Không được, lỡ như hắn nói ra chuyện đã làm với cô đêm qua thì mẹ sẽ ghét bỏ cô mất.
Chắc chắn sẽ thấy cô thật kinh tởm.
Quản gia đứng ở cửa, tiến đến cúi đầu, cung kính trả lời ” Phu nhân, thiếu gia từ sớm đã bay ra nước ngoài rồi”.
” Nó đi đâu?” – bà hỏi.
” Mỹ ạ” – quản gia đáp.
Châu Vỹ thở dài “Mỗi lần đến Mỹ thì hơn cả tháng nó mới trở về nhà.
Khi nào nó về nhớ nhắc ta chuyện hôm nay”.
Nghe thấy hắn có thể sẽ về vào tháng sau, bao nhiêu âu lo trong cô như tảng băng tan biến đi ít nhiều Nếu vậy thì có nghĩa cô không cần gặp hắn một khoảng thời gian.
Không còn bị hành hạ giống đêm qua nữa rồi.
” Hình như là … vừa về đến”.
Kể từ cái đêm kinh hoàng ấy đến nay đã được 3 ngày.
Vết thương xác thịt theo thời gian đã vơi đi phần nào Nhưng nỗi đau trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai.
Mỗi đêm khi ngủ đều thấy hắn đang đè lên người coi bằng cơ thể to lớn đó.
Cùng với hơi thở nóng rực phả bên tai.
Cố Giai Lệ cố gắng kêu gào, xin tha mạng.
Nhưng âm thanh trong cổ họng không tài nào phát ra được.
Tay chân bị giữ lấy cũng không thể vùng vẫy.
Cho đến khi cô chạy được thì xung quanh đều bao trùm bóng tối.
Nơi nơi đều phát ra âm thanh khàn đặc rằng cô sẽ không thoát được đầu.
Chỉ vừa chợp mắt, liền tỉnh dậy với vẻ mặt hoảng sợ.
Cái trán nhỏ lấm tấm mồ hôi, rơi thẩm ướt cả chiếc áo đang mặc.
Cố Giai Lệ ngồi ngoài vườn ngắm những bông hoa xinh đẹp, tâm trạng càng não nề.
Cô biết hắn ghét mình, cho nên mới làm như vậy.
Nhưng có điều cô nghĩ hoài mà chẳng hiểu.
Hắn ghét động vào nữ nhân cơ mà.
Nếu không thích cô thì sao lại tự chạm vào? Có thể cho người ….
Nghĩ đến cảnh tượng bị vài tên đàn ông cao to lực lưỡng bao vây với gương mặt hết sức thô thiển cùng giọng cười tởm lợm, cô lại không muốn nghĩ nữa.
Vì muốn trốn tránh hiện thực cho nên Cổ Giai Lệ không bao giờ nghĩ được, hắn chạm vào cổ không phải vì ghét mà là đã có thứ gì đó bên trong hắn thay đổi.
Tối đó, cô cùng mẹ chồng ngồi trong phòng uống trà ở tầng 2, cùng nhau tâm sự ăn điểm tâm nhẹ Vài ngày nay do vẫn nhớ đến chuyện đêm đó mà cô chẳng thể ngủ được.
Đọc sách mãi thì chán, vậy nên liên tìm thú vui mới.
Dung Dung liền bày cho cô đan len.
Tập tành vài ngày cũng nhuần nhuyễn Cố Giai Lệ mỗi đêm sợ hãi đều lôi ra tập luyện.
Trời sắp vào động, cô muốn đan cho mẹ một chiếc khăn quàng cổ để tặng.
Châu Vỹ cùng con dâu ngồi trong cái bàn sưởi ấm áp, trò chuyện khá vui vẻ Cố Giai Lệ lúc này đã quá đinh ninh vào những lời mọi người nói, mà quên đi rằng chuyện gì cũng đều có sơ sót.
Cứ ngỡ hắn sẽ trải qua khoảng thời gian cả tháng ở nước ngoài, không gặp nhau cô sẽ được thảnh thơi Mọi người ở nơi này cũng nghĩ vậy, cho nên lúc thấy hắn từ trên chiếc xe Benz đen tuyền bước vào nhà, ai nấy đều sửng sốt.
Dung Dung lúc này đã ở trong bếp pha ấm trà mới.
Lúc định bưng lên tầng đã thấy thân ảnh to lớn đã đi lên tầng trước mình.
Cô ấy đơ người, xoay đi xoay lại tìm kiếm người để giải đáp thắc mắc Nhìn thấy nữ hầu ở đó, liền nắm lấy tay cô ấy gặng hỏi ” Hy Hy, thiếu gia về lúc nào vậy?”.
Nữ hầu gãi gãi đầu ” Hình như là … vừa về đến”.
Châu Vỹ ngồi ăn bánh, nhìn con dâu đang chăm chú vào những cuộn len, chẳng màn xung quanh liền có ý muốn trêu ” Con đang làm gì? Hình như là khăn choàng … định tặng cho ai à?”.
” Cái này chỉ là thử nghiệm thôi” – cô chỉ mới tập tành vài ngày, đường chỉ bụng bét thế này sao dám tặng cho mẹ được?.
“Ồ, vậy sao?” – bà đưa ánh mắt như đã nhìn thấu về phía cô, vẫn còn ý định trêu chọc.
Cố Giai Lệ vùi mặt vào cái khăn ngượng chín mặt ” Mẹ đừng trêu con nữa mà!!!”..
Chắc chắn sẽ thấy cô thật kinh tởm.
Quản gia đứng ở cửa, tiến đến cúi đầu, cung kính trả lời ” Phu nhân, thiếu gia từ sớm đã bay ra nước ngoài rồi”.
” Nó đi đâu?” – bà hỏi.
” Mỹ ạ” – quản gia đáp.
Châu Vỹ thở dài “Mỗi lần đến Mỹ thì hơn cả tháng nó mới trở về nhà.
Khi nào nó về nhớ nhắc ta chuyện hôm nay”.
Nghe thấy hắn có thể sẽ về vào tháng sau, bao nhiêu âu lo trong cô như tảng băng tan biến đi ít nhiều Nếu vậy thì có nghĩa cô không cần gặp hắn một khoảng thời gian.
Không còn bị hành hạ giống đêm qua nữa rồi.
” Hình như là … vừa về đến”.
Kể từ cái đêm kinh hoàng ấy đến nay đã được 3 ngày.
Vết thương xác thịt theo thời gian đã vơi đi phần nào Nhưng nỗi đau trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai.
Mỗi đêm khi ngủ đều thấy hắn đang đè lên người coi bằng cơ thể to lớn đó.
Cùng với hơi thở nóng rực phả bên tai.
Cố Giai Lệ cố gắng kêu gào, xin tha mạng.
Nhưng âm thanh trong cổ họng không tài nào phát ra được.
Tay chân bị giữ lấy cũng không thể vùng vẫy.
Cho đến khi cô chạy được thì xung quanh đều bao trùm bóng tối.
Nơi nơi đều phát ra âm thanh khàn đặc rằng cô sẽ không thoát được đầu.
Chỉ vừa chợp mắt, liền tỉnh dậy với vẻ mặt hoảng sợ.
Cái trán nhỏ lấm tấm mồ hôi, rơi thẩm ướt cả chiếc áo đang mặc.
Cố Giai Lệ ngồi ngoài vườn ngắm những bông hoa xinh đẹp, tâm trạng càng não nề.
Cô biết hắn ghét mình, cho nên mới làm như vậy.
Nhưng có điều cô nghĩ hoài mà chẳng hiểu.
Hắn ghét động vào nữ nhân cơ mà.
Nếu không thích cô thì sao lại tự chạm vào? Có thể cho người ….
Nghĩ đến cảnh tượng bị vài tên đàn ông cao to lực lưỡng bao vây với gương mặt hết sức thô thiển cùng giọng cười tởm lợm, cô lại không muốn nghĩ nữa.
Vì muốn trốn tránh hiện thực cho nên Cổ Giai Lệ không bao giờ nghĩ được, hắn chạm vào cổ không phải vì ghét mà là đã có thứ gì đó bên trong hắn thay đổi.
Tối đó, cô cùng mẹ chồng ngồi trong phòng uống trà ở tầng 2, cùng nhau tâm sự ăn điểm tâm nhẹ Vài ngày nay do vẫn nhớ đến chuyện đêm đó mà cô chẳng thể ngủ được.
Đọc sách mãi thì chán, vậy nên liên tìm thú vui mới.
Dung Dung liền bày cho cô đan len.
Tập tành vài ngày cũng nhuần nhuyễn Cố Giai Lệ mỗi đêm sợ hãi đều lôi ra tập luyện.
Trời sắp vào động, cô muốn đan cho mẹ một chiếc khăn quàng cổ để tặng.
Châu Vỹ cùng con dâu ngồi trong cái bàn sưởi ấm áp, trò chuyện khá vui vẻ Cố Giai Lệ lúc này đã quá đinh ninh vào những lời mọi người nói, mà quên đi rằng chuyện gì cũng đều có sơ sót.
Cứ ngỡ hắn sẽ trải qua khoảng thời gian cả tháng ở nước ngoài, không gặp nhau cô sẽ được thảnh thơi Mọi người ở nơi này cũng nghĩ vậy, cho nên lúc thấy hắn từ trên chiếc xe Benz đen tuyền bước vào nhà, ai nấy đều sửng sốt.
Dung Dung lúc này đã ở trong bếp pha ấm trà mới.
Lúc định bưng lên tầng đã thấy thân ảnh to lớn đã đi lên tầng trước mình.
Cô ấy đơ người, xoay đi xoay lại tìm kiếm người để giải đáp thắc mắc Nhìn thấy nữ hầu ở đó, liền nắm lấy tay cô ấy gặng hỏi ” Hy Hy, thiếu gia về lúc nào vậy?”.
Nữ hầu gãi gãi đầu ” Hình như là … vừa về đến”.
Châu Vỹ ngồi ăn bánh, nhìn con dâu đang chăm chú vào những cuộn len, chẳng màn xung quanh liền có ý muốn trêu ” Con đang làm gì? Hình như là khăn choàng … định tặng cho ai à?”.
” Cái này chỉ là thử nghiệm thôi” – cô chỉ mới tập tành vài ngày, đường chỉ bụng bét thế này sao dám tặng cho mẹ được?.
“Ồ, vậy sao?” – bà đưa ánh mắt như đã nhìn thấu về phía cô, vẫn còn ý định trêu chọc.
Cố Giai Lệ vùi mặt vào cái khăn ngượng chín mặt ” Mẹ đừng trêu con nữa mà!!!”..
Danh sách chương