Ghế sofa đủ rộng rãi, khi Khuynh Thành ngã xuống thì Thành Trì đón lấy, cả người cô lọt thỏm vào lòng anh.
Vòng tay rắn chắc của Thành Trì ôm lấy đôi tay Khuynh Thành, ôm cô chắc nịch trước ngực anh, chỉ cần cúi đầu là có thể thấy được mái tóc đen bóng mượt mà của cô.
Khuynh Thành cảm thấy không khí xung quanh mình gần như khựng lại mấy giây, trong khoảng thời gian đó, ngay cả thở cô cũng quên mất, chỉ biết trong khoang mũi đầy ắp mùi vị đặc trưng của Thành Trì, cái vị như mùi cỏ cây núi rừng đó, khiến cho tư duy của cô như trở thành một đống hồ dán.
Cô cũng không biết tại sao lại ngã xuống, lại còn trùng hợp đến mức ngã vào lòng Thành Trì, cái loại tiếp xúc dễ gây hiểu lầm này khiến ánh mắt Khuynh Thành hoảng loạn, nhịp tim cũng tăng nhanh không ngừng.
Cố gắng tìm cách đứng dậy, Thành Trì thì lại có vẻ không có ý định bỏ qua cho cô.
“Hành động này của em có phải là tự nguyện ngã vào lòng tôi không?” Khóe miệng Thành Trì nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại âm u, một tia sáng bí ẩn lướt qua đáy mắt anh.
Khuynh Thành nổi giận: “Cái gì gọi là tự nguyện ngã vào lòng chứ? Rõ ràng đều là tại anh… Anh buông tôi ra trước đi.”
“Nhưng mà bây giờ là tự em ngã lên người tôi mà.” Trong giọng Thành Trì có ý cười.
Tư thế của bọn họ bây giờ vô cùng dễ hiểu lầm, giữa hai người gần như không có khoảng cách gì, Khuynh Thành dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể Thành Trì truyền đến.
Điều này khiến cô càng ngại hơn.
Sống đến từng tuổi này, chưa từng có tiếp xúc ở cự ly gần đến thế với bất cứ ai, vậy mà người này lại là Thành Trì, cô thật hoàn toàn không thể nào bình tĩnh lại được mà.
Khi Khuynh Thành nói chuyện, hơi thở phà vào cổ Thành Trì, cùng với mùi hương nhẹ nhàng trên người cô, không ngừng tuôn vào mũi anh.
Anh còn có thể thấy rõ đôi tai đỏ ửng của Khuynh Thành, mềm mại, trông rất đáng yêu.
Lúc này, không chỉ mỗi mình Khuynh Thành, mà đến cả Thành Trì, cũng không có được sự bình tĩnh như vẻ bề ngoài nữa.
Trong phút chốc, Thành Trì cảm thấy con thú hoang đã ngủ sâu trong người anh sắp tỉnh giấc rồi…
“Ai da! Anh cho tôi đứng dậy nhanh lên nào!” Khuynh Thành lại chật vật muốn đứng dậy, dùng tay chống lên đôi tay Thành Trì muốn đứng dậy, muốn tránh xa anh.
Thành Trì cười nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng buông tay ra.
Khuynh Thành lập tức trông như thỏ con bị dọa, giật bắn ra một khoảng cách thật xa.
“Tôi, tôi đi đây, tạm biệt.” Khuynh Thành không muốn ở lại lâu thêm, rời khỏi không hề do dự.
Thành Trì không có đuổi theo.
Khuynh Thành chạy như chạy trốn khỏi phòng làm việc, bước cực nhanh qua khỏi khuôn viên trường đại học A, mãi cho đến khi ra ngoài đường rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô bất giác đưa tay lên khuôn mặt nóng bừng của mình, tại sao gần đây chỉ cần ở bên cạnh Thành Trì là cứ xảy ra những việc ngoài ý muốn như thế nhỉ? Ngày xưa khi còn chưa ly hôn, hai người đối xử với nhau lạnh nhạt như người xa lạ, chưa từng có sự tiếp xúc quá mức, khiến cô hoàn toàn không phát hiện Thành Trì là một tên trơ trẽn đến thế…
Ngày xưa cô còn nghĩ Thành Trì là một người trầm tính và ít nói nữa cơ, không ngờ anh ta lại còn…
Câu nói phía sau đến bản thân Khuynh Thành cũng không tiện nói tiếp nữa, cô vừa đi vừa rủa thầm, cũng không chú ý rằng phía sau có chiếc Land Rover sang trọng đang theo cô.
Thế là, dưới tình trạng cô không hề có chuẩn bị gì, gần như là trong tình trạng chưa kịp hoàn hồn, thì lại bị một lực không hề phản kháng lại được kéo lên xe.
Nhưng chỉ cần nhìn một góc áo thôi thì Khuynh Thành đã nhận ra được là ai.
Thành Trì để Khuynh Thành ngồi vào ghế lái phụ, sau đó đi vòng trước đầu xe, ngồi vào ghế lái.
Khuynh Thành thử mở cửa, nhưng cửa đã bị Thành Trì khóa mất rồi, cô không còn lựa chọn nào khác.
“Anh muốn gì đây?” Khuynh Thành chau mày, cả khuôn mặt lộ rõ sự bất mãn.
Trên thực tế thì khuôn mặt không vui là cô cố ý tạo ra để lơ đi sự hoảng loạn trong lòng, chỉ vì cô không muốn bị Thành Trì phát hiện.
“Đưa em về.” Thành Trì trả lời ngắn gọn.
Khuynh Thành chẹp miệng: “Chẳng lẽ đây cũng là trưởng phòng Vương nhờ cậy anh sao? Giáo sư Thành cũng nhàn rỗi quá nhỉ.”
Thành Trì không quan tâm sự mỉa mai của Khuynh Thành, lãnh đạm trả lời: “Em cứ cho là tôi không có việc gì làm là được rồi.”
Đối diện với sự cam chịu của anh, Khuynh Thành cắn môi một cái, trong mắt ánh lên ý chí chiến đấu: “Giáo sư Thành có thể tan ca bất cứ lúc nào, đúng là tự do mà.”
“Ai bảo tôi không phải ra ngoài để điều tra xã hội kia chứ?” Thành Trì híp mắt ngó sang Khuynh Thành, chậm rãi nói, “Không thì biên tập viên Khuynh Thành trả lời tôi xem giá thịt heo trên thị trường gần đây như thế nào? Để tôi có thể làm nghiên cứu về việc lạm phát giá cả xem sao?”
Khuynh Thành nói: “Ngài còn cần điều tra sao? Cắt thịt trên người đem bán thử là biết ngay mà.”
Cô đã nói xách mé Thành Trì đến thế rồi, vậy mà con người này vẫn thản nhiên như không, trên mặt còn hiện ra nét cười: “Hóa ra em cũng cảm thấy tôi rất đáng tiền sao?”
Khuynh Thành: “…….” Cô không muốn nói chuyện với anh ta nữa!
Trong mắt Thành Trì toát ra vẻ đắc ý, khóe môi cũng không kìm được mà nhếch lên, toàn thân trông đặc biệt anh tuấn.
Khuynh Thành bất chợt nhìn sang anh, lại lặng lẽ thu ánh nhìn lại, ai không biết anh ta cười lên rất đẹp trai chứ, có gì buồn cười đâu…
Thành Trì thấy vừa phải là dừng lại, nếu chọc giận Khuynh Thành thật sự thì không còn vui nữa rồi.
Anh ta nhanh chóng nghiêm túc nói: “Nếu thứ bảy này em có thời gian thì cùng tôi đi thăm ông nội.”
Khuynh Thành ngây ra một lúc, dạo gần đây công việc nhiều, cô suýt quên mất ngày giỗ của ông anh là vào thứ bảy này.
Dẹp gọn những cảm xúc kỳ lạ kia, Khuynh Thành lập tức trả lời: “Biết rồi, tôi sẽ đi.”
Cô cũng không để tâm tại sao năm nay mình lại đồng ý cùng Thành Trì đi thắp hương cho ông, rõ ràng ngày trước cô đều cố ý né tránh Thành Trì mà, năm nay lại vì vài câu nói của Thành Trì mà cô lại đồng ý đi cùng anh.
Thật là… ngay cả bản thân cô cũng không hiểu nỗi cô đang nghĩ gì nữa.
Khóe môi Thành Trì nhếch nhẹ lên, tuy nụ cười lướt qua rất nhanh, nhưng cũng đủ chứng minh rằng hiện tại tâm trạng anh không tệ.
“Sáng thứ bảy tôi đến đón em.” Thành Trì nói.
“…..Ừm.” Khuynh Thành trả lời, tuy cô và Thành Trì đã ly hôn rồi, nhưng ông nội anh trước kia đối tốt với cô như thế nào, cô vẫn còn nhớ rõ, vì thế sẽ không từ chối.
Vì nhắc đến ông nội anh, nên không khí trở nên trầm lắng hẳn, sau đó hai người cũng không nói gì thêm.
Khi không gian trở nên im lặng hẳn, Khuynh Thành lại cảm thấy an tâm lạ, Thành Trì ở bên cạnh cũng không mang lại cho cô áp lực to lớn nữa, thậm chí còn cảm nhận rằng anh ta không phải lúc nào cũng tràn đầy khí trường áp đảo người khác.
Thành Trì đưa Khuynh Thành về khu nhà của cô, ở khu vực không tệ lắm, cách đài truyền hình rất gần, đi làm thuận tiện, điều kiện xung quanh cũng rất đầy đủ.
“Tôi xuống xe ở trước cổng được rồi.” Khuynh Thành đợi khi sắp tới nơi, nói với Thành Trì.
Anh không kiên quyết phải đưa Khuynh Thành vào đến tận nơi, mà nghe theo lời của Khuynh Thành, dừng xe ở trước cổng khu dân cư.
“Vậy tôi về nhà đây, tạm biệt.” Khuynh Thành xuống xe, nở nụ cười với Thành Trì, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết vậy, rất thu hút.
Trong mắt Thành Trì lóe lên sự dịu dàng khó phát hiện, anh nói: “Ừ, tạm biệt.”
Khuynh Thành quay người rời khỏi, nhưng lại cảm giác bắp chân mình bị một đôi tay mềm mại ôm lấy.
“Mẹ Khuynh Thành!” Nhóc con mặc bộ áo liền quần ôm lấy bắp chân Khuynh Thành, ngước đầu nhìn cô, giọng ngọng nghịu rất đáng yêu.
Thành Trì đương nhiên cũng nghe thấy tiếng gọi này.
Anh chầm chậm híp mắt lại, biểu hiện khuôn mặt khó đoán.
Vòng tay rắn chắc của Thành Trì ôm lấy đôi tay Khuynh Thành, ôm cô chắc nịch trước ngực anh, chỉ cần cúi đầu là có thể thấy được mái tóc đen bóng mượt mà của cô.
Khuynh Thành cảm thấy không khí xung quanh mình gần như khựng lại mấy giây, trong khoảng thời gian đó, ngay cả thở cô cũng quên mất, chỉ biết trong khoang mũi đầy ắp mùi vị đặc trưng của Thành Trì, cái vị như mùi cỏ cây núi rừng đó, khiến cho tư duy của cô như trở thành một đống hồ dán.
Cô cũng không biết tại sao lại ngã xuống, lại còn trùng hợp đến mức ngã vào lòng Thành Trì, cái loại tiếp xúc dễ gây hiểu lầm này khiến ánh mắt Khuynh Thành hoảng loạn, nhịp tim cũng tăng nhanh không ngừng.
Cố gắng tìm cách đứng dậy, Thành Trì thì lại có vẻ không có ý định bỏ qua cho cô.
“Hành động này của em có phải là tự nguyện ngã vào lòng tôi không?” Khóe miệng Thành Trì nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại âm u, một tia sáng bí ẩn lướt qua đáy mắt anh.
Khuynh Thành nổi giận: “Cái gì gọi là tự nguyện ngã vào lòng chứ? Rõ ràng đều là tại anh… Anh buông tôi ra trước đi.”
“Nhưng mà bây giờ là tự em ngã lên người tôi mà.” Trong giọng Thành Trì có ý cười.
Tư thế của bọn họ bây giờ vô cùng dễ hiểu lầm, giữa hai người gần như không có khoảng cách gì, Khuynh Thành dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể Thành Trì truyền đến.
Điều này khiến cô càng ngại hơn.
Sống đến từng tuổi này, chưa từng có tiếp xúc ở cự ly gần đến thế với bất cứ ai, vậy mà người này lại là Thành Trì, cô thật hoàn toàn không thể nào bình tĩnh lại được mà.
Khi Khuynh Thành nói chuyện, hơi thở phà vào cổ Thành Trì, cùng với mùi hương nhẹ nhàng trên người cô, không ngừng tuôn vào mũi anh.
Anh còn có thể thấy rõ đôi tai đỏ ửng của Khuynh Thành, mềm mại, trông rất đáng yêu.
Lúc này, không chỉ mỗi mình Khuynh Thành, mà đến cả Thành Trì, cũng không có được sự bình tĩnh như vẻ bề ngoài nữa.
Trong phút chốc, Thành Trì cảm thấy con thú hoang đã ngủ sâu trong người anh sắp tỉnh giấc rồi…
“Ai da! Anh cho tôi đứng dậy nhanh lên nào!” Khuynh Thành lại chật vật muốn đứng dậy, dùng tay chống lên đôi tay Thành Trì muốn đứng dậy, muốn tránh xa anh.
Thành Trì cười nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng buông tay ra.
Khuynh Thành lập tức trông như thỏ con bị dọa, giật bắn ra một khoảng cách thật xa.
“Tôi, tôi đi đây, tạm biệt.” Khuynh Thành không muốn ở lại lâu thêm, rời khỏi không hề do dự.
Thành Trì không có đuổi theo.
Khuynh Thành chạy như chạy trốn khỏi phòng làm việc, bước cực nhanh qua khỏi khuôn viên trường đại học A, mãi cho đến khi ra ngoài đường rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô bất giác đưa tay lên khuôn mặt nóng bừng của mình, tại sao gần đây chỉ cần ở bên cạnh Thành Trì là cứ xảy ra những việc ngoài ý muốn như thế nhỉ? Ngày xưa khi còn chưa ly hôn, hai người đối xử với nhau lạnh nhạt như người xa lạ, chưa từng có sự tiếp xúc quá mức, khiến cô hoàn toàn không phát hiện Thành Trì là một tên trơ trẽn đến thế…
Ngày xưa cô còn nghĩ Thành Trì là một người trầm tính và ít nói nữa cơ, không ngờ anh ta lại còn…
Câu nói phía sau đến bản thân Khuynh Thành cũng không tiện nói tiếp nữa, cô vừa đi vừa rủa thầm, cũng không chú ý rằng phía sau có chiếc Land Rover sang trọng đang theo cô.
Thế là, dưới tình trạng cô không hề có chuẩn bị gì, gần như là trong tình trạng chưa kịp hoàn hồn, thì lại bị một lực không hề phản kháng lại được kéo lên xe.
Nhưng chỉ cần nhìn một góc áo thôi thì Khuynh Thành đã nhận ra được là ai.
Thành Trì để Khuynh Thành ngồi vào ghế lái phụ, sau đó đi vòng trước đầu xe, ngồi vào ghế lái.
Khuynh Thành thử mở cửa, nhưng cửa đã bị Thành Trì khóa mất rồi, cô không còn lựa chọn nào khác.
“Anh muốn gì đây?” Khuynh Thành chau mày, cả khuôn mặt lộ rõ sự bất mãn.
Trên thực tế thì khuôn mặt không vui là cô cố ý tạo ra để lơ đi sự hoảng loạn trong lòng, chỉ vì cô không muốn bị Thành Trì phát hiện.
“Đưa em về.” Thành Trì trả lời ngắn gọn.
Khuynh Thành chẹp miệng: “Chẳng lẽ đây cũng là trưởng phòng Vương nhờ cậy anh sao? Giáo sư Thành cũng nhàn rỗi quá nhỉ.”
Thành Trì không quan tâm sự mỉa mai của Khuynh Thành, lãnh đạm trả lời: “Em cứ cho là tôi không có việc gì làm là được rồi.”
Đối diện với sự cam chịu của anh, Khuynh Thành cắn môi một cái, trong mắt ánh lên ý chí chiến đấu: “Giáo sư Thành có thể tan ca bất cứ lúc nào, đúng là tự do mà.”
“Ai bảo tôi không phải ra ngoài để điều tra xã hội kia chứ?” Thành Trì híp mắt ngó sang Khuynh Thành, chậm rãi nói, “Không thì biên tập viên Khuynh Thành trả lời tôi xem giá thịt heo trên thị trường gần đây như thế nào? Để tôi có thể làm nghiên cứu về việc lạm phát giá cả xem sao?”
Khuynh Thành nói: “Ngài còn cần điều tra sao? Cắt thịt trên người đem bán thử là biết ngay mà.”
Cô đã nói xách mé Thành Trì đến thế rồi, vậy mà con người này vẫn thản nhiên như không, trên mặt còn hiện ra nét cười: “Hóa ra em cũng cảm thấy tôi rất đáng tiền sao?”
Khuynh Thành: “…….” Cô không muốn nói chuyện với anh ta nữa!
Trong mắt Thành Trì toát ra vẻ đắc ý, khóe môi cũng không kìm được mà nhếch lên, toàn thân trông đặc biệt anh tuấn.
Khuynh Thành bất chợt nhìn sang anh, lại lặng lẽ thu ánh nhìn lại, ai không biết anh ta cười lên rất đẹp trai chứ, có gì buồn cười đâu…
Thành Trì thấy vừa phải là dừng lại, nếu chọc giận Khuynh Thành thật sự thì không còn vui nữa rồi.
Anh ta nhanh chóng nghiêm túc nói: “Nếu thứ bảy này em có thời gian thì cùng tôi đi thăm ông nội.”
Khuynh Thành ngây ra một lúc, dạo gần đây công việc nhiều, cô suýt quên mất ngày giỗ của ông anh là vào thứ bảy này.
Dẹp gọn những cảm xúc kỳ lạ kia, Khuynh Thành lập tức trả lời: “Biết rồi, tôi sẽ đi.”
Cô cũng không để tâm tại sao năm nay mình lại đồng ý cùng Thành Trì đi thắp hương cho ông, rõ ràng ngày trước cô đều cố ý né tránh Thành Trì mà, năm nay lại vì vài câu nói của Thành Trì mà cô lại đồng ý đi cùng anh.
Thật là… ngay cả bản thân cô cũng không hiểu nỗi cô đang nghĩ gì nữa.
Khóe môi Thành Trì nhếch nhẹ lên, tuy nụ cười lướt qua rất nhanh, nhưng cũng đủ chứng minh rằng hiện tại tâm trạng anh không tệ.
“Sáng thứ bảy tôi đến đón em.” Thành Trì nói.
“…..Ừm.” Khuynh Thành trả lời, tuy cô và Thành Trì đã ly hôn rồi, nhưng ông nội anh trước kia đối tốt với cô như thế nào, cô vẫn còn nhớ rõ, vì thế sẽ không từ chối.
Vì nhắc đến ông nội anh, nên không khí trở nên trầm lắng hẳn, sau đó hai người cũng không nói gì thêm.
Khi không gian trở nên im lặng hẳn, Khuynh Thành lại cảm thấy an tâm lạ, Thành Trì ở bên cạnh cũng không mang lại cho cô áp lực to lớn nữa, thậm chí còn cảm nhận rằng anh ta không phải lúc nào cũng tràn đầy khí trường áp đảo người khác.
Thành Trì đưa Khuynh Thành về khu nhà của cô, ở khu vực không tệ lắm, cách đài truyền hình rất gần, đi làm thuận tiện, điều kiện xung quanh cũng rất đầy đủ.
“Tôi xuống xe ở trước cổng được rồi.” Khuynh Thành đợi khi sắp tới nơi, nói với Thành Trì.
Anh không kiên quyết phải đưa Khuynh Thành vào đến tận nơi, mà nghe theo lời của Khuynh Thành, dừng xe ở trước cổng khu dân cư.
“Vậy tôi về nhà đây, tạm biệt.” Khuynh Thành xuống xe, nở nụ cười với Thành Trì, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết vậy, rất thu hút.
Trong mắt Thành Trì lóe lên sự dịu dàng khó phát hiện, anh nói: “Ừ, tạm biệt.”
Khuynh Thành quay người rời khỏi, nhưng lại cảm giác bắp chân mình bị một đôi tay mềm mại ôm lấy.
“Mẹ Khuynh Thành!” Nhóc con mặc bộ áo liền quần ôm lấy bắp chân Khuynh Thành, ngước đầu nhìn cô, giọng ngọng nghịu rất đáng yêu.
Thành Trì đương nhiên cũng nghe thấy tiếng gọi này.
Anh chầm chậm híp mắt lại, biểu hiện khuôn mặt khó đoán.
Danh sách chương