Dạ Lưu Hiểu nhìn nụ cười của ta, thấu hiểu nói: “Ngươi cảm thấy Khinh Hàn hận ngươi lựa chọn Đế Hạo, sẽ không giúp ngươi, lại càng không muốn gặp ngươi nữa, đúng không?”

Lẽ nào không phải sao? “Vào ngày hôm sau khi Đế Hạo mang ngươi rời đi Bộc Tà sơn trang, Nguyệt Lượng thành bị người san thành bình địa. Tô Nguyệt Hà thân mang trọng thương bị ép đến không còn đường lui, phải nhảy xuống thành hào, rốt cuộc là cái gì thâm cừu đại hận phải làm đến mức diệt thành?”

Ta lắc đầu, có lẽ là Lăng Tiêu vì muốn báo thù cho nữ nhi đã chết dưới chưởng tay của Tô Nguyệt Hà chăng.

“Là Khinh Hàn. Bởi vì ta nói cho hắn biết Tô Nguyệt Hà làm ngươi trọng thương. Nếu hắn không quan tâm ngươi, hắn sẽ không ngàn dặm xa xôi từ trên Cửu Trọng Thiên xuống, thậm chí còn ra lệnh cho thuộc hạ giăng lưới khắp kênh đào, vô luận sống chết đều nhất định phải đem Tô Nguyệt Hà vớt lên, tuy rằng đến nay cái gì đều chưa vớt được.”

Ta ngây người nhìn Dạ Lưu Hiểu, sống mũi bắt đầu cay cay.

Ta nói với chính mình, đừng nghĩ rằng bản thân có bao nhiêu trọng đại, Khinh Hàn sẽ không vì ta cùng Tô Nguyệt Hà liều mạng. Nhất định là mụ ta ở chỗ nào đó đắc tội với hắn. Ta không dám, thật sự không dám khiến bản thân có những suy nghĩ xa vời ấy.

“Ngươi có thể không uống thuốc, cũng có thể không ăn, tốt nhất ngươi chết đi, Khinh Hàn nhất định sẽ lại giống như đối phó Tô Nguyệt Hà mà tìm Bích U Cung thanh toán. Có điều ta muốn ngươi hiểu rõ, Bích U Cung không giống Nguyệt Lượng thành!” Dạ Lưu Hiểu đẩy cửa bước ra.

Ta ngồi trên giường, tay trái xoa xoa băng vải trên cổ tay phải, nâng nhẹ hai chân vẫn còn có thể động nhưng hiện đã không đi được.

Khinh Hàn, ta thà rằng cả đời này không gặp ngươi nữa.

Nhưng mà, nếu thật sự gặp được ngươi, ngươi sẽ lộ ra biểu tình gì? Đồng tình? Đáng thương? Hay là khinh thường?

Trong mớ suy nghĩ hỗn loạn ấy ta đi vào giấc ngủ tương đối bất an. Vết thương trên người ẩn ẩn đau nhức, quả thật nên uống thuốc mà Dạ Lưu Hiểu đưa tới, trong đó hẳn là có thành phần giảm đau.

Ngọn gió trong lành đem cửa sổ mở ra, mùi sương đêm thanh nhã dần dần tản mát ra khắp phòng. Lúc mơ hồ cảm giác có người ôn nhu vuốt ve trán ta, ta cứ thế từ từ chìm sâu vào mộng đẹp, cho đến khi mùi dược thang gay mũi đem ta từ trong mơ lay tỉnh.

Ta nhìn Dạ Lưu Hiểu đang bưng bát thuốc ngồi cạnh giường, giơ tay trái ra, hắn hiểu ý đem bàn tay đưa đến trước mặt ta, ta dùng ngón tay viết: đêm qua là ngươi trong phòng ta ư?

“Không có a. Hôm qua ta bận chuẩn bị xe ngựa cùng vật phẩm khẩn trương đến Cửu Trọng Thiên. Sao thế, đêm qua có người đã tới?”

Ta lắc đầu, cười cười, có lẽ không ai đến cả, ta chỉ là nằm mơ.

Dạ Lưu Hiểu nhìn vẻ mặt của ta, nghiêm nghị nói: “Cho dù Khinh Hàn không muốn cứu ngươi, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp khiến hắn phải cứu. Cho nên nếu như ngươi còn giống một nữ nhân nửa sống nửa chết thế này, ta sẽ đánh ngươi, đánh đến khi nào ngươi tỉnh mới thôi!”

Hắn không đợi ta trả lời liền xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: “Lát nữa sẽ có người đến giúp ngươi lên xe!”

Ta cúi đầu, nhìn nhìn chăn nệm, bất chợt bắt đầu lo lắng không yên. Hiện tại quả thật là đuổi vịt lên giá mà, Dạ Lưu Hiểu đã hạ quyết tâm nhất định phải đem ta đưa lên Cửu Trọng Thiên bằng được.

Giả dụ chủ nhân của Cửu Trọng Thiên không phải Khinh Hàn, có lẽ ta sẽ nghĩ đến việc đem ngựa chết xem như ngựa sống mà trị, nói không chừng sau này có thể đi đường, có thể nói chuyện, ta có thể tìm tử lão đầu giúp ta trở về nguyên lai thế giới …… Đúng rồi, tử lão đầu! Sao ta lại quên mất hắn chứ? Ta nâng tay trái lên đem tiểu hạp đeo trên cổ mở ra, con tiểu trùng tử bên trong liền phấn chấn bò ra ngoài, vỗ vỗ cánh bay đi.

Còn nghĩ rằng khi ta lên xe ngựa rồi e là tử lão đầu muốn đuổi cũng đuổi theo không kịp, không ngờ chưa đến nửa nén hương thời gian, ta đã nghe thấy tiếng cửa sổ kẽo kẹt mở ra, mái đầu của hắn thấp thoáng ở đó. Trông thấy ta nằm trên giường, hắn sững sờ đôi chút, sau đó từ cửa sổ lộn người vào.

Tử lão đầu ngồi bên mép giường, nâng tay ta lên xem xét, lại xốc chăn lên sờ nắn chân ta, chân mày cau lại thành một đống, “Sao lại trở thành như vậy? Chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc là ai hạ thủ?”

Ta cười cười, đem bàn tay hắn kéo qua, ở bên trên viết: sao ngươi có thể đến nhanh như vậy?

“Ta ở trong một ngôi miếu hòa thượng gần đây để trốn tránh sư muội ta. Trước đừng nói chuyện này, là ai đả thương ngươi?” Cả đời này tử lão đầu chưa bao giờ quan tâm đến ta như vậy.

Bạch Lộ Ngưng của Bích U Cung.

Tử lão đầu nhìn những chữ ta viết trên tay, ngửa đầu thở dài một hơi: “Oan nghiệt a …… oan nghiệt …… Ta còn tưởng rằng ngươi và Đế Hạo …… “

Ta lắc đầu, ý bảo hắn đừng nhắc đến cái tên đó nữa.

“Vậy ngươi hiện tại thế nào? Nơi đây là địa bàn của Túc Thiên Các, Dạ Lưu Hiểu cứu ngươi?”

Ta gật gật đầu, tiếp tục viết: hắn muốn đưa ta đi Cửu Trọng Thiên, ta không muốn đi.

“Cho nên ngươi muốn ta mang ngươi rời đi?” Tử lão đầu nhìn ta một mực gật đầu, nhưng vẫn là thở dài một tiếng, “Với tư cách là sư phụ ngươi, ta cũng sẽ làm như Dạ Lưu Hiểu …… “

Ta kích động, vội bắt lấy tay hắn. Hắn xem thấu tâm tình của ta, nắm chặt tay ta nói, “Ngốc tiểu tử, ta biết ngươi đang nghĩ gì. Ngươi không dám đối mặt Khinh Hàn, người đã bị ngươi làm cho thương tâm, lại sợ Khinh Hàn đối với ngươi …… haiz …… Thật ra sư phụ biết có một người có năng lực cứu ngươi.”

Ta vừa nghe ánh mắt đã sáng lên, nhưng sư phụ lại lắc đầu: “Nhưng mà nàng nhất định sẽ không giúp ngươi.”

Vì sao?

“Không vì sao cả. Trên đời này nếu tất cả đều có thể nói rõ vì cái gì, hết thảy đều sẽ đơn giản đi rất nhiều. Vi sư chỉ có thể nói, trong hai người có năng lực cứu ngươi, chỉ có Khinh Hàn nhất định sẽ cứu ngươi. Lên Cửu Trọng Thiên đi, sư phụ sẽ không mang ngươi rời đi.”

Ta kéo lấy tay hắn không buông.

Hắn vỗ vỗ đầu ta, tựa như đối đãi hài tử của chính mình: “Ta sẽ ở bên dưới Cửu Trọng Thiên, vô luận ngươi có chuyện gì đều có thể dùng đồng dạng phương pháp gọi ta đến. Trừ phi Khinh Hàn thương tổn ngươi, bằng không ta cũng mong muốn đưa ngươi lên đó …… “

Lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, sư phụ vỗ vỗ vai ta bèn chuồn ra ngoài.

Người mở cửa là Liễu Tấn, hắn cười với ta nói: “Huynh đệ, hết thảy đều chuẩn bị xong rồi, các chủ đích thân hộ tống ngươi đi Cửu Trọng Thiên.”

Ta thở dài, nhìn phiến cửa sổ còn chưa khép lại. Liễu Tấn bước đến, cõng ta dậy.

Xe ngựa của Dạ Lưu Hiểu rất rộng, bên trong trải đầy chăn bông, còn có các loại vật phẩm, đặc biệt là dược liệu. Mở những ngăn tủ trong xe ra, tất cả đều là dược liệu thượng đẳng như nhân sâm và linh chi, ngay cả ấm sắc thuốc hắn đều chuẩn bị ổn thỏa.

Ta nhìn Dạ Lưu Hiểu vén rèm bước vào, bất chợt cảm thấy rất ấm áp. Ta và hắn cũng chẳng phải thân thích gì, hắn lại đối đãi với ta vô cùng tốt, thường xuyên khuyên bảo và giúp đỡ ta. Đến tận giờ phút này, hắn vẫn giống như một người huynh trưởng chăm sóc ta từng li từng tí.

Dọc đường, ta cũng hỏi qua hắn vì sao đối xử với ta tốt đến thế, hắn chỉ cười cười.

“Bởi vì ngươi luôn khi không gặp phải chút ít thị phi, bởi vì ngươi từ biểu tình đến nội tâm đều quá ngây ngô, bởi vì ngươi luôn nhìn không rõ bản thân mình muốn gì …… Ở bên ngươi khiến ta cảm giác mình giống như một vị huynh trưởng, vừa chín chắn lại cao to oai vệ.”

Ta ngẩn người, đây là câu trả lời gì a.

Nhưng mà, có lẽ giống như lời sư phụ nói, rất nhiều sự tình là không cần “vì sao” cả.

Khi đến được phía dưới Cửu Trọng Thiên, ta từ trong xe ngựa nhìn ra, bên ngoài là từng bậc từng bậc thềm đá nặng trịch kiên cố kéo dài vô tận. Dạ Lưu Hiểu đưa tay về phía ta: “Đi nào, ta cõng ngươi.”

Tâm trạng ta có chút phức tạp, dường như ta chưa từng chính mình bước lên Cửu Trọng Thiên. Lần đầu tiên là sư phụ mang ta lên, còn lần này là Dạ Lưu Hiểu cõng ta lên.

Ta trèo lên lưng Dạ Lưu Hiểu, cảm giác tiếng gió vút qua bên tai. Khinh công và nội công của hắn nhất định đã tu luyện rất cao thâm, bằng không không thể vừa cõng theo một người vừa nhảy vọt lên những bậc thang chót vót như thế, hơn nữa còn có thể không giảm tốc độ, cũng chẳng suyễn lấy một hơi.

Đến được đại môn của Cửu Trọng Thiên, ta nhìn thấy một vị phấn y cô nương đang trông ngóng về phía chúng ta, tựa hồ đã chờ đợi rất lâu. Ta bất giác mỉm cười, là Điệp Y.

“Tàm Đậu!” Điệp y thấy bóng dáng hai ta xuất hiện trước mắt, liền vội vàng chạy đến, mà ta chỉ có thể khẽ nâng tay trái lên chào hỏi với nàng, muốn mở miệng gọi tên nàng, lại chỉ phát ra “a a” hai tiếng.

Điệp Y nắm lấy tay ta, nhìn bộ dáng ta muốn động cũng không động được, nước mắt chảy xuống không ngừng: “Sao …… sao lại …… thành ra thế này? Lúc cùng giáo chủ ở thị trấn Bộc Tà, ngươi …… rõ ràng còn rất ổn mà …… “

Lúc này ngược lại là ta, một mực dùng tay trái vỗ vỗ vai nàng để trấn an.

Điệp Y đưa ta và Dạ Lưu Hiểu tiến vào. Cửu Trọng Thiên vẫn như lần đầu ta tới, hoa lệ đến nỗi khiến người ta cảm giác như mình đang ở hoàng cung. Dạ Lưu Hiểu cõng ta đi theo Điệp Y phía sau tiến sâu vào bên trong, xuyên qua đình thai lầu các trùng trùng điệp điệp. Trước mắt đột nhiên hiện ra một trì thủy, Điệp Y dùng khinh công bước lên những phiến lá sen trong hồ bay đến bờ bên kia, Dạ Lưu Hiểu xóc người ta lên, sau đó nhảy vọt đến trước mặt Điệp Y.

“Dạ các chủ quả nhiên hảo khinh công.” Điệp Y cảm thán nói.

“Cô nương quá khen.”

Điệp Y đẩy ra điện môn trước mặt, thanh âm nặng nề va đập vào lòng ta.

Nội điện khinh la mạn vũ, trong không gian rộng lớn như thế chỉ bài trí một chiếc giường hồng mộc được chạm trổ tinh tế nằm ở tít sâu bên trong. Những tấm rèm sắc xanh và lam nhạt từ tận trần nhà phủ xuống mặt đất, mơ hồ có thể trông thấy hai thân ảnh đang giao triền thấp thoáng sau tầng tầng sa mỏng.

Âm thanh nỉ non của sắc dục và đùa cợt ở trong nội điện rộng lớn này vang lên rõ ràng đến nỗi như xuân cung hí đang diễn ra trước mắt.

Điệp Y hít nhẹ một hơi, quay đầu nói với Dạ Lưu Hiểu: “Thật áy náy”, đang muốn đóng lại điện môn, người ở phía sau sa mỏng lên tiếng.

“Ai?” Thanh âm hờ hững mang theo chút thuần hậu. Ta còn nhớ rõ giọng nói của hắn, cũng từng mê đắm trong giọng nói ấy.

“Thuộc hạ Điệp Y.”

“Có chuyện gì?” Sau một trận thanh âm va chạm, mộc sàng vang lên những tiếng kêu kẽo kẹt, tiếp theo sau là tiếng cầu xin.

“A …… Không cần …… Không cần …… “

“Ha ha …… ” Khinh Hàn cười đến hài hước, lời nói đầy dục tính từ miệng hắn phát ra tựa như tiếng chuông trống ưu nhã, “Rõ ràng bên dưới kẹp chặt đến thế, ta còn nghĩ rằng ngươi cần chưa đủ cơ chứ ~”

Ta cắn môi, ***g ngực như bị người cắt xén, vết thương ấy banh ra đau nhói, nhiệt lưu ào ạt theo đó trào ra bên ngoài. Dạ Lưu Hiểu tựa hồ cảm giác cơ thể ta đang phát run, vì thế khẽ xóc người ta lên, tựa như trấn an cũng tựa như khích lệ, nhưng chính vì cử động nhỏ nhặt này, từng giọt từng giọt nước mắt liền từ đáy mắt trào ra, thấm ướt bờ vai Dạ Lưu Hiểu.

“Dạ các chủ đã đến rồi. Giáo chủ nếu như không tiện, thuộc hạ …… “

“Không cần, cứ thỉnh Dạ các chủ vào đi, dù sao Trạc Thanh cũng nói hắn không cần nữa.”

Dạ Lưu Hiểu khẽ nhíu mày, đi theo Điệp Y bước vào trong.

Đuổi vịt lên giá: hồi xưa người ta làm ổ trên giá cho gà nhảy lên đẻ trứng, vịt thì ko thể nhảy lên như vậy, câu này ý chỉ gây khó dễ cho người khác.

Đem ngựa chết xem như ngựa sống mà trị: ý là biết rõ sự tình đã không thể cứu chữa, nhưng vẫn cứ ôm một tia hy vọng, tích cực cứu vãn lần cuối.

Chuông trống: một loại nhạc cụ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện