Tiêu Mộc Diên nhìn căn biệt thự nhà họ Thịnh trước mặt. Vốn dĩ cô chẳng muốn đến chút nào, nhưng trong đầu lại cứ nhớ tới Thịnh Tuấn Hạo, muốn đến thăm cậu nhưng lại không muốn gặp phải Thịnh Trình Việt. Cô do dự đứng trước cửa.
Thịnh Tuấn Hạo vừa về nhà. Lúc nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đứng trước cửa, cậu rõ ràng không dám tin, lại dụi dụi mắt nhìn cẩn thận lần nữa, quả đúng là Dì Diên của cậu.
“Dì Diên!” Thịnh Tuấn Hạo vừa gọi vừa chạy như bay về phía Tiêu Mộc Diên, cậu có cảm giác kì lạ với Tiêu Mộc Diên, cảm giác ấy khiến cậu bất giác muốn đến gần cô hơn.
Tiêu Mộc Diên bỗng nhiên ngoảnh đầu, mà lúc này Thịnh Tuấn Hạo đã đến bên cạnh cô. Cô cười ha hả, ôm Thịnh Tuấn Hạo vào lòng.
“Con đã hết ốm chưa?” Tiêu Mộc Diên vừa nói vừa giơ tay đặt lên trán Thịnh Tuấn Hạo, môi cô lập tức nở nụ cười. Không sốt nữa rồi, lòng cô cũng trở nên nhẹ nhõm.
Thật ra Thịnh Trình Việt đã về từ lâu, xe anh dừng lại ở chỗ cách đó không xa. Anh để ý đến hành động ban nãy của Tiêu Mộc Diên, giây phút nhìn thấy Tiêu Mộc Diên chạm vào trán Thịnh Tuấn Hạo, anh biết, cô thật lòng quan tâm đến con trai anh.
“Dì Diên, chúng ta vào nhà đi.” Thịnh Tuấn Hạo kéo tay Tiêu Mộc Diên đi vào trong. Khó khăn lắm mới gặp được cô, cậu sẽ không dễ dàng để cô đi đâu!
Tiêu Mộc Diên lại do dự. Cô không muốn gặp Thịnh Trình Việt, không hề muốn chút nào, nhưng đứng trước ánh mắt khát khao của Thịnh Tuấn Hạo, cô lại mềm lòng.
“Dì Diên còn có việc, hôm khác lại đến thăm Tuấn Hạo nhé!” cuối cùng Tiêu Mộc Diên vẫn không nhịn được mà nói, nói xong cô còn nhìn về phía khác, cô không muốn nhìn khuôn mặt thất vọng của Thịnh Tuấn Hạo.
Rõ ràng Thịnh Tuấn Hạo nắm tay Tiêu Mộc Diên chặt hơn.
“Dì Diên rất ghét bố cháu sao?” Thịnh Tuấn Hạo không nhịn được mà hỏi. Cậu có thể nhận ra Tiêu Mộc Diên không thích bố cậu.
Thịnh Trình Việt đang định lại gần, nghe thấy lời của Thịnh Tuấn Hạo, anh đột nhiên dừng bước, dường như rất muốn nghe đáp án của người phụ nữ này là gì? lúc này lòng anh dấy lên chút trông mong.
“Không phải ghét, nhưng cũng không thích.” Tiêu Mộc Diên không muốn làm tổn thương Thịnh Tuấn Hạo, thế nên chỉ đành nói như vậy, thật ra cô vô cùng vô cùng ghét Thịnh Trình Việt, hơn nữa còn rất hận anh.
Thịnh Trình Việt mím chặt đôi môi mỏng gợi cảm của mình, dường như không hài lòng lắm với cách nói này của Tiêu Mộc Diên. Người phụ nữ này lại dám nói không thích anh trước mặt con trai anh sao, mặt mũi anh để vào đâu được nữa?
Thịnh Tuấn Hạo vừa định mở miệng thì đột nhiên cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo sau lưng mình. Cậu nhìn ra phía sau theo phản xạ, ngay giây phút ấy, cậu cúi đầu xuống, không dám nhìn ánh mắt kia nữa.
Tiêu Mộc Diên rõ ràng cũng giật mình. Cô thật không ngờ mình vừa đến đây đã gặp ngay Thịnh Trình Việt – người đàn ông cô không muốn gặp nhất.
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt, cuối cùng cô xoay người rời đi. Cô thật sự rất ghét Thịnh Trình Việt, không muốn nhìn thấy anh chút nào. Bây giờ Thịnh Tuấn Hạo đã ổn rồi, cô nên rời đi.
“Đợi đã!” Thịnh Trình Việt đột nhiên nói, mặc dù giọng anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng rõ ràng có thể nhận ra anh không hề tức giận khi gặp Tiêu Mộc Diên.
Tuy nhiên Tiêu Mộc Diên chẳng hề có ý định dừng lại. Anh ta là cái gì cơ chứ, dựa vào cái gì mà bảo cô dừng là cô phải dừng cơ chứ. Cô nghênh ngang đi qua Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt chỉ tao nhã nhếch môi cười, dường như anh cũng đã đoán ra được cô sẽ không đứng lại.
“Chẳng phải em cần tiền hay sao?” Quả nhiên, lời của Thịnh Trình Việt khiến bước chân của Tiêu Mộc Diên dừng lại. Sao anh ta biết cô cần tiền? Anh ta đang điều tra cô sao?
Thấy Tiêu Mộc Diên đứng lại, nụ cười trên môi Thịnh Trình Việt càng rộng thêm. Chỉ cần cô cần tiền thì sẽ có lúc cô cần nhờ đến anh.
“Chúng ta nói chuyện chút đi.” Tiêu Mộc Diên đột nhiên hạ thấp giọng nói. Muốn ba ra tù, 3 tỷ rưỡi đối với cô mà nói là một con số khổng lồ. Cô không thể có được số tiền lớn đến thế, vì vậy cô định tìm Thịnh Trình Việt thương lượng.
Thịnh Tuấn Hạo nghe thấy Tiêu Mộc Diên nói muốn nói chuyện với Thịnh Trình Việt, lòng thầm vui mừng. Không biết Dì Diên có yêu bố không nữa? Dì ấy là người phụ nữ đầu tiên bố đưa về nhà mà.
Trong phòng khách rộng lớn, Thịnh Trình Việt tao nhã ngồi trên sofa, hơi nghiêng người dựa vào sofa, đôi chân thon dài bắt chéo, dáng vẻ hơi lười biếng nhưng vẫn không mất đi vẻ cao quý.
Tiêu Mộc Diên gượng gạo ngồi trên chiếc sofa đơn bên cạnh, bởi chiếc sofa này cách Thịnh Trình Việt xa nhất, có lẽ trong tiềm thức, cô cảm thấy sợ hãi Thịnh Trình Việt.
“Em muốn nói chuyện gì?” Thịnh Trình Việt biết rồi còn cố tình hỏi. Anh ta đương nhiên biết Tiêu Mộc Diên muốn hỏi chuyện gì. Nếu không phải là vì tiền, có lẽ cô sẽ không ngồi đây một mình với anh.
Tiêu Mộc Diên cắn răng. Cô muốn mượn tiền anh, nhưng lại không thể mở miệng, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận dữ.
“Tôi nhớ tổng giám đốc Thịnh đã từng nói, nếu tôi cần tiền thì có thể đến tìm tổng giám đốc Thịnh.” Tiêu Mộc Diên lấy hết can đảm nói, nói xong lại cảm thấy hóa ra sau khi nói ra câu này mình lại nhẹ nhõm đến vậy.
“Ồ?” Thịnh Trình Việt hơi nhướn đôi lông mày đẹp của anh, dáng vẻ trầm ngâm như thể anh đang đắn đo suy nghĩ chuyện gì đó vậy.
“Nhưng chính tai tôi nghe thấy cô Tiêu rằng cô rất ghét đồng tiền dơ bẩn của tôi mà?” Đôi môi mỏng của anh đột nhiên hơi nhếch lên. Đúng vậy, anh sẽ không dễ dàng quên cô đã từng nói, cô chê những đồng tiền dơ bẩn của anh. Bây giờ nhớ lại, lời cô từng nói vẫn còn rõ ràng trong kí ức.
Tiêu Mộc Diên hơi ngây người, không ngờ Thịnh Trình Việt sẽ nói như vậy. Anh ta ấy vậy mà lại ghi thù với cô, một người đàn ông mà lại nhỏ nhen đến thế, chuyện ngày hôm ấy mà anh ta vẫn còn nhớ.
Phòng khách bỗng trở nên yên tĩnh, bầu không khí yên tĩnh này khiến Tiêu Mộc Diên bất giác có cảm giác muốn chạy trốn vào trong rừng sâu, nhưng vì tiền, cô vẫn ở lại.
“Lúc ấy tôi hơi kích động, vì vậy nên mới nói năng không đúng, mong tổng giám đốc Thịnh không để bụng.” Tiêu Mộc Diên nhỏ giọng nói. Cô có chuyện muốn nhờ anh ta, thế nên cô đành phải nhẫn nhịn. Người biết thời biết thế mới là người thông minh.
Thịnh Trình Việt gật đầu đầy ẩn ý. Anh có vẻ khá hài lòng với câu trả lời của Tiêu Mộc Diên, nhưng anh không hề có ý định tha cho cô.
“Tôi đương nhiên sẽ không để bụng. Tôi nghe nói bố cô phải ngồi tù sáu năm, thật đúng là đáng thương, hình như nếu ông ấy muốn ra tù phải cần 3 tỷ rưỡi đúng không?” Thịnh Trình Việt bình tĩnh hỏi, trong mắt ánh lên chút đắc ý. Nhìn dáng vẻ người phụ nữ bướng bỉnh này nhỏ giọng hạ mình với anh thật đúng là sảng khoái.
Tiêu Mộc Diên có thể nhận ra ý chế giễu trong lời nói của Thịnh Trình Việt, sự căm ghét Thịnh Trình Việt trong lòng càng nhiều thêm một chút.
“Đúng vậy, vì vậy tôi muốn mượn tiền của tổng giám đốc Thịnh. Chắc là 3 tỷ rưỡi này chẳng thấm bõ là gì đối với tổng giám đốc Thịnh đâu nhỉ.” Tiêu Mộc Diên đột nhiên nói, lòng cũng dấy lên chút hi vọng. Mặc dù cô rất ghét anh ta, nhưng bây giờ cô cũng cần tiền của anh ta.
Thịnh Trình Việt nghịch chén trà trong tay, nghe Tiêu Mộc Diên nói vậy, anh hơi ngẩng đầu ngước mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
“Đúng thật là 3 tỷ rưỡi chẳng thấm gì với tôi, nhưng vì sao tôi lại phải đưa cho em?”
Thịnh Trình Việt vừa nói vừa hơi nhếch môi cười, ngay cả khuôn mặt anh cũng toát lên ý cười.
Tay Tiêu Mộc Diên vẫn siết chặt. Cô biết ngay anh ta sẽ không cho cô mà, cô biết ngay là cô sẽ thất vọng mà. Ngay khi anh ta nói xong câu đó là cô đã biết cô sẽ không thể có được tiền từ Thịnh Trình Việt.
“Tôi biết rồi, làm phiền anh rồi, tổng giám đốc Thịnh!” Nói xong, Tiêu Mộc Diên tao nhã xoay người. Nếu anh ta đã không cho cô tiền, vậy thì cô cũng chẳng cần lãng phí thời gian với anh ta làm gì nữa.
“Thật ra tôi đưa tiền cho em cũng được thôi, nhưng tôi có một điều kiện!” Thịnh Trình Việt đột nhiên nói. Nói đến đây, anh nhẹ nhàng nhấp môi uống chén trà trên tay, độ ấm vừa phải, anh thích nhiệt độ như vậy.
Tiêu Mộc Diên vừa đi được vài bước thì lập tức xoay người lại vì câu nói của Thịnh Trình Việt, đôi mắt cô lại ánh lên niềm hi vọng. Anh ta chịu cho cô vay tiền ư?
“Điều kiện gì?” Rõ ràng giọng điệu nói chuyện của Tiêu Mộc Diên đã tốt hơn. Cô có tiền là có thể cứu bố cô rồi. Lòng cô bất giác vui mừng.
Thịnh Trình Việt đặt ly trà trong tay xuống, anh đột nhiên đứng dậy đến gần Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên hiển nhiên không ngờ rằng Thịnh Trình Việt lại đột ngột lại gần cô như thế. Cô vô thức lui về phía sau hai bước, giây phút này, cô bắt đầu thấy căng thẳng. Mãi đến khi gần Tiêu Mộc Diên trong gang tấc, Thịnh Trình Việt mới dừng lại.
Tiêu Mộc Diên gần như có thể ngửi được mùi trà chanh trên người Thịnh Trình Việt, rất thơm, nhưng lúc này nó lại khiến cô rất sợ hãi.
“Làm người tình của tôi, một tháng.” Anh thừa nhận rằng bây giờ anh rất hứng thú với cô, nhưng một tháng là đủ để khiến anh hết hứng với cô rồi, vì vậy anh dùng 3 tỷ rưỡi để mua cô một tháng.
Cái gì cơ? Tiêu Mộc Diên há hốc mồm, cuối cùng chẳng nói được câu nào, chỉ lui về phía sau mấy bước theo bản năng. Ngay giây phút ấy, mọi sự kỳ vọng của cô phút chốc dập tắt. Cô quật cường nhìn thẳng vào Thịnh Trình Việt.
“Nếu tổng giám đốc Thịnh thiếu phụ nữ thì có thể đến quán bar Luân Hãm, ở đó hẳn là có rất nhiều thiếu nữ mong được anh để mắt tới đấy.” Đúng thế, có lẽ những người phụ nữ kia sẽ vồ lấy người đàn ông vừa có tiền vừa đẹp trai như anh đấy.
Thịnh Trình Việt vẫn lại gần Tiêu Mộc Diên. Người phụ nữ này bướng bỉnh như thế, thích nhanh mồm nhanh miệng. Anh ngửi thấy mùi hoa bách hợp trên người Tiêu Mộc Diên khiến anh bất giác nhớ đến đêm hôm ấy.
“Tôi chỉ có hứng thú với em.” Thịnh Trình Việt nói.
“Rất xin lỗi, tôi chẳng hề có chút hứng thú nào với tổng giám đốc Thịnh cả.” Giọng điệu của Tiêu Mộc Diên rõ ràng hơi gượng gạo, còn mang thêm chút tức giận nữa. Cô muốn chạy trốn khỏi anh ta, nhưng sau lưng đã không còn đường lui nữa rồi, vì vậy cô chỉ có thể khiến mình trấn tĩnh hơn.
Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên trước mặt. Anh mỉm cười xấu xa, đột nhiên xoay người rời khỏi Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên thấy vụt một cái, cảm giác áp bức trên người lập tức biến mất, khiến cô bất giác thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Nếu đã như vậy thì em có thể đi được rồi, nhưng lần sau nếu em lại đến tìm tôi thì không dễ dàng như thế này nữa đâu.” Thịnh Trình Việt từ tốn nói. Anh thong dong ngồi trên ghế sofa, dường như đã đoán được Tiêu Mộc Diên sẽ đến tìm anh lần nữa.
Thịnh Tuấn Hạo vừa về nhà. Lúc nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đứng trước cửa, cậu rõ ràng không dám tin, lại dụi dụi mắt nhìn cẩn thận lần nữa, quả đúng là Dì Diên của cậu.
“Dì Diên!” Thịnh Tuấn Hạo vừa gọi vừa chạy như bay về phía Tiêu Mộc Diên, cậu có cảm giác kì lạ với Tiêu Mộc Diên, cảm giác ấy khiến cậu bất giác muốn đến gần cô hơn.
Tiêu Mộc Diên bỗng nhiên ngoảnh đầu, mà lúc này Thịnh Tuấn Hạo đã đến bên cạnh cô. Cô cười ha hả, ôm Thịnh Tuấn Hạo vào lòng.
“Con đã hết ốm chưa?” Tiêu Mộc Diên vừa nói vừa giơ tay đặt lên trán Thịnh Tuấn Hạo, môi cô lập tức nở nụ cười. Không sốt nữa rồi, lòng cô cũng trở nên nhẹ nhõm.
Thật ra Thịnh Trình Việt đã về từ lâu, xe anh dừng lại ở chỗ cách đó không xa. Anh để ý đến hành động ban nãy của Tiêu Mộc Diên, giây phút nhìn thấy Tiêu Mộc Diên chạm vào trán Thịnh Tuấn Hạo, anh biết, cô thật lòng quan tâm đến con trai anh.
“Dì Diên, chúng ta vào nhà đi.” Thịnh Tuấn Hạo kéo tay Tiêu Mộc Diên đi vào trong. Khó khăn lắm mới gặp được cô, cậu sẽ không dễ dàng để cô đi đâu!
Tiêu Mộc Diên lại do dự. Cô không muốn gặp Thịnh Trình Việt, không hề muốn chút nào, nhưng đứng trước ánh mắt khát khao của Thịnh Tuấn Hạo, cô lại mềm lòng.
“Dì Diên còn có việc, hôm khác lại đến thăm Tuấn Hạo nhé!” cuối cùng Tiêu Mộc Diên vẫn không nhịn được mà nói, nói xong cô còn nhìn về phía khác, cô không muốn nhìn khuôn mặt thất vọng của Thịnh Tuấn Hạo.
Rõ ràng Thịnh Tuấn Hạo nắm tay Tiêu Mộc Diên chặt hơn.
“Dì Diên rất ghét bố cháu sao?” Thịnh Tuấn Hạo không nhịn được mà hỏi. Cậu có thể nhận ra Tiêu Mộc Diên không thích bố cậu.
Thịnh Trình Việt đang định lại gần, nghe thấy lời của Thịnh Tuấn Hạo, anh đột nhiên dừng bước, dường như rất muốn nghe đáp án của người phụ nữ này là gì? lúc này lòng anh dấy lên chút trông mong.
“Không phải ghét, nhưng cũng không thích.” Tiêu Mộc Diên không muốn làm tổn thương Thịnh Tuấn Hạo, thế nên chỉ đành nói như vậy, thật ra cô vô cùng vô cùng ghét Thịnh Trình Việt, hơn nữa còn rất hận anh.
Thịnh Trình Việt mím chặt đôi môi mỏng gợi cảm của mình, dường như không hài lòng lắm với cách nói này của Tiêu Mộc Diên. Người phụ nữ này lại dám nói không thích anh trước mặt con trai anh sao, mặt mũi anh để vào đâu được nữa?
Thịnh Tuấn Hạo vừa định mở miệng thì đột nhiên cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo sau lưng mình. Cậu nhìn ra phía sau theo phản xạ, ngay giây phút ấy, cậu cúi đầu xuống, không dám nhìn ánh mắt kia nữa.
Tiêu Mộc Diên rõ ràng cũng giật mình. Cô thật không ngờ mình vừa đến đây đã gặp ngay Thịnh Trình Việt – người đàn ông cô không muốn gặp nhất.
Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt, cuối cùng cô xoay người rời đi. Cô thật sự rất ghét Thịnh Trình Việt, không muốn nhìn thấy anh chút nào. Bây giờ Thịnh Tuấn Hạo đã ổn rồi, cô nên rời đi.
“Đợi đã!” Thịnh Trình Việt đột nhiên nói, mặc dù giọng anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng rõ ràng có thể nhận ra anh không hề tức giận khi gặp Tiêu Mộc Diên.
Tuy nhiên Tiêu Mộc Diên chẳng hề có ý định dừng lại. Anh ta là cái gì cơ chứ, dựa vào cái gì mà bảo cô dừng là cô phải dừng cơ chứ. Cô nghênh ngang đi qua Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt chỉ tao nhã nhếch môi cười, dường như anh cũng đã đoán ra được cô sẽ không đứng lại.
“Chẳng phải em cần tiền hay sao?” Quả nhiên, lời của Thịnh Trình Việt khiến bước chân của Tiêu Mộc Diên dừng lại. Sao anh ta biết cô cần tiền? Anh ta đang điều tra cô sao?
Thấy Tiêu Mộc Diên đứng lại, nụ cười trên môi Thịnh Trình Việt càng rộng thêm. Chỉ cần cô cần tiền thì sẽ có lúc cô cần nhờ đến anh.
“Chúng ta nói chuyện chút đi.” Tiêu Mộc Diên đột nhiên hạ thấp giọng nói. Muốn ba ra tù, 3 tỷ rưỡi đối với cô mà nói là một con số khổng lồ. Cô không thể có được số tiền lớn đến thế, vì vậy cô định tìm Thịnh Trình Việt thương lượng.
Thịnh Tuấn Hạo nghe thấy Tiêu Mộc Diên nói muốn nói chuyện với Thịnh Trình Việt, lòng thầm vui mừng. Không biết Dì Diên có yêu bố không nữa? Dì ấy là người phụ nữ đầu tiên bố đưa về nhà mà.
Trong phòng khách rộng lớn, Thịnh Trình Việt tao nhã ngồi trên sofa, hơi nghiêng người dựa vào sofa, đôi chân thon dài bắt chéo, dáng vẻ hơi lười biếng nhưng vẫn không mất đi vẻ cao quý.
Tiêu Mộc Diên gượng gạo ngồi trên chiếc sofa đơn bên cạnh, bởi chiếc sofa này cách Thịnh Trình Việt xa nhất, có lẽ trong tiềm thức, cô cảm thấy sợ hãi Thịnh Trình Việt.
“Em muốn nói chuyện gì?” Thịnh Trình Việt biết rồi còn cố tình hỏi. Anh ta đương nhiên biết Tiêu Mộc Diên muốn hỏi chuyện gì. Nếu không phải là vì tiền, có lẽ cô sẽ không ngồi đây một mình với anh.
Tiêu Mộc Diên cắn răng. Cô muốn mượn tiền anh, nhưng lại không thể mở miệng, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận dữ.
“Tôi nhớ tổng giám đốc Thịnh đã từng nói, nếu tôi cần tiền thì có thể đến tìm tổng giám đốc Thịnh.” Tiêu Mộc Diên lấy hết can đảm nói, nói xong lại cảm thấy hóa ra sau khi nói ra câu này mình lại nhẹ nhõm đến vậy.
“Ồ?” Thịnh Trình Việt hơi nhướn đôi lông mày đẹp của anh, dáng vẻ trầm ngâm như thể anh đang đắn đo suy nghĩ chuyện gì đó vậy.
“Nhưng chính tai tôi nghe thấy cô Tiêu rằng cô rất ghét đồng tiền dơ bẩn của tôi mà?” Đôi môi mỏng của anh đột nhiên hơi nhếch lên. Đúng vậy, anh sẽ không dễ dàng quên cô đã từng nói, cô chê những đồng tiền dơ bẩn của anh. Bây giờ nhớ lại, lời cô từng nói vẫn còn rõ ràng trong kí ức.
Tiêu Mộc Diên hơi ngây người, không ngờ Thịnh Trình Việt sẽ nói như vậy. Anh ta ấy vậy mà lại ghi thù với cô, một người đàn ông mà lại nhỏ nhen đến thế, chuyện ngày hôm ấy mà anh ta vẫn còn nhớ.
Phòng khách bỗng trở nên yên tĩnh, bầu không khí yên tĩnh này khiến Tiêu Mộc Diên bất giác có cảm giác muốn chạy trốn vào trong rừng sâu, nhưng vì tiền, cô vẫn ở lại.
“Lúc ấy tôi hơi kích động, vì vậy nên mới nói năng không đúng, mong tổng giám đốc Thịnh không để bụng.” Tiêu Mộc Diên nhỏ giọng nói. Cô có chuyện muốn nhờ anh ta, thế nên cô đành phải nhẫn nhịn. Người biết thời biết thế mới là người thông minh.
Thịnh Trình Việt gật đầu đầy ẩn ý. Anh có vẻ khá hài lòng với câu trả lời của Tiêu Mộc Diên, nhưng anh không hề có ý định tha cho cô.
“Tôi đương nhiên sẽ không để bụng. Tôi nghe nói bố cô phải ngồi tù sáu năm, thật đúng là đáng thương, hình như nếu ông ấy muốn ra tù phải cần 3 tỷ rưỡi đúng không?” Thịnh Trình Việt bình tĩnh hỏi, trong mắt ánh lên chút đắc ý. Nhìn dáng vẻ người phụ nữ bướng bỉnh này nhỏ giọng hạ mình với anh thật đúng là sảng khoái.
Tiêu Mộc Diên có thể nhận ra ý chế giễu trong lời nói của Thịnh Trình Việt, sự căm ghét Thịnh Trình Việt trong lòng càng nhiều thêm một chút.
“Đúng vậy, vì vậy tôi muốn mượn tiền của tổng giám đốc Thịnh. Chắc là 3 tỷ rưỡi này chẳng thấm bõ là gì đối với tổng giám đốc Thịnh đâu nhỉ.” Tiêu Mộc Diên đột nhiên nói, lòng cũng dấy lên chút hi vọng. Mặc dù cô rất ghét anh ta, nhưng bây giờ cô cũng cần tiền của anh ta.
Thịnh Trình Việt nghịch chén trà trong tay, nghe Tiêu Mộc Diên nói vậy, anh hơi ngẩng đầu ngước mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
“Đúng thật là 3 tỷ rưỡi chẳng thấm gì với tôi, nhưng vì sao tôi lại phải đưa cho em?”
Thịnh Trình Việt vừa nói vừa hơi nhếch môi cười, ngay cả khuôn mặt anh cũng toát lên ý cười.
Tay Tiêu Mộc Diên vẫn siết chặt. Cô biết ngay anh ta sẽ không cho cô mà, cô biết ngay là cô sẽ thất vọng mà. Ngay khi anh ta nói xong câu đó là cô đã biết cô sẽ không thể có được tiền từ Thịnh Trình Việt.
“Tôi biết rồi, làm phiền anh rồi, tổng giám đốc Thịnh!” Nói xong, Tiêu Mộc Diên tao nhã xoay người. Nếu anh ta đã không cho cô tiền, vậy thì cô cũng chẳng cần lãng phí thời gian với anh ta làm gì nữa.
“Thật ra tôi đưa tiền cho em cũng được thôi, nhưng tôi có một điều kiện!” Thịnh Trình Việt đột nhiên nói. Nói đến đây, anh nhẹ nhàng nhấp môi uống chén trà trên tay, độ ấm vừa phải, anh thích nhiệt độ như vậy.
Tiêu Mộc Diên vừa đi được vài bước thì lập tức xoay người lại vì câu nói của Thịnh Trình Việt, đôi mắt cô lại ánh lên niềm hi vọng. Anh ta chịu cho cô vay tiền ư?
“Điều kiện gì?” Rõ ràng giọng điệu nói chuyện của Tiêu Mộc Diên đã tốt hơn. Cô có tiền là có thể cứu bố cô rồi. Lòng cô bất giác vui mừng.
Thịnh Trình Việt đặt ly trà trong tay xuống, anh đột nhiên đứng dậy đến gần Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên hiển nhiên không ngờ rằng Thịnh Trình Việt lại đột ngột lại gần cô như thế. Cô vô thức lui về phía sau hai bước, giây phút này, cô bắt đầu thấy căng thẳng. Mãi đến khi gần Tiêu Mộc Diên trong gang tấc, Thịnh Trình Việt mới dừng lại.
Tiêu Mộc Diên gần như có thể ngửi được mùi trà chanh trên người Thịnh Trình Việt, rất thơm, nhưng lúc này nó lại khiến cô rất sợ hãi.
“Làm người tình của tôi, một tháng.” Anh thừa nhận rằng bây giờ anh rất hứng thú với cô, nhưng một tháng là đủ để khiến anh hết hứng với cô rồi, vì vậy anh dùng 3 tỷ rưỡi để mua cô một tháng.
Cái gì cơ? Tiêu Mộc Diên há hốc mồm, cuối cùng chẳng nói được câu nào, chỉ lui về phía sau mấy bước theo bản năng. Ngay giây phút ấy, mọi sự kỳ vọng của cô phút chốc dập tắt. Cô quật cường nhìn thẳng vào Thịnh Trình Việt.
“Nếu tổng giám đốc Thịnh thiếu phụ nữ thì có thể đến quán bar Luân Hãm, ở đó hẳn là có rất nhiều thiếu nữ mong được anh để mắt tới đấy.” Đúng thế, có lẽ những người phụ nữ kia sẽ vồ lấy người đàn ông vừa có tiền vừa đẹp trai như anh đấy.
Thịnh Trình Việt vẫn lại gần Tiêu Mộc Diên. Người phụ nữ này bướng bỉnh như thế, thích nhanh mồm nhanh miệng. Anh ngửi thấy mùi hoa bách hợp trên người Tiêu Mộc Diên khiến anh bất giác nhớ đến đêm hôm ấy.
“Tôi chỉ có hứng thú với em.” Thịnh Trình Việt nói.
“Rất xin lỗi, tôi chẳng hề có chút hứng thú nào với tổng giám đốc Thịnh cả.” Giọng điệu của Tiêu Mộc Diên rõ ràng hơi gượng gạo, còn mang thêm chút tức giận nữa. Cô muốn chạy trốn khỏi anh ta, nhưng sau lưng đã không còn đường lui nữa rồi, vì vậy cô chỉ có thể khiến mình trấn tĩnh hơn.
Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên trước mặt. Anh mỉm cười xấu xa, đột nhiên xoay người rời khỏi Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên thấy vụt một cái, cảm giác áp bức trên người lập tức biến mất, khiến cô bất giác thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Nếu đã như vậy thì em có thể đi được rồi, nhưng lần sau nếu em lại đến tìm tôi thì không dễ dàng như thế này nữa đâu.” Thịnh Trình Việt từ tốn nói. Anh thong dong ngồi trên ghế sofa, dường như đã đoán được Tiêu Mộc Diên sẽ đến tìm anh lần nữa.
Danh sách chương