“Anh ấy là cấp trên của con, chỉ là gặp trên đường, nên tiện đưa con về thôi.” Tiêu Mộc Diên cúi thấp đầu nói, từ đầu tới cuối cô không hề nhìn Tiêu Lâm vì sợ mình sẽ lộ ra dấu vết gì đó.
“Ồ? Là cấp trên của con à?” Rõ ràng Tiêu Lâm không tin, nếu như người đàn ông kia là cấp trên của cô, thì nụ hôn nồng nhiệt lúc nãy ở cổng là ý gì? Không phải cô định nói là tình cảm dâng trào liền hôn chứ, như vậy thì chẳng ai tin cả.
“Là cấp trên của con, con buồn ngủ rồi, con đi ngủ đây.” Tiêu Mộc Diên không muốn giải thích nhiều, nếu như bố cô hỏi tiếp, cô liền giới thiệu Âu Vũ Đình cho ông ta.
Tiêu Lâm thấy Tiêu Mộc Diên như vậy, thôi, giờ không hỏi nữa, còn nhiều thời gian.
“Ừ, vậy ngủ sớm đi.” Tiêu Lâm bình tĩnh nói, hôm khác ông ta hỏi tiếp, không nên làm phiền ngày đi làm của con gái.
Ban đêm, Tiêu Mộc Diên ngủ một giấc ngon lành, cảm giác có nhà đúng là tốt, cô mơ thấy mẹ, nằm mơ một nhà ba người trở về giai đoạn hạnh phúc trước kia.
Buổi sáng, lúc tia nắng mặt trời yếu ớt chiếu vào mặt cô, cô mới bất đắc dĩ mở mắt ra.
Cô nhớ tới mẹ, không khỏi mỉm cười, cô nghĩ, có lẽ mẹ cô trở về bên cạnh cô nhỉ, giờ cô đã đăng tin lên mạng để tất cả mọi người tốt bụng giúp cô tìm mẹ.
Cô xem lịch, lại là một ngày mới, đã trải qua mười sáu ngày rồi, chỉ còn lại mười bốn ngày thôi. Mặc dù một ngày như một năm, nhưng giờ có bố rồi, tất cả đều không cần thiết nữa.
Thời gian cô tới công ty vẫn như mọi ngày, nhưng sao hôm nay cảm thấy tất cả mọi người cứ là lạ.
Đúng lúc này, đột nhiên có người cầm một bó hoa hồng to đùng bước vào.
“Mời giám sát trưởng Tiêu nhận.” Tiêu Mộc Diên sững sờ nhận bó hoa hồng.
Cô vừa đi được mấy bước, đột nhiên lại một người bước tới.
“Mời giám giát trưởng Tiêu nhận.” Lời nói và bó hoa y chang.
Cô như thế trợn tròn mắt, trong mắt kinh ngạc, khó tin.
Cô cầm hai bó hoa bước vào văn phòng, vừa vào lại có một người đứng trước mặt cô.
“Mời giám giát trưởng Tiêu nhận.” Lời nói và bó hoa y chang.
Tiêu Mộc Diên ngây ngốc nhìn đối phương, dường như cô không biết có nên nhận hoa nữa hay không.
Trần Lan cười bước tới nhìn Tiêu Mộc Diên.
“Giám sát trưởng Tiêu, nói cho cô một tin tốt, sáng nay tổng giám đốc Thịnh công bố quan hệ của hai người cho toàn công ty rồi, nói cô là bạn gái của anh ấy.” Khuôn mặt của Trần Lan vô cùng ngưỡng mộ.
Quan hệ giữa cô mà Thịnh Trình Việt? Từ khi nào cô thành bạn gái của anh thế? Là do anh tự thừa nhận, cô đâu có thừa nhận, lại nhìn chỗ hoa này, lúc này cô mới hiểu, đều là do Thịnh Trình Việt giở trò.
“Giám sát trưởng Tiêu, tổng giám đốc Thịnh tìm cô.” Đột nhiên Mộng Huyên đứng ở cửa nói.
