Thẩm Lãng và Hùng Miêu Nhi đang chạy như bay, chợt nghe tiếng ngựa hí thảm bên đường ven rừng. Đưa mắt nhìn nhau, cả hai lập tức xoay người phóng về hướng ấy.

Phạm Phần Dương đang đứng khom người thở dốc. Bên cạnh là con ngựa nằm giãy chết.

Thẩm Lãng la lên:  - Phạm huynh, chuyện gì đã xảy ra?  

Phạm Phần Dương dậm chân:  - Nguy, nguy rồi!

Hùng Miêu Nhi lo lắng:  - Chuyện gì? Chuyện gì nguy rồi, nói đi.

Phạm Phần Dương:  - Hai người có thấy Chu Thất Thất không? Hùng Miêu Nhi kinh hãi:  - Không phải nàng cùng đi với anh sao?   

Phạm Phần Dương không trả lời, xoay người phóng đi.  

Hùng Miêu Nhi và Thẩm Lãng đã đoán ra chuyện không tốt. Cả hai vội chạy theo.

Hùng Miêu Nhi không nhịn được, hỏi gấp:  - Chuyện gì xảy ra? Thất Thất đâu?

Phạm Phần Dương lặng thinh không nói, cứ cắm đầu cắm cổ chạy. Thẩm Lãng và Hùng Miêu Nhi bám sát sau lưng. Cả ba sắc mặt nặng nề.  

Đêm trong thanh tĩnh, ánh sao nhàn nhạt, con đường ngoại ô, không một bóng người.

Giữa đường có một cỗ xe không ngựa.

Phạm Phần Dương bước vội tới mở cửa. Trong buồng xe không có ai.

Hùng Miêu Nhi động dung:  - Đây là xe nàng ngồi? 

Phạm Phần Dương khẽ gật đầu.   

Hùng Miêu Nhi run giọng:  - Sao… sao… sao không thấy nàng!

Phạm Phần Dương sầu thảm, ngửa mặt thở dài:  - Tôi thật có lỗi với cha nàng, thật có lỗi với Tam tỷ của nàng, … càng... càng có lỗi với hai người.  

Hùng Miêu Nhi dậm chân:  - Cái này…

Bỗng nghe tiếng Thẩm Lãng:  - Xem này!

Trên ghế ngồi trong buồng xe, có viên đá nhỏ dằn một tờ giấy.

Hùng Miêu Nhi nhanh tay đoạt lấy.

Trên giấy viết… “Thẩm Lãng Thẩm Lãng, trăm chiều rộn ràng, giai nhân đã mất, mặt xanh da vàng. Thẩm Lãng Thẩm Lãng, trí tài vô song, gặp phải Vương mỗ, nát tan cõi lòng!”

Hùng Miêu Nhi hét lớn:  - Tức chết thôi, ta tức chết thôi, lại thằng tiểu quỷ Vương Lân Hoa.  

Phạm Phần Dương nghiến răng:  - Giỏi thật, thủ đoạn thật, ngay cả ta cũng bị hắn lừa.   

Hùng Miêu Nhi lo lắng gấp gáp:  - Mau mau… Chúng ta mau đuổi theo.

Thẩm Lãng thở dài:  - Hắn bỏ xe cưỡi ngựa vì không muốn lưu lại dấu tích trên đường. Tên này quỷ kế đa đoan, sào huyệt khắp chốn, ta biết đuổi theo hướng nào?   

Hùng Miêu Nhi nóng ran cả người:  - Nói như thế, chẳng lẽ chúng ta khoanh tay đứng nhìn?  

Thẩm Lãng lẩm bẩm:  - Chờ tôi suy nghĩ… hy vọng sẽ nghĩ ra…

Đưa tay rờ rẫm khắp buồng xe, thật lâu không nói.

Khi Chu Thất Thất tỉnh lại, cảm thấy đỉnh đầu lạnh buốt. Nàng đưa tay sờ đầu, trúng bọc tuyết lạnh, nắm lấy quăng đi, rồi bật người dậy.

Nàng vừa bật người lên, lại nằm xuống ngay. Nàng nhận ra mình đang trần truồng, không một mảnh vải che thân.  

Vương Lân Hoa đứng cuối giường khoanh tay, nheo mắt nhìn nàng tủm tỉm.

Chu Thất Thất kéo chăn quấn ngang người, mắng:  - Ác tặc, đồ chó dữ…

Vương Lân Hoa cười hì hì:  - Nếu nàng muốn ăn thịt chó, ta dọn lên ngay.   

Chu Thất Thất la lớn:  - Ác tặc, trả lại quần áo cho ta.  

Vương Lân Hoa cười lớn:  - Có người mách cho ta, cách tốt nhất đối phó nữ nhân là cởi hết y phục của nàng. Biện pháp này quả là hay…  

Chu Thất Thất đỏ mặt, nghiến răng:  - Một ngày nào đó…

Vương Lân Hoa cười ha hả ngắt lời:  - Một ngày nào đó, nàng sẽ rút gân lột da ta, phải không? Những lời đó, ta đã nghe quá nhiều rồi. Ta đang muốn thử bị người rút gân lột da. Tiếc sao cái ngày nào đó lại đến quá chậm.

Chu Thất Thất:  - Ngươi… ngươi…

Nàng bật khóc. Bây giờ, nàng không thể đánh hắn, mà cũng đánh không lại. Nàng mắng, hắn cứ trơ trơ. Ngoài khóc, nàng còn làm gì được?

Nàng vừa khóc vừa đập thình thình xuống giường.  

Vương Lân Hoa nhìn nàng cười hì hì, thản nhiên:  - Đừng giơ tay cao quá, kẻo ta thấy hết cả cái ‘đẹp’!  

Chu Thất Thất quả nhiên không dám động, kéo chăn lên giữ chặt ngang người.   

Vương Lân Hoa thở dài sườn sượt:  - Người đẹp đáng thương, sao khổ vậy?

Chu Thất Thất:  - Nếu ngươi thương hại, thì giết ta đi.

Vương Lân Hoa:  - Sao ta đành lòng ra tay giết nàng? Ta tốt với nàng mà!

Chu Thất Thất hét lớn:  - Ngươi tốt với ta?

Vương Lân Hoa cười:  - Nàng nghĩ coi, từ ngày biết nhau, ta có gì không tốt với nàng? Nàng đòi đánh, đòi giết, đòi rút gân lột da, ta lại chỉ muốn âu yếm, nhẹ nhàng rờ nàng…

Chu Thất Thất khóc to hơn:  - Trời ơi trời, ông trời ơi, ông sinh ra chi cái thằng quỷ này, để nó hành hạ tôi.     

Vương Lân Hoa cười hăng hắc:  - Đúng rồi, ta với nàng bị thiên mệnh trói buộc. Nàng có muốn trốn cũng không được, muốn phản kháng cũng không xong. Đây là ý trời, không nên cưỡng lại.  

Hắn vừa cười vừa tiến tới mép giường.

Chu Thất Thất lật đật ngồi dậy, ôm chặt tấm chăn lùi vào góc giường. Chỉ cần thấy ánh mắt của Vương Lân Hoa, nàng lạnh cả người, trân trân ngó hắn, ngay cả khóc cũng không dám.

Nàng run giọng:  - Ngươi… ngươi định làm gì?

Vương Lân Hoa háy mắt cười:  - Nàng biết rất rõ, hỏi ta làm gì?

Tuy hắn đi chậm hơn, nhưng không dừng lại.

Chu Thất Thất thét lớn:  - Ngươi dừng lại.

Vương Lân Hoa:   - Muốn ta dừng lại, chỉ có cách là nàng đứng lên mà ôm lấy ta. Ngoài ra, trên đời không gì có thể làm cho ta dừng lại.

Thẩm Lãng vừa vỗ vào thành xe vừa chăm chú quan sát, chợt lớn tiếng:  - Nghĩ ra rồi!

Hùng Miêu Nhi vui vẻ:  - Đã có cách?

Thẩm Lãng:  - Muốn đuổi theo Vương Lân Hoa, chỉ có cách này.  

Hùng Miêu Nhi nhanh nhảu:  - Cách gì?

Thẩm Lãng:  - Chờ ở đây!

Hùng Miêu Nhi ngẩn người:  - Chờ ở đây? Chờ bánh trên trời rớt xuống sao? Vương Lân Hoa chẳng lẽ đần đến mức sẽ dẫn xác trở lại đây?

Thẩm Lãng mỉm cười:  - Anh thử sờ thành xe này xem.  

Hùng Miêu Nhi và Phạm Phần Dương cùng đưa tay sờ vào thành xe.

Thẩm Lãng:  - Có thấy gì khác thường không?   

Phạm Phần Dương trầm ngâm:  - Thành xe này rất nặng, như làm bằng thép vậy.  

Thẩm Lãng:  - Không sai! Thành xe được đặc chế.

Hùng Miêu Nhi:  - Nếu là đặc chế thì sao?

Thẩm Lãng:  - Muốn đóng một chiếc xe như vầy, không những phức tạp mà còn rất tốn kém. Vương Lân Hoa nhất định không bỏ đâu.

Hùng Miêu Nhi:  - Anh nói là hắn sẽ trở lại đây kéo xe này về?

Thẩm Lãng:  - Đúng vậy!    

Hùng Miêu Nhi lắc đầu:  - Tuy là xe quý, Vương Lân Hoa chưa chắc sẽ mạo hiểm như vậy. Lần này, chắc anh lầm rồi.

Thẩm Lãng:  - Hắn quyết không nghĩ trở lại đây là mạo hiểm, và nhất định sẽ trở lại.

Phạm Phần Dương vỗ tay:  - Không sai! Hắn đã tính sau khi chúng ta đọc mảnh giấy kia sẽ chạy đi tìm bốn phương tám hướng, chứ không ngồi lì ở đây.

Hùng Miêu Nhi cũng tự vỗ trán:  - Ngay cả chúng ta cũng không nghĩ tới canh xe này ở đây, thằng quỷ Vương Lân Hoa lại không phải là con giun trong bụng Thẩm Lãng, tự nhiên sẽ không ngờ được.  

Thẩm Lãng:  - Theo binh pháp, thì đây chính là ‘tấn nơi không phòng, đến nơi không ngờ.’

Hùng Miêu Nhi:  - Tôi chỉ ngại hắn sẽ không đích thân dẫn xác đến.

Thẩm Lãng:  - Không cần đích thân hắn, chỉ cần thuộc hạ của hắn tới kéo xe về là chúng ta có thể truy tung hắn. Dùng cách này còn hơn là lần mò bốn phương tám hướng.

Hùng Miêu Nhi thở dài:  - Xem ra chỉ có cách này.

Vương Lân Hoa đã đi tới mép giường.

Chu Thất Thất run giọng:  - Ngươi… ngươi mà lên giường, ta cắn lưỡi chết liền.  

Vương Lân Hoa chưng hửng:  - Nàng thà chết cũng không ưng ta?

Chu Thất Thất:  - Đúng! Ta thà chết chứ không để ngươi đụng đến, dù chỉ là một ngón tay.  

Vương Lân Hoa sững sờ:  - Sao nàng chán ghét ta như vậy?

Chu Thất Thất:  - Ta chẳng những chán ghét, mà còn hận ngươi, hận đến chết được.

Vương Lân Hoa cười:  - Nếu nàng hận ta đến thế, thì nên gả cho ta thôi.

Tới lượt Chu Thất Thất chưng hửng:  - Hận ngươi, thì nên gả cho ngươi? Ngươi… ngươi đơn giản là… vô duyên!

Vương Lân Hoa cười lớn:  - Chỉ có gả cho ta thì mới đối phó được với ta mà thôi. Nàng gả cho ta rồi, cả đời này có thể hành hạ ta, bắt ta đi làm kiếm tiền cho nàng tiêu xài thoải mái, bắt ta vì nàng làm thân trâu ngựa, hơi không được như ý thì làm nũng ra uy với ta. Nàng nghĩ xem, trừ gả cho ta, nàng còn cách chi để hả giận không?

Những lời này thật chưa từng có ai nghĩ tới mà nói ra.

Chu Thất Thất ngây ngẩn, dở khóc dở cười.

Vương Lân Hoa háy mắt:  - Chịu rồi há! Tới nha…

Một chân hắn đã bước lên giường.   

Chu Thất Thất quát to:  - Hê, xuống! Ngươi… ngươi chớ quên, ta có võ công, thương thế của ngươi chưa lành. Ngươi… ngươi… ngươi muốn liều mạng?

Vương Lân Hoa chúm chím:  - ‘Chết dưới đoá mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!’    

Chu Thất Thất cứ lui về sau. Dù nàng biết thương thế của Vương Lân Hoa chưa lành, nhưng chỉ cần thấy bản mặt hắn là nàng sợ run, thật sự chẳng dám cùng hắn động thủ.  

Ánh mắt dâm dật của Vương Lân Hoa có ma lực khiến thiếu nữ phải giật mình chột dạ.

Hắn đưa tay kéo chiếc chăn trên người nàng.   

Chu Thất Thất bỗng nhoẻn miệng cười.

Vào lúc này mà nàng cười tươi như hoa nở làm Vương Lân Hoa giật mình kinh ngạc, bất giác dừng tay. Nụ cười rất ngọt ngào, cũng rất… thần bí.  

Vương Lân Hoa nhướng mắt:  - Nàng cười gì?

Chu Thất Thất duyên dáng:  - Ta đang cười ngươi thật đần.

Vương Lân Hoa cười:  - Ta? Đần? Ta bị mắng đã nhiều, bao lời mắng độc ác gian giảo đều đã nghe qua, nhưng chưa từng bị mắng là ‘ngu’.

Chu Thất Thất:  - Ngươi thật sự là ngu, là đần.

Vương Lân Hoa:  - Ngu chỗ nào? Đần chỗ nào?  

Chu Thất Thất:  - Ngươi tự cho mình là công tử phong lưu, lại chẳng hiểu lòng thiếu nữ.

Vương Lân Hoa:  - Hả?

Chu Thất Thất:  - Ngươi phải biết, thiếu nữ hận nhất nam nhân thô lỗ với mình, ghét nhất nam nhân không hiểu chuyện phong tình. Nếu ngươi không ngu không đần, sao cứ bị hận, bị ghét?

Vương Lân Hoa thở dài:  - Ô… ai da…  ai yêu…  

Chu Thất Thất:  - Nếu ngươi dịu dàng kiên nhẫn với ta, không chừng ta đã … đã…

Nàng liếc nhìn hắn rồi cúi đầu chớp mắt cười duyên.

Ôi… giọng nói của nàng sao dịu dàng êm ái, nụ cười của nàng sao thẹn thùng quyến rũ, dung nhan của nàng làm người không uống mà say, mị lực của nàng làm ai kia khó lòng kháng cự.  

Trong tình thế cấp bách, nàng đã nhớ tới vũ khí lợi hại nhất của giai nhân.  

Vương Lân Hoa im lặng ngơ ngẩn, rồi trở tay tự vả mình:  - Không sai! Quả là sai lầm!

Chu Thất Thất nghiêng đầu nhướng mắt cười lỏn lẻn:  - Cái gì không sai? Ai đã lầm?

Vương Lân Hoa thở dài:  - Lời nàng không sai! Ta đã lầm!

Chu Thất Thất:  - Vậy ngươi nên ngồi ngay ngắn nơi đó cùng ta chuyện trò.   

Vương Lân Hoa:  - Được, nàng muốn trò chuyện chi?

Chu Thất Thất chớp mắt:  - Ta không nghĩ ra ngươi làm sao thoát được?

Vương Lân Hoa:  - Nếu ta không nói, sợ rằng nàng sẽ vĩnh viễn chẳng nghĩ ra.

Chu Thất Thất:  - Vậy thì nói đi, nói nha!

Ngưng lại chút, nàng nói tiếp:  - Thủ hạ của ngươi đã giúp ngươi, phải không?

Vương Lân Hoa:  - Ta không những bị điểm huyệt mà còn bị thương nặng. Nếu không ai giúp, sao ta thoát được.

Chu Thất Thất:  - Ngươi đã cải trang, ta cũng cải trang, ai nhận ra ngươi? Hơn nữa, đâu ai biết ngươi bị bắt.  

Vương Lân Hoa cười to:  - Mỗi khi cải trang, ta luôn lưu lại một dấu hiệu đặc biệt trên mặt và luyện bọn thủ hạ nhận ra cái dấu này. Ta đã phải dịch dung rất nhiều… để trốn, diện mạo thiên biến vạn hóa. Nếu không như vậy, chúng làm sao nhận ra được chủ nhân?

Chu Thất Thất rủa thầm, miệng lại khen rối rít:  - Ngươi thông minh quá, ta thật không nghĩ ra điểm này.  

Vương Lân Hoa:  - Nàng cứ ngỡ rằng không ai nhận ra ta. Thật ra thì vừa ra đường, thuộc hạ của ta đã biết. Khắp nơi khắp chốn đều có ít nhất mười tên thuộc hạ của ta.

Nụ cười của Chu Thất Thất càng thêm ngọt:  - Chúng đã nhận ra ngươi, sao không ra tay?

Vương Lân Hoa:  - Lúc đó, mạng của ta trong tay nàng, tuy chúng sợ ném chuột bể đồ không dám khinh thường vọng động, nhưng lúc nào cũng có kẻ âm thầm theo dõi nàng, chờ cơ hội.

Chu Thất Thất thở dài:  - Thuộc hạ của ngươi lợi hại thật.   

Vương Lân Hoa cười:  - ‘Dưới trướng tướng giỏi không có binh hèn!’

Chu Thất Thất:  - Chúng cũng thật kiên nhẫn.

Vương Lân Hoa:  - Nàng vừa đưa mèo ra ngoài là chúng ra tay ngay. Vì phải thận trọng tránh người lưu ý, nên chỉ toàn phụ nữ tới mà thôi. Sau khi được giải huyệt, ta liền chọn một nàng thế thân, cải trang nàng ấy giống hệt bộ dáng thiếu nữ của ta.

Chu Thất Thất:  - Những chuyện này mất không ít thời gian!

Vương Lân Hoa:  - Họ cũng sợ nàng về bất ngờ, nên đã đặt sẵn người chặn đường trì hoãn nàng.

Chu Thất Thất:  - Đúng rồi! Hai tên mắc dịch nhận lầm người ắt là thuộc hạ của ngươi. Họ cố ý nhận lầm để làm chậm bước của ta!

Vương Lân Hoa vuốt cằm cười:  - Không sai!

Chu Thất Thất:  - Sau đó ta lại gặp đám tang ở hành lang, nhất định cũng là người của ngươi. Ta còn hận trong đám đàn bà thiếu nữ ấy, có người cố ý hỉ nước mũi lên người ta.  

Vương Lân Hoa cười ha hả:  - Cái thây trong chăn chính là ta.   

Chu Thất Thất thở dài:  - Các ngươi hành sự, không những an bài thoả đáng mà còn chu đáo chặt chẽ.

Vương Lân Hoa lại cười:  - Quá khen quá khen!

Chu Thất Thất:  - Ta còn không hiểu, ngươi đã thoát thân, sao không ra tay chế ngự ta? Sao phải để người thế thân? Sao phải bày nhiều chuyện vậy?

Vương Lân Hoa:  - Khi đó bắt nàng hoặc làm thương tổn nàng đều không tốt cho ta.  

Chu Thất Thất:  - Các ngươi làm như vậy, lại tốt chỗ nào?

Vương Lân Hoa:  - Nếu chúng kinh động nàng, kế hoạch hãm hại Thẩm Lãng phải hủy bỏ, như vậy chỉ có hại chứ không có lợi cho ta. Cách hay nhất là bảo đảm sự an toàn của nàng.  

Chu Thất Thất than:  - Ngươi thật lợi hại!

Vương Lân Hoa nhìn nàng thắm thiết, dịu dàng nói:  - Thiếu nữ may mắn nhất chính là gả cho một nam nhân lợi hại. Làm vợ người như vậy, cả đời nàng không sợ bị ai khi dể.  

Chu Thất Thất chớp mắt, giọng buồn buồn:  - Không sai!

Nàng nhìn Vương Lân Hoa, lòng lại miên man nghĩ tới Thẩm Lãng… “Thẩm Lãng, đáng hận Thẩm Lãng! Nếu chàng không đuổi ta, ai dám khi dể ta?”  

Vương Lân Hoa thở ra:  - Bây giờ, chuyện gì nàng cũng đã hiểu!

Chu Thất Thất:  - Còn một chuyện.   

Vương Lân Hoa:  - Chuyện gì? 

Chu Thất Thất:  - Sau khi cải trang, ngươi để lại dấu gì trên mặt?   

Vương Lân Hoa suy tư một thoáng, rồi cười:  - Nàng nhìn trên mặt ta có gì đặc biệt?

Chu Thất Thất nhìn hắn hồi lâu:  - Trên mặt ngươi… không có…

Vương Lân Hoa đưa mặt gần hơn:  - Nhìn cẩn thận…  

Chu Thất Thất vừa chăm chú nhìn, vừa lẩm bẩm:  - Mũi ngươi rất thẳng, mắt thì to sáng, miệng của ngươi… A, ta nhìn ra rồi, có phải cái nốt ruồi nhỏ nơi khóe miệng đây?   

Vương Lân Hoa cười:  - Chính là nốt ruồi này. Bất luận ta cải trang ra sao, cái nốt ruồi này nhất định không thay đổi.  

Chu Thất Thất:  - Nó nhỏ xíu, trên đời có bao nhiêu người có nốt ruồi ở chỗ này, sao thuộc hạ ngươi lại biết chắc là ngươi?   

Vương Lân Hoa:  - Chúng đã trải qua huấn luyện kỹ càng, phải nhớ rõ ràng góc độ, vị trí của nốt ruồi này. Ta cũng dùng mắt ra hiệu cho chúng nữa. Nếu còn không hiểu, thì chúng quá ngu ngốc.  

Chu Thất Thất ngưng mắt nhìn nốt ruồi ấy, cười duyên:  - Không ngờ ngươi nói cho ta nghe luôn bí mật này.

Vương Lân Hoa:  - Nàng cao hứng lắm sao?

Chu Thất Thất:  - Đúng, ta rất cao hứng, cực kỳ cao hứng.

Vương Lân Hoa chậm rãi:  - Đúng ra nàng nên khó chịu mới phải.

Chu Thất Thất mở to hai mắt:  - Sao lại khó chịu?

Vương Lân Hoa từ tốn:  - Nếu nàng có cơ hội thoát, ta đã chẳng nói ra những bí mật này.

Chu Thất Thất:  - Nếu ngươi cứ dịu dàng ôn nhu như thế này với ta, có đuổi ta cũng không đi, sao lại trốn?

Tuy giọng nói nụ cười của nàng rất ngọt ngào duyên dáng, nhưng có vẻ hơi gượng gạo.  

Vương Lân Hoa háy mắt:  - Nàng nói thật?

Chu Thất Thất:  - Dĩ nhiên là thật! Thẩm Lãng chỉ làm đau lòng ta, mà ngoài hắn, có nam nhân nào sánh được với ngươi.    

Vương Lân Hoa cười:  - Nói vậy, để ta hôn nàng!

Hắn nhào tới.

Chu Thất Thất tuy biến sắc, vẫn ráng cười duyên, nhỏ nhẹ:  - Ý, mình đang nói chuyện đàng hoàng, ngươi cần gì phải…

Vương Lân Hoa ngửa đầu cười lớn:  - Thôi đi cô nương, đừng đùa với ta nữa. Ta mà không biết những ý nghĩ trong cái đầu xinh xắn của nàng, thì chỉ là một thằng ngốc.  

Chu Thất Thất:  - Ta… ta thật mà…

Vương Lân Hoa cười cười:  - Nếu lời nàng nói là thật, thì phải chứng minh…   

Hắn chồm tới ôm chặt Chu Thất Thất, cười hăng hắc:  - Đối với cô gái khác, nếu ta ôn nhu chút cũng có thể động lòng. Nhưng với nàng, ta đã sớm biết… chỉ có cách này.

Thẩm Lãng, Hùng Miêu Nhi, Phạm Phần Dương âm thầm nấp bóng, chờ đợi.

Tuy đêm đông không mưa gió, nhưng đứng giữa đất trời cũng rét căm căm.

Hùng Miêu Nhi nóng lòng đưa hồ lô rượu lên hớp một ngụm. Phạm Phần Dương ngó đất nhìn trời, như gần mất hết kiên nhẫn. Chỉ có Thẩm Lãng, sắc mặt thủy chung không thay đổi.  

Hùng Miêu Nhi rốt cục không nhịn được:  - Theo tôi, chắc bọn chúng không tới. 

Thẩm Lãng:  - Sẽ tới!

Hùng Miêu Nhi thở dài:  - Nếu anh dự đoán một điều, thì không gì dao động được lòng tin của anh sao?

Thẩm Lãng mỉm cười:  - Đúng vậy! 

Hùng Miêu Nhi thở dài:  - Tuy tôi rất phục anh về điểm này, nhưng… nếu tôi là Vương Lân Hoa, sẽ không trở lại đây.  

Thẩm Lãng cười:  - Cho nên anh vĩnh viễn không phải là Vương Lân Hoa, không có cái dã tâm của hắn. Khi cần, hắn sẽ không tiếc hy sinh hết thảy. Nếu không cần, hắn sẽ chẳng bỏ qua thứ gì, ngay cả một cái bánh xe.

Phạm Phần Dương chợt nói:  - Thẩm huynh nói không sai. 

Thẩm Lãng:  - Hùng Miêu Nhi quyết sẽ không trở lại để lấy xe ngựa này. Phạm Phần Dương thì nhất định sẽ trở lại. Phạm huynh, anh nói sao?

Phạm Phần Dương:  - Đúng vậy!  

Hùng Miêu Nhi lại uống một hớp rượu, thở dài:  - Khó trách sao mấy người phát tài.

Phạm Phần Dương mỉm cười:  - Phát tài đâu phải là chuyện xấu.  

Bỗng từ xa có tiếng người vọng lại.

Hùng Miêu Nhi mừng rỡ:  - Quả nhiên là tới!

(Hết hồi 24)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện