Hỏi trời cao đã sinh một Đế Hạo ngạo thị thiên hạ, tại sao còn muốn tạo ra một Khinh Hàn điên đảo chúng sinh? Khóe mắt mi sao của hắn đều mang một loại cốt cách phong nhã, mái tóc dày đen nhánh mượt mà như lụa phi tán trong nước, theo dòng chảy tung hoành lưu chuyển, trở thành chiếc lưới biến hóa khôn lường, con mồi một khi đã mắc kẹt trong đó thì sẽ khó mà thoát trở ra.

Hắn thoáng cười nhẹ phảng phất tia trào phúng, ngón tay chậm rãi vuốt sợi tóc ra sau tai, thong thả mà ưu nhã, nhưng không phải kiều nhược như nữ tử, mà mơ hồ toát ra khí thế áp đảo.

Có người mở cửa điện, một trận hàn phong thổi tới làm ta thấy rét lạnh, “Tôn chủ, thuộc hạ tắc trách hộ vệ không tốt, thỉnh tôn chủ…”

“Ra ngoài!” Thanh âm Khinh Hàn không lớn, nhưng thanh lãnh hàm chứa một loại uy nghiêm khiến người ta không cách nào kháng cự.

Cửa đã khép lại, mà ta tầm mắt vẫn như cũ không cách nào di dời khỏi khuôn mặt của hắn.

“Làm sao vậy? Bây giờ ngươi có hay không bởi vì ghen ghét với tự ti mà sống không được vui vẻ?” Hắn đang cười nói thì lập tức có chút chau mày, “Ngươi dơ quá.”

“…. Ta là… khất cái…” chưa dứt lời, bàn tay Khinh Hàn đã vươn tới nhấn đầu ta dìm vào trong nước, ta liều mạng giãy giụa, có một loại cảm giác như vừa từ giấc mộng dài tỉnh giấc, hắn muốn dìm chết ta đây mà.

Đương lúc mạng ta ngàn cân treo sợi tóc, hắn buông lỏng tay, ta trồi dậy, ho sặc sụa một hồi, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

“Bây giờ tự mình tắm rửa cho sạch sẽ đi.” Khinh Hàn từ ôn tuyền bước ra ngoài, “Nếu không ngươi đời này đừng hòng nghĩ tới việc thấy được kim phong ngọc lộ.”

“Hả?” Ta biết ta dơ, nhưng mà sạch quá thì còn chỗ nào giống khất cái chứ?

Ta ngồi trong nước, bắt đầu công tác vệ sinh ghét bẩn được ta tích tụ bao ngày. Từ nhất khắc Khinh Hàn rời đi, ta không thể nào ức chế hình ảnh dung mạo hắn cứ chực xuất hiện trong đầu mình. Nếu nói Đế Hạo là đỉnh Everest băng giá, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên, thì Khinh Hàn chính là vực sâu dưới đáy biển, khi ngươi lòng đầy tò mò liếc mắt nhìn hắn một cái thì cũng là lúc ngươi bắt đầu rơi vào đáy sâu không lối thoát.

Chờ ta phục hồi lại tinh thần thì phát giác một vị phấn y cô nương ngồi ở bên cạnh hồ, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười trong trẻo.

“Má ơi!” Ta kêu to rồi thụt ngay xuống nước.

“Ha ha, ngươi trốn cái gì? Mỗi lần tôn chủ tắm rửa đều là ta hầu hạ, cơ thể của ngươi còn có cái gì mà ta chưa nhìn chứ!” Phấn y cô nương cười rộ hiện ra hai má lúm đồng tiền hai bên má, trông thật đáng yêu, “Ta là Điệp Y, này là y phục để cho ngươi thay.”

Nhìn bóng lưng của tiểu cô nương kiêu ngạo rời đi, trong óc ta đột nhiên hiện ra câu nói đùa cửa miệng của Tiểu Đồng: “Hài tử, địa cầu quá nguy hiểm, chạy lên sao hỏa đi thôi!”

Thay y phục Điệp Y đã chuẩn bị, ta được dẫn vào một căn phòng, sống cùng với tử lão đầu lâu như vậy, đây là lần đầu được ở nơi hào hoa thế này, thật sự là rất rất sung sướng. Điệp Y há hốc nhìn bộ dạng ngốc nghếch mặt mày hớn hở của ta, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Ta vui như điên chạy đến trước giường: “Ai da, giường êm nệm êm nha! Rốt cuộc không cần lo lắng những đêm mỏi lưng nhức cơ nữa!”

Ngay từ đầu ta còn là hy vọng mặc dù nhiệm vụ thất bại, sư phó vẫn có thể đến tìm ta, sau đó dẫn ta đi. Nhưng mà bây giờ có giường êm nệm êm, có Điệp Y xinh đẹp dắt ta dạo dạo loanh quanh, mỗi ngày ăn điểm tâm tinh xảo khác nhau. Sư phó à, ngươi không đến tìm ta, ta càng mừng đó!

Song mỗi đêm, nhìn lên bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, ta phát giác trong lòng mình cũng có chút chờ mong, kỳ vọng mình có thể gặp lại Khinh Hàn. Sau đó tự giễu rồi quăng mình vào trong chăn, thật là ngốc mà, Khinh Hàn là nam nhân, một nam nhân khiến ánh mắt của mọi người thèm khát nhưng quyết sẽ không đặt ai vào tầm mắt của chính mình.

Ta là một người thực tế, trong mê hoặc vẫn nhìn ra được chênh lệch của hiện thực. Khinh Hàn, kể cả Đế Hạo, đều là lý tưởng mà thôi, bọn họ cùng ta vĩnh viễn không có khả năng ngang hàng, sẽ không trở thành bằng hữu, càng không có cơ hội biến thành địch nhân, chung quy bất quá cũng chỉ là giọt nước vô tình rơi vào trong cát mà thôi.

Trước khi ngủ, Điệp Y tươi cười xán lạn nói với ta: “Nghe nói ngươi đến tìm Kim phong ngọc lộ?”

Ta gật đầu: “Vậy ngươi biết dược kia ở đâu không?”

“A~, ta đây cũng không biết, nhưng mà tôn chủ có nói, Kim phong ngọc lộ ở ngay Cửu Trọng Thiên, ngươi có thể tự mình đi tìm, tìm được rồi thì là của ngươi.”

“Hả? Nếu ta tìm không được?”

“Tìm không được hả? Vậy ngươi có hai lựa chọn ~ Một là tiếp tục tìm, hai là xách hành lý đi. Kim phong ngọc lộ là thánh dược của Cửu Trọng Thiên, vốn ngươi tới đây thâu dược thì Tôn chủ hẳn phải băm ngươi thành tám khúc rồi đem đi ngâm thuốc, nhưng dù sao ngươi cũng cứu tôn chủ một mạng, giết ngươi thì quá bất nghĩa.”

“Có quy định kỳ hạn gì không?”

“Tôn chủ chưa nói”

“Vậy ta đây cũng từ từ đi tìm.” Ta đảo mình trên giường, tìm một tư thế thoải mái chuẩn bị tiến vào giấc điệp.

Điệp Y mất hứng rời đi, ta ôm chăn lăn qua lăn lại, nói nhảm, nếu tìm được dược thì phải rời Cửu Trọng Thiên rồi cùng với sư phó hỗn đản kia tiếp tục chức nghiệp khất cái, ở chỗ này ăn ngon uống say không phải tốt hơn sao? Càng nghĩ càng thấy mình thiệt là tài!

Sáng sớm thức dậy, rửa mặt xong, ta đi theo Điệp Y đi dạo trong hoa viên, nơi này có rất nhiều thực vật ta chưa từng gặp qua, cái gì cũng mới cũng lạ, ta luôn miệng hỏi ‘Đây là cái gì’, ‘Kia gọi là gì’, Điệp Y lúc đầu còn nhẫn nại trả lời ta, sau cùng cũng nhanh chóng bị ta làm cho điên cả đầu.

Dọc theo đường đi thình thoảng có chạm mặt vài cô nương, nghe nói các nàng đều là tỳ nữ của Khinh Hàn. Ài…. thật là diễm phúc khó được mà~ Nghe nói các nàng này mỗi người đều võ công không thường, tùy tiện một ngón tay đều có thể cho ta tàn phế suốt đời. Người ta nói đúng nha, hoa đẹp đều có gai ~!

Điệp Y trong các tỳ nữ tại Cửu Trọng Thiên tựa hồ có địa vị rất cao, cho nên không có nhiều việc lắm, tỷ như bây giờ, ta cùng nàng ngồi trong lương đình, nhìn bầu trời mênh mông bao la, hai cái miệng đồng thanh thở dài: “Chán quá à~!”

“Tiểu Đậu Tử, kể chuyện xưa nghe một chút đi!” Điệp Y không ý tứ ngoáy ngoáy lỗ tai, thật mất hết hình tượng mỹ nữ.

Ta thở dài, ngẫm lại quả thật cũng không có chuyện gì làm, thế là kể chuyện Dương quý phi cho nàng nghe, kể đến đoạn Dương quý phi bị Đường Huyền Tông hạ lệnh thắt cổ tự vẫn, trong mắt nàng bắt đầu rơm rớm nước mắt. Ta lại kể cho nàng truyền thuyết Quan công trảm Điêu Thuyền dưới trăng, nàng đã lệ tuôn như mưa. Ta vừa dỗ vừa kể tiếp cho nàng nghe về Trần Viên Viên, woa, nàng khóc đến nỗi mũi cũng thế mắt mà rơi lệ luôn, cuối cùng còn bồi thêm một câu: “Các mỹ nữ của ngươi đều quá bi thảm!” Bộ dáng kia y như Tiểu Đồng vừa mới xem xong phim tình cảm nhiều tập của Quỳnh Dao.

– Vị hoàn đãi tục –
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện