Dù sao chuyện này cũng liên quan đến vấn đề thay thế chủ tịch của tập đoàn Cố Linh, có rất nhiều thành phần cốt cán của tập đoàn cũng xuất hiện trong buổi họp báo.
Những người đó hầu hết đã 50, 60 tuổi? Thấy hai người trẻ tuổi làm những chuyện thân mật như vậy trước mặt nhiều người như vậy không khỏi đỏ mặt và nói xen vào một câu.
Hứa Minh Tâm vô cùng xấu hổ, khuôn mặt cô đỏ ửng lên.
Cố Gia Huy bị cô đẩy ra nên vô cùng không vui.
“Giám đốc Triệu, ông lớn tuổi rồi, có phải muốn nghỉ hưu rồi không?”
>“Chuyện này, chủ tịch..” Giám đốc Triệu lắp ba lắp bắp định giải thích gì đó.
Nhưng ông ấy chưa kịp nói gì thì Hứa Minh Tâm đã ra mặt nói đỡ.
“Sao anh lại ăn nói với người lớn như thế? Mặc dù địa vị của anh trong công ty là cao nhất, nhưng xét về tuổi tác chúng ta vẫn là người nhỏ hơn.”
Hứa Minh Tâm không buồn tức giận liếc mắt nhìn anh.
Trên người Cố Gia Huy có thứ uy nghiêm của người đứng đầu, không tức giận nhưng cũng khiến người khác phải sợ hãi. Một ánh mắt của anh cũng đủ khiến đối phương e dè.
Cố Gia Huy nghe vậy lập tức thay đổi: “Giám đốc Triệu nói rất đúng, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
“Chủ tịch… chủ tịch khách sáo rồi…”
Giám đốc Triệu sợ hãi khi thấy Cố Gia Huy khách sáo như vậy.
Đám phóng viên vừa rồi còn rất khí thế đột nhiên im bặt không một ai lên tiếng. Thấy cảnh tượng này tất cả mới thở phào nhẹ nhốm.
Đây mới là hình ảnh quen thuộc, cảm giác quen thuộc về Cố Gia Huy.
Hình tượng thê nô của Cố Gia Huy đã ăn sâu vào trí nhớ của mọi người, đây mới là hình ảnh quen thuộc của anh.
“Ngoài ra, tôi đã từ chức khỏi vị trí chủ tịch tập đoàn, sau khi các thủ tục pháp luật hoàn thành, Hứa Minh Tâm sẽ trở thành chủ tịch mới của tập đoàn Cố Linh.”
“Vậy… còn anh?”
Phóng viên nhìn anh tò mò.
“Tôi là một người thất nghiệp, không biết có được may mắn làm việc cho vợ, dựa dẫm vào vợ rồi quyến rũ cấp trên, diễn mối tình chốn công sở.”
Lúc Cố Gia Huy nói câu này, khóe miệng anh cong lên dịu dàng, giống như mặt trời sáng sớm mới hé, người khác trông thấy đều vô cùng kích động.
Cố Gia Huy chia tay với vợ, bên ngoài lúc nào cũng là hình ảnh lạnh lùng ít nói, giống như một núi băng di động Vậy.
Nhưng đến khi gặp Hứa Minh Tâm.
Gió xuân thổi qua, phong tình đằm thăm.
Trong ánh mắt của người đàn ông này ngập tràn như lãng mạn và ngọt ngào, núi băng kia cũng vì thế mà phải †an chảy.
Trên thế giới này làm gì có những người đàn ông lạnh lùng, chỉ là anh ấy không ấm áp với bạn mà thôi.
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Những lời này không thể để về nhà rồi mới nói sao? Đứng nói trước mặt nhiều người như vậy, anh không cảm thấy xấu hổ sao?
“Vậy… vậy thì phải xem biểu hiện của anh. Nếu anh làm gì không hợp ý em thì anh về nhà làm nội trợ, trông „ con: “Được, vậy mời nữ vương đại nhân kiểm tra anh.”
Anh mỉm cười nhạt rồi nói, sau đó giao lại cho hội đồng quản trị xử lý chuyện này.
Cố Gia Huy nắm tay Hứa Minh Tâm rời đi, nhưng còn chưa qua khỏi †âm mắt của mọi người, anh đã bế cô lên.
“Anh làm gì vậy?”
Những người đó hầu hết đã 50, 60 tuổi? Thấy hai người trẻ tuổi làm những chuyện thân mật như vậy trước mặt nhiều người như vậy không khỏi đỏ mặt và nói xen vào một câu.
Hứa Minh Tâm vô cùng xấu hổ, khuôn mặt cô đỏ ửng lên.
Cố Gia Huy bị cô đẩy ra nên vô cùng không vui.
“Giám đốc Triệu, ông lớn tuổi rồi, có phải muốn nghỉ hưu rồi không?”
>“Chuyện này, chủ tịch..” Giám đốc Triệu lắp ba lắp bắp định giải thích gì đó.
Nhưng ông ấy chưa kịp nói gì thì Hứa Minh Tâm đã ra mặt nói đỡ.
“Sao anh lại ăn nói với người lớn như thế? Mặc dù địa vị của anh trong công ty là cao nhất, nhưng xét về tuổi tác chúng ta vẫn là người nhỏ hơn.”
Hứa Minh Tâm không buồn tức giận liếc mắt nhìn anh.
Trên người Cố Gia Huy có thứ uy nghiêm của người đứng đầu, không tức giận nhưng cũng khiến người khác phải sợ hãi. Một ánh mắt của anh cũng đủ khiến đối phương e dè.
Cố Gia Huy nghe vậy lập tức thay đổi: “Giám đốc Triệu nói rất đúng, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
“Chủ tịch… chủ tịch khách sáo rồi…”
Giám đốc Triệu sợ hãi khi thấy Cố Gia Huy khách sáo như vậy.
Đám phóng viên vừa rồi còn rất khí thế đột nhiên im bặt không một ai lên tiếng. Thấy cảnh tượng này tất cả mới thở phào nhẹ nhốm.
Đây mới là hình ảnh quen thuộc, cảm giác quen thuộc về Cố Gia Huy.
Hình tượng thê nô của Cố Gia Huy đã ăn sâu vào trí nhớ của mọi người, đây mới là hình ảnh quen thuộc của anh.
“Ngoài ra, tôi đã từ chức khỏi vị trí chủ tịch tập đoàn, sau khi các thủ tục pháp luật hoàn thành, Hứa Minh Tâm sẽ trở thành chủ tịch mới của tập đoàn Cố Linh.”
“Vậy… còn anh?”
Phóng viên nhìn anh tò mò.
“Tôi là một người thất nghiệp, không biết có được may mắn làm việc cho vợ, dựa dẫm vào vợ rồi quyến rũ cấp trên, diễn mối tình chốn công sở.”
Lúc Cố Gia Huy nói câu này, khóe miệng anh cong lên dịu dàng, giống như mặt trời sáng sớm mới hé, người khác trông thấy đều vô cùng kích động.
Cố Gia Huy chia tay với vợ, bên ngoài lúc nào cũng là hình ảnh lạnh lùng ít nói, giống như một núi băng di động Vậy.
Nhưng đến khi gặp Hứa Minh Tâm.
Gió xuân thổi qua, phong tình đằm thăm.
Trong ánh mắt của người đàn ông này ngập tràn như lãng mạn và ngọt ngào, núi băng kia cũng vì thế mà phải †an chảy.
Trên thế giới này làm gì có những người đàn ông lạnh lùng, chỉ là anh ấy không ấm áp với bạn mà thôi.
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Những lời này không thể để về nhà rồi mới nói sao? Đứng nói trước mặt nhiều người như vậy, anh không cảm thấy xấu hổ sao?
“Vậy… vậy thì phải xem biểu hiện của anh. Nếu anh làm gì không hợp ý em thì anh về nhà làm nội trợ, trông „ con: “Được, vậy mời nữ vương đại nhân kiểm tra anh.”
Anh mỉm cười nhạt rồi nói, sau đó giao lại cho hội đồng quản trị xử lý chuyện này.
Cố Gia Huy nắm tay Hứa Minh Tâm rời đi, nhưng còn chưa qua khỏi †âm mắt của mọi người, anh đã bế cô lên.
“Anh làm gì vậy?”
Danh sách chương