Thịnh Trình Việt cong khóe miệng một cách tà ác, anh sẽ không để cho cô rời đi dễ dàng như vậy, anh sẽ giữ cô bên mình, sau đó từ từ làm nhục. Nhìn vẻ mặt cô thì cô không có khả năng bồi thường một triệu đâu.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Thịnh Trình Việt đột ngột vang lên. Anh mở ra xem thì thấy con trai anh gọi tới nên hơi nhíu mày. Trong trí nhớ của anh từ trước tới nay, cái thằng Thịnh Tuấn Hạo kia chưa bao giờ chủ động gọi điện cho anh cả. Nhưng hiện tại nó lại chủ động gọi điện tới là có chuyện gì xảy ra sao?
"Ba!" Anh vừa nhận điện thoại thì bên kia đã truyền tới một giọng trẻ con dễ nghe.
"Ừ." Thịnh Trình Việt lạnh nhạt đáp lại, anh biết con trai còn chuyện muốn nói.
Thịnh Tuấn Hạo im lặng một lúc, dường như là đang nghĩ xem nên nói như thế nào. Lần đầu tiên cậu có cảm giác lo lắng khi nói chuyện với Thịnh Trình Việt.
"Ba, chị gái xinh đẹp kia có đến nhà của chúng ta không? Con rất muốn có một giáo viên dạy kèm tại nhà, ba để chị gái xinh đẹp kia làm cô giáo của con có được không?" Thịnh Tuấn Hạo nói một hơi, mục đích cuối cùng chỉ có một, cậu muốn Tiêu Mộc Diên ở cùng cậu.
Thịnh Trình Việt có chút ngạc nhiên, rốt cuộc con của anh lại có thể nói nhiều như vậy một lần? Nhưng lại là vì Tiêu Mộc Diên? Hơn nữa nó còn liên tục gọi cô là chị gái xinh đẹp, lẽ nào nó thật sự thích Tiêu Mộc Diên rồi? Chân mày Thịnh Trình Việt nhíu thật chặt, tính ra, Tiêu Mộc Diên lớn hơn con trai anh rất nhiều.
"Con mà còn cần giáo viên dạy kèm tại nhà hả? Không phải mỗi lần kiểm tra con đều đứng đầu à?" Thịnh Trình Việt lạnh nhạt hỏi, trong giọng nói cũng không có tình cảm gì. Trực giác nói cho anh biết, Thịnh Tuấn Hạo chỉ đơn thuần là muốn tới gần Tiêu Mộc Diên mà thôi.
Tia chờ mong trong mắt Thịnh Tuấn Hạo tối xuống rõ ràng. Sở dĩ cậu vẫn luôn nỗ lực đứng đầu trong các kỳ thi, là vì cậu muốn làm Thịnh Trình Việt để ý tới cậu nhiều hơn một chút. Nhưng khi cậu cầm giấy khen chạy tới trước mặt Thịnh Trình Việt thì anh còn không thèm liếc mắt tới đã nói cậu không nên quá kiêu ngạo.
Bây giờ cậu cực kỳ thích chị gái xinh đẹp này, thế mà vẫn bị anh vô tình từ chối.
"Vì sao anh lại nghiêm khắc với trẻ con như vậy." Tiêu Mộc Diên nhớ lại cậu bé Thịnh Tuấn Hạo gặp hôm nay, lại nhìn người đàn ông trước mắt là có thể khẳng định cậu là con trai anh.
Thịnh Trình Việt hơi nhăn mày. Anh thật sự không ngờ, người phụ nữ này lại có phản ứng lớn như vậy với một đứa bé. Trong nháy mắt, dường như anh nghĩ tới chuyện gì đó, khóe miệng đột nhiên nhếch lên mỉm cười.
"Con tôi muốn em làm giáo viên dạy kèm tại nhà cho nó." Vừa nói chuyện Thịnh Trình Việt vừa đưa điện thoại di động cho Tiêu Mộc Diên, rồi trực tiếp lái xe chạy về phía biệt thự của anh. Để cô làm giáo viên dạy kèm tại nhà cũng không tệ, đến lúc đó để xem anh làm nhục cô như thế nào.
Vừa rồi Tiêu Mộc Diên không nghe được trong điện thoại đang nói cái gì? Nhưng sau khi cô nghe thấy Thịnh Trình Việt nói vậy thì rất kinh ngạc, cô còn chưa tốt nghiệp đại học, làm sao đi làm giáo viên dạy kèm cho con anh được? Tuy rằng cô rất muốn kiếm thêm tiền.
Mặc dù kinh ngạc, nhưng cô vẫn nhận lấy điện thoại.
"Chị gái xinh đẹp!" Thịnh Tuấn Hạo ở bên kia điện thoại rõ ràng nghe thấy cuộc nói chuyện bên này, cho nên cậu có thể khẳng định bây giờ là Tiêu Mộc Diên nghe điện thoại, trong lòng cậu có chút vui vẻ.
Tiêu Mộc Diên cười xấu hổ. Vì sao đứa bé này luôn gọi cô là chị gái xinh đẹp, làm cô nghe mà cảm thấy không thoải mái.
"Cậu bạn nhỏ, dì tên là Tiêu Mộc Diên, sau này con có thể gọi dì là dì Mộc Diên." Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng nói. Buồn cười, nếu cậu gọi cô là chị thì ko phải cô sẽ gọi ba cậu là chú à?
Nhưng cô vẫn rất thích trẻ con, có đôi khi cô còn suy nghĩ, cậu là một bé trai không có mẹ thì sẽ sống như thế nào? Nếu cậu có mẹ kế có phải sẽ càng thêm bất hạnh hay không, lúc đó cô còn chưa từng ôm đứa bé kia.
"Dì Mộc Diên, con tên là Thịnh Tuấn Hạo, cảm ơn dì đã đồng ý làm giáo viên dạy kèm cho con." Thịnh Tuấn Hạo gian xảo nói, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
Trên đầu Tiêu Mộc Diên lập tức bay đầy quạ bay qua. Cô đồng ý làm giáo viên tại nhà cho cậu từ lúc nào vậy, sao cô không biết?
Đúng lúc này, điện thoại di động của Thịnh Trình Việt đột ngột vang lên. Anh mở ra xem thì thấy con trai anh gọi tới nên hơi nhíu mày. Trong trí nhớ của anh từ trước tới nay, cái thằng Thịnh Tuấn Hạo kia chưa bao giờ chủ động gọi điện cho anh cả. Nhưng hiện tại nó lại chủ động gọi điện tới là có chuyện gì xảy ra sao?
"Ba!" Anh vừa nhận điện thoại thì bên kia đã truyền tới một giọng trẻ con dễ nghe.
"Ừ." Thịnh Trình Việt lạnh nhạt đáp lại, anh biết con trai còn chuyện muốn nói.
Thịnh Tuấn Hạo im lặng một lúc, dường như là đang nghĩ xem nên nói như thế nào. Lần đầu tiên cậu có cảm giác lo lắng khi nói chuyện với Thịnh Trình Việt.
"Ba, chị gái xinh đẹp kia có đến nhà của chúng ta không? Con rất muốn có một giáo viên dạy kèm tại nhà, ba để chị gái xinh đẹp kia làm cô giáo của con có được không?" Thịnh Tuấn Hạo nói một hơi, mục đích cuối cùng chỉ có một, cậu muốn Tiêu Mộc Diên ở cùng cậu.
Thịnh Trình Việt có chút ngạc nhiên, rốt cuộc con của anh lại có thể nói nhiều như vậy một lần? Nhưng lại là vì Tiêu Mộc Diên? Hơn nữa nó còn liên tục gọi cô là chị gái xinh đẹp, lẽ nào nó thật sự thích Tiêu Mộc Diên rồi? Chân mày Thịnh Trình Việt nhíu thật chặt, tính ra, Tiêu Mộc Diên lớn hơn con trai anh rất nhiều.
"Con mà còn cần giáo viên dạy kèm tại nhà hả? Không phải mỗi lần kiểm tra con đều đứng đầu à?" Thịnh Trình Việt lạnh nhạt hỏi, trong giọng nói cũng không có tình cảm gì. Trực giác nói cho anh biết, Thịnh Tuấn Hạo chỉ đơn thuần là muốn tới gần Tiêu Mộc Diên mà thôi.
Tia chờ mong trong mắt Thịnh Tuấn Hạo tối xuống rõ ràng. Sở dĩ cậu vẫn luôn nỗ lực đứng đầu trong các kỳ thi, là vì cậu muốn làm Thịnh Trình Việt để ý tới cậu nhiều hơn một chút. Nhưng khi cậu cầm giấy khen chạy tới trước mặt Thịnh Trình Việt thì anh còn không thèm liếc mắt tới đã nói cậu không nên quá kiêu ngạo.
Bây giờ cậu cực kỳ thích chị gái xinh đẹp này, thế mà vẫn bị anh vô tình từ chối.
"Vì sao anh lại nghiêm khắc với trẻ con như vậy." Tiêu Mộc Diên nhớ lại cậu bé Thịnh Tuấn Hạo gặp hôm nay, lại nhìn người đàn ông trước mắt là có thể khẳng định cậu là con trai anh.
Thịnh Trình Việt hơi nhăn mày. Anh thật sự không ngờ, người phụ nữ này lại có phản ứng lớn như vậy với một đứa bé. Trong nháy mắt, dường như anh nghĩ tới chuyện gì đó, khóe miệng đột nhiên nhếch lên mỉm cười.
"Con tôi muốn em làm giáo viên dạy kèm tại nhà cho nó." Vừa nói chuyện Thịnh Trình Việt vừa đưa điện thoại di động cho Tiêu Mộc Diên, rồi trực tiếp lái xe chạy về phía biệt thự của anh. Để cô làm giáo viên dạy kèm tại nhà cũng không tệ, đến lúc đó để xem anh làm nhục cô như thế nào.
Vừa rồi Tiêu Mộc Diên không nghe được trong điện thoại đang nói cái gì? Nhưng sau khi cô nghe thấy Thịnh Trình Việt nói vậy thì rất kinh ngạc, cô còn chưa tốt nghiệp đại học, làm sao đi làm giáo viên dạy kèm cho con anh được? Tuy rằng cô rất muốn kiếm thêm tiền.
Mặc dù kinh ngạc, nhưng cô vẫn nhận lấy điện thoại.
"Chị gái xinh đẹp!" Thịnh Tuấn Hạo ở bên kia điện thoại rõ ràng nghe thấy cuộc nói chuyện bên này, cho nên cậu có thể khẳng định bây giờ là Tiêu Mộc Diên nghe điện thoại, trong lòng cậu có chút vui vẻ.
Tiêu Mộc Diên cười xấu hổ. Vì sao đứa bé này luôn gọi cô là chị gái xinh đẹp, làm cô nghe mà cảm thấy không thoải mái.
"Cậu bạn nhỏ, dì tên là Tiêu Mộc Diên, sau này con có thể gọi dì là dì Mộc Diên." Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng nói. Buồn cười, nếu cậu gọi cô là chị thì ko phải cô sẽ gọi ba cậu là chú à?
Nhưng cô vẫn rất thích trẻ con, có đôi khi cô còn suy nghĩ, cậu là một bé trai không có mẹ thì sẽ sống như thế nào? Nếu cậu có mẹ kế có phải sẽ càng thêm bất hạnh hay không, lúc đó cô còn chưa từng ôm đứa bé kia.
"Dì Mộc Diên, con tên là Thịnh Tuấn Hạo, cảm ơn dì đã đồng ý làm giáo viên dạy kèm cho con." Thịnh Tuấn Hạo gian xảo nói, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
Trên đầu Tiêu Mộc Diên lập tức bay đầy quạ bay qua. Cô đồng ý làm giáo viên tại nhà cho cậu từ lúc nào vậy, sao cô không biết?
Danh sách chương