“Rốt cuộc anh làm sao thế? Nói gì đi chứ.” Dường như Tiêu Mộc Diên cũng cảm nhận được Thịnh Trình Việt có điều muốn nói, cô sốt ruột, trước đây anh chưa từng như vậy, hôm nay sao thế nhỉ? Cảm giác là lạ, dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra rồi.

“Tối nay anh muốn...” Thịnh Trình Việt nói tới đây thì ngừng lại, bởi vì anh nhìn thấy gương mặt Tiêu Mộc Diên lập tức đỏ bừng.

“Anh đúng là đồ háo sắc.” Tiêu Mộc Diên nói xong thì hất tay Thịnh Trình Việt ra chạy lên trước, nhịp tim cũng đập loạn xạ. Tuy đã rất nhiều lần làm chuyện ấy với anh rồi, thế những mỗi lần anh nhắc tới chuyện đó, cô vẫn sẽ đỏ mặt.

Thịnh Trình Việt nhìn bóng dáng vui vẻ của Tiêu Mộc Diên mà nghĩ, dường như đây là lần đầu tiên cô không từ chối quan hệ với anh. Nếu cô không từ chối thì có phải cô đã ngầm thừa nhận là muốn anh không? Nghĩ đến đây, Thịnh Trình Việt kích động, hô to với Tiêu Mộc Diên.

“Anh chính là đồ háo sắc đấy, nhưng chỉ háo sắc với mình em thôi. Em mau đứng lại cho anh!” Nói xong Thịnh Trình Việt đuổi theo Tiêu Mộc Diên, lần đầu tiên cô gái này ngầm cho phép anh làm chuyện như vậy, sao anh có thể không kích động cho được? Chuyện này có phải đã chứng minh trong lòng cô có anh rồi không?

Căn biệt thự yên tĩnh, ngay cả đèn trong phòng cũng không bật.

“Không phải anh nói bọn trẻ đã được đưa về rồi sao? Sao lại yên lặng như vậy? Không phải anh đang lừa em đấy chứ?” Tiêu Mộc Diên lo lắng hỏi, đồng thời đi bật đèn.

Cô vừa mở đèn thì đập vào mắt là các loại hoa, giữa những đóa hoa là một chiếc bánh gato lớn. Đúng vậy, hôm nay chính là sinh nhật của cô, đã lâu cô chưa được ăn sinh nhật rồi, lâu đến mức cô đã quên mất ngày sinh của mình.

“Đây là...” Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy mũi cay cay, mắt đỏ hồng, vì sao dạo này cô luôn nhiều nước mắt như vậy? Vì sao bọn trẻ luôn làm cô cảm động đến thế.

“Mẹ, sinh nhật vui vẻ.” Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan hô to trước tiên, trên gương mặt nhỏ đầy vẻ hưng phấn. Thịnh Trình Việt hiển nhiên cũng ngơ ngác, anh cũng không biết hôm nay là sinh nhật Tiêu Mộc Diên, bởi vì trên hồ sơ lý lịch của cô thì còn 1 tháng nữa mới tới ngày sinh nhật. Chuyện này là sao nhỉ?

Thịnh Tuấn Hạo từ từ bước tới gần Tiêu Mộc Diên, nhưng Tiêu Mộc Diên lại đột nhiên cúi người xuống thơm nên trán Thịnh Tuấn Hạo.

Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt thấy vậy thì lập tức chạy tới, cũng muốn Tiêu Mộc Diên hôn chúng.

Tiêu Mộc Diên chỉ mỉm cười dịu dàng, sau đó không phụ sự mong đợi của các con mà thơm lên mặt mỗi bé rồi mới đứng dậy.

“Cảm ơn các con, cảm ơn các con đã tặng quà sinh nhật cho mẹ. Mẹ lớn từng này rồi nhưng đây là món quà quý giá nhất mà mẹ từng được nhận.” Tiêu Mộc Diên nhìn biển hoa trước mắt rồi lại nhìn chiếc bánh gato to đùng ở giữa, kích động nói.

“Mẹ, chúng ta cắm nến đi, rồi lát nữa chúng ta cùng thổi nến.” Nguyệt Nguyệt cười tươi rói. Đây là lần đầu tiên bọn chúng tổ chức sinh nhật cho mẹ, cảm giác này thật sự quá tuyệt diệu.

“Đúng vậy, lát nữa chúng ta sẽ cùng thổi nến, đến lúc đó mẹ ước một điều, nhất định sẽ thành hiện thực.” Viễn Đan nói rồi cầm một đống nến đến.

Thịnh Trình Việt vô cùng kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt, cũng bất giác bị khung cảnh ấm áp ấy lây nhiễm mà nở nụ cười dịu dàng. Anh cầm lấy ngọn nến trong tay Viễn Đan, anh muốn cho Tiêu Mộc Diên một sinh nhật khó quên.

“Chúng ta cùng cắm nến nhé?” Thịnh Trình Việt đi qua biển hoa, tiến đến chiếc bánh gato lớn.

“Ừm, chúng ta cùng cắm nến.” Viễn Đan cầm nến chia cho mỗi người một ít, ai ai cũng đầy vẻ hạnh phúc.

Thịnh Trình Việt nhìn cảnh tượng trước mắt mà chợt muốn giữ lại khoảnh khắc hoàn mỹ này. Thế nhưng anh lại nhớ đến câu nói của Lâm Phong, Mai đã trở về rồi. Anh nhận ra, trước giờ anh chưa từng băn khoăn nhiều đến vậy.

“Ba, ba sao thế? Chúng ta phải thổi nến rồi.” Thịnh Tuấn Hạo kéo tay Thịnh Trình Việt, mọi người đều đang nhiệt tình hào hứng như vậy, sao ba lại lơ đãng vào lúc này chứ?

“Ừ, Tiểu Diên Diên thổi nến đi, ước nguyện, chúng ta sẽ hát mừng sinh nhật cho Tiểu Diên Diên nhé?” Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên, lần đầu tiên trong đời anh hát mừng sinh nhật cho một cô gái, có lẽ anh thật sự bị lây nhiễm cảnh tượng này rồi.

“Được, con đếm một, hai, ba, sau đó chúng ta bắt đầu thổi nến, rồi mẹ sẽ ước, chúng ta sẽ hát bài hát chúc mừng sinh nhật.” Viễn Đan nói năng quyết đoán, như thể mọi người ở đây nhất định phải làm theo lời cậu bé nói mới được.

Thịnh Trình Việt nhướng mày nhìn Viễn Đan, thằng nhóc này thật thú vị, lại dám cướp lời thoại của anh, lẽ ra phải do anh nói mới phải chứ?

Viễn Đan dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Thịnh Trình Việt, thế nhưng lúc này cậu bé không có thời gian để ý đến ba. Có thời gian thì chẳng thà cậu chúc mừng mẹ còn hơn.

“Được, cứ làm theo lời Viễn Đan nói.” Thịnh Tuấn Hạo cũng lên tiếng, hiển nhiên là rất ủng hộ Viễn Đan, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Thịnh Trình Việt ở bên cạnh.

“Một, hai, ba...”

“Phù...” Mọi người đồng loạt thổi nến. Lúc này Tiêu Mộc Diên nhắm mắt cầu nguyện, cô mong muốn sẽ luôn được hạnh phúc như thế này.

Thịnh Tuấn Hạo lặng lẽ nhìn Tiêu Mộc Diên cầu nguyện. Cậu nghĩ, liệu mẹ có ước cho cậu được trở về bên mẹ hay không? Nghĩ đến chuyện về sau sẽ phải xa cách với Tiêu Mộc Diên, trái tim cậu nhói đau.

“Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to you...” Bọn họ gần như cùng hát lên. Giờ phút này, âm thanh kia truyền vào tai Tiêu Mộc Diên như âm thanh của tự nhiên. Cô nhắm mắt thật chặt, đôi mắt đã ửng đỏ, nhìn mà khiến người ta chỉ muốn cắn một cái.

Hồi lâu sau Tiêu Mộc Diên mới từ từ mở mắt ra, nhìn khung cảnh hạnh phúc trước mắt này, cô thật muốn hình ảnh ấy vĩnh viễn dừng lại, thế nhưng thời gian lại không vì cô mong đợi mà ngừng trôi.

“Mẹ ước gì vậy ạ?” Nguyệt Nguyệt đột nhiên tiến đến gần Tiêu Mộc Diên và hỏi.

Thịnh Trình Việt nghe thấy câu hỏi của Nguyệt Nguyệt thì cũng lập tức quay đầu nhìn sang, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên ý dò xét. Anh cũng rất muốn biết vừa rồi cô đã ước điều gì. Có phải cô ước vĩnh viễn ở bên anh không? Ngay sau đó anh liền phủ định ý nghĩ này, anh đang nghĩ cái gì vậy chứ?

Thịnh Tuấn Hạo cũng lập tức ghé lại gần Tiêu Mộc Diên, đôi mắt to tròn càng hiện vẻ sốt ruột.

“Mẹ mau nói đi.” Viễn Đan chớp mắt nhìn Tiêu Mộc Diên, tất cả mọi người đều đang chờ mong điều ước của cô.

Tiêu Mộc Diên thấy ánh mắt của bọn họ thì bật cười. Bọn họ nghĩ đơn giản quá nhỉ, sao cô có thể nói bí mật nhỏ của cô cho bốn cha con được.

“Điều ước mà nói ra sẽ mất linh. Thế nên mẹ phải giữ bí mật.” Tiêu Mộc Diên vừa cười vừa nói, cô còn cố ý nhìn Thịnh Trình Việt với vẻ đầy ẩn ý.

Thịnh Tuấn Hạo nhìn Tiêu Mộc Diên rồi lại nhìn Thịnh Trình Việt, dường như cậu đã hiểu ra điều gì đó. Sau đó cậu liền nhìn về phía chiếc bánh gato.

“Chúng ta ăn bánh gato đi. Bánh lớn thế này đủ cho chúng ta ăn cả mấy ngày.” Thịnh Tuấn Hạo mỉm cười nhìn chiếc bánh.

“Sao có thể để mấy ngày được? Như vậy sẽ đau bụng đó.” Thịnh Trình Việt bất mãn nói. Trước đây chưa từng nghe nói thằng nhóc này thích ăn bánh ngọt. Nếu nó thích ăn thì anh có thể đặt bánh mỗi ngày cho nó.

Thịnh Tuấn Hạo nhìn Thịnh Trình Việt rồi lại nhìn về phía Tiêu Mộc Diên.

“Ý nghĩa không giống nhau. Cho dù bánh gato khác có ngon hơn nữa cũng sẽ không quý bằng cái này, bởi vì đây là bánh sinh nhật của dì Diên.” Thịnh Tuấn Hạo nhẹ nhàng nói, nói đến đoạn cuối còn hơi nghẹn ngào. Đúng vậy, đây là bánh sinh nhật của mẹ, tất nhiên có ý nghĩa khác.

Nhất thời bầu không khí hơi khác thường, mọi người đều không vui mà nhìn Tiêu Mộc Diên, dường như đều hiểu câu nói của Thịnh Tuấn Hạo.

Thịnh Trình Việt cũng nhìn đứa con trai mà anh vẫn luôn coi nhẹ, trái tim anh bất chợt nhói đau. Con trai anh đang nhớ mẹ phải không? Vì thiếu tình thương của mẹ nên thằng bé mới nghẹn ngào, cảm động trước cảnh tượng hạnh phúc này.

“Tuấn Hạo, cảm ơn cháu.” Tiêu Mộc Diên dịu dàng ôm Thịnh Tuấn Hạo vào lòng. Cô có thể hiểu tâm trạng của Thịnh Tuấn Hạo, càng hiểu rõ nỗi đau khi đứng trước mặt mẹ mà lại không thể gọi mẹ. Thật ra cô cũng hận bản thân, cô hận chính mình không có năng lực đưa con đi.

Thịnh Tuấn Hạo rúc vào lòng Tiêu Mộc Diên, cảm nhận tình thương yêu của mẹ.

“Ba ơi, con có thể gọi dì Diên là mẹ được không?” Bỗng Thịnh Tuấn Hạo nhìn về phía Thịnh Trình Việt, giọng nói đầy khát vọng.

Thịnh Trình Việt chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, Tuấn Hạo vừa nói gì cơ? Thằng bé lại nói muốn gọi Tiêu Mộc Diên là mẹ ư? Đột nhiên anh lại nghĩ đến chuyện Mai sắp trở về. Không được, thằng bé không thể gọi Tiêu Mộc Diên là mẹ được, mẹ của nó chỉ có thể là Mai.

“Không thể.” Tuy anh hơi động lòng trước ánh mắt của Thịnh Tuấn Hạo, nhưng cuối cùng vẫn tàn nhẫn nói.

“Đúng vậy, tất nhiên là không được rồi, sao có thể gọi mẹ lung tung được chứ?” Tiêu Mộc Diên mỉm cười an ủi Thịnh Tuấn Hạo, thế nhưng trong mắt cô vẫn hiện rõ sự mất mát.

Thịnh Tuấn Hạo không nói gì nữa, chỉ ôm chặt Tiêu Mộc Diên.

“Con muốn cắt bánh. Mỹ sắc trước mặt thật quá mê hoặc.” Viễn Đan cầm dao muốn cắt bánh.

Câu nói của Viễn Đan làm mấy người xung quanh không nhịn được mà mỉm cười.

“Cái gì mà mỹ sắc trước mặt thật quá mê hoặc, đúng là nhóc tham ăn.” Tiêu Mộc Diên sửa lời Viễn Đan, đứa con trai này của cô thật không biết học được ở đâu, còn biết nói lời hoa mỹ nữa.

“Hi hi! Giống nhau mà, giống nhau mà, dù sao cũng đều là ăn cả.” Viễn Đan cười hì hì rồi đi cắt bánh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện