Dĩ Thuần không có được thì đừng hòng ai có được.

Vũ Nhiễm đưa Dĩ Thuần lên xe thuận tiện hỏi:

"Em muốn đi đâu? "

"Anh đưa em đến khách sạn là được rồi. "

Vũ Nhiễm không hỏi gì thêm khởi động xe rời khỏi biệt thự của Tử Lãnh.Trong lòng còn không quên chế diễu Tử Lãnh,ấy vậy mà cậu ta sai minh như con cậu ta vậy? Bất qúa Vũ Nhiễm ngậm đắng nuốt cay,hi vọng Khiết Nhi thay mình chà đạp Hắn.

.................

Cô bị bế thì ú ớ nói:

"Này Bác.Thả cháu xuống! "

"Không được gọi Tôi là bác.Phải gọi là anh.Hiểu chưa? "

Nghe Hắn nói một hơi,nhìn ánh mắt Hắn kì vọng nhìn mình,Cô vui vẻ lắc đầu.

Hắn bế Cô một mạch lên phòng,không quan tâm ánh mắt của người làm nhìn vào,có gì đáng phải bận tâm,vợ của mình thì mình bế,có gì đâu mà ngại? Đặt Cô ngồi ở trên giường Hắn đứng thẳng người nghiêm túc đàm đạo với Cô về cách sưng hô:

"An Khiết Nhi,em nghe cho kĩ đây,anh không cần biết là em có hiểu hay không,nhưng em không được phép gọi anh là Bác,anh còn trẻ,còn khỏe,còn quyến rũ. "

Tự luyến ~

Qúa tự luyến ~

Cô hướng đôi mắt to tròn nhìn Hắn sau đó tỉnh bơ hỏi:

"Bác nói cái gì vậy? "

Dặn lòng không nổi cáu,Hắn điềm tỉnh đến vô sỉ nói:

"Anh nói " Em yêu anh " "

Cô sặc nước bọt này Cô nói câu " Em yêu anh " bao giờ chứ,chỉ là đang định nói thôi mà @@

Cô phản dame không kém:

"Cháu lại nghe bác nói " Bác muốn sinh con cho cháu "! "

Được rồi người dám đá đểu Hắn cũng chỉ có Cô gái này,đưa một tay lên xoa đầu Cô,Hắn tỏ ra điều Cô nói không hề sai,ngược lại Hắn còn tán thành như kiểu Ông nói gà Bà nói vịt nhưng tất cả đều là gia cầm.

"Em nghe sai rồi,anh nghe em nói " em không thể sống thiếu anh " và anh không thể sống nếu như không ngủ với em! "

Vế trước nghe êm tai là thế vế sau Cô chỉ muốn cùng Hắn đánh nhau.Mặt dày qủa thật là mặt dày.

Hắn nhìn mặt Cô ngu ngu trong lòng cảm thấy vô cùng đáng yêu,không giống như xưa mặt khôn khôn trông ngược đời, thuận thế đứng từ trên cao một lực nhẹ Hắn đã đẩy cô ngã xuống giường,làm mái tóc dài cuả Cô trở nên toán loạn, nhìn vô cùng động lòng người.

Chưa kịp định hình thì đã bị một cơ thể cường hản đè lên,này đừng nói Hắn định động dục đấy chứ??? Cô nuốt nước bọt nhìn khuôn mặt yêu nghiệt phía trên,đã ba tháng Cô không ngắm nhìn khuôn mặt này,bổng chốc Cô như bị cuốn hút vào ánh mắt sâu thẳm ấy,Cô nhìn nhầm hay chăng ánh mắt ấy nó dịu dàng lắm,đến độ Cô dường như quên đi phản kháng,cứ như vậy mãi mê ngắm nhìn khuôn mặt này...Người đàn ông Cô yêu hơn chính bản thân mình...

Hắn đưa một tay vuốt nhẹ tóc Cô,nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần trước mặt,nhưng lại có chút yếu đuối khiến Hắn bổng nhiên thấy bản thân thật tồi.Đến cả bảo hộ người con gái mình yêu Hắn cũng không làm được? Lại để Khiết Nhi một lần nữa đứng ở danh giới của sự sống và cái chết,Hắn sợ thực sự sợ,cứ nghĩ về cái đêm rông tố của ba tháng trước,nếu tử thần mang Khiết Nhi đi....Vậy Hắn làm sao đây?

Nhận thấy đôi mắt đầy hoang mang và tự dằn vặt mình của Hắn như vậy,trong lòng Cô hiểu Hắn đang nghĩ gì,tự nhiên Cô muốn sống một cuộc sống bình thường thôi được không? Không thù hận,không trả thù nữa,kệ Triết Diệp,kệ Á Nhạ,kệ luôn cả Dĩ Thuần....Cô chỉ muốn ở bên Tử Lãnh mà thôi,có một gia đình đầm ấm,có một đứa con nữa,rồi gia đình Cô sẽ hoàn mĩ....Tự nhiên Cô muốn sinh con qúa,bảy năm rồi,cô lấy Triết Diệp khi bản thân 18 tuổi,khi ấy Cô nào biết gì cứ nghĩ Triết Diệp là cả thế giới,cứ cho là bản thân cho là đã yêu anh ta,nhưng tất cả chỉ bắt nguồn từ thói quen,từ vụ tai nạn ấy bên Cô không còn dù chỉ là một người thân,đâm ra Cô xem Triết Diệp như cả bầu trời.Lấy lại tinh thần Cô nhón người dậy hôn nhẹ lên môi Hắn cười ngây ngô nói:

"Môi bác thật ngon "

Chỉ là nụ hôn thoáng qua nhưng điều ấy đã thành công đánh thức Hắn. Bỏ qua những suy nghĩ về qúa khứ.Hắn muốn sống cho hiện tại,vì bây giờ dù là ai muốn hại Cô đi nữa Hắn đều không cho phép.Kể cả người ấy là Dĩ Thuần.Nếu như người ấy muôn ra nghĩa trang sớm hơn?

Hắn đưa tay miết môi Cô,môi thì cười,cười đến lay động lòng người,nhìn thấy đôi mắt thất thần của Cô nhìn mình lòng Hắn đầy thoả mãn chậm rãi cất tiếng:

"Cơ thể anh còn ngon hơn? Em có muốn không anh liền hiến dưng mình ~ "

Cô còn chưa kịp gạt cảm xúc mê luyến sang một bên để phản bác lại,thì Hắn đã nhanh hơn một giây,tỏ ra bản thân là một người đàn ông độ lượng hỏi Cô:

"Vợ em thích nằm trên hay nằm dưới? "

Cô: "..."

"Nằm úp hay năm ngữa? "

"..."

"Giường hay bồn tắm? "

Cô khuôn mặt hơi hồng hồng,trong thâm tâm thì thầm chửi rủa Hắn,cái chuyện đáng xấu hổ như vậy mà Hắn cũng đem lên nói được....Cô duyên dáng là thế sao chồng Cô "Vô Duyên" đến thế ~

Hắn thấy Cô không nói gì thì nhếch môi chốt hạ:

"Thôi thì làm theo truyền thống,anh trên em dưới,dù gì anh chịu thiệt một tý cũng không sao? "

Chịu thiệt? Ai mới là người chịu thiệt? Cô cũng cười không kém phần rực rở dùng một lực mạnh đẩy Hắn nằm sang một bên,thuận thế lật người đè lên Hắn,bàn tay vuốt ve sóng mũi Hắn,đôi môi vẫn cười,một nụ cười ngây ngô đúng chất trong sáng không dính tạp nhiệm,Cô ngây thơ cùng chất phát nói:

"Chuyện giường chiếu không phải nên để phụ nữ chủ động sao? "

Tử Lãnh đầy phấn khích nhìn Cô.

"Tới đây đi...tới chà đạp anh đi ~ "
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện