Những chuyện này Cố Yên đều nghe được ở chỗ của Lệ Nghiêm, sau đó cô lại kể lại không sai một chữ cho Hứa Minh Tâm nghe.
Cô quay đầu lại nhìn Hứa Minh Tâm, lời nói thâm trầm.
Hứa Minh Tâm nghe thấy cô nói thế, trong lòng không khỏi xóc nảy.
“Anh ấy… anh ấy nói những gì?”
Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng nhưng vẫn cảm thấy căng thẳng.
“Anh ấy nói tên của chị. Mỗi lần khi anh ấy sắp không chịu được nữa đều kêu tên của chị. Thời gian hồi phục của anh ấy ngăn hơi người khác khoảng 10 ngày, anh ấy làm vậy cũng là vì lo lắng cho chị. Con người anh ấy khi làm việc gì cũng đều tập trung hết sức lực vào đó, có thể bỏ ra 120% sức lực.”
“Hiện giờ anh ấy coi việc hồi phục cũng giống như công việc nên có thể dồn vào đó 100% sức lực. Chuyện gì cũng vậy, anh ấy đã không làm thì thôi nhưng nếu đã làm thì đều quyết tâm làm đến cùng, người khác không tìm ra được chút sai sót nào. Anh ấy rất cố gắng, cố gắng gấp nhiều lần người khác, thật sự rất đáng sợ. Thực ra… nếu buông lỏng ra, anh ấy có thể sống thoải hơn nhưng tính cách anh ấy như vậy, không ai có thể khuyên được.”
“Anh ấy dành hết tâm trí để yêu chỉ.
Sau khi gặp được chị, lấy chị làm vợ, anh ấy cố gắng hết sức để yêu chị.”
Câu nói cuối cùng xuyên vào tai cô, không ngừng vang lên trong đầu cô.
Anh ấy dành hết tâm trí để yêu chị…
Anh ấy cố gắng hết sức để yêu chị…
Làm chuyện gì anh cũng làm đến cực điểm bao gồm cả chuyện yêu cô.
“Minh Tâm, em thật sự hy vọng chị và anh em có thể bình yên đi hết quãng đường còn lại, không có sóng gió gì nữa. Nhìn thấy hai người như vậy em thật sự cảm thấy rất đau lòng.”
Mắt Cố Yên đỏ lên, nói những lời từ tận đáy lòng mình.
Hứa Minh Tâm nghe vậy, mím môi rồi nói: “Chị cũng hy vọng như vậy.”
Đầu cô hiện lên câu nói của Diên, cô phải trả giá.
Ngày nào Phó Minh Nam và Hắc Ảnh không bị loại bỏ thì cuộc sống của bọn họ khó được yên ổn.
Sau khi xử lý bọn chúng, hai người cô phải chia cách.
Sinh ly tử biệt…
Sinh ly bao giờ cũng đỡ hơn tử biệt.
Binh đến tướng chặn, nước đến đất lên, bây giờ cô chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Hai người đi dạo một lúc, Lệ Nghiêm cũng xuống lầu, nói là đưa Cố Yên về nhà.
Căn phòng ồn ào náo nhiệt bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Những người làm trước đây cũng đã bị thay không ít, e rằng đã nhổ hết tận Cốc.
Cô do dự một lát rồi nói: “Em biết chuyện chú An làm sai nhưng… nể tình bao nhiêu năm nay ông ấy tận tâm tận lực chăm sóc anh. Anh có thể tha cho ông ấy một con đường lui không. Em nghĩ ông ấy nhất định có nỗi khổ trong lòng.”
“Em cầu xin cho chú An rồi có phải cũng định cầu xin cho Lâm Thanh Huyền không?”
“Vâng… em quen biết anh, cũng qúen biết bọn họ. Em vẫn còn nhớ chú An đón Tết cùng chúng ta, lúc anh không có ở nhà, chú ấy cũng chăm sóc em. Còn Lâm Thanh Huyền, em không cầu xin cho cô ta nhưng anh nể mặt Khương Tuấn mà lưu tình với cô ta.”
“Hứa Minh Tâm, thực ra từ trước đến giờ anh cũng không phải là người quá lương thiện. Những người phản bội anh nhất định không thể có kết cục tốt, cũng không thể bàn bạc chuyện tha thứ cho bọn họ. Cho dù trước đây tình cảm sâu nặng thế nào đi chăng nữa nhưng từ giây phút bọn họ phản bội anh thì mọi thứ cũng ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Anh cau mày, khuôn mặt vì thế cũng trở nên âm trâm, khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Không lễ… chuyện này không còn khả năng để thay đổi được nữa sao?
Cô quay đầu lại nhìn Hứa Minh Tâm, lời nói thâm trầm.
Hứa Minh Tâm nghe thấy cô nói thế, trong lòng không khỏi xóc nảy.
“Anh ấy… anh ấy nói những gì?”
Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng nhưng vẫn cảm thấy căng thẳng.
“Anh ấy nói tên của chị. Mỗi lần khi anh ấy sắp không chịu được nữa đều kêu tên của chị. Thời gian hồi phục của anh ấy ngăn hơi người khác khoảng 10 ngày, anh ấy làm vậy cũng là vì lo lắng cho chị. Con người anh ấy khi làm việc gì cũng đều tập trung hết sức lực vào đó, có thể bỏ ra 120% sức lực.”
“Hiện giờ anh ấy coi việc hồi phục cũng giống như công việc nên có thể dồn vào đó 100% sức lực. Chuyện gì cũng vậy, anh ấy đã không làm thì thôi nhưng nếu đã làm thì đều quyết tâm làm đến cùng, người khác không tìm ra được chút sai sót nào. Anh ấy rất cố gắng, cố gắng gấp nhiều lần người khác, thật sự rất đáng sợ. Thực ra… nếu buông lỏng ra, anh ấy có thể sống thoải hơn nhưng tính cách anh ấy như vậy, không ai có thể khuyên được.”
“Anh ấy dành hết tâm trí để yêu chỉ.
Sau khi gặp được chị, lấy chị làm vợ, anh ấy cố gắng hết sức để yêu chị.”
Câu nói cuối cùng xuyên vào tai cô, không ngừng vang lên trong đầu cô.
Anh ấy dành hết tâm trí để yêu chị…
Anh ấy cố gắng hết sức để yêu chị…
Làm chuyện gì anh cũng làm đến cực điểm bao gồm cả chuyện yêu cô.
“Minh Tâm, em thật sự hy vọng chị và anh em có thể bình yên đi hết quãng đường còn lại, không có sóng gió gì nữa. Nhìn thấy hai người như vậy em thật sự cảm thấy rất đau lòng.”
Mắt Cố Yên đỏ lên, nói những lời từ tận đáy lòng mình.
Hứa Minh Tâm nghe vậy, mím môi rồi nói: “Chị cũng hy vọng như vậy.”
Đầu cô hiện lên câu nói của Diên, cô phải trả giá.
Ngày nào Phó Minh Nam và Hắc Ảnh không bị loại bỏ thì cuộc sống của bọn họ khó được yên ổn.
Sau khi xử lý bọn chúng, hai người cô phải chia cách.
Sinh ly tử biệt…
Sinh ly bao giờ cũng đỡ hơn tử biệt.
Binh đến tướng chặn, nước đến đất lên, bây giờ cô chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Hai người đi dạo một lúc, Lệ Nghiêm cũng xuống lầu, nói là đưa Cố Yên về nhà.
Căn phòng ồn ào náo nhiệt bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Những người làm trước đây cũng đã bị thay không ít, e rằng đã nhổ hết tận Cốc.
Cô do dự một lát rồi nói: “Em biết chuyện chú An làm sai nhưng… nể tình bao nhiêu năm nay ông ấy tận tâm tận lực chăm sóc anh. Anh có thể tha cho ông ấy một con đường lui không. Em nghĩ ông ấy nhất định có nỗi khổ trong lòng.”
“Em cầu xin cho chú An rồi có phải cũng định cầu xin cho Lâm Thanh Huyền không?”
“Vâng… em quen biết anh, cũng qúen biết bọn họ. Em vẫn còn nhớ chú An đón Tết cùng chúng ta, lúc anh không có ở nhà, chú ấy cũng chăm sóc em. Còn Lâm Thanh Huyền, em không cầu xin cho cô ta nhưng anh nể mặt Khương Tuấn mà lưu tình với cô ta.”
“Hứa Minh Tâm, thực ra từ trước đến giờ anh cũng không phải là người quá lương thiện. Những người phản bội anh nhất định không thể có kết cục tốt, cũng không thể bàn bạc chuyện tha thứ cho bọn họ. Cho dù trước đây tình cảm sâu nặng thế nào đi chăng nữa nhưng từ giây phút bọn họ phản bội anh thì mọi thứ cũng ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Anh cau mày, khuôn mặt vì thế cũng trở nên âm trâm, khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Không lễ… chuyện này không còn khả năng để thay đổi được nữa sao?
Danh sách chương