Tiêu Mộc Diên quay đầu nhìn Mộng Huyên, ném đống hoa hồng trong tay xuống bàn, vừa hay cô cũng phải tìm Thịnh Trình Việt.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Thịnh Trình Việt đang lặng lẽ xem tất cả mọi chuyện trên màn hình lớn, anh khẽ nhíu mày, anh đã theo đuổi cô rồi, hơn nữa còn công bố quan hệ của hai người, sao nhìn cô đi vẫn không vui. Rốt cuộc người phụ nữ này muốn gì? Chẳng lẽ là cô muốn ở bên Âu Vũ Đình?
“Này, Thịnh Trình Việt, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tiêu Mộc Diên không màn tới Mộng Huyên ngăn cản mà xông vào, lúc nhìn thấy màn hình lớn trước mặt Thịnh Trình Việt kia, cô càng tức giận hơn, người đàn ông này thấy cuộc sống của cô còn chưa đủ phiền à?
Thịnh Trình Việt nhướng mày, nhìn Tiêu Mộc Diên nổi giận đùng đùng, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, tại sao người phụ nữ này không giống với người phụ nữ khác?
“Em không nhìn thấy à? Bây giờ em đã là bạn gái của anh rồi.” Thịnh Trình Việt khẳng định nói, nhân tiện còn lấy sợi dây chuyền anh đã chuẩn bị từ trước ra.
Sợi dây chuyền lấp lánh khiến cho người nhìn không thể rời mắt, vừa nhìn là biết sợi dây chuyền này của anh đẳng cấp hơn sợi dây chuyền kia của Âu Vũ Đình.
Sợi dây chuyền của Âu Vũ Đình kia đáng giá 350 tỷ, vậy thì của anh phải đáng giá 700 tỷ, từ trước tới giờ anh chưa từng tặng quà cho phụ nữ, Tiêu Mộc Diên là người đầu tiên có thể khiến anh tặng quà.
“Anh có ý gì đây?” Tiêu Mộc Diên không hề để ý tới sợi dây chuyển này, thậm chí còn khinh thường. Trong mắt cô, Thịnh Trình Việt có đối tốt với cô như thế nào đi chăng nữa cũng là giả.
Thịnh Trình Việt tao nhã đứng dậy, bước tới trước mặt Tiêu Mộc Diên, cầm sợi dây chuyền quơ quơ trước mặt cô.
“Em phải nhìn rõ, sợi dây chuyền này xịn hơn sợi tối qua của em nhiều.” Giọng nói của Thịnh Trình Việt vô cùng đắc ý.
“Tổng giám đốc Thịnh, dù sợi dây chuyền của anh có đắt thế nào cũng không bì nổi sợi anh làm đứt tối qua, bởi vì trong lòng tôi, nó là vô giá.” Vừa nhắc tới sợi dây chuyền tối qua, trong lòng Tiêu Mộc Diên ít nhiều vẫn đau lòng, dù sao sợi dây chuyền đó cũng là tín vật định tình Âu Vũ Đình tặng cho cô, vậy mà bị Thịnh Trình Việt làm đứt rồi.
Sắc mặt Thịnh Trình Việt bỗng đen lại, người phụ nữ này dám nói sợi dây chuyền anh tặng không bằng Âu Vũ Đình tặng, bất kể người đàn ông nào nghe câu này cũng đều biến sắc, huống hồ đối phương còn là Âu Vũ Đình.
“Em giỏi thì nói lại một lần nữa xem.” Giọng anh trầm thấp mà lạnh lùng, cả người đều toát lên vẻ lạnh lẽo, khiến Tiêu Mộc Diên không khỏi lùi lại hai bước, lúc này cô mới phát hiện, không biết Mộng Huyên đã ra ngoài từ lúc nào rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
“Tôi nói, sợi dây chuyền tối qua là vô giá trong lòng tôi, có lẽ tổng giám đốc Thịnh không hiểu tình là gì nhỉ, bởi vì dùng trái tim tặng qùa, dù giá cả của nó như thế nào đi chăng nữa, thì trong lòng đối phương nó đều là vô giá.” Tiêu Mộc Diên giải thích, song trong lòng cô lại hơi hoảng sợ, sợ rằng Thịnh Trình Việt sẽ làm gì cô.
“Ha! Vì là Âu Vũ Đình tặng nên nó là vô giá đúng không?” Thịnh Trình Việt mỉa mai.
“Đúng!” Nếu đã đắc tội với anh rồi thì cô cũng chẳng thèm đếm xỉa gì nữa.
Con ngươi của Thịnh Trình Việt tối sầm lại, người phụ nữ này luôn chọc anh nổi giận, ngày ngày dám chống lại anh, chắc chắc chỉ có mình cô.
“Coi như vô giá thì nó cũng đứt rồi, trở thành thứ bỏ đi, còn sợi của anh mới là vô giá.” Bỗng nhiên Thịnh Trình Việt nhếch môi cười, mỉm cười tháo sợi dây chuyền ra đeo lên cổ của Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên bỗng nghiêng người, không để cho Thịnh Trình Việt đeo, người đàn ông này không biết muốn giở trò gì? Cô chẳng thèm đồ của anh, cô không được nợ anh, chỉ còn mười bốn ngày nữa cô sẽ thanh toán xong với anh.
“Em muốn làm mẹ của Thịnh Tuấn Hạo không?” Thịnh Trình Việt hỏi.
Tiêu Mộc Diên sững sờ, bởi vì câu nói này của Thịnh Trình Việt mà đứng nguyên tại chỗ, anh lại hỏi cô có muốn làm mẹ của Thịnh Tuấn Hạo không? Sao cô không muốn, cô mong muốn từng ngày, từng giờ kia.
Đúng lúc cô đang ngẩn người, Thịnh Trình Việt đã nhanh nhẹn đeo dây chuyền cho cô, sau đó hài lòng nhìn cô đờ người ra, xem ra sau này phải lấy con trai mình ra để uy hiếp người phụ nữ này, cô không có chút sức đề kháng nào với con trai anh.
“Đẹp quá, quả nhiên là sợi dây chuyền đẹp nhất phải xứng với người đẹp nhất, đây gọi là hoàn hảo.” Thịnh Trình Việt khen ngợi.
Lúc này Tiêu Mộc Diên mới phát hiện sợi dây chuyền trên cổ, cô lập tức muốn tháo ra nhưng bị Thịnh Trình Việt giữ tay lại.
“Sao lại muốn tháo sợi dây chuyền đẹp thế này chứ, tối nay có dạ hội, em muốn đi không, nếu em đi thì có thể để em tạm thời làm mẹ của Thịnh Tuấn Hạo. Đương nhiên, nếu như em không muốn đi cũng không sao, dù sao phụ nữ muốn làm mẹ của Tuấn Hạo nhiều lắm.”
Thịnh Trình Việt bình tĩnh nói, anh đoán rằng, người phụ nữ này vô cùng để ý tới con trai anh.
Tiêu Mộc Diên trợn tròn mắt nhìn Thịnh Trình Việt, cô không thể tin nổi, anh muốn tùy ý chọn một người làm mẹ của Thịnh Tuấn Hạo ư? Sao được chứ? Nếu như đám phụ nữ kia đều đối xử không tốt với con trai cô thì làm sao?
“Được, tôi đi.” Nghĩ một lúc, cuối cùng Tiêu Mộc Diên cũng quyết định đi, cô đi đều là vì con trai cô.
Dường như Thịnh Trình Việt rất hài lòng với câu trả lời của cô, còn hôn một nụ hôn lên trán cô. Lúc Tiêu Mộc Diên kinh ngạc thì anh đã ngồi xuống ghế của mình rồi.
“Tổng giám đốc Thịnh, tôi muốn anh giúp tôi một việc.” Tiêu Mộc Diên đột nhiên nói, dựa vào thế lực của Thịnh Trình Việt, nếu như anh giúp cô tìm mẹ thì cơ hội sẽ lớn hơn một chút.
“Gì?” Anh kéo dài âm cuối, song không nhìn Tiêu Mộc Diên mà cúi đầu xem tài liệu.
Tiêu Mộc Diên tiến lên trước một bước, đứng trước mặt Thịnh Trình Việt.
“Giúp tôi tìm một người, mẹ tôi bỏ đi 10 năm rồi, tôi tìm rất lâu rồi mà không có tin tức gì.” Tiêu Mộc Diên lặng lẽ nói, mắt hiện vẻ cô đơn.
“Vậy à? Thế thì liên quan gì đến tôi? Tôi đâu phải là người lương thiện.” Thịnh Trình Việt vẫn vùi đầu trong tài liệu của mình, không hề ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên nghiến răng nghiến lợi, cô biết anh đng đợi cô nói ra điều kiện.
“Nếu như anh có thể tìm thấy mẹ tôi, tôi sẽ ở cùng anh thêm một ngày.” Cô khẽ nói.
Thịnh Trình Việt cạn lời, một ngày đối với anh quá ngắn.
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt không có phản ứng gì, bàn tay nhỏ nắm chặt thành nắm đấm.
“Vậy tôi ở bên anh thêm hai ngày.” Cô hạ quyết tâm nói.
Thịnh Trình Việt nghe thấy lời cô nói, dường như cúi đầu càng thấp hơn, chứng minh rằng anh không hài lòng.
“Dù sao cũng không thể ở bên anh cả đời.” Tiêu Mộc Diên quýnh lên.
Bỗng nhiên, Thịnh Trình Việt ngẩng đầu, đáp án này khiến anh rất hài lòng.
Truyện được mua bản quyền up trên
“Được, tôi đồng ý.” Anh cười giàn xảo, đúng lúc này, ánh nắng mặt trời bên ngoài hình như đỡ gắt hơn rồi.
Tiêu Mộc Diên trợn tròn mắt nhìn Thịnh Trình Việt, cô chỉ tùy ý nói, anh lại còn đồng ý, hơn nữa còn đương nhiên như thế.
“Đương nhiên, nếu như tôi có thể tìm thấy Mai, cô cũng có thể rời đi.” Thịnh Trình Việt nói thêm một câu, Cao Ngọc Mai rời xa anh sáu năm rồi, rốt cuộc cô ta đi đâu rồi?
Lại là Cao Ngọc Mai, Tiêu Mộc Diên không biết trong lòng mình có cảm giác gì, có một loại cảm giác đau đớn âm ỉ, anh đã yêu Cao Ngọc Mai như vậy, sao năm đó anh không tìm Cao Ngọc Mai sinh con cho anh.
“Được, nếu như anh tìm được Cao Ngọc Mai, tôi sẽ tự rời đi, nhưng trước đó anh không được làm nhục rồi, tôi có quyền tự do, muốn gặp ai thì gặp.” Đúng vậy, cô phải giành quyền tự chủ, cô không muốn bị anh khống chế cả đời.
“Ồ? Là cấp trên của con à?” Rõ ràng Tiêu Lâm không tin, nếu như người đàn ông kia là cấp trên của cô, thì nụ hôn nồng nhiệt lúc nãy ở cổng là ý gì? Không phải cô định nói là tình cảm dâng trào liền hôn chứ, như vậy thì chẳng ai tin cả.
“Là cấp trên của con, con buồn ngủ rồi, con đi ngủ đây.” Tiêu Mộc Diên không muốn giải thích nhiều, nếu như bố cô hỏi tiếp, cô liền giới thiệu Âu Vũ Đình cho ông ta.
Tiêu Lâm thấy Tiêu Mộc Diên như vậy, thôi, giờ không hỏi nữa, còn nhiều thời gian.
“Ừ, vậy ngủ sớm đi.” Tiêu Lâm bình tĩnh nói, hôm khác ông ta hỏi tiếp, không nên làm phiền ngày đi làm của con gái.
Ban đêm, Tiêu Mộc Diên ngủ một giấc ngon lành, cảm giác có nhà đúng là tốt, cô mơ thấy mẹ, nằm mơ một nhà ba người trở về giai đoạn hạnh phúc trước kia.
Buổi sáng, lúc tia nắng mặt trời yếu ớt chiếu vào mặt cô, cô mới bất đắc dĩ mở mắt ra.
Cô nhớ tới mẹ, không khỏi mỉm cười, cô nghĩ, có lẽ mẹ cô trở về bên cạnh cô nhỉ, giờ cô đã đăng tin lên mạng để tất cả mọi người tốt bụng giúp cô tìm mẹ.
Cô xem lịch, lại là một ngày mới, đã trải qua mười sáu ngày rồi, chỉ còn lại mười bốn ngày thôi. Mặc dù một ngày như một năm, nhưng giờ có bố rồi, tất cả đều không cần thiết nữa.
Thời gian cô tới công ty vẫn như mọi ngày, nhưng sao hôm nay cảm thấy tất cả mọi người cứ là lạ.
Đúng lúc này, đột nhiên có người cầm một bó hoa hồng to đùng bước vào.
“Mời giám sát trưởng Tiêu nhận.” Tiêu Mộc Diên sững sờ nhận bó hoa hồng.
Cô vừa đi được mấy bước, đột nhiên lại một người bước tới.
“Mời giám giát trưởng Tiêu nhận.” Lời nói và bó hoa y chang.
Cô như thế trợn tròn mắt, trong mắt kinh ngạc, khó tin.
Cô cầm hai bó hoa bước vào văn phòng, vừa vào lại có một người đứng trước mặt cô.
“Mời giám giát trưởng Tiêu nhận.” Lời nói và bó hoa y chang.
Tiêu Mộc Diên ngây ngốc nhìn đối phương, dường như cô không biết có nên nhận hoa nữa hay không.
Trần Lan cười bước tới nhìn Tiêu Mộc Diên.
“Giám sát trưởng Tiêu, nói cho cô một tin tốt, sáng nay tổng giám đốc Thịnh công bố quan hệ của hai người cho toàn công ty rồi, nói cô là bạn gái của anh ấy.” Khuôn mặt của Trần Lan vô cùng ngưỡng mộ.
Quan hệ giữa cô mà Thịnh Trình Việt? Từ khi nào cô thành bạn gái của anh thế? Là do anh tự thừa nhận, cô đâu có thừa nhận, lại nhìn chỗ hoa này, lúc này cô mới hiểu, đều là do Thịnh Trình Việt giở trò.
“Giám sát trưởng Tiêu, tổng giám đốc Thịnh tìm cô.” Đột nhiên Mộng Huyên đứng ở cửa nói.
Tiêu Mộc Diên quay đầu nhìn Mộng Huyên, ném đống hoa hồng trong tay xuống bàn, vừa hay cô cũng phải tìm Thịnh Trình Việt.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Thịnh Trình Việt đang lặng lẽ xem tất cả mọi chuyện trên màn hình lớn, anh khẽ nhíu mày, anh đã theo đuổi cô rồi, hơn nữa còn công bố quan hệ của hai người, sao nhìn cô đi vẫn không vui. Rốt cuộc người phụ nữ này muốn gì? Chẳng lẽ là cô muốn ở bên Âu Vũ Đình?
“Này, Thịnh Trình Việt, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tiêu Mộc Diên không màn tới Mộng Huyên ngăn cản mà xông vào, lúc nhìn thấy màn hình lớn trước mặt Thịnh Trình Việt kia, cô càng tức giận hơn, người đàn ông này thấy cuộc sống của cô còn chưa đủ phiền à?
Thịnh Trình Việt nhướng mày, nhìn Tiêu Mộc Diên nổi giận đùng đùng, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, tại sao người phụ nữ này không giống với người phụ nữ khác?
“Em không nhìn thấy à? Bây giờ em đã là bạn gái của anh rồi.” Thịnh Trình Việt khẳng định nói, nhân tiện còn lấy sợi dây chuyền anh đã chuẩn bị từ trước ra.
Sợi dây chuyền lấp lánh khiến cho người nhìn không thể rời mắt, vừa nhìn là biết sợi dây chuyền này của anh đẳng cấp hơn sợi dây chuyền kia của Âu Vũ Đình.
Sợi dây chuyền của Âu Vũ Đình kia đáng giá 350 tỷ, vậy thì của anh phải đáng giá 700 tỷ, từ trước tới giờ anh chưa từng tặng quà cho phụ nữ, Tiêu Mộc Diên là người đầu tiên có thể khiến anh tặng quà.
“Anh có ý gì đây?” Tiêu Mộc Diên không hề để ý tới sợi dây chuyển này, thậm chí còn khinh thường. Trong mắt cô, Thịnh Trình Việt có đối tốt với cô như thế nào đi chăng nữa cũng là giả.
Thịnh Trình Việt tao nhã đứng dậy, bước tới trước mặt Tiêu Mộc Diên, cầm sợi dây chuyền quơ quơ trước mặt cô.
“Em phải nhìn rõ, sợi dây chuyền này xịn hơn sợi tối qua của em nhiều.” Giọng nói của Thịnh Trình Việt vô cùng đắc ý.
“Tổng giám đốc Thịnh, dù sợi dây chuyền của anh có đắt thế nào cũng không bì nổi sợi anh làm đứt tối qua, bởi vì trong lòng tôi, nó là vô giá.” Vừa nhắc tới sợi dây chuyền tối qua, trong lòng Tiêu Mộc Diên ít nhiều vẫn đau lòng, dù sao sợi dây chuyền đó cũng là tín vật định tình Âu Vũ Đình tặng cho cô, vậy mà bị Thịnh Trình Việt làm đứt rồi.
Sắc mặt Thịnh Trình Việt bỗng đen lại, người phụ nữ này dám nói sợi dây chuyền anh tặng không bằng Âu Vũ Đình tặng, bất kể người đàn ông nào nghe câu này cũng đều biến sắc, huống hồ đối phương còn là Âu Vũ Đình.
“Em giỏi thì nói lại một lần nữa xem.” Giọng anh trầm thấp mà lạnh lùng, cả người đều toát lên vẻ lạnh lẽo, khiến Tiêu Mộc Diên không khỏi lùi lại hai bước, lúc này cô mới phát hiện, không biết Mộng Huyên đã ra ngoài từ lúc nào rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
“Tôi nói, sợi dây chuyền tối qua là vô giá trong lòng tôi, có lẽ tổng giám đốc Thịnh không hiểu tình là gì nhỉ, bởi vì dùng trái tim tặng qùa, dù giá cả của nó như thế nào đi chăng nữa, thì trong lòng đối phương nó đều là vô giá.” Tiêu Mộc Diên giải thích, song trong lòng cô lại hơi hoảng sợ, sợ rằng Thịnh Trình Việt sẽ làm gì cô.
“Ha! Vì là Âu Vũ Đình tặng nên nó là vô giá đúng không?” Thịnh Trình Việt mỉa mai.
“Đúng!” Nếu đã đắc tội với anh rồi thì cô cũng chẳng thèm đếm xỉa gì nữa.
Con ngươi của Thịnh Trình Việt tối sầm lại, người phụ nữ này luôn chọc anh nổi giận, ngày ngày dám chống lại anh, chắc chắc chỉ có mình cô.
“Coi như vô giá thì nó cũng đứt rồi, trở thành thứ bỏ đi, còn sợi của anh mới là vô giá.” Bỗng nhiên Thịnh Trình Việt nhếch môi cười, mỉm cười tháo sợi dây chuyền ra đeo lên cổ của Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên bỗng nghiêng người, không để cho Thịnh Trình Việt đeo, người đàn ông này không biết muốn giở trò gì? Cô chẳng thèm đồ của anh, cô không được nợ anh, chỉ còn mười bốn ngày nữa cô sẽ thanh toán xong với anh.
“Em muốn làm mẹ của Thịnh Tuấn Hạo không?” Thịnh Trình Việt hỏi.
Tiêu Mộc Diên sững sờ, bởi vì câu nói này của Thịnh Trình Việt mà đứng nguyên tại chỗ, anh lại hỏi cô có muốn làm mẹ của Thịnh Tuấn Hạo không? Sao cô không muốn, cô mong muốn từng ngày, từng giờ kia.
Đúng lúc cô đang ngẩn người, Thịnh Trình Việt đã nhanh nhẹn đeo dây chuyền cho cô, sau đó hài lòng nhìn cô đờ người ra, xem ra sau này phải lấy con trai mình ra để uy hiếp người phụ nữ này, cô không có chút sức đề kháng nào với con trai anh.
“Đẹp quá, quả nhiên là sợi dây chuyền đẹp nhất phải xứng với người đẹp nhất, đây gọi là hoàn hảo.” Thịnh Trình Việt khen ngợi.
Lúc này Tiêu Mộc Diên mới phát hiện sợi dây chuyền trên cổ, cô lập tức muốn tháo ra nhưng bị Thịnh Trình Việt giữ tay lại.
“Sao lại muốn tháo sợi dây chuyền đẹp thế này chứ, tối nay có dạ hội, em muốn đi không, nếu em đi thì có thể để em tạm thời làm mẹ của Thịnh Tuấn Hạo. Đương nhiên, nếu như em không muốn đi cũng không sao, dù sao phụ nữ muốn làm mẹ của Tuấn Hạo nhiều lắm.”
Thịnh Trình Việt bình tĩnh nói, anh đoán rằng, người phụ nữ này vô cùng để ý tới con trai anh.
Tiêu Mộc Diên trợn tròn mắt nhìn Thịnh Trình Việt, cô không thể tin nổi, anh muốn tùy ý chọn một người làm mẹ của Thịnh Tuấn Hạo ư? Sao được chứ? Nếu như đám phụ nữ kia đều đối xử không tốt với con trai cô thì làm sao?
“Được, tôi đi.” Nghĩ một lúc, cuối cùng Tiêu Mộc Diên cũng quyết định đi, cô đi đều là vì con trai cô.
Dường như Thịnh Trình Việt rất hài lòng với câu trả lời của cô, còn hôn một nụ hôn lên trán cô. Lúc Tiêu Mộc Diên kinh ngạc thì anh đã ngồi xuống ghế của mình rồi.
“Tổng giám đốc Thịnh, tôi muốn anh giúp tôi một việc.” Tiêu Mộc Diên đột nhiên nói, dựa vào thế lực của Thịnh Trình Việt, nếu như anh giúp cô tìm mẹ thì cơ hội sẽ lớn hơn một chút.
“Gì?” Anh kéo dài âm cuối, song không nhìn Tiêu Mộc Diên mà cúi đầu xem tài liệu.
Tiêu Mộc Diên tiến lên trước một bước, đứng trước mặt Thịnh Trình Việt.
“Giúp tôi tìm một người, mẹ tôi bỏ đi 10 năm rồi, tôi tìm rất lâu rồi mà không có tin tức gì.” Tiêu Mộc Diên lặng lẽ nói, mắt hiện vẻ cô đơn.
“Vậy à? Thế thì liên quan gì đến tôi? Tôi đâu phải là người lương thiện.” Thịnh Trình Việt vẫn vùi đầu trong tài liệu của mình, không hề ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên nghiến răng nghiến lợi, cô biết anh đng đợi cô nói ra điều kiện.
“Nếu như anh có thể tìm thấy mẹ tôi, tôi sẽ ở cùng anh thêm một ngày.” Cô khẽ nói.
Thịnh Trình Việt cạn lời, một ngày đối với anh quá ngắn.
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt không có phản ứng gì, bàn tay nhỏ nắm chặt thành nắm đấm.
“Vậy tôi ở bên anh thêm hai ngày.” Cô hạ quyết tâm nói.
Thịnh Trình Việt nghe thấy lời cô nói, dường như cúi đầu càng thấp hơn, chứng minh rằng anh không hài lòng.
“Dù sao cũng không thể ở bên anh cả đời.” Tiêu Mộc Diên quýnh lên.
Bỗng nhiên, Thịnh Trình Việt ngẩng đầu, đáp án này khiến anh rất hài lòng.
Truyện được mua bản quyền up trên
“Được, tôi đồng ý.” Anh cười giàn xảo, đúng lúc này, ánh nắng mặt trời bên ngoài hình như đỡ gắt hơn rồi.
Tiêu Mộc Diên trợn tròn mắt nhìn Thịnh Trình Việt, cô chỉ tùy ý nói, anh lại còn đồng ý, hơn nữa còn đương nhiên như thế.
“Đương nhiên, nếu như tôi có thể tìm thấy Mai, cô cũng có thể rời đi.” Thịnh Trình Việt nói thêm một câu, Cao Ngọc Mai rời xa anh sáu năm rồi, rốt cuộc cô ta đi đâu rồi?
Lại là Cao Ngọc Mai, Tiêu Mộc Diên không biết trong lòng mình có cảm giác gì, có một loại cảm giác đau đớn âm ỉ, anh đã yêu Cao Ngọc Mai như vậy, sao năm đó anh không tìm Cao Ngọc Mai sinh con cho anh.
“Được, nếu như anh tìm được Cao Ngọc Mai, tôi sẽ tự rời đi, nhưng trước đó anh không được làm nhục rồi, tôi có quyền tự do, muốn gặp ai thì gặp.” Đúng vậy, cô phải giành quyền tự chủ, cô không muốn bị anh khống chế cả đời.
Danh sách chương