Đợi thức ăn được dọn xuống, Anh Túc liền lên tiếng than khổ, ôm gương mặt đau đớn khóc lóc
Nhìn thấy Giai Lệ yên bề gia thất, người làm mẹ thật sự không còn gì hạnh phúc hơn ...
Tôi cũng là mẹ, tôi hiểu nỗi lòng của phu nhân đây - Châu Vỹ chen lời
Chỉ tiếc là Minh Châu con bé ...
Với nhan sắc và sự thông minh của quý tiểu thư đây, thì sớm muộn cũng sẽ tìm được hạnh phúc của mình thôi
....!- Anh Túc giờ đây dù có muốn khóc, thì cũng không thể nặng nỗi một giọt nước.

Bao nhiêu tâm tình cố gắng tích tụ đều bị Châu Vỹ nhấn chìm chẳng kiêng nể1
Cố Minh Châu khôn ngoan hơn đôi chút, nhìn thấy Tống phu nhân chẳng có gì là muốn nghe thấy chuyện hôn nhân của mình, liền nhanh chóng chuyển mục tiêu Giai Lệ, chúng ta thân thiết từ nhỏ đến lớn.

Chị thừa nhận bản thân cao ngạo, thật sự không thể chịu được việc đã trải qua một đời chồng.


Khi còn nhỏ, mỗi lần chị không vui em đều ở bên cạnh an ủi ...! chị thật sự không muốn sống nữa huhu ...
Cố Giai Lệ tím tái mặt mày.

Mỗi lần cô ả không vui đều đem cô ra trút giận
- Đẩy cầu thang khiến cho cô va đầu vào nền đất, máu chảy đầm đìa
- Nhốt vào củi cả ngày, chịu đói chịu khác không ai quan tâm
- Đổi thuốc sát trùng thành nước muối đậm đặc, làm cho vết thương lở loét nghiêm trọng
- Đẩy cô xuống hồ nước giữa mùa đông súyt nữa chết đuối...
Mỗi lần cô chật vật, cô ả đều khoái chí cười lớn
Anh Túc ôm lấy con gái mình, đau khổ nhìn về phía cô Giai Lệ à, con nhẫn tâm nhìn chị mình đau khổ hay sao?1
Cố Minh Hiên cũng chen vào
Tống phu nhân, hay là để cho chị ấy ở đây với Giai Lệ một thời gian, giúp chị ấy vượt qua cơn khó khăn này.

Dù sao tình cảm của cả hai cũng thân thiết
Việc này giao cho Giai Lệ, con bé muốn gì tôi sẽ đáp ứng - Châu Vỹ lên tiếng
Cô im lặng không nói.

Cố Minh Châu trong lòng căm phẫn, giả vờ yếu đuối
Không cần phải như vậy đâu.

Giai Lệ à ...

Cô nghe ả gọi tên mình, giật nảy
Chị em ta đã lâu ngày không gặp, chị có rất nhiều chuyện muốn nói với em - nói xong liền xoay qua Châu Vỹ - Chúng con có thể trò chuyện riêng hay không ạ?Bà nhìn sang con dâu mình, đăm chiêu
Dù sao cũng là chị em một nhà, đã lâu không gặp nhau
Được rồi
Mọi chuyện diễn ra theo đúng như ả dự tính, Cố Minh Châu tự nhiên đi đến lôi Cố Giai Lệ đang ngồi cứng đờ ra ngoài
Em biết không, chị thật sự có rất nhiều chuyện muốn nói ...
Cô Minh Hiên sau đó cũng đi theo
Tại sãnh tiếp khách cách đó không xa
3 người đi vào, đóng cửa
Cố Minh Châu liền đẩy ngã cô xuống đất, lấy khăn tay lau lau như động phải thứ gì doe bẩn Vì sợ mọi chuyện bị phát giác, ả chỉ có thể đè nén giọng nói cùng với hành động muốn đánh đập cô
Lúc nãy tao đã nói muốn ở lại nơi này, mày bị câm rồi hay sao mà không mau chóng đồng ý? Mẹ cũng đã lên tiếng, cũng không nghe mày nói dù là nửa chữ.

Đợi tao dọn đến đây, mày đừng hòng yên ổn
Cố Minh Hiên dùng chân đá đá cô vài cái
Trả lời nhanh, mày điếc à?
Cô run rẩy đứng lên, cúi đầu.

Chật vật phủi phủi chiếc váy
Đây là quà mà mẹ tặng, cô dù có chết cũng sẽ không làm nó hư hỏng
Cố Minh Châu càng thêm chướng mắt, nhanh chóng ra lệnh
Khôn hồn thì chút nữa đi ra ngoài, mau chóng nói với bà già họ Tống cho tao ở lại nơi này.


Có biết không?Chẳng thể nào bắt Tống Tư Duệ ly hôn với con đi.ếm này rồi cưới mình
Đành phải ở lại nơi này, đợi khi gạo nấu thành cơm rồi tính
Thật không tin với nhan sắc này, Tống Tư Duệ lại không xiêu lòng
Ả thầm nghĩ, nắm chắc phần thắng trong tay.

Khoé môi nhếch lên, đắc ý cười
Cố Giai Lệ cắn cắn môi
Tao hỏi mày có nghe không - ả nói
Nhớ đến lời mà mẹ chồng đã từng nói, cô hít sâu
Lau đi nước mắt lăn trên má, kiên định nhìn vào Cố Minh Châu rồi chậm rãi lên tiếng
Không.

muốn
Cố Minh Châu ngồi trên ghế đẩu, khoanh tay đợi cô cúi đầu nghe sai bảo, ai ngờ lại nhận được câu trả lời này.

Lập tức đứng phắc dậy, lao đến thét lên
Này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện