Hoàng Ân đứng lên một cách nặng nề, anh lê thân vào nhà tắm, mở nước ấm tắm táp sạch sẽ, anh mới ngủ được. Tắm xong, người thư thái, tâm trạng nhẹ nhàng hơn. Hoàng Ân mặc bộ pijama phi lụa leo lên giường, nằm cạnh Nhã Trúc, ôm cô vào ngực, chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ đầy mộng mị, Hoàng Ân thấy Nhã Trúc bị một nhóm thanh niên vây quanh, chúng nhìn cô thèm thuồng, và cười những tràng cười man rợ. Rồi tất cả đồng loạt nhào tới xâu xé Nhã Trúc, cô đau đớn kêu gào, nhưng không ai nghe thấy. Hoàng Ân chạy nhanh tới để cứu vợ. Và rồi anh giật mình thức giấc. Đầu nặng và đau kinh khủng. Ân bước xuống giường, mở tủ lấy thuốc ngủ uống. Xui khiến sao anh lại không mở đèn, bóc ngay hộp thuốc kích thích. Hoàng Ân là kẻ ăn chơi từ nhỏ, ra vào bar thân thuộc như ở nhà, bạn bè anh đủ thành phần nên tất nhiên cũng có cậu ấm cô chiêu uống kích thích, lắc sàn thâu đêm. Hoàng Ân không uống, nhưng vẫn giữ ở nhà một lọ, bạn bè hú là anh mang tới, vậy mới là đẳng cấp. Nhưng hôm đó, Hoàng Ân đã vô tình uống nhầm, thế là bao nguồn cơn bắt đầu.
Sáng hôm sau, gần 10 giờ Ân mới thức dậy, Nhã Trúc đã không còn bên cạnh. Phòng ngủ bừa bãi, quần áo vứt lung tung trên sàn, còn bản thân anh trần như nhộng ngủ. Ân vò đầu, cố nhớ những gì đã xảy ra hôm qua, nhưng cái anh nhớ được chỉ là cơn ác mộng ám ảnh. Anh bước xuống giường, làm vệ sinh cá nhân xong, mặc bộ đồ mới đi ra phòng khách. Cửa phòng ngủ vừa mở, Hoàng Ân liền bị đứng hình. Nhã Trúc đang lui hui nấu ăn trong bếp, ca hát nghêu ngao. Mùi thơm của thức ăn bay lên khắp gian nhà, bụng của Ân réo lô tô nhiều hơn. Chưa bao giờ thấy vợ trong hình dáng nội trợ, hôm nay được tận mắt chiêm ngưỡng, quả thật rất đẹp và bình yên. Anh từ từ đi tới bàn ăn, đứng ngó cô. Nhã Trúc xoay đầu, nhoẻn miệng cười với Ân. Cô nhìn anh, rồi nhìn ra ghế, ý bảo anh ra bàn ngồi đi. Ân nhếch môi, ngoan ngoãn ngồi tại bàn ăn. Một lúc sau, tô nui sườn non bốc khói được bưng ra trước mặt anh. Mùi hành ngò hòa cùng tiêu xông lên thật dễ chịu.
- Chồng ăn thử xem tay nghề vợ nấu ngon không? Hoàng Ân ngờ ngờ nhìn Nhã Trúc, " qua một đêm mà cô ấy khác quá, là lạ sao đó, thay đổi cả cách xưng hô", nhưng anh vẫn nở nụ cười rất tươi, gật gù và cúi xuống ăn. Múc muỗng đầu tiên, Hoàng Ân càng bất ngờ hơn, không biết phải nấu lần đầu tiên không mà rất ngon. Nước trong, ngọt thanh, sườn non mềm nhưng không rục, nui vừa đủ độ chín, không cứng, không rã. Anh vừa ăn, vừa đưa ngón cái lên khen số 1. Nhã Trúc cười tít mắt, cũng múc một tô ngồi xuống ăn. Ăn được 1, 2 muỗng thì bị sặc, cô vuốt vuốt cổ, trúng vết thương bị đau càng ho thêm. Hoàng Ân vội đứng lên rót nước cho vợ. Anh vỗ nhẹ vào lưng Nhã Trúc, vuốt vuốt.
- Từ từ thôi vợ, không vội.
Ho đỏ mặt tía tai, uống thêm hớp nước của Ân đưa, Trúc mới đỡ hơn. Cô đưa tay lên, gạt nhẹ tay anh xuống.
- Vợ không sao đâu, sặc tí ớt thôi mà.hihihi
- Ừ, vợ uống thêm nước đi.
- Dạ.
Họ cùng ăn sáng, trò chuyện rất vui vẻ. Nhưng cứ nhìn tới vết dấu tay trên cổ của vợ, Hoàng Ân giận run người, riết rồi nó bén rể, thành cái gai trong trái tim Hoàng Ân mà chính anh không nhận ra. Thấy Nhã Trúc như vậy, anh cũng không kêu cô lên phường cho lời khai, lỡ cô lại bị kích động như hôm qua, nên thôi cái gì qua rồi cho qua luôn. Ăn xong, Nhã Trúc liền đứng lên dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, đúng chuẩn người vợ đảm đang. Khi Ân thay đồ xong ra, Nhã Trúc đã ôm cặp laptop của anh chờ sẵn. Anh càng ngạc nhiên, đi ra cửa nhếch môi cười khó hiểu. Anh tưởng cô đi xe đạp điện, nên chào buổi sáng vợ xong liền chui lên xe tính lái đi thì Nhã Trúc đã nhanh nhảu leo lên ghế lái phụ.
- Vợ không đi xe đạp điện nữa, dắt nặng quá. Chồng chở vợ đi làm mỗi ngày nhé?
Hoàng Ân khẽ nhếch mỗi,nhìn vợ đầy ngạc nhiên xen lẫn thích thú, anh nhìn cô, rồi xoay người lại lái xe đi.
- Em cài dây an toàn vào.
- Dạ.
Họ tới công ty HA. Nhã Trúc nhìn qua chồng xin xỏ, đôi mắt to đen chớp chớp:
- Chồng đưa vợ vô đi. Khách vip nên không ai la đâu, lỡ bị la em nói đi với vip là xong. Hihihi.
- Được.
Ân xuống xe, vòng qua ghế lái phụ mở cửa. Anh chồm người qua tháo dây an toàn cho vợ. Lúc mặt anh ngang môi cô, Nhã Trúc chồm lên, thơm nhẹ lên má chồng đầy ngây ngô. Anh xoay đầu nhìn vợ, nhìn đôi môi đang chúm chím, bẽn lẽn hồng mịn, Ân nhanh chóng áp xuống, ngậm mút hai khóe môi ẩm ướt gọi mời. Nhã Trúc chẳng những không phản kháng, mà còn phối hợp với anh. Anh rời môi cô, nhìn vợ đầy lưu luyến. Nhã Trúc thẹn thùng, nói nhỏ vào tai anh
- Lát nữa, xuống xe chồng hôn tạm biệt vợ nhé?
- Ý hay đó.
Hoàng Ân chui ra ngoài, đứng chờ. Nhã Trúc nhìn chồng, thẹn thùng cúi mặt. Dưới ánh nắng, gương mặt Trúc ửng hồng đáng yêu lạ. Hoàng Ân tiến sát tới, hôn lên vầng trán vợ đầy yêu thương. Cô ngước nhìn anh, nở nụ cười đằm thắm, vui vẻ đi vào công ty. Trên tầng 3, có bóng người nhìn xuống với nét mặt đanh ác, giận dữ.
Hoàng Ân tới công ty, hôm nay Vân không đi làm, anh cũng chẳng quan tâm nữa. Thấy biểu tình của vợ thay đổi, tâm tình anh phấn chấn hẳn. Hoàng Ân vô phòng làm việc, trên bàn đã xuất hiện thư xin nghỉ việc, khỏi phải xem, anh cũng biết là của ai. Hoàng Ân nở nụ cười khinh bạc, anh bấm line gọi phòng nhân sự.
- Em lên lấy thư xin nghỉ việc của Vân, giải quyết theo chính sách của công ty.
- Dạ, thưa anh!
Ân cúp máy, bắt đầu công việc vào nửa buổi chiều. Điện thoại của anh lại reng.
- Alo! Cho phải số của anh Hoàng Ân?
- Phải! Ân nghe.
- Tôi là cảnh sát phòng phòng chống tội phạm, xin hỏi làm thế nào liên lạc với cô Nhã Trúc. Chúng tôi cần lời khai của nạn nhân để củng cố hoàn tất hồ sơ.
- Hoàn tất sao, các anh không khởi tố?
- Sáng nay cô Nhã Trúc đã tới văn phòng bãi nại, chúng tôi chỉ xử phạt hành chính về tội gây rối trật tự, có cử chỉ lời nói xúc phạm người khác. Biên bản đã có rồi, phiền cô Nhã Trúc lên kí xác nhận
- Được, tôi sẽ đọc sô điện thoại cho anh.
Hoàng Ân cúp máy, trong lòng là cổ tức giận không nói nên lời. "Vì sao em bãi nại? Bọn bá dơ đó.... Ân càng nghĩ càng không biết vợ muốn gì?" Trán Ân nổi gân xanh, anh đấm mạnh lên bàn, đứng phắt dậy đi ra ngoài.
Tại công ty HA:
Kim Thoa hầm hầm xuống phòng điều phối.
- Trúc! Đây là công ty, không phải cái chợ mà em muốn tới giờ nào thì tới. Em xem bây giờ là mấy giờ?
- Dạ, 13 giờ 30, vừa đúng đầu giờ chiều. Sáng nay em có mail cho anh Nhân xin nghỉ nửa buổi.
- Muốn xin nghỉ phải làm đơn xin phép trước, em phải tôn trọng cấp trên, chứ như em quăng cái mail là xong thì còn gì là qui cũ?
- Đó là ý cá nhân của chị, em không cần thiết phải nghe. Còn đối với qui tắc làm việc, em không sai. Thời đại 4.0, tất cả làm việc online, nếu cứ giấy tờ rườm rà thì công ty không phát triển được. Em mail đơn hẳn hoi, chứ không phải nhắn tin, sao có thể nói em không tôn trọng. Con người thì sẽ có lúc đau ốm, máy móc còn hư mà chị. Như bản thân chị có chắc sẽ khỏe mãi hay là có cách dự đoán sẽ bệnh ngày nào để gửi đơn xin nghỉ trước không? Nếu có, chị vui lòng cho em xin bí quyết.
- Emmmmm! Em chỉ là nhân viên, dám trả treo với sếp?
- Đây là tranh luận, không phải trả treo. Em bỏ sức lao động ra làm, chị trả lương đúng theo công sức, đó là quan hệ sòng phẳng. Chị nghĩ chị là ai mà em không thể tranh luận khi xúc phạm em. Hay chị nghĩ chị lớn tuổi nên có quyền. Chị nên biết, lớn tuổi hơn cũng chỉ là người dưng, sống không ngay thì đừng mong con nít nó nể.
- Trương Huỳnh Nhã Trúc, em dám nói tôi không ngay? Sống tới giờ, tôi chưa thấy loại gái nào mặt dày như em. Người ta không ưa mà vẫn cắm đầu làm, đưa cái mặt cho họ ghét thêm. Đã vậy còn hỗn hào, láo xược.
- Em cũng thế chị ạ, ở bên nước ngoài nhiều năm, họ rất thần tượng con gái Việt công dung ngôn hạnh, em cũng tự hào vì mình là người Việt. Đây là lần đầu, em nghe đồng hương gọi phụ nữ là loại này loại nọ. Kêu thẳng họ tên người khác ra chì chiết chắc là biểu hiện có học của chị, là không láo đúng không chị Lê Nguyễn Kim Thoa?
"Xạch", trên gương mặt Nhã Trúc in hằn năm dấu tay sưng đỏ. Kim Thoa như con điên, nghiến răng nhào tới nắm tóc Nhã Trúc ghị ghị, cào cấu, nghiến răng chửi rủa.
- Loại đĩ nhỏ như mày có gì hơn tao mà bày đặt. Mày thích lý lẽ, già mồm chứ gì? Tao cho mỏ mày sưng coi mày còn già mồm được không. Hoàng Ân là của tao, công ty này là của tao, mày chỉ là con đĩ, xứng nói chuyện với tao sao. Già mồm này, đĩ thỏa này....
Hoàng Ân đang lái xe đến công ty HA, điện thoại anh có cuộc gọi Video call của Nhã Trúc. Mở lên vừa đúng lúc Kim Thoa lao tới đánh vợ mình như một con điên trốn trại. Hoàng Ân tức tốc đạp ga chạy nhanh tới HA.
Sáng hôm sau, gần 10 giờ Ân mới thức dậy, Nhã Trúc đã không còn bên cạnh. Phòng ngủ bừa bãi, quần áo vứt lung tung trên sàn, còn bản thân anh trần như nhộng ngủ. Ân vò đầu, cố nhớ những gì đã xảy ra hôm qua, nhưng cái anh nhớ được chỉ là cơn ác mộng ám ảnh. Anh bước xuống giường, làm vệ sinh cá nhân xong, mặc bộ đồ mới đi ra phòng khách. Cửa phòng ngủ vừa mở, Hoàng Ân liền bị đứng hình. Nhã Trúc đang lui hui nấu ăn trong bếp, ca hát nghêu ngao. Mùi thơm của thức ăn bay lên khắp gian nhà, bụng của Ân réo lô tô nhiều hơn. Chưa bao giờ thấy vợ trong hình dáng nội trợ, hôm nay được tận mắt chiêm ngưỡng, quả thật rất đẹp và bình yên. Anh từ từ đi tới bàn ăn, đứng ngó cô. Nhã Trúc xoay đầu, nhoẻn miệng cười với Ân. Cô nhìn anh, rồi nhìn ra ghế, ý bảo anh ra bàn ngồi đi. Ân nhếch môi, ngoan ngoãn ngồi tại bàn ăn. Một lúc sau, tô nui sườn non bốc khói được bưng ra trước mặt anh. Mùi hành ngò hòa cùng tiêu xông lên thật dễ chịu.
- Chồng ăn thử xem tay nghề vợ nấu ngon không? Hoàng Ân ngờ ngờ nhìn Nhã Trúc, " qua một đêm mà cô ấy khác quá, là lạ sao đó, thay đổi cả cách xưng hô", nhưng anh vẫn nở nụ cười rất tươi, gật gù và cúi xuống ăn. Múc muỗng đầu tiên, Hoàng Ân càng bất ngờ hơn, không biết phải nấu lần đầu tiên không mà rất ngon. Nước trong, ngọt thanh, sườn non mềm nhưng không rục, nui vừa đủ độ chín, không cứng, không rã. Anh vừa ăn, vừa đưa ngón cái lên khen số 1. Nhã Trúc cười tít mắt, cũng múc một tô ngồi xuống ăn. Ăn được 1, 2 muỗng thì bị sặc, cô vuốt vuốt cổ, trúng vết thương bị đau càng ho thêm. Hoàng Ân vội đứng lên rót nước cho vợ. Anh vỗ nhẹ vào lưng Nhã Trúc, vuốt vuốt.
- Từ từ thôi vợ, không vội.
Ho đỏ mặt tía tai, uống thêm hớp nước của Ân đưa, Trúc mới đỡ hơn. Cô đưa tay lên, gạt nhẹ tay anh xuống.
- Vợ không sao đâu, sặc tí ớt thôi mà.hihihi
- Ừ, vợ uống thêm nước đi.
- Dạ.
Họ cùng ăn sáng, trò chuyện rất vui vẻ. Nhưng cứ nhìn tới vết dấu tay trên cổ của vợ, Hoàng Ân giận run người, riết rồi nó bén rể, thành cái gai trong trái tim Hoàng Ân mà chính anh không nhận ra. Thấy Nhã Trúc như vậy, anh cũng không kêu cô lên phường cho lời khai, lỡ cô lại bị kích động như hôm qua, nên thôi cái gì qua rồi cho qua luôn. Ăn xong, Nhã Trúc liền đứng lên dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, đúng chuẩn người vợ đảm đang. Khi Ân thay đồ xong ra, Nhã Trúc đã ôm cặp laptop của anh chờ sẵn. Anh càng ngạc nhiên, đi ra cửa nhếch môi cười khó hiểu. Anh tưởng cô đi xe đạp điện, nên chào buổi sáng vợ xong liền chui lên xe tính lái đi thì Nhã Trúc đã nhanh nhảu leo lên ghế lái phụ.
- Vợ không đi xe đạp điện nữa, dắt nặng quá. Chồng chở vợ đi làm mỗi ngày nhé?
Hoàng Ân khẽ nhếch mỗi,nhìn vợ đầy ngạc nhiên xen lẫn thích thú, anh nhìn cô, rồi xoay người lại lái xe đi.
- Em cài dây an toàn vào.
- Dạ.
Họ tới công ty HA. Nhã Trúc nhìn qua chồng xin xỏ, đôi mắt to đen chớp chớp:
- Chồng đưa vợ vô đi. Khách vip nên không ai la đâu, lỡ bị la em nói đi với vip là xong. Hihihi.
- Được.
Ân xuống xe, vòng qua ghế lái phụ mở cửa. Anh chồm người qua tháo dây an toàn cho vợ. Lúc mặt anh ngang môi cô, Nhã Trúc chồm lên, thơm nhẹ lên má chồng đầy ngây ngô. Anh xoay đầu nhìn vợ, nhìn đôi môi đang chúm chím, bẽn lẽn hồng mịn, Ân nhanh chóng áp xuống, ngậm mút hai khóe môi ẩm ướt gọi mời. Nhã Trúc chẳng những không phản kháng, mà còn phối hợp với anh. Anh rời môi cô, nhìn vợ đầy lưu luyến. Nhã Trúc thẹn thùng, nói nhỏ vào tai anh
- Lát nữa, xuống xe chồng hôn tạm biệt vợ nhé?
- Ý hay đó.
Hoàng Ân chui ra ngoài, đứng chờ. Nhã Trúc nhìn chồng, thẹn thùng cúi mặt. Dưới ánh nắng, gương mặt Trúc ửng hồng đáng yêu lạ. Hoàng Ân tiến sát tới, hôn lên vầng trán vợ đầy yêu thương. Cô ngước nhìn anh, nở nụ cười đằm thắm, vui vẻ đi vào công ty. Trên tầng 3, có bóng người nhìn xuống với nét mặt đanh ác, giận dữ.
Hoàng Ân tới công ty, hôm nay Vân không đi làm, anh cũng chẳng quan tâm nữa. Thấy biểu tình của vợ thay đổi, tâm tình anh phấn chấn hẳn. Hoàng Ân vô phòng làm việc, trên bàn đã xuất hiện thư xin nghỉ việc, khỏi phải xem, anh cũng biết là của ai. Hoàng Ân nở nụ cười khinh bạc, anh bấm line gọi phòng nhân sự.
- Em lên lấy thư xin nghỉ việc của Vân, giải quyết theo chính sách của công ty.
- Dạ, thưa anh!
Ân cúp máy, bắt đầu công việc vào nửa buổi chiều. Điện thoại của anh lại reng.
- Alo! Cho phải số của anh Hoàng Ân?
- Phải! Ân nghe.
- Tôi là cảnh sát phòng phòng chống tội phạm, xin hỏi làm thế nào liên lạc với cô Nhã Trúc. Chúng tôi cần lời khai của nạn nhân để củng cố hoàn tất hồ sơ.
- Hoàn tất sao, các anh không khởi tố?
- Sáng nay cô Nhã Trúc đã tới văn phòng bãi nại, chúng tôi chỉ xử phạt hành chính về tội gây rối trật tự, có cử chỉ lời nói xúc phạm người khác. Biên bản đã có rồi, phiền cô Nhã Trúc lên kí xác nhận
- Được, tôi sẽ đọc sô điện thoại cho anh.
Hoàng Ân cúp máy, trong lòng là cổ tức giận không nói nên lời. "Vì sao em bãi nại? Bọn bá dơ đó.... Ân càng nghĩ càng không biết vợ muốn gì?" Trán Ân nổi gân xanh, anh đấm mạnh lên bàn, đứng phắt dậy đi ra ngoài.
Tại công ty HA:
Kim Thoa hầm hầm xuống phòng điều phối.
- Trúc! Đây là công ty, không phải cái chợ mà em muốn tới giờ nào thì tới. Em xem bây giờ là mấy giờ?
- Dạ, 13 giờ 30, vừa đúng đầu giờ chiều. Sáng nay em có mail cho anh Nhân xin nghỉ nửa buổi.
- Muốn xin nghỉ phải làm đơn xin phép trước, em phải tôn trọng cấp trên, chứ như em quăng cái mail là xong thì còn gì là qui cũ?
- Đó là ý cá nhân của chị, em không cần thiết phải nghe. Còn đối với qui tắc làm việc, em không sai. Thời đại 4.0, tất cả làm việc online, nếu cứ giấy tờ rườm rà thì công ty không phát triển được. Em mail đơn hẳn hoi, chứ không phải nhắn tin, sao có thể nói em không tôn trọng. Con người thì sẽ có lúc đau ốm, máy móc còn hư mà chị. Như bản thân chị có chắc sẽ khỏe mãi hay là có cách dự đoán sẽ bệnh ngày nào để gửi đơn xin nghỉ trước không? Nếu có, chị vui lòng cho em xin bí quyết.
- Emmmmm! Em chỉ là nhân viên, dám trả treo với sếp?
- Đây là tranh luận, không phải trả treo. Em bỏ sức lao động ra làm, chị trả lương đúng theo công sức, đó là quan hệ sòng phẳng. Chị nghĩ chị là ai mà em không thể tranh luận khi xúc phạm em. Hay chị nghĩ chị lớn tuổi nên có quyền. Chị nên biết, lớn tuổi hơn cũng chỉ là người dưng, sống không ngay thì đừng mong con nít nó nể.
- Trương Huỳnh Nhã Trúc, em dám nói tôi không ngay? Sống tới giờ, tôi chưa thấy loại gái nào mặt dày như em. Người ta không ưa mà vẫn cắm đầu làm, đưa cái mặt cho họ ghét thêm. Đã vậy còn hỗn hào, láo xược.
- Em cũng thế chị ạ, ở bên nước ngoài nhiều năm, họ rất thần tượng con gái Việt công dung ngôn hạnh, em cũng tự hào vì mình là người Việt. Đây là lần đầu, em nghe đồng hương gọi phụ nữ là loại này loại nọ. Kêu thẳng họ tên người khác ra chì chiết chắc là biểu hiện có học của chị, là không láo đúng không chị Lê Nguyễn Kim Thoa?
"Xạch", trên gương mặt Nhã Trúc in hằn năm dấu tay sưng đỏ. Kim Thoa như con điên, nghiến răng nhào tới nắm tóc Nhã Trúc ghị ghị, cào cấu, nghiến răng chửi rủa.
- Loại đĩ nhỏ như mày có gì hơn tao mà bày đặt. Mày thích lý lẽ, già mồm chứ gì? Tao cho mỏ mày sưng coi mày còn già mồm được không. Hoàng Ân là của tao, công ty này là của tao, mày chỉ là con đĩ, xứng nói chuyện với tao sao. Già mồm này, đĩ thỏa này....
Hoàng Ân đang lái xe đến công ty HA, điện thoại anh có cuộc gọi Video call của Nhã Trúc. Mở lên vừa đúng lúc Kim Thoa lao tới đánh vợ mình như một con điên trốn trại. Hoàng Ân tức tốc đạp ga chạy nhanh tới HA.
Danh sách chương