“Đừng bám theo tôi nữa, nếu không thì, cô sẽ phải trả cái giá mà cô không gánh nổi đâu.” Dứt lời, đôi chân thon dài của Thịnh Trình Việt lại tiếp tục bước đi, biến mất khỏi hành lang rộng lớn.
Âu Đan nhìn theo bóng dáng cao lớn của Thịnh Trình Việt, đôi tay nhỏ nắm chặt lại thành nắm đấm, trong mắt lóe lên một tia thù hận, Thịnh Trình Việt, đây là do anh ép tôi, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.
Âu Đan vừa nghĩ vừa gọi điện thoại cho tên xăm trổ.
“Alo, tôi muốn hôm nay anh phải xử lý hai đứa nhỏ đó, nếu như đến chuyện này mà anh còn làm không xong, vậy sau này không cần phải đến tìm tôi nũa.” Âu Đan lạnh lùng nói, trong mắt hằn lên những tia khát máu, Thịnh Trình Việt, anh đã bất nhân với tôi, vậy tôi sẽ bất nghĩa với anh, Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan là con riêng của anh phải không, tôi muốn chúng phải chết ở trong tay tôi.
Tên xăm trổ vừa nghe thấy điều này, lập tức gật đầu lia lịa, mặc dù lần trước hắn đã thất bại, thế nhưng đối phó với hai đứa nhóc, đối với hắn mà nói chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, đến lúc đó có phải là hắn lại có thể tiếp tục vuốt ve âu yếm Âu Đan hay không, vừa nghĩ đến dáng vẻ của Âu Đan ở trên giường, máu trong người hắn đã lập tức sôi sục.
“Yên tâm đi, việc này hôm nay anh nhất đinh sẽ hoàn thành, vậy tối nay có phải là chúng ta có thể…”
“Chỉ cần anh làm tốt chuyện này, buổi tối anh muốn như thế nào thì sẽ là như thế ấy?” Gương mặt của Âu Đan hiện lên vẻ không quan tâm, dù sao thì chuyện lên giường với tên xăm trổ cũng chẳng phải mới lần một lần hai, thêm vài lần nữa thì cũng có sao.
Tên xăm trổ vừa nghe thấy vậy thì càng thêm hưng phấn, lúc này hắn đã cảm thấy người anh em ở phía dưới thân của hắn đang biến đổi không ngừng rồi, gấp rút muốn được thưởng thức cơ thể của Âu Đan.
“Được, tối nay em phải dùng miệng…”
“Được rồi, xong việc thì sẽ thỏa mãn anh.” Dứt lời, Âu Đan liền ngắt điện thoại luôn, khóe miệng của cô ta luôn mang theo một nụ cười khẩy khát máu, Thịnh Trình Việt, hãy xem xem hai người chúng ta ai có thể cười đến cuối cùng.
Thịnh Trình Việt lái xe đi thẳng vào bệnh viện, những thứ hiện lên trong đầu anh lúc này chỉ toàn là hình bóng của Tiêu Mộc Diên, cho nên anh muốn nhìn thấy cô, nhìn một chút là được.
Lúc Thịnh Trình Việt đến bệnh viện, Tiêu Mộc Diên đang yên lặng ngồi trên giường làm bản thiết kế.
Anh chỉ yên lặng nhìn đứng ngoài cửa ngắm nhìn Tiêu Mộc Diên như vậy, mà cô dường như không hề phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Không thể không nói, ngoại hình của Tiêu Mộc Diên rất xinh đẹp, anh chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của cô, da thịt trắng hồng, đẹp như thiên sứ vậy, cô rất chăm chú, chẳng trách người ta thường nói phụ nữ khi làm việc là khi xinh đẹp nhất, hóa ra thật sự là như vậy.
Khóe miệng Thịnh Trình Việt bất giác cong lên, thì ra khi Tiêu Mộc Diên yên lặng cũng dịu dàng như nước vậy, anh cũng không biết mình đã đứng đây bao lâu rồi, mãi cho đến khi Tiêu Mộc Diên lơ đãng ngẩng đầu lên.
Đột nhiên ánh mắt của hai người giao nhau trong không trung.
“Sao anh lại ở đây?” Tiêu Mộc Diên hỏi theo bản năng, thế nhưng sau khi hỏi xong cô liền thấy hối hận, cô nhàn rỗi không có chuyện gì làm hay sao mà hỏi anh ta làm gì chứ? Nghĩ vậy, cô lại bắt đầu cúi đầu xuống làm việc.
Khóe miệng Thịnh Trình Việt lại lộ ra ý cười, anh nhanh chóng đi về phía Tiêu Mộc Diên. Một thân hình cao lớn lập tức đè xuống.
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy trước mặt mình đột nhiên tối sầm lại, ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười của Thịnh Trình Việt.
Tiêu Mộc Diên hơi sững sờ, anh đang cười cô sao? Sau khi anh thấy cô sinh non liền cười nhạo cô sao? Rất nhanh Tiêu Mộc Diên liền quay đầu đi hướng khác, tiếp tục tập trung vào công việc.
“Em đói chưa? Chúng ta cùng đi ăn đi.” Thịnh Trình Việt vui vẻ nói, tầm mắt của anh dừng lại trên máy tính, trong mắt lóe lên chút kinh ngạc, không thể không nói, bản thiết kế này thực sự rất thành công, lấy một giải thưởng ở trên giải đấu quốc tế chắc là không thành vấn đề, ngay cả việc đoạt giải quán quân cũng không phải là không có khả năng.
“Cảm ơn tổng giám đốc Thịnh, tôi không đói.” Tiêu Mộc Diên thờ ơ nói, cô thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Trình Việt, cô sẽ không cùng anh đi ra ngoài.
“Anh đã cứu bố em ra ngoài, lẽ nào em không thể mời anh một bữa cơm hay sao?” Thịnh Trình Việt cười một cách nho nhã, ánh mắt của anh đã chuyển từ máy tính lên người Tiêu Mộc Diên, thế nhưng, khóe miệng của anh vẫn mang theo ý cười.
Quả nhiên, khi nghe thấy câu này, đôi tay nhỏ nhắn của Tiêu Mộc Diên khẽ dừng lại, chuyện này thật sự là phải cảm ơn anh, cho dù là cô không muốn thừa nhận, thế nhưng dù gì thì bố cũng là do anh cứu ra.
“Tôi sẽ thực hiện cái giao ước một tháng đó, sau đó một chút tiền cũng không lấy, coi như là báo đáp chuyện anh đã cứu bố tôi ra ngoài.” Giọng nói của Tiêu Mộc Diên trong trẻo nhưng cũng rất lạnh lùng, có lẽ trong lòng cô đã quyết định như vậy rồi, đối với Thịnh Trình Việt chỉ có thể chấm dứt tại đây, cô ra lệnh cho bản thân, không được phép lún sâu thêm nữa.
“Giao ước một tháng? Bây giờ anh đột nhiên muốn….” Trong khi nói anh còn quan sát Tiêu Mộc Diên từ trên xuống dưới, anh biết bây giờ cô không thể làm chuyện đó, anh chỉ muốn trêu chọc cô chút thôi.
Sắc mặt Tiêu Mộc Diên liền trắng bệch, bàn tay đang cầm chuột bỗng nắm chặt hơn một chút, lẽ nào anh ta không biết tình trạng hiện giờ của cô sao? Anh ta vậy mà lại có thể muốn cô vào lúc này.
“Tôi-----“
“Anh biết bây giờ em không thể, vậy thì cùng anh đi ăn cơm đi.” Tâm trạng của anh lúc này nhìn qua dường như rất tốt, anh đột nhiên phát hiện ra, hình như anh và cô chưa từng có một bữa cơm riêng tư nào?
Tiêu Mộc Diên muốn từ chối, nhưng lại không tìm được lí do, vậy thì cùng anh đi ăn cơm vậy, là anh mời, hay là cô mời? Bây giờ cô bắt đầu lo lắng về vấn đề này.
“Chúng ta đi ăn ở đâu?” Tiêu Mộc Diên nhịn không được liền hỏi, nếu như đi ăn ở quán cơm nhỏ, có lẽ cô còn có thể suy nghĩ một chút, nhưng nếu như đi ăn ở một nhà hàng lớn, vậy thì cô chắc chắn sẽ không suy nghĩ thêm gì nữa.
Thịnh Trình Việt khẽ cau mày, người phụ nữ này nói vậy là có ý gì chứ? Là cô sợ đến nhà hàng lớn sẽ không có tiền? Hay cô sợ anh sẽ bắt cô trả tiền?
“Đi quán cơm mà trưa nay em và Âu Vũ Đình đã đi, hơn nữa còn phải bao trọn quán, bên trong chỉ có hai chúng ta thôi?” Giọng điệu của Thịnh Trình Việt không nhanh không chậm, nhưng lại khiến cho Tiêu Mộc Diên hoảng hốt.
Anh ta đang nói cái gì vậy? Lại còn bao trọn, nếu như vậy thì 30 triệu cũng chưa đủ sao? Cô cứ tính toán không ngừng ở trong lòng, xem ra lần này cô không mời nổi rồi.
“Tôi không có tiền.” Tiêu Mộc Diên nói rất thành thực, dù sao thì cô cũng sẽ không bỏ tiền, nếu bỏ tiền thì cô sẽ không đi nữa.
“Không sao, đến đó có thể ghi nợ mà.” Khóe miệng Thịnh Trình Việt vẫn đang cong lên, trêu chọc Tiêu Mộc Diên hình như là một chuyện rất vui.
Tiêu Mộc Diên không nói gì, anh đang nói cái gì vậy chứ? Ghi nợ, vậy ý của anh là gì? Anh muốn để cô mời sao?
“Tôi cũng không có tiền!” Tiêu Mộc Diên nói lại lần nữa, đại thần như anh cô mời không nổi.
“Tiền lương của em không phải rất cao sao? Chỉ là tiền lương của mấy tháng mà thôi.” Thịnh Trình Việt vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn kĩ bản thiết kế của cô.
Mặt Tiêu Mộc Diên liền đen lại, tiền lương của cô còn chưa được phát, vậy mà anh đã chăm chăm như hổ đói rình mò số tiền đó rồi, có phải anh định không cho cô dành giụm dù chỉ là chút tiền hay không?
“Tổng giám đốc Thịnh. Tôi trên còn có cha già, dưới còn con nhỏ, hơn nữa tôi còn phải tự nuôi bản thân mình, sao có thể so sánh với anh được cơ chứ?” Tiêu Mộc Diên nói rất nghiêm túc, đúng vậy, cô chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, sao có thể đánh đồng với anh.
“Không phải là em vẫn còn một bản thiết kế đáng giá 3 tỷ hay sao?” Thịnh Trình Việt biết, Tiêu Mộc Diên phải làm một bản thiết kế cho Trương Đoàn, 3 tỷ đủ để cô tiêu xài phung phí trong một khoảng thời gian, hơn nữa, đứa con trai thông minh tuyệt đỉnh đó của cô cũng là một cậu chủ giàu có, thế nhưng hình như cô vẫn chưa biết đứa con trai giàu có đó của mình.
Mặt Tiêu Mộc Diên hiện lên sự phẫn nộ, tiền của cô mà sao anh cứ nhớ nhung đến thế nhỉ, hơn nữa anh còn nhớ rõ hơn cả cô, anh có nhiều tiền như vậy rồi, tại sao lại còn cứ suy nghĩ tính toán chút tiền nhỏ bé này của cô chứ?
“Tôi đã nói rồi, tôi còn cha già con nhỏ cần nuôi dưỡng, tôi không như tổng giám đốc Thịnh, nếu như tổng giám đốc Thịnh muốn đến nhà hàng lớn đó để ăn cơm, vậy xin lỗi, tôi không mời nổi.” Cô không phải là không mời anh, mà là mời không nổi anh.
Mắt của Thịnh Trình Việt vẫn đang nhìn chăm chú vào bản thiết kế trên máy tính của cô.
“Nếu như bản thiết kế này của em giành được giải, ít nhất cũng có thể kiếm được 30 tỷ, đến lúc đó thì mời anh ăn cơm nhé.” Câu anh nói là một câu khẳng định.
“Nếu như tôi có thể kiếm được 30 tỷ, việc đầu tiên mà tôi sẽ làm đó chính là xóa bỏ giao ước với anh.” Đúng vậy, nếu như cô có tiền, cô sẽ không bằng lòng làm công cụ phát tiết của anh dù chỉ là một giây, cô là một người sống sờ sờ có tôn nghiêm, có da có thịt, bị anh lăng nhục như vậy, ai có thể thấu hiểu được nỗi đau của cô?
Trong mắt Thịnh Trình Việt lóe lên sự hoảng hốt, anh vốn vẫn rất tò mò cô sẽ dùng 30 tỷ đó để làm gì, không ngờ được rằng ngay sau đó cô đã nói câu như vậy với anh.
Tiêu Mộc Diên thực sự không hề để ý đến sự hoảng hốt của Thịnh Trình Việt, cô thừa nhận, cô rất yêu tiền tài, đó là vì cô biết, nếu như cô không có tiền, vậy thì một khắc cũng không thể sinh tồn được. Yêu tiền thì chính là yêu tiền, nhưng cô thu dùng theo đạo lý.
“Em rất muốn rời khỏi tôi như vậy sao?” Lúc nói ra câu này, giọng nói của Thịnh Trình Việt trầm thấp một cách lạ thường. Dường như là đang chờ đợi điều gì đó, lại giống như là đang lo lắng điều gì đó?
Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu lên đối mặt với Thịnh Trình Việt, hai người bọn họ cứ 4 mắt nhìn nhau như vậy.
“Đúng vậy, một khắc cũng không muốn ở lại bên cạnh anh.” Không hề có chút do dự nào, cô cứ vậy mà nói chắc như đinh đóng cột.
Truyện được mua bản quyền up trên
Mắt của Thịnh Trình Việt trong phút chốc, đã u ám, sâu xa đi thêm vài phần, sâu đến nỗi khiến người ta thấy sợ hãi, cô muốn rời khỏi anh như vậy, là vì muốn ở cùng Âu Vũ Đình sao? Cô gấp rút muốn ở cùng Âu Vũ Đình đến vậy sao?
Thịnh Trình Việt bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình dường như bị cái gì đó đâm một nhát, thực sự đã thấy nhói đau, tự nhiên anh nhếch miệng cười, kể cả trong lòng cô không có anh, vậy thì cô cũng không thể thoát khỏi anh, trò chơi đã bắt đầu rồi, anh sẽ không dừng lại, trò chơi thực sự sẽ không thể dừng lại.
“Cho dù là em không muốn, vậy em cũng vẫn bắt buộc phải ở bên anh.” Trên người anh phát ra sự ngang ngược vốn có, trong mắt của anh lúc này tràn ngập sự lạnh lẽo. Ý cười lúc nãy sớm đã không còn tồn tại.
Tiêu Mộc Diên chẳng nói gì, chỉ nhìn Thịnh Trình Việt như vậy, anh nói rất đúng, cho dù là cô có muốn rời khỏi anh thế nào đi nữa, nhưng cô bắt buộc vẫn phải ở lại bên cạnh anh, cô đột nhiên quay người đi, không đến 20 ngày nữa thôi, cô phải nhịn, cho dù là sự nhục nhã phải chịu có sâu sắc thêm nữa, cũng chỉ còn chưa đến 20 ngày nữa thôi.
“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Thấy Tiêu Mộc Diên không nói gì, khí thế của Thịnh Trình Việt cũng dịu nhẹ dần xuống, anh thậm chí còn giúp cô tắt máy tính, chỉ cần cô ngoan ngoãn, anh nguyện cưng chiều cô, thế nhưng cô lại thường giẫm đạp lên giới hạn của anh.
Tiêu Mộc Diên xem giờ, bây giờ đã sắp đến giờ đón các con rồi, cô muốn đi đón các con trước, sau đó sẽ dẫn các con cùng đi ăn cơm.
“Hôm nay chúng ta sẽ không đi đón con, tắt nguồn điện thoại của em đi, chỉ có hai người chúng ta đi ăn thôi, không bị bất cứ ai làm phiền.” Khi Thịnh Trình Việt nói những lời này thì đột nhiên sáp lại gần Tiêu Mộc Diên, hơi thở ấm nóng của anh phả lên mặt cô, khiến khuôn mặt nhỏ của cô đỏ ửng cả lên.
Âu Đan nhìn theo bóng dáng cao lớn của Thịnh Trình Việt, đôi tay nhỏ nắm chặt lại thành nắm đấm, trong mắt lóe lên một tia thù hận, Thịnh Trình Việt, đây là do anh ép tôi, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.
Âu Đan vừa nghĩ vừa gọi điện thoại cho tên xăm trổ.
“Alo, tôi muốn hôm nay anh phải xử lý hai đứa nhỏ đó, nếu như đến chuyện này mà anh còn làm không xong, vậy sau này không cần phải đến tìm tôi nũa.” Âu Đan lạnh lùng nói, trong mắt hằn lên những tia khát máu, Thịnh Trình Việt, anh đã bất nhân với tôi, vậy tôi sẽ bất nghĩa với anh, Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan là con riêng của anh phải không, tôi muốn chúng phải chết ở trong tay tôi.
Tên xăm trổ vừa nghe thấy điều này, lập tức gật đầu lia lịa, mặc dù lần trước hắn đã thất bại, thế nhưng đối phó với hai đứa nhóc, đối với hắn mà nói chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, đến lúc đó có phải là hắn lại có thể tiếp tục vuốt ve âu yếm Âu Đan hay không, vừa nghĩ đến dáng vẻ của Âu Đan ở trên giường, máu trong người hắn đã lập tức sôi sục.
“Yên tâm đi, việc này hôm nay anh nhất đinh sẽ hoàn thành, vậy tối nay có phải là chúng ta có thể…”
“Chỉ cần anh làm tốt chuyện này, buổi tối anh muốn như thế nào thì sẽ là như thế ấy?” Gương mặt của Âu Đan hiện lên vẻ không quan tâm, dù sao thì chuyện lên giường với tên xăm trổ cũng chẳng phải mới lần một lần hai, thêm vài lần nữa thì cũng có sao.
Tên xăm trổ vừa nghe thấy vậy thì càng thêm hưng phấn, lúc này hắn đã cảm thấy người anh em ở phía dưới thân của hắn đang biến đổi không ngừng rồi, gấp rút muốn được thưởng thức cơ thể của Âu Đan.
“Được, tối nay em phải dùng miệng…”
“Được rồi, xong việc thì sẽ thỏa mãn anh.” Dứt lời, Âu Đan liền ngắt điện thoại luôn, khóe miệng của cô ta luôn mang theo một nụ cười khẩy khát máu, Thịnh Trình Việt, hãy xem xem hai người chúng ta ai có thể cười đến cuối cùng.
Thịnh Trình Việt lái xe đi thẳng vào bệnh viện, những thứ hiện lên trong đầu anh lúc này chỉ toàn là hình bóng của Tiêu Mộc Diên, cho nên anh muốn nhìn thấy cô, nhìn một chút là được.
Lúc Thịnh Trình Việt đến bệnh viện, Tiêu Mộc Diên đang yên lặng ngồi trên giường làm bản thiết kế.
Anh chỉ yên lặng nhìn đứng ngoài cửa ngắm nhìn Tiêu Mộc Diên như vậy, mà cô dường như không hề phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Không thể không nói, ngoại hình của Tiêu Mộc Diên rất xinh đẹp, anh chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của cô, da thịt trắng hồng, đẹp như thiên sứ vậy, cô rất chăm chú, chẳng trách người ta thường nói phụ nữ khi làm việc là khi xinh đẹp nhất, hóa ra thật sự là như vậy.
Khóe miệng Thịnh Trình Việt bất giác cong lên, thì ra khi Tiêu Mộc Diên yên lặng cũng dịu dàng như nước vậy, anh cũng không biết mình đã đứng đây bao lâu rồi, mãi cho đến khi Tiêu Mộc Diên lơ đãng ngẩng đầu lên.
Đột nhiên ánh mắt của hai người giao nhau trong không trung.
“Sao anh lại ở đây?” Tiêu Mộc Diên hỏi theo bản năng, thế nhưng sau khi hỏi xong cô liền thấy hối hận, cô nhàn rỗi không có chuyện gì làm hay sao mà hỏi anh ta làm gì chứ? Nghĩ vậy, cô lại bắt đầu cúi đầu xuống làm việc.
Khóe miệng Thịnh Trình Việt lại lộ ra ý cười, anh nhanh chóng đi về phía Tiêu Mộc Diên. Một thân hình cao lớn lập tức đè xuống.
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy trước mặt mình đột nhiên tối sầm lại, ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười của Thịnh Trình Việt.
Tiêu Mộc Diên hơi sững sờ, anh đang cười cô sao? Sau khi anh thấy cô sinh non liền cười nhạo cô sao? Rất nhanh Tiêu Mộc Diên liền quay đầu đi hướng khác, tiếp tục tập trung vào công việc.
“Em đói chưa? Chúng ta cùng đi ăn đi.” Thịnh Trình Việt vui vẻ nói, tầm mắt của anh dừng lại trên máy tính, trong mắt lóe lên chút kinh ngạc, không thể không nói, bản thiết kế này thực sự rất thành công, lấy một giải thưởng ở trên giải đấu quốc tế chắc là không thành vấn đề, ngay cả việc đoạt giải quán quân cũng không phải là không có khả năng.
“Cảm ơn tổng giám đốc Thịnh, tôi không đói.” Tiêu Mộc Diên thờ ơ nói, cô thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Trình Việt, cô sẽ không cùng anh đi ra ngoài.
“Anh đã cứu bố em ra ngoài, lẽ nào em không thể mời anh một bữa cơm hay sao?” Thịnh Trình Việt cười một cách nho nhã, ánh mắt của anh đã chuyển từ máy tính lên người Tiêu Mộc Diên, thế nhưng, khóe miệng của anh vẫn mang theo ý cười.
Quả nhiên, khi nghe thấy câu này, đôi tay nhỏ nhắn của Tiêu Mộc Diên khẽ dừng lại, chuyện này thật sự là phải cảm ơn anh, cho dù là cô không muốn thừa nhận, thế nhưng dù gì thì bố cũng là do anh cứu ra.
“Tôi sẽ thực hiện cái giao ước một tháng đó, sau đó một chút tiền cũng không lấy, coi như là báo đáp chuyện anh đã cứu bố tôi ra ngoài.” Giọng nói của Tiêu Mộc Diên trong trẻo nhưng cũng rất lạnh lùng, có lẽ trong lòng cô đã quyết định như vậy rồi, đối với Thịnh Trình Việt chỉ có thể chấm dứt tại đây, cô ra lệnh cho bản thân, không được phép lún sâu thêm nữa.
“Giao ước một tháng? Bây giờ anh đột nhiên muốn….” Trong khi nói anh còn quan sát Tiêu Mộc Diên từ trên xuống dưới, anh biết bây giờ cô không thể làm chuyện đó, anh chỉ muốn trêu chọc cô chút thôi.
Sắc mặt Tiêu Mộc Diên liền trắng bệch, bàn tay đang cầm chuột bỗng nắm chặt hơn một chút, lẽ nào anh ta không biết tình trạng hiện giờ của cô sao? Anh ta vậy mà lại có thể muốn cô vào lúc này.
“Tôi-----“
“Anh biết bây giờ em không thể, vậy thì cùng anh đi ăn cơm đi.” Tâm trạng của anh lúc này nhìn qua dường như rất tốt, anh đột nhiên phát hiện ra, hình như anh và cô chưa từng có một bữa cơm riêng tư nào?
Tiêu Mộc Diên muốn từ chối, nhưng lại không tìm được lí do, vậy thì cùng anh đi ăn cơm vậy, là anh mời, hay là cô mời? Bây giờ cô bắt đầu lo lắng về vấn đề này.
“Chúng ta đi ăn ở đâu?” Tiêu Mộc Diên nhịn không được liền hỏi, nếu như đi ăn ở quán cơm nhỏ, có lẽ cô còn có thể suy nghĩ một chút, nhưng nếu như đi ăn ở một nhà hàng lớn, vậy thì cô chắc chắn sẽ không suy nghĩ thêm gì nữa.
Thịnh Trình Việt khẽ cau mày, người phụ nữ này nói vậy là có ý gì chứ? Là cô sợ đến nhà hàng lớn sẽ không có tiền? Hay cô sợ anh sẽ bắt cô trả tiền?
“Đi quán cơm mà trưa nay em và Âu Vũ Đình đã đi, hơn nữa còn phải bao trọn quán, bên trong chỉ có hai chúng ta thôi?” Giọng điệu của Thịnh Trình Việt không nhanh không chậm, nhưng lại khiến cho Tiêu Mộc Diên hoảng hốt.
Anh ta đang nói cái gì vậy? Lại còn bao trọn, nếu như vậy thì 30 triệu cũng chưa đủ sao? Cô cứ tính toán không ngừng ở trong lòng, xem ra lần này cô không mời nổi rồi.
“Tôi không có tiền.” Tiêu Mộc Diên nói rất thành thực, dù sao thì cô cũng sẽ không bỏ tiền, nếu bỏ tiền thì cô sẽ không đi nữa.
“Không sao, đến đó có thể ghi nợ mà.” Khóe miệng Thịnh Trình Việt vẫn đang cong lên, trêu chọc Tiêu Mộc Diên hình như là một chuyện rất vui.
Tiêu Mộc Diên không nói gì, anh đang nói cái gì vậy chứ? Ghi nợ, vậy ý của anh là gì? Anh muốn để cô mời sao?
“Tôi cũng không có tiền!” Tiêu Mộc Diên nói lại lần nữa, đại thần như anh cô mời không nổi.
“Tiền lương của em không phải rất cao sao? Chỉ là tiền lương của mấy tháng mà thôi.” Thịnh Trình Việt vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn kĩ bản thiết kế của cô.
Mặt Tiêu Mộc Diên liền đen lại, tiền lương của cô còn chưa được phát, vậy mà anh đã chăm chăm như hổ đói rình mò số tiền đó rồi, có phải anh định không cho cô dành giụm dù chỉ là chút tiền hay không?
“Tổng giám đốc Thịnh. Tôi trên còn có cha già, dưới còn con nhỏ, hơn nữa tôi còn phải tự nuôi bản thân mình, sao có thể so sánh với anh được cơ chứ?” Tiêu Mộc Diên nói rất nghiêm túc, đúng vậy, cô chỉ là một người làm công ăn lương bình thường, sao có thể đánh đồng với anh.
“Không phải là em vẫn còn một bản thiết kế đáng giá 3 tỷ hay sao?” Thịnh Trình Việt biết, Tiêu Mộc Diên phải làm một bản thiết kế cho Trương Đoàn, 3 tỷ đủ để cô tiêu xài phung phí trong một khoảng thời gian, hơn nữa, đứa con trai thông minh tuyệt đỉnh đó của cô cũng là một cậu chủ giàu có, thế nhưng hình như cô vẫn chưa biết đứa con trai giàu có đó của mình.
Mặt Tiêu Mộc Diên hiện lên sự phẫn nộ, tiền của cô mà sao anh cứ nhớ nhung đến thế nhỉ, hơn nữa anh còn nhớ rõ hơn cả cô, anh có nhiều tiền như vậy rồi, tại sao lại còn cứ suy nghĩ tính toán chút tiền nhỏ bé này của cô chứ?
“Tôi đã nói rồi, tôi còn cha già con nhỏ cần nuôi dưỡng, tôi không như tổng giám đốc Thịnh, nếu như tổng giám đốc Thịnh muốn đến nhà hàng lớn đó để ăn cơm, vậy xin lỗi, tôi không mời nổi.” Cô không phải là không mời anh, mà là mời không nổi anh.
Mắt của Thịnh Trình Việt vẫn đang nhìn chăm chú vào bản thiết kế trên máy tính của cô.
“Nếu như bản thiết kế này của em giành được giải, ít nhất cũng có thể kiếm được 30 tỷ, đến lúc đó thì mời anh ăn cơm nhé.” Câu anh nói là một câu khẳng định.
“Nếu như tôi có thể kiếm được 30 tỷ, việc đầu tiên mà tôi sẽ làm đó chính là xóa bỏ giao ước với anh.” Đúng vậy, nếu như cô có tiền, cô sẽ không bằng lòng làm công cụ phát tiết của anh dù chỉ là một giây, cô là một người sống sờ sờ có tôn nghiêm, có da có thịt, bị anh lăng nhục như vậy, ai có thể thấu hiểu được nỗi đau của cô?
Trong mắt Thịnh Trình Việt lóe lên sự hoảng hốt, anh vốn vẫn rất tò mò cô sẽ dùng 30 tỷ đó để làm gì, không ngờ được rằng ngay sau đó cô đã nói câu như vậy với anh.
Tiêu Mộc Diên thực sự không hề để ý đến sự hoảng hốt của Thịnh Trình Việt, cô thừa nhận, cô rất yêu tiền tài, đó là vì cô biết, nếu như cô không có tiền, vậy thì một khắc cũng không thể sinh tồn được. Yêu tiền thì chính là yêu tiền, nhưng cô thu dùng theo đạo lý.
“Em rất muốn rời khỏi tôi như vậy sao?” Lúc nói ra câu này, giọng nói của Thịnh Trình Việt trầm thấp một cách lạ thường. Dường như là đang chờ đợi điều gì đó, lại giống như là đang lo lắng điều gì đó?
Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu lên đối mặt với Thịnh Trình Việt, hai người bọn họ cứ 4 mắt nhìn nhau như vậy.
“Đúng vậy, một khắc cũng không muốn ở lại bên cạnh anh.” Không hề có chút do dự nào, cô cứ vậy mà nói chắc như đinh đóng cột.
Truyện được mua bản quyền up trên
Mắt của Thịnh Trình Việt trong phút chốc, đã u ám, sâu xa đi thêm vài phần, sâu đến nỗi khiến người ta thấy sợ hãi, cô muốn rời khỏi anh như vậy, là vì muốn ở cùng Âu Vũ Đình sao? Cô gấp rút muốn ở cùng Âu Vũ Đình đến vậy sao?
Thịnh Trình Việt bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình dường như bị cái gì đó đâm một nhát, thực sự đã thấy nhói đau, tự nhiên anh nhếch miệng cười, kể cả trong lòng cô không có anh, vậy thì cô cũng không thể thoát khỏi anh, trò chơi đã bắt đầu rồi, anh sẽ không dừng lại, trò chơi thực sự sẽ không thể dừng lại.
“Cho dù là em không muốn, vậy em cũng vẫn bắt buộc phải ở bên anh.” Trên người anh phát ra sự ngang ngược vốn có, trong mắt của anh lúc này tràn ngập sự lạnh lẽo. Ý cười lúc nãy sớm đã không còn tồn tại.
Tiêu Mộc Diên chẳng nói gì, chỉ nhìn Thịnh Trình Việt như vậy, anh nói rất đúng, cho dù là cô có muốn rời khỏi anh thế nào đi nữa, nhưng cô bắt buộc vẫn phải ở lại bên cạnh anh, cô đột nhiên quay người đi, không đến 20 ngày nữa thôi, cô phải nhịn, cho dù là sự nhục nhã phải chịu có sâu sắc thêm nữa, cũng chỉ còn chưa đến 20 ngày nữa thôi.
“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Thấy Tiêu Mộc Diên không nói gì, khí thế của Thịnh Trình Việt cũng dịu nhẹ dần xuống, anh thậm chí còn giúp cô tắt máy tính, chỉ cần cô ngoan ngoãn, anh nguyện cưng chiều cô, thế nhưng cô lại thường giẫm đạp lên giới hạn của anh.
Tiêu Mộc Diên xem giờ, bây giờ đã sắp đến giờ đón các con rồi, cô muốn đi đón các con trước, sau đó sẽ dẫn các con cùng đi ăn cơm.
“Hôm nay chúng ta sẽ không đi đón con, tắt nguồn điện thoại của em đi, chỉ có hai người chúng ta đi ăn thôi, không bị bất cứ ai làm phiền.” Khi Thịnh Trình Việt nói những lời này thì đột nhiên sáp lại gần Tiêu Mộc Diên, hơi thở ấm nóng của anh phả lên mặt cô, khiến khuôn mặt nhỏ của cô đỏ ửng cả lên.
Danh sách chương