Khuynh Thành nói xong mới cảm thấy câu hỏi của mình quá đường đột, nhưng trong lòng từ đầu chí cuối cứ có một giọng nói kéo cô lại, khiến cô không thể kiểm soát bản thân.
Thời gian trong xe như thể ngừng lại, Khuynh Thành nhìn thẳng vào mắt Thành Trì, tâm tư trong đôi mắt đó vĩnh viễn bị một lớp mây mù bao phủ, khiến cô không thể nào nhìn rõ được.
Khi Khuynh Thành cho rằng Thành Trì sẽ không trả lời câu hỏi của cô thì anh bất ngờ bật cười lên tiếng, giọng nói khàn và gợi cảm.
"Đương nhìn là vì... em thích tôi."
Biểu cảm trên mặt Khuynh Thành cứng đơ, cạn lời nói: "Tôi thích anh khi nào chứ?"
Huống hồ người đàn ông này không chỉ một lần nói như vậy, có cần phải tự luyến vậy không chứ!
"Đừng xấu hổ, tôi hiểu mà!" Thành Trì cười rất tế nhị.
Bầu không khí xuyến xang ban nãy đã hoàn toàn biến mất, Khuynh Thành nghiến răng nói: "Tôi không xấu hổ! Ảo tưởng là bệnh, phải chữa!"
Thành Trì nhướng mày, mỉm cười ranh mãnh.
"Nói chứ, em cũng quen biết không ít bạn mới nhỉ." Thành Trì bất ngờ thay đổi thần sắc, lảng tránh vấn để, giọng nói có chút ghen tuông không rõ rệt.
Khuynh Thành vì còn đang thầm bới móc Thành Trì, không nghe ra hàm ý trong lời nói của anh, chỉ thuận miệng trả lời: "Đúng vậy, có điều chơi với họ có cảm giác mình già rồi."
"Aizz, anh tránh xa tôi ra một chút." Khuynh Thành cảm thấy khoảng cách giữa Thành Trì và mình vẫn vượt qua giới hạn an toàn, cô liền rất bất an.
Thành Trì ngồi thẳng dậy, tiếp tục khởi động xa, thần sắc khó hiểu.
Hai người lại cùng nhau đi ăn tốt, bữa này Khuynh Thành mời để cám ơn Thành Trì đã ra tay giúp đỡ, mặc dù cô biết nếu suy xét tận cùng, ân tình Thành Trì giúp cô lần này không thể dùng một bữa cơm để báo đáp được.
Sau bữa tối, Thành Trì đưa Khuynh Thành về nhà, xe dừng dưới lầu, Khuynh Thành trước khi lên nhà vẫn nói lại một lượt: "Sau này việc của tôi... tôi có thể tự giải quyết, anh không cần quá bận tâm đâu."
Thành Trì không lên tiếng, đường nét khuôn mặt sắc nét rõ ràng trở nên căng thẳng, thấp thoáng toát lên vẻ không vui.
Khuynh Thành có thể cảm nhận được Thành Trì không vui nhưng cô cho rằng có những điều nhất định phải nói rõ ràng, mặc dù bây giờ quan hệ của cô và Thành Trì hình như đã về lại quỹ đạo bình thường, nhưng cô vẫn còn ghi nhớ rất kĩ việc không được ở quá gần Thành Trì.
Nếu không cô sẽ không có cách nào kiểm soát được tốc độ nhịp tim càng ngày càng loạn nhịp của mình.
"Tôi biết, anh vì lần trước tôi cứu anh ở bữa tiệc nên mới làm những việc này, nhưng việc đó đã qua rồi, vết thương của tôi cũng đã khỏi, sau này..."
"Đừng mơ!" Thành Trì ngắt lời Khuynh Thành, anh ngoảnh mặt lại, lặng lẽ nhìn cô: "Không dễ dàng kết thúc vậy đâu."
Khuynh Thành: "..."
Sao cô nghe không hiểu ý của Thành Trì? Hoặc có thể nói, cô rõ ràng nghe hiểu nhưng lại giả vờ không hiểu.
Cuộc trò chuyện này kết thúc không mấy vui vẻ, Khuynh Thành nói tạm biệt sau đó tháo dây an toàn bước xuống xe.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt Thành Trì vẫn dừng lại trên người mình, ánh mắt u tối sắc bén khiến cô cảm thấy mình giống như một con mồi không thoát ra được khỏi lồng giam.
Sau khi Khuynh Thành lên lầu Thành Trì mới thu lại ánh mắt của mình khẽ thì thầm: "Khuynh Thành, là em dẫn dụ tôi trước."
Vì thế em đừng hòng kết thúc ván cờ ngấm ngầm này trước khi anh nói tạm dừng...
Sau khi Khuynh Thành về nhà còn chưa kịp thay quần áo thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cô khẽ rùng mình, không phải chứ?
Khuynh Thành mang theo suy nghĩ kì quái bước ra mở cửa, người đứng ngoài cửa là Dung Tư, Khuynh Thành nói không rõ tâm trạng của mình lúc này ra sao.
Dung Tư nhìn có vẻ như mới từ bên ngoài về, gương mặt trắng ngần mịn màng vẫn còn lấm tấm mồ hôi, tóc hơi rối bời.
Khuynh Thành để Dung Tư đi vào, hỏi cô: "Sao vậy?"
Dung Tư vẫn còn cắn môi, làn môi đỏ mọng càng trở nên quyến rũ, đáy mắt cô dấy lên vẻ hoảng hốt sợ hãi.
Dung Tư túm chặt lấy cánh tay Khuynh Thành, khoảnh khắc này Khuynh Thành mới ngạc nhiên phát hiện ra, thì ra Dung Tư đang hơi run rẩy.
Đã xảy ra chuyện gì?
Khuynh Thành nắm lấy tay Dung Tư, dẫn cô ngồi xuống sofa, an ủi cô: "Cậu đừng lo lắng, có gì từ từ nói."
Dung Tư hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh trở lại, khi cô lên tiếng, giọng nói vẫn rất hoảng sợ: "Khuynh Thành, mình nhìn thấy anh ta rồi, anh ta không nên xuất hiện ở đây, nhưng mình đã nhìn thấy anh ta."
Chỉ nhìn thấy mặt mà đã khiến Dung Tư sợ hãi tới nhường này, Khuynh Thành lập tức đoán ra, ngoài Chử Ninh Chiêu ra thì không còn ai khác.
"Cậu nhìn thấy anh ta khi nào?" Khuynh Thành hiếu kì, lần trước cô nghe Chử Ninh Chiêu và Thành Trì nói chuyện, người đàn ông đó rõ ràng lúc này không có mặt ở kinh thành.
"Ở cửa tiệm rượu đối diện với tiệm cà phê, mặc dù anh ta chỉ đứng đó một lát rồi đi nhưng mình không thể nhận nhầm, người đó nhất định là anh ta."
Khuynh Thành chỉ có thể an ủi: "Có lẽ anh ta có việc gì đó quay về, sẽ rời đi nhanh thôi. Cậu đừng lo lắng."
Dung Tư gật đầu: "Hi vọng là vậy, mình không thể để anh ta biết mình cũng ở đây, mặc dù nói không chừng anh ta đã quên mất mình là ai.... Nhưng mình không thể mạo hiểm, nhất định không thể để anh ta biết sự tồn tại của Duệ Duệ."
"Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều, hay là thời gian này cậu đừng tới tiệm cà phê nữa! Còn một thời gian nữa mới khai trương, việc không quan trọng thì hãy để người bên dưới làm."
"Không được, có rất nhiều việc mình phải đích thân làm." Dung Tư rất khó xử nói: "Mình chỉ có thể cố gắng cẩn thận một chút."
Khuynh Thành trong lòng thở dài, sự an bài của vận mệnh đúng là thần kì, không ai có thể biết trước được tương lai, không thể biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô chỉ có thể hi vọng, Dung Tư không bị tổn thương nữa.
Là bạn bè, Khuynh Thành đương nhiên phải đứng về phía Dung Tư, nhưng lí trí nói với Khuynh Thành rằng, mặc dù quan hệ giữa Dung Tư và Chử Ninh Chiêu quá phức tạp nhưng sự lựa chọn hiện giờ của Dung Tư chưa chắc đã là chính xác.
Sau khi tiễn Dung Tư về, điện thoại của Khuynh Thành liền đổ chuông, cô nhìn màn hình điện thoại một lúc mới nghe máy.
"Thành Trì..." Khuynh Thành không biết lúc này Thành Trì gọi điện cho mình là có việc gì.
Và lời Thành Trì nói thì khiến tim Khuynh Thành lỗi nửa nhịp.
Thời gian trong xe như thể ngừng lại, Khuynh Thành nhìn thẳng vào mắt Thành Trì, tâm tư trong đôi mắt đó vĩnh viễn bị một lớp mây mù bao phủ, khiến cô không thể nào nhìn rõ được.
Khi Khuynh Thành cho rằng Thành Trì sẽ không trả lời câu hỏi của cô thì anh bất ngờ bật cười lên tiếng, giọng nói khàn và gợi cảm.
"Đương nhìn là vì... em thích tôi."
Biểu cảm trên mặt Khuynh Thành cứng đơ, cạn lời nói: "Tôi thích anh khi nào chứ?"
Huống hồ người đàn ông này không chỉ một lần nói như vậy, có cần phải tự luyến vậy không chứ!
"Đừng xấu hổ, tôi hiểu mà!" Thành Trì cười rất tế nhị.
Bầu không khí xuyến xang ban nãy đã hoàn toàn biến mất, Khuynh Thành nghiến răng nói: "Tôi không xấu hổ! Ảo tưởng là bệnh, phải chữa!"
Thành Trì nhướng mày, mỉm cười ranh mãnh.
"Nói chứ, em cũng quen biết không ít bạn mới nhỉ." Thành Trì bất ngờ thay đổi thần sắc, lảng tránh vấn để, giọng nói có chút ghen tuông không rõ rệt.
Khuynh Thành vì còn đang thầm bới móc Thành Trì, không nghe ra hàm ý trong lời nói của anh, chỉ thuận miệng trả lời: "Đúng vậy, có điều chơi với họ có cảm giác mình già rồi."
"Aizz, anh tránh xa tôi ra một chút." Khuynh Thành cảm thấy khoảng cách giữa Thành Trì và mình vẫn vượt qua giới hạn an toàn, cô liền rất bất an.
Thành Trì ngồi thẳng dậy, tiếp tục khởi động xa, thần sắc khó hiểu.
Hai người lại cùng nhau đi ăn tốt, bữa này Khuynh Thành mời để cám ơn Thành Trì đã ra tay giúp đỡ, mặc dù cô biết nếu suy xét tận cùng, ân tình Thành Trì giúp cô lần này không thể dùng một bữa cơm để báo đáp được.
Sau bữa tối, Thành Trì đưa Khuynh Thành về nhà, xe dừng dưới lầu, Khuynh Thành trước khi lên nhà vẫn nói lại một lượt: "Sau này việc của tôi... tôi có thể tự giải quyết, anh không cần quá bận tâm đâu."
Thành Trì không lên tiếng, đường nét khuôn mặt sắc nét rõ ràng trở nên căng thẳng, thấp thoáng toát lên vẻ không vui.
Khuynh Thành có thể cảm nhận được Thành Trì không vui nhưng cô cho rằng có những điều nhất định phải nói rõ ràng, mặc dù bây giờ quan hệ của cô và Thành Trì hình như đã về lại quỹ đạo bình thường, nhưng cô vẫn còn ghi nhớ rất kĩ việc không được ở quá gần Thành Trì.
Nếu không cô sẽ không có cách nào kiểm soát được tốc độ nhịp tim càng ngày càng loạn nhịp của mình.
"Tôi biết, anh vì lần trước tôi cứu anh ở bữa tiệc nên mới làm những việc này, nhưng việc đó đã qua rồi, vết thương của tôi cũng đã khỏi, sau này..."
"Đừng mơ!" Thành Trì ngắt lời Khuynh Thành, anh ngoảnh mặt lại, lặng lẽ nhìn cô: "Không dễ dàng kết thúc vậy đâu."
Khuynh Thành: "..."
Sao cô nghe không hiểu ý của Thành Trì? Hoặc có thể nói, cô rõ ràng nghe hiểu nhưng lại giả vờ không hiểu.
Cuộc trò chuyện này kết thúc không mấy vui vẻ, Khuynh Thành nói tạm biệt sau đó tháo dây an toàn bước xuống xe.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt Thành Trì vẫn dừng lại trên người mình, ánh mắt u tối sắc bén khiến cô cảm thấy mình giống như một con mồi không thoát ra được khỏi lồng giam.
Sau khi Khuynh Thành lên lầu Thành Trì mới thu lại ánh mắt của mình khẽ thì thầm: "Khuynh Thành, là em dẫn dụ tôi trước."
Vì thế em đừng hòng kết thúc ván cờ ngấm ngầm này trước khi anh nói tạm dừng...
Sau khi Khuynh Thành về nhà còn chưa kịp thay quần áo thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cô khẽ rùng mình, không phải chứ?
Khuynh Thành mang theo suy nghĩ kì quái bước ra mở cửa, người đứng ngoài cửa là Dung Tư, Khuynh Thành nói không rõ tâm trạng của mình lúc này ra sao.
Dung Tư nhìn có vẻ như mới từ bên ngoài về, gương mặt trắng ngần mịn màng vẫn còn lấm tấm mồ hôi, tóc hơi rối bời.
Khuynh Thành để Dung Tư đi vào, hỏi cô: "Sao vậy?"
Dung Tư vẫn còn cắn môi, làn môi đỏ mọng càng trở nên quyến rũ, đáy mắt cô dấy lên vẻ hoảng hốt sợ hãi.
Dung Tư túm chặt lấy cánh tay Khuynh Thành, khoảnh khắc này Khuynh Thành mới ngạc nhiên phát hiện ra, thì ra Dung Tư đang hơi run rẩy.
Đã xảy ra chuyện gì?
Khuynh Thành nắm lấy tay Dung Tư, dẫn cô ngồi xuống sofa, an ủi cô: "Cậu đừng lo lắng, có gì từ từ nói."
Dung Tư hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh trở lại, khi cô lên tiếng, giọng nói vẫn rất hoảng sợ: "Khuynh Thành, mình nhìn thấy anh ta rồi, anh ta không nên xuất hiện ở đây, nhưng mình đã nhìn thấy anh ta."
Chỉ nhìn thấy mặt mà đã khiến Dung Tư sợ hãi tới nhường này, Khuynh Thành lập tức đoán ra, ngoài Chử Ninh Chiêu ra thì không còn ai khác.
"Cậu nhìn thấy anh ta khi nào?" Khuynh Thành hiếu kì, lần trước cô nghe Chử Ninh Chiêu và Thành Trì nói chuyện, người đàn ông đó rõ ràng lúc này không có mặt ở kinh thành.
"Ở cửa tiệm rượu đối diện với tiệm cà phê, mặc dù anh ta chỉ đứng đó một lát rồi đi nhưng mình không thể nhận nhầm, người đó nhất định là anh ta."
Khuynh Thành chỉ có thể an ủi: "Có lẽ anh ta có việc gì đó quay về, sẽ rời đi nhanh thôi. Cậu đừng lo lắng."
Dung Tư gật đầu: "Hi vọng là vậy, mình không thể để anh ta biết mình cũng ở đây, mặc dù nói không chừng anh ta đã quên mất mình là ai.... Nhưng mình không thể mạo hiểm, nhất định không thể để anh ta biết sự tồn tại của Duệ Duệ."
"Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều, hay là thời gian này cậu đừng tới tiệm cà phê nữa! Còn một thời gian nữa mới khai trương, việc không quan trọng thì hãy để người bên dưới làm."
"Không được, có rất nhiều việc mình phải đích thân làm." Dung Tư rất khó xử nói: "Mình chỉ có thể cố gắng cẩn thận một chút."
Khuynh Thành trong lòng thở dài, sự an bài của vận mệnh đúng là thần kì, không ai có thể biết trước được tương lai, không thể biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô chỉ có thể hi vọng, Dung Tư không bị tổn thương nữa.
Là bạn bè, Khuynh Thành đương nhiên phải đứng về phía Dung Tư, nhưng lí trí nói với Khuynh Thành rằng, mặc dù quan hệ giữa Dung Tư và Chử Ninh Chiêu quá phức tạp nhưng sự lựa chọn hiện giờ của Dung Tư chưa chắc đã là chính xác.
Sau khi tiễn Dung Tư về, điện thoại của Khuynh Thành liền đổ chuông, cô nhìn màn hình điện thoại một lúc mới nghe máy.
"Thành Trì..." Khuynh Thành không biết lúc này Thành Trì gọi điện cho mình là có việc gì.
Và lời Thành Trì nói thì khiến tim Khuynh Thành lỗi nửa nhịp.
Danh sách chương