“Hai đứa cãi nhau à?”

Bữa trưa diễn ra ngay sau đó, Tô Hiểu Du và Lục Tiêu Bá ngồi sát gần nhau, nhưng hầu như cô không để ý đến anh một lần, mặt lúc nào cũng hằm hằm, Lục Lâm Cổ ngồi đối diện vừa ăn vừa quan sát tình hình liền lên tiếng.

“Con mà nhỏ nhen đi cãi nhau với cô ấy sao?” Anh bào chữa, giọng anh trầm ổn lại lạnh lùng khác hẳn với lúc hai người ở với nhau.

“Nhìn mặt chị dâu là biết rồi.”

Tô Hiểu Du đỏ bừng mặt liếc xéo Lục Hàn Liên, cậu ta đang cố nói ý đấy à? “Biết chuyện gì?” Dường như ông bố lớn tuổi ngồi đây vẫn không hiểu cái gì đang tiếp diễn, ông nhíu mày nhìn cậu con trai thứ.

“Vận động mạnh quá chứ sao. Sức của anh ấy nhiều gấp đôi lúc bố còn thời trai trẻ cũng nên.”

“Em…” Lục Tiêu Bá được phen nói trúng tim đen liền hất hất mặt, đánh mắt xuống Tô Hiểu Du như ra hiệu Lục Hàn Liên đừng nói thêm gì nữa, bằng không cô sẽ ghẻ lạnh anh mất.

“Nói đúng quá rồi chứ gì~ Bố này, không chừng anh ấy sẽ sinh còn nhiều gấp năm lần bố đấy.” Lục Hàn Liên cố tình nói bóng nói gió rồi cười hả hê nhìn cặp nam thanh nữ tú đang đen xì mặt như cái đít nồi đối diện.

“E hèm!” Lục Lâm Cổ hắng giọng một cái, bọn trẻ thời nay đúng là căng tràn sức sống, không ngờ con trai ông lại giỏi đến vậy. “Con hơn cha là nhà có phúc. Có mỗi mày là bố chưa được nhờ gì thôi.” Ông hùa theo Lục Hàn Liên đổ thêm dầu vào lửa mấy con làm đầu của Tô Hiểu Du như bốc khói.

Đáng ghét, cô đâu muốn chưng bộ mặt này ra chứ. Tại Lục Tiêu Bá dùng bao nhiêu cũng cho là không đủ khiến cô mệt muốn chết, chẳng còn sức đâu mà lết đi lết lại trong căn biệt thự này, đến ăn cơm cũng không buồn ăn.

“Bố! Con hơn anh ấy nhiều.”

“Hơn? Em thì hơn anh cái gì?" Lục Tiêu Bá chĩa chiếc nĩa vào mặt Lục Hàn Liên đưa qua đưa lại.

“Em dư sức cưới mười cô vợ, đâu như anh bám riết lấy một người ha ha.” Lục Hàn Liên đưa tay lên lè lưỡi chêu chọc.

Anh nhìn cậu em trai mà phẫn uất, nó chưa yêu ai thì làm sao hiểu được. Yêu vào rồi dù có muốn dứt ra cũng không dứt nổi!

Đột nhiên trong đầu nảy lên ý nghĩ hay ho, anh bật cười đưa tay xuống chống cằm. “Anh có thể nạp trăm thê bảy thiếp chứ nói gì mười vợ.”

“Anh dám?” Nhịn tức quá lâu, Tô Hiểu Du buông đũa đưa tay lên bẹo tai anh thật mạnh. Còn dám có ý định nạp thê nạp thiếp, xem ra cô phải dạy dỗ lại anh mới được. Dạy con từ thuở còn thơ, dạy chồng từ thuở bơ vơ mới về!

“Á á, đau anh, anh đùa, đùa thôi.” Đầu anh bị cô kéo sang thật mạnh, muốn giữ chút thể diện trước bố và anh trai cũng không thể.

“Hừm.” Cô hạ tay xuống dưới hai đôi mắt kinh ngạc đối diện.

Tô Hiểu Du thật sự có khả năng trị được cái tính ngang ngược của Lục Tiêu Bá sao? Lục Lâm Cổ đôi khi còn phải bó tay với con trai mà một người phụ nữ như cô lại có khả năng làm Lục Tiêu Bá văn xin…

“Oa, đáng sợ thật.” Lục Hàn Liên thu lại nụ cười thay vào đó là gương mặt kính nể cô vô cùng.

Ăn cơm xong cả bốn người họ ngồi lại cùng xem chương trình hài, cô ngồi đây ngắm từng khoảnh khắc mình đang trải qua, cảm giác đây đã thật sự là một gia đình rồi. Vui vẻ, ấm cúng…

Lục Tiêu Bá ngồi cạnh liên tục đưa hoa quả lên miệng cô từng chút một, anh quan tâm cô như đứa trẻ, để ý cô từng chi li. Điều này không những làm cô thấy mình như một công chúa, trái lại anh thấy mình thật hạnh phúc khi được quan tâm vợ của mình.

Chỉ khổ tâm cho hai người đàn ông ngồi cạnh bị coi là không khí, bị đôi vợ chồng trẻ này cho ăn hũ giấm siêu to khổng lồ. Ngồi xem hài mà không cười nổi quá vài lần lại bị cho cặp đôi kia làm cho nóng mắt đến ứ gan. Lục Lâm Cổ đã già rồi! Thật sự đã qua thời xuân xanh nhưng khi nhìn thấy con trai mình chăm sóc cho người con gái nó yêu, ông làm cười thầm trong lòng và nhớ đến người vợ đã trên thiên đàng của mình. Thật tốt khi con trai ông đã biết trân trọng người mình thương từ sớm, trước khi quá muộn…

Nhìn con của mình từng ngày cười đùa quên đi lo âu, ông chỉ muốn nói cảm ơn vợ của anh, Tô Hiểu Du, cảm ơn con đã đến bên Lục Tiêu Bá…

- Trời ơi ngon quá đi anh à

- Quả là rất ngon, mlem mlem~

- Mlem là gì vậy anh?

- Là ngon lành đó, khi chúng ta nhìn thấy một cái gì đó làm cho chúng ta thấy đã con mắt, giúp chúng ta khơi nên những khát khao. Thì...mlem chút!

- Ha ha anh thật vui tính.

Trên ti vi liên tục phát ra những âm thanh cười giòn dã, ấy thế mà cả bốn người ngồi đối diện mặt cứ căng cứng như bị hóa đá. Đây thực sự là chương trình hài à? Nó mắc cười ở đoạn nào nhỉ?

Tô Hiểu Du vẫn chăm chú vào màn hình, miệng nhai nhai trái cây, đôi môi hồng cứ mấp máy lên xuống khiến Lục Tiêu Bá chỉ một mực chăm chú vào nó.

Đột nhiên anh dí sát khuôn mặt vào cổ cô hít lấy hít để.

“Vợ ơi mlem mlem~”

“Á anh làm gì thế? Bố đang ở đây đấy!” Cô luống cuống đẩy anh ra, anh thật sự bị đứt dây thần kinh xấu hổ rồi?

“Vì vợ anh nhìn ngon quá.” Anh mặc kệ cô la ó, đầu dụi dụi vào cổ cô.

Lục Lâm Cổ và Lục Hàn Liên chứng kiến cảnh này như bị gửi đến bắc cực. Trên da nổi đầy những gai ốc. Eo ơi. Lục Tiêu Bá lẽ nào đã bị Tô Hiểu Du cắt đứt mạch thần kinh nào rồi? Ghê quá đi mất!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện