Cô Đàm? Tô Nhạc ngẩn người, đoán rằng người này có thể là khách hàng của công ty, trợ lý vừa mới nhận chức như cô không có phần để nhúng tay vào, vì vậy thành thật rời khỏi phòng làm việc, nhưng không ngờ lại gặp được một người.

Đàm Vi cũng không ngờ tình địch của mình lại là nhân viên của công ty mình sẽ hợp tác.

“Xin chào.” Tô Nhạc cười với Đàm Vi: “Giám đốc đang ở trong phòng làm việc, mời chị vào.”

“Cảm ơn.” Đàm Vi gật đầu với Tô Nhạc, đi về phía phòng làm việc của giám đốc.

“Tô Nhạc, cậu quen cô ta à?” Một đồng nghiệp chuẩn bị tan tầm đúng lúc đi ngang qua, hiếu kỳ thấp giọng hỏi: “Cô ta thật đẹp.”

“Từng gặp một lần.” Tô Nhạc cười vỗ vai đồng nghiệp: “Cậu tan tầm rồi thì đừng lắc lư trước mặt tớ, nếu không người phải tăng ca là tớ đây sẽ tỏ vẻ bất mãn.”

“Niềm sung sướng của tớ luôn dựa trên sự đau khổ của người khác.” Đồng nghiệp cười tủm tỉm chào tạm biệt Tô Nhạc. Thời gian Tô Nhạc tới công ty làm việc chưa được ba tháng mà đã từ một nhân viên mới trở thành trợ lý tổng giám đốc, lên chức nhanh như vậy nhưng cũng không có nhiều người bất mãn, điều này chứng tỏ bản lĩnh của Tô Nhạc, vì vậy trước giờ mọi người luôn có thiên hướng gần gũi với Tô Nhạc.

Trở về phòng làm việc sắp xếp lại vài tập tài liệu, một giờ sau, khi công việc đã gần như hoàn thành, Tô Nhạc thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm.

Vừa ra khỏi cổng công ty, Tô Nhạc đã bị Đàm Vi gọi lại, cô nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt, mỉm cười lễ phép.

“Chúng ta đi uống tách cà phê, ngồi nói chuyện được không?” Đàm Vi sẽ không ngốc đến mức cho rằng Tô Nhạ không biết cô có ý với Ngụy Sở, chỉ là, biểu hiện của Tô Nhạc khiến cô phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Cô cho rằng Tô Nhạc dù không thể hiện rõ ràng là ghét cô nhưng ít nhất cũng sẽ có tâm trạng không tốt. Thế nhưng cô không tìm được những điều này từ Tô Nhạc.

Tô Nhạc đối với cô vừa lễ phép vừa khách sáo, tuy thiếu nhiệt tình nhưng không hề có vẻ gì bất mãn. Trực giác của phụ nữ từ trước đến giờ đều rất nhạy bén, khi một người đã không thích họ, cho dù người kia không làm bất cứ chuyện gì, họ vẫn có thể cảm nhận ra, mà cô lại không hề cảm nhận được từ Tô Nhạc loại cảm xúc này.

“Đương nhiên có thể, chị Đàm quá khách khí rồi.” Tô Nhạc không từ chối lời mời của Đàm Vi.

Tô Nhạc gọi một tách cà phê Lam Sơn bình thường, sau đó nói một vài câu khách khí về công việc với Đàm Vi, nhưng nhìn từ vẻ mặt của Đàm Vi, dường như đối phương cũng không muốn nói chuyện công việc với mình.

“Cô Tô, cô có ngại không nếu tôi hỏi một số vấn đề cá nhân?” Đàm Vi thấy Tô Nhạc cứ nói vòng vo với mình, liền thẳng thắn dẫn đến trọng tâm câu chuyện.

“Không biết chị muốn hỏi chuyện gì.” Tô Nhạc không nói ngại, cũng không nói không ngại, có một số vấn đề đương nhiên cô không ngại, có một số chuyện lại không cần thiết phải nói.

“Xin lỗi, tôi biết tôi hỏi như vậy là có phần mạo muội, nhưng tôi muốn biết rốt cuộc cô có thích Ngụy Sở hay không, tôi không muốn anh ấy bị tổn thương.” Đàm Vi nhìn Tô Nhạc, ánh mắt không bỏ qua bất cứ biểu hiện gì trên gương mặt cô.

Tô Nhạc cầm tách cà phê lên uống một ngụm dưới cái nhìn chăm chú của Đàm Vi, rồi mới chậm rãi mở miệng nói: “Chị Đàm, chuyện này là chuyện của người trong cuộc, tôi nghĩ Ngụy Sở biết rõ thái độ của tôi là gì.” Tô Nhạc nghĩ, may mà người Đàm Vi gặp là cô chứ không phải một người nào khác, nếu không, sau khi Đàm Vi vừa mở miệng nói những lời này, chỉ sợ sẽ cãi nhau to.

Câu trả lời của Tô Nhạc không làm Đàm Vi tức giận, cô nhìn Tô Nhạc, đột nhiên mở miệng nói: “Tôi thích Ngụy Sở đã gần bảy năm, thậm chí tôi còn thích mua những sản phẩm của công ty anh ấy, tôi học cách làm một người phụ nữ tự lập, khi tôi cho rằng mình đã chuẩn bị vừa đủ để trở lại bên cạnh anh ấy, không ngờ bên cạnh anh ấy đã có một người là cô.”

“Cô không tệ, nhưng còn kém mức ưu tú rất xa, cũng kém xa so với anh ấy.” Đàm Vi cúi đầu, tiếp tục nói: “Thậm chí cô còn không dịu dàng, tôi thật không hiểu vì sao Ngụy Sở lại thích cô.”

Tô Nhạc nghe những lời này của đối phương chỉ yên lặng không nói gì, cô cũng đã từng nghĩ vì sao Ngụy Sở lại thích mình, đáng tiếc cô không tìm được đáp án.

“Ngụy Sở luôn luôn xuất sắc, từ cấp ba cho tới đại học, gần như tôi chưa từng nhìn thấy có chuyện gì mà anh ấy không làm được.” Đàm Vi đã ngừng lại động tác quấy cà phê: “Tôi đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng thật sự không ngờ rằng anh ấy sẽ yêu người khác trước khi tôi chuẩn bị sẵn sàng.”

“Anh ấy có hoàn mỹ như vậy sao?” Tô Nhạc cảm thấy cô gái trước mặt đã biến Ngụy Sở thành chuyện thần thoại, loại tình cảm gần như mê đắm này khiến cho cô không hiểu nổi. Bởi vì cô không thể toàn tâm toàn ý giao trái tim mình cho một người đàn ông, vì vậy cô không thể hiểu được loại tâm trạng này.

“Có lẽ anh ấy cũng không tốt như vậy.” Đàm Vi ngẩng đầu lên, vẻ mặt lộ vẻ thoải mái: “Thật ra mười phút trước tôi còn nghĩ cô không xứng với Ngụy Sở, nhưng hiện giờ tôi lại nghĩ cô rất hợp với anh ấy.”

Tô Nhạc cảm thấy đối phương trở mặt quá nhanh, nhất thời cô không thích ứng được. Vốn tưởng rằng đối phương tới tra hỏi, vì sao câu chuyện vừa chuyển đã đột nhiên biến thành khen ngợi mình. Đều là con gái mà suy nghĩ của đối phương vẫn thật khó đoán.

Dường như nhìn ra vẻ khó hiểu của Tô Nhạc, Đàm Vi cười cười: “Cô rất thông minh, cũng biết điều gì nên làm, một người mà toàn bộ suy nghĩ đều hướng về Ngụy Sở nhất định sẽ không thích hợp với anh ấy, một người đặt anh ấy trong lòng nhưng không mất đi chính mình mới là người thích hợp nhất với anh ấy.”

Cuối cùng Tô Nhạc cũng hiểu ra thì ra mình đang bị thử.

“Vừa rồi tôi nói những lời như vậy mà cô không trở mặt, chỉ yên lặng lắng nghe, chứng tỏ cô biết nặng nhẹ, cũng hiểu rõ hoàn cảnh.” Đàm Vi nói đến đây, đột nhiên có chút mất hứng: “Quả thật là cô vô cùng thích hợp.”

“À… Tôi có nên nói cảm ơn đã khen tặng không?” Tô Nhạc cười nói: “Tôi còn không biết chính mình có những ưu điểm này đâu.”

“Phụt.” Đàm Vi đột nhiên bật cười, gương mặt như rạng rỡ hơn: “Vừa rồi tôi đã nói những lời thật nhảm nhí, cô không cần để ý.” Nói xong, cô nghiêng đầu : “Nhìn người mình thích ở cùng với người khác vẫn có chút khó chấp nhận, cô thứ lỗi cho.”

Tô Nhạc cảm thấy có cảm tình với cô gái thẳng thắn này, ít nhất cô ấy còn có thể nói rõ suy nghĩ của mình, sau đó lại thừa nhận lời của mình là không lễ phép, trong khi đang đối mặt với tình địch.

Điện thoại di động vang lên, Tô Nhạc nhìn lại, người gọi tới là Ngụy Sở, cô liếc mắt nhìn Đàm Vi ngồi đối diện, cảm thấy nếu mình nhận điện sẽ kích động đối phương.

“Là điện thoại của Ngụy Sở à?” Đàm Vi đặt cốc cà phê xuống: “Nhanh nghe máy đi, nếu không Ngụy Sở sẽ nghĩ tôi bắt cóc bạn gái bảo bối của anh ấy, vậy thì tôi thảm rồi.”

Tô Nhạc áy náy cười, ấn phím nhận cuộc gọi, hạ giọng nói với Ngụy Sở hai câu, nói rõ địa chỉ của mình xong liền ngắt máy.

“Ngụy Sở rất thích cô.” Đàm Vi mỉm cười mở miệng: “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy chủ động tiếp cận cô gái nào, chứ đừng nói là săn sóc như vậy. Trước đây, trước mặt con gái, anh ấy đều tỏ vẻ lạnh lùng, khách sáo. Vì vậy…” Đàm Vi cười nhìn Tô Nhạc: “Ý tưởng huấn luyện Ngụy Sở thành một bạn trai lý tưởng cũng không tệ, cô cần cố gắng nhiều hơn mới được. Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi, tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Tô Nhạc đứng lên tiễn Đàm Vi. Đàm Vi đặt một tấm danh thiếp trước mặt cô: “Đây là danh thiếp của tôi, tôi rất thích cô, sau này thường xuyên liên lạc nhé.”

“Kiếp này tôi không có hứng thú với phái nữ.” Tô Nhạc cũng đưa cho đối phương một tấm danh thiếp, nhìn Đàm Vi đi ra khỏi quán cà phê, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Một lát sau, Ngụy Sở lái xe tới quán cà phê, nhìn thấy Tô Nhạc đứng ngoài cửa liền giúp cô mở cửa xe, chờ cô yên vị rồi mới nói: “Anh tưởng em không thích uống cà phê.”

“Đúng là không thích.” Tô Nhạc cười khẽ, tâm trạng vô cùng tốt.

Thấy Tô Nhạc như vậy, Ngụy Sở bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng anh không hỏi Tô Nhạc đã có chuyện gì, tuy anh biết người hẹn Tô Nhạc uống cà phê là Đàm Vi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện