Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên một cái, cô không cần con cái phải quá thành công mà cô chỉ mong chúng có thể hạnh phúc, người mẹ như vậy mới là người mẹ thật sự yêu thương con, không thể không nói cô thật sự là một người mẹ rất chuẩn mực, ở cùng với Tiêu Mộc Diên khiến anh nhất thời nhớ lại người mẹ đã mất của mình. 

Nếu như anh không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thị, nếu như không phải anh vì báo thù mà sống, thì có lẽ anh và cô sẽ ở bên nhau, mỗi khi đối diện với cô, trong lòng anh đều sẽ xuất hiện sư bình yên hiếm có. 

“Chỉ cần mẹ hạnh phúc, con cũng sẽ hạnh phúc.” Nguyệt Nguyệt nghĩ một chút liền nói, nếu như mẹ vui vẻ thì con bé cũng sẽ vui vẻ, còn khi mẹ tức giận, thì nó sẽ thấy sợ hãi. 

Tiêu Mộc Diên nở ra một nụ cười ấm áp để trấn an con gái, thực ra người khiến cô không yên tâm nhất vẫn là Thịnh Tuấn Hạo, đứa con trai mà cô mới vừa nhận lại, đứa con trai mà cô thấy tiếc nuối vô cùng. 

“Mẹ sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ hạnh phúc!” Tiêu Mộc Diên nói vô cùng chắc chắn, vì các con, cô nhất định cũng sẽ phải làm cho bản thân mình hạnh phúc. 

“Sau khi tôi đi, phiền anh hãy chăm sóc cho Thịnh Tuấn Hạo thật tốt, mong anh hãy cho nó thêm chút tình yêu.” Tiêu Mộc Diên khẽ nói, Thịnh Tuấn Hạo, đời này mẹ vốn đã có lỗi với con rồi, dù cho có tiếc nuối như thế nào đi nữa, thế nhưng mẹ cũng phải rời đi, từ cái giây phút mà con rời khỏi mẹ, thì cuộ đời này đã định sẵn hai mẹ con chúng ta không thể nhận lại nhau được nữa, đây hãy coi như là một bí mật ở trong lòng chúng ta đi. 

“Muốn chăm sóc thì em tự mình chăm sóc.” Thịnh Trình Việt chẳng nghĩ ngợi gì mà nói luôn, cô đã yêu thương Thịnh Tuấn Hạo như vậy, vậy thì vì sao vẫn muốn rời đi. 

Tiêu Mộc Diên không hề nói thêm gì nữa, bây giờ cô chỉ muốn để cho cái tháng này trôi qua nhanh hơn chút, như vậy thì cô có thể nhìn thấy bố của cô ra khỏi trại giam, thế nhưng song song đó cô cũng mong tháng này trôi qua chậm một chút, nếu như vậy, cô liền có thể ở cạnh Thịnh Tuấn Hạo rồi, cô đã trải quả 7 ngày trời trong sự mâu thuẫn như vậy. 

Gia tộc Thịnh Thị. 

“Tôi có thể xin anh một việc được không.” Vào lúc họ chuẩn bị xuống xe, Tiêu Mộc Diên đột nhiên lên tiếng. 

“Hử?” Thịnh Trình Việt khẽ nhíu mày, người phụ nữ này không phải là muốn bỏ chạy đấy chứ, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý. 

Tiêu Mộc Diên nhìn hai đứa con của mình, cô không muốn hai đứa sẽ đi, dù sao thì đây là gia tộc Thịnh Thị, nếu như bọn họ phát hiện ra Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt là con cháu của họ, nhà họ nhất định sẽ không để cô dẫn hai đứa nhỏ đi. 

“Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt từ trước đến nay chưa từng trải qua sự đời, tôi sợ sau khi chúng vào sẽ gây rắc rối, cho nên, vẫn nên để chúng ở lại trên xe thì hơn.” Tiêu Mộc Diên nghĩ một chút rồi nói, nếu như mất đi hai đứa con, cô coi như chẳng còn gì nữa hết. 

“Không được.” Thịnh Trình Việt lập tức từ chối, anh thích hai đứa bé này như vậy, sao có thể để hai đứa bé ngồi lại trên xe một cách tủi thân như vậy được chứ? Như vậy thì thật là quá có lỗi với hai đứa trẻ rồi. 

“Tại sao?” Tiêu Mộc Diên vô cùng sửng sốt, điều này cô đã suy nghĩ kĩ rồi, chỉ không ngờ là Thịnh Trình Việt vậy mà không đồng ý. 

“Không vì sao gì cả? Dù sao thì mấy đứa đều phải đi vào cùng!” Ngữ khí của Thịnh Trình Việt cũng vô cùng kiên định, dường như anh đã khẳng định hai đứa trẻ phải đi. 

Thực ra anh đã có chút suy tính riêng, đến lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ nói Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt là con của anh, anh sẽ nhân cơ hội đó hủy hôn với Âu Đan, dù sao thì ở chỗ Thịnh Thắng cũng chỉ còn 20% cổ phần, anh cũng không cần để ý, bây giờ trong tay anh đã có 80% cổ phần rồi, sẽ chẳng có ai có thể uy hiếp anh làm điều gì rồi? 

Mà lần này anh để cô đến cũng là vì có mục đích, anh muốn khiến cho tất cả mọi người phải nhìn nhận cô là người yêu của anh, thậm chí còn muốn tất cả mọi người đều phải tập trung sự chú ý vào cô, như vậy chẳng phải là anh sẽ thoải mái hơn nhiều sao. 

“Anh rất thích hai đứa trẻ này, sao có thể để chúng ngồi đợi ở trên xe được chứ?” 

Tiêu Viễn Đan chỉ khẽ nhíu mày, mặc dù cậu rất muốn đi, cũng vì câu nói vô cùng cảm động này của Thịnh Trình Việt, bởi vì đây là lần đầu tiên Thịnh Trình Việt nói thích cậu, thế nhưng cậu có thể cảm nhận được, mẹ không muốn cậu đi, cho nên, để mẹ vui, cậu vẫn là không đi thì hơn. 

“Xin lỗi, chú cực phẩm, chúng cháu không đi đâu, chúng cháu ngồi đây đợi mẹ là được rồi, mong mẹ có thể chơi vui vẻ.” Viễn Đan vô cùng hiểu chuyện nói. 

Tiêu Mộc Diên vì câu nói này của Tiêu Viễn Đan, kích động đến suýt chút nữa thì lệ tràn khóe mi, cô có thể nhìn thấy được chút mong chờ ở trong mắt của Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt, thế nhưng cậu lại vì cô, mà thu lại sự mong chờ đó. Đây chính là con trai cô, bất luận làm chuyện gì cũng đều nghĩ đến cô. 

Nguyệt Nguyệt đương nhiên sẽ nghe theo Viễn Đan, Viễn Đan không đi, cô bé đương nhiên cũng sẽ không đi, cô bé biết, tất cả những điều mà anh trai làm đều là vì muốn tốt cho mẹ. 

Thịnh Trình Việt khẽ biến sắc, quả đúng là hai đứa con ngoan rất biết nghe lời mà, vì Tiêu Mộc Diên mà đều lựa chọn ngồi lại trên xe, bất luận trong mắt chúng có bao nhiêu tia mong chờ ước ao đi, thế nhưng chúng vẫn lựa chọn từ chối, quả đúng là hai đứa con ngoan mà. 

“Hai đứa không muốn vào trong sao? Trong đó rất vui đấy, hơn nữa còn có rất nhiều bạn nhỏ, với cả các cháu cũng chưa từng đến đây, không muốn đi xem chút sao?” Thịnh Trình Việt dụ dỗ, anh thật sự rất muốn xem hai đứa con này của Tiêu Mộc Diên có thể chống lại sự dụ dỗ này không. 

Nguyệt Nguyệt nghe thấy những lời này của Thịnh Trình Việt, trong mắt rõ ràng đã lóe lên một tia mong chờ, thế nhưng sau khi nhìn ánh mắt của Tiêu Mộc Diên, vẻ mong chờ của con bé trong phút chốc liền biến mất. 

Viễn Đan ngược lại vẫn luôn là dáng vẻ bình tĩnh, cho dù là cậu bé có muốn đi, cậu cũng sẽ không để mẹ khó xử, cậu sẽ không đi. 

“Chú cực phẩm, lời mê hoặc của chú đã thất bại rồi, bởi vì chúng cháu là thật lòng, thật lòng yêu mẹ.” Viễn Đan nói một cách chắc nịch. 

Thịnh Tuấn Hạo cũng ngồi xuống trước mặt Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt. 

“Con cũng không xuống đâu, con muốn ngồi đây cùng với Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt.” Thịnh Tuấn Hạo cuối cùng cũng lên tiếng, để mẹ và bố ở cùng với nhau có phải sẽ càng thêm lãng mạn hơn không. 

Thịnh Trình Việt khẽ biến sắc, anh rõ ràng là không ngờ được rằng con trai mình sẽ đột nhiên nói như vậy, đáng chết mà, đây là ý gì chứ? Con trai anh cũng phát điên giống ba mẹ con này sao? 

Tiêu Mộc Diên chỉ khẽ mỉm cười, thực ra Thịnh Tuấn Hạo không đi cũng rất tốt, để tránh cho cậu bé quen với môi trường này, cũng có thể trông chừng Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt, tránh để hai đứa chạy nhảy lung tung. 

Thịnh Trình Việt đột nhiên có cảm giác mất cả chì lẫn chài, vậy mà lại còn phải dùng con trai mình để bồi thường, anh phát hiện ra bản thân mình dường như trở nên có chút thất bại khi ở trước mặt mấy người này. 

Kết quả cuối cùng, chỉ có hai người Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt xuống xe, chẳng có gì nghi ngờ khi Tiêu Mộc Diên là người hài lòng với kết quả này nhất. 

Thịnh Trình Việt lại vô cùng bất mãn, anh thật sự không biết người phụ nữ này có sức hút ở đâu, sao mà có thể khiến ba đứa trẻ này thích cô như vậy, nếu như anh biết bốn người này đều biết chân tướng, chỉ giấu có một mình anh, không biết anh sẽ như thế nào nữa? 

Hai người vừa đi vào trong, đột nhiên liền trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn, vốn dĩ hôm nay là sinh nhật của Thịnh Trình Việt, cộng thêm với khí thế tỏa ra từ trên người anh, ngũ quan khôi ngô tuấn tú như tạc, khiến cho mọi người gần như là không thể dời mắt. 

Mà Tiêu Mộc Diên đứng ở bên cạnh Thịnh Trình Việt, hiển nhiên cũng trở thành tâm điểm. 

“Sao anh không nói với tôi ở đây có nhiều người như vậy chứ?” Nếu như cô biết ở đây có nhiều người như vậy, hơn nữa, bây giờ ở đây nhìn qua còn giống như một vũ hội gì đó vậy, khiến cho lòng cô cảm thấy hơi sợ. 

Thịnh Trình Việt bất giác nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiêu Mộc Diên, anh cong khóe miệng đầy tà mị, cười phóng khoáng: “Em cũng đâu có hỏi anh!” Đúng vậy, cô cũng đâu có hỏi anh, nếu như cô hỏi anh, anh sẽ lựa chọn nói cho cô, dù sao thì đã đến cửa rồi, nói với cô cũng chẳng sao. 

Bàn tay nhỏ nhắn của Tiêu Mộc Diên căng thẳng đến nỗi đã túa hết mồ hồi, trong đầu cô bất giác hiện ra những hình ảnh của lần trước, chính là ở cái vũ hội đó, Thịnh Trình Việt và Âu Đan cứ như vậy mà biến mất trước mặt cô, để mặc cô trước mặt bao nhiêu người rồi trở thành trò cười, ngày hôm đó đối với cô mà nói, là một nỗi ô nhục trong cuộc đời này. 

Thịnh Trình Việt đang nắm bàn tay của Tiêu Mộc Diên dường như cũng cảm nhận được cảm xúc kích động đang tỏa ra từ trên người Tiêu Mộc Diên, anh cũng tự nhiên nhớ đến vũ hội lần đó, ngày hôm đó, anh buộc lòng phải làm vậy, sau đó không phải cô cũng đã cùng Trương Vân Doanh rời đi hay sao? Không phải cô cũng đã cắm cho anh một cái sừng sao? 

“Yên tâm, lần này, anh nhất định sẽ không buông tay em ra nữa đâu.” Anh dường như nhìn ra được sự lo lắng của Tiêu Mộc Diên, nên liền an ủi cô. 

Tiêu Mộc Diên không ngờ rằng Thịnh Trình Việt lại đột nhiên an ủi cô, điều này khiến cô chỉ cảm thấy mũi hơi nghèn nghẹn, khóe mắt ửng đỏ cả lên. Nhớ đến vũ hội lần trước, nó đã trở thành một vết sẹo ở trong lòng cô, bằng chứng của nỗi nhục. 

“Việt, con đến rồi à, mọi người đang đợi con đó? Vợ chưa cưới của con đâu?” Thịnh Thắng thản nhiên nói, từ đầu đến cuối ông ta không hề nhìn Tiêu Mộc Diên một cái, ông ta chính là không hề đặt Tiêu Mộc Diên vào trong mắt. 

Thịnh Trình Việt chẳng thèm để ý tới Thịnh Thắng, anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tiếp tục đi thẳng về phía trước, nhưng vào lúc đó, Âu Đan cũng đi qua đó, cô ta mặc một chiếc đầm màu vàng rực, trong nháy mắt đã trở thành tâm điểm của cả nơi đó. 

“Đan Đan đến rồi à, mau vào đây.” Âu Liên lập tức cười nói niềm nở đón tiếp cô ta, trong mắt tràn ngập ý cười, Âu Đan mới nên là nữ chính của ngày hôm nay, còn người phụ nữ vừa rồi chẳng qua là tình nhân mà Thịnh Trình Việt tạm thời muốn chơi đùa chút mà thôi. 

Âu Đan cười phóng khoáng, cứ như vậy được Âu Liên nắm tay dẫn vào trong, mặc kệ gặp phải chuyện gì, cô ta đều phải duy trì sự bình tĩnh, cô ta không thể tự mình làm loạn hết mọi thứ đã sắp xếp được. 

Mọi người nhìn thấy một màn như vậy, gần như cũng đã đoán ra được chút gì đó, thế nhưng cũng không hề có ai đến vạch trần. 

Âu Đan đoan trang phóng khoáng bước về phía Thịnh Trình Việt, ánh mắt của cô ta khẽ dừng lại ở trên cánh tay của Thịnh Trình Việt đang nắm lấy tay của Tiêu Mộc Diên một chút, thế nhưng chỉ một chút, cô ta rất nhanh đã dời tầm mắt của mình, rồi nở ra một cười hết sức tự nhiên. 

“Việt, chúc mừng sinh nhật.” Âu Đan luôn giữ nụ cười trên môi, hơn nữa còn cười vô cùng rạng rỡ. 

Thịnh Trình Việt vẫn mím chặt môi, gần như không có ý định mở miệng nói gì hết. 

“Ừ.” Cuối cùng anh vẫn là ừ qua loa một tiếng, sau đó kéo tay Tiêu Mộc Diên rồi rời đi, dường như thật sự không muốn để ý tới Âu Đan. 

Âu Đan lúc này lại tiến lên trước một bước, nhẹ nhàng kéo lấy một cánh tay khác của Thịnh Trình Việt. 

“Việt, cho dù anh có không bằng lòng, nhưng hiện tại có nhiều người ở đây như vậy, anh như thế này cũng không tốt đâu.” Âu Đan mặc dù nói như vậy, thế nhưng cô ta cũng không hề tức giận, vẫn khẽ mỉm cười như cũ. 

Ở trước mặt nhiều người như vậy, cô ta thực sự không muốn đánh mất đi lễ tiết. 

“Vậy như thế nào mới được coi là tốt?” Thịnh Trình Việt khinh thường nhíu mày, sau đó kéo Tiêu Mộc Diên tiếp tục rời đi, anh cũng chưa từng quay đầu lại dù chỉ một chút, giống như lần ở vũ hội đó, anh rời đi cùng Âu Đan, để cho một mình Tiêu Mộc Diên thảm hại như vậy ngồi chồm hổm ở dưới đất, anh cũng không hề quay đầu lại, anh chính là tuyệt tình như thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện