tai ù ù không thể nghe thêm âm thanh nào khác.

"Hiểu Du!" Tiếng hét thất thanh của Trần Phong bỗng vang vọng tận óc của cô, chỉ là quá muộn để anh nhận ra phía sau hai người đang có xe đi đến mà không báo trước cho cô biết.

"Két... Rầm"

Không trung vang lên tiếng thét dữ dội của phanh xe, đáng sợ vô cùng.

Trần Phong thất thần nhìn phía cô không chớp mắt.

Chiếc xe được lái lệch hướng đâm rầm vào bảng hiệu nhà hàng. Đầu xe dường như bị sự va chạm làm cho biến dạng thành méo mó. Cô vẫn đứng chôn chân tại chỗ, hai mắt nhắm tịt, hai tay nắm chặt vào nhau.

Tiếng va chạm quá lớn, cô cũng bất chợt mở to mắt nhìn về phía trước, một dòng khói xám nghi ngút bay lên từ chiếc đầu xe. Tâm can như bị dao cứa từng chút một. Cô đã gây ra chuyện lớn rồi, cô đã gây họa lớn rồi! Sự sợ hãi dâng cao khiến hai hàng nước mắt không ngừng tuôn ra. Tô Hiểu Du ngã quỵ xuống đất khóc nghẹn lên nhìn chiếc xe vẫn còn đang nằm im không chuyển động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện