“Được rồi, không có việc gì đâu.” Yến Băng Cơ chuyển vào người hắn một đạo chân khí, lập tức đẩy hết hàn khí trong nội thể hắn ra, rồi nàng trừng mắt đẩy hắn ra.

“Ngươi, ngươi làm gì vậy?” Yến Băng Cơ đột nhiên phát hiện cơ thể có điều bất ổn, nhất thời không cử động được, trong lòng cả kinh.

“Hảo tỷ tỷ, trông hình dáng tỷ lúc này thật là hấp dẫn.” Trên vẻ mặt Diệp Vô Ưu chẳng có chút hảo ý, hắn cười hì hì nhìn nàng.

“Ngươi không muốn sống nữa sao?” Nhìn thấy vẻ mặt hắn, hai má Yến Băng Cơ đỏ hồng lên, cất tiếng nhẹ nhàng hỏi.

“Ta không tin tỷ thật sự có thể giết ta, dù sao ta đã bị tỷ khi phụ nhiều, hôm nay ta phải đáp lại.” Diệp Vô Ưu không quan tâm đến chuyện đối đáp, nói xong liền ôm nàng kéo nằm xuống giường, hôn lên môi nàng.

Sau một nụ hôn hắn hình như không thể ngừng lại được, Yến Băng Cơ cơ thể quả mềm mại dụ hoặc vô cùng, trước đó hắn đã bị HàmYên dụ hoặc bằng đủ mọi cách nhưng thực sự chưa bao giờ dâng hiến cho hắn, điều đó làm hắn tổn thương trong lòng. Tuy nhiên lúc đầu hắn vốn chỉ muốn chiếm một tí tiện nghi rồi bỏ ra, nhưng đến giờ dường như hắn đã không còn khống chế được mình nữa.

Diệp Vô Ưu động tác cứ hết lên xuống lại ngang dọc, bỗng nhiên Yến Băng Cơ đứng dậy đẩy mạnh hắn ra.

“Ngươi một điểm tốt cũng không có sao?” Nàng trêm mặt đầy vẻ tức giận.

“Băng..., Băng tỷ tỷ, tỷ không phải....” Diệp Vô Ưu như bừng tỉnh, hắn biết lần này mình đã tự rước đại họa vào thân.

“Ngươi tưởng ta có thể dễ dàng bị ngươi thâu tập, để ngươi tùy ý muốn làm gì thì làm vậy sao?” Yến Băng Cơ lạnh lùng rít lên.

“Ta..., ta vốn dĩ chỉ định...” Diệp Vô Ưu muốn giải thích.

“Được rồi, không phải nói nữa, nếu có ý tốt đã không làm vậy.” Yến Băng Cơ cắt ngang lời hắn nói, Diệp Vô Ưu thấy như lửa giận của nàng đã bốc lên, vội vàng ngậm miệng lại, không dám nói thêm tiếng nào.

Yến Băng Cơ thật ra không tức giận như Diệp Vô Ưu đã nghĩ, nàng cũng không lãnh ngạo như hắn tưởng tượng. Hôm nay nàng nổi giận với Diệp Vô Ưu, liền đóng băng hắn, biến hắn thành cái bộ dạng đáng thương này, trong lòng nàng cảm thấy quả thật có chút bất nhẫn, nhưng không để lộ ra ngoài. Sao nàng lại không biết Diệp Vô Ưu muốn điểm huyệt mình, chẳng qua nàng cố tình giả vờ bị điểm huyệt mà thôi, muốn để cho hắn chiếm tiện nghi một chút, chỉ khi nhìn thấy thái quá nàng mới đứng dậy ngăn cản hắn.

“Ngươi đã nói với Âu Dương Vân Phi điều gì?” Yến Băng Cơ lời nói có vẻ ôn nhu.

“Không nói cái gì cả, cái gã ngu ngốc ấy, cứ tin tưởng ta là đệ đệ ngươi, lại còn tin tưởng ta sẽ giúp hắn theo đuổi ngươi, ta giả vờ đồng ý rồi đùa bỡn hắn.” Nói đến Âu Dương Vân Phi, Diệp Vô Ưu như lấy lại tý sinh khí, nhưng hắn lại không thể ngờ cuối cùng hắn cũng giống như Âu Dương Vân Phi bị đùa bỡn.

“Ngươi có thâm cừu đại hận với hắn sao?” Yến Băng Cơ hỏi mà trong lòng cảm thấy buồn cười.

“Ai bảo hắn có chủ ý với ngươi!” Diệp Vô Ưu bật thốt lên, nói xong lại có chút hối hận, vội vàng quay đầu sang một bên không dám nhìn nàng.

Yến Băng Cơ bật ra một tiếng cười, Diệp Vô Ưu quay đầu lại, phát hiện ra nàng hình như không có chút tức giận, trái lại đang cười rạng rỡ, kiều mị vô cùng.

“Đứng lên đi, giữa ban ngày ban mặt còn nằm trên giường, trông có giống cái gì không?” Yến Băng Cơ hai má bỗng hồng lên khi thấy hắn nhìn nàng si mê, tựa như nghĩ đến điều gì, vội vàng từ trên giường nhảy dựng lên.

“Ôi!” Diệp Vô Ưu trông có vẻ ngơ ngác, trong lòng lại nghĩ, nếu mỗi ngày nàng đều như vậy thì quả là tốt.

“Ngươi nhìn chán chưa!” Yến Băng Cơ giận dỗi nói. “Chúng ta đi ăn thôi, ăn no ngươi mới mau lại sức được!”

Hai người ra khỏi phòng, đã thấy Âu Dương Vân Phi đang đứng không xa đó lắm ở hành lang phía trước mặt, Diệp Vô Ưu tâm trí máy động, liền nhằm phía hắn đi tới.

o0o

Diệp Vô Ưu hiện tại đang rất nóng nảy vì không tìm được một tửu lâu hạng nhất, hắn nhìn thấy Âu Dương Vân Phi cảm thấy không sảng khoái, bắt đầu kiếm cách tiếp tục đùa giỡn với hắn. Kỳ thật trong cái đô thành của Bách Hoa đế quốc, Bách Hoa thành này, tìm một tửu lâu chẳng khó, có điều Diệp Vô Ưu muốn tìm chỗ sang trọng nhất.

Nghe nói Huyền Môn có không ít tu tiên là hòa thượng, Âu Dương Vân Phi từ nhỏ đến lớn sớm đã bị đám hòa thượng đó dạy dỗ thành ‘đầu gỗ’, đến bây giờ vẫn tin Diệp Vô Ưu muốn giúp hắn, nên bây giờ hắn đến mời Diệp Vô Ưu và hảo tỷ tỷ của hắn đi ăn cơm.

Tìm nửa ngày trời, Diệp Vô Ưu rốt cuộc tìm được một tửu lâu đệ nhất sang trọng trong Bách Hoa thành, Bách Hoa đệ nhất lâu, chính là tửu lâu tốt nhất Bách Hoa thành, không cần phải nghi ngờ khi nói rằng, tại đây giá của rượu và thức ăn là đắt nhất thành, nhưng hiện tại Diệp Vô Ưu đang tìm tửu lâu theo nguyên tắc của mình, không cần cái tốt nhất mà tìm cái đắt nhất.

Sau khi tìm được, Diệp Vô Ưu tiếp tục thực hiện theo nguyên tắc không cần tốt nhất chỉ cần đắt nhất của mình, liều mạng gọi một bàn lớn những thứ đắt nhất.

Yến Băng Cơ trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, bất quá chẳng nói một lời, cùng hắn gây náo nhiệt một phen, chỉ là Âu Dương Vân Phi nhìn nàng chằm chằm làm nàng thấy phiền não.

“Diệp huynh đệ, tại hạ có thể hỏi một chuyện không?” Âu Dương Vân Phi cuối cùng không nhịn được hỏi.

“Ồ, Âu Dương đại ca muốn hỏi gì cứ hỏi, ta nhất định biết là nói, nói không giấu giếm điều gì.” Diệp Vô Ưu đáp rất sảng khoái.

“Xin hỏi tại sao Diệp huynh đệ và lệnh tỷ lại không cùng một họ?” Âu Dương Vân Phi cẩn thận hỏi, rồi liếc trộm Yến Băng Cơ, tựa hồ sợ nàng tức giận.

“Điều này, nếu nói ra, khẳng định phụ thân ta sẽ chửi ta.” Diệp Vô Ưu làm ra vẻ khó khăn, sau đó lại đổi thành vẻ như vì đại nghĩa, nghiêm trang nói, “Nhưng vì Âu Dương đại ca ngươi, dù có bị phụ thân mắng ta cũng phải nói!”

“Ta đã bí mật nói cho huynh biết, huynh nghìn vạn lần đừng nói ra ngoài.” Diệp Vô Ưu hạ giọng rồi nhìn trái nhìn phải, “Ta nói cho huynh a, tỷ tỷ ta lấy theo họ của mẹ, cha ta rất sợ mẹ ta, cha ta vì muốn lấy lòng mẹ ta, nên đã để tỷ tỷ theo họ mẹ ta.” Hắn làm ra vẻ rất sợ sệt khi nói ra cha hắn sợ mẹ hắn.

Bất quá hắn cũng có một điều chẳng nói dối, Yến Băng Cơ xác thực là lấy họ của mẹ hắn.

“Tại hạ đã minh bạch, hóa ra sự thật là như thế, chẳng trách tại sao Diệp huynh đệ lại cảm thấy khó khăn!“ Âu Dương Vân Phi hình như rất cảm kích. Yến Băng Cơ rốt cuộc cũng không nhịn được bật ra một tiếng cười, hơn nữa không biết vô tình hay cố ý, tay nàng kéo diện sa xuống một chút, dù chỉ một lúc, Âu Dương Vân Phi nhất thời tâm hồn lục phách như bay đi mất, hắn ngây ngốc nhìn Yến Băng Cơ, nhìn hình dáng si ngốc của hắn Diệp Vô Ưu lại càng khó chịu thêm.

Đột nhiên lại có một thiếu niên bước vào tửu lâu, toàn thân lam y, ăn mặc như thư sinh, diện mạo rất thanh tú, trong tay cầm một thanh chiết phiến. Hắn đảo mắt nhìn quanh tửu lâu, nhìn tới chỗ bọn Diệp Vô Ưu, nhất thời hai mắt sáng ngời, nhằm thẳng chỗ bọn họ đi tới.

“Hai vị hảo tỷ tỷ, tiểu sinh đã làm phiền!“ thiếu niên hướng về Diệp Vô Ưu và Yến Băng Cơ cúi chào một cái, với Âu Dương Vân Phi ngồi bên cạnh chẳng thèm ngó tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện