Trương Vô Kỵ thầm nghĩ: "Kiếp trước là ta và Kỷ cô cô bắt được Vương Nan Cô, kiếp này mọi việc đều thay đổi, ta còn chưa có đi bắt, bà ấy đã tự tìm tới, còn biến thành cái dạng này với Hồ Thanh Ngưu.
Không biết lần này lại uống độc gì, chỉ mong đừng là kịch độc cương liệt nào đó, làm ta không có cả thời gian nghĩ thuốc giải."
Trương Vô Kỵ đi kiểm tra hai người một chút, phát hiện vẫn còn thoi thóp, xem ra độc này tuy nhanh chóng đánh gục người dùng, nhưng để tra tấn tính mạng lại cần một ít thời gian.
Vương Nan Cô tự hạ độc mình là vì ép Hồ Thanh Ngưu trị cho nàng, đương nhiên sẽ không dùng kịch độc uống vào chết ngay, lại không ngờ Hồ Thanh Ngưu dứt khoát uống thuốc độc theo, nếu như không phải còn có Trương Vô Kỵ ở đây, tính mạng hai người sẽ cứ vậy chấm dứt.
Bên kia, Tống Thanh Thư cùng Kỷ Hiểu Phù vừa an ủi Dương Bất Hối, vừa hỏi cô bé đã xảy ra chuyện gì.
Dương Bất Hối dựa vào trong lòng Kỷ Hiểu Phù, thút thít kể lại những gì mình thấy:
Vốn cô bé đang hái hoa chơi kết vòng quanh đây, vô tình tới gần nơi ở của Hồ Thanh Ngưu, phát hiện cửa mở toang.
Cô bé tưởng bệnh tình của Hồ Thanh Ngưu chuyển biến tốt, định đem vòng hoa tặng cho ông ấy chúc mừng, không ngờ tới gần lại trông thấy một nam một nữ đang tranh chấp không ngớt.
Bọn họ cãi nhau một hồi, nữ tử bỗng nhiên lấy trong ngực ra một gói thuốc bột, giằng lấy chén trà trên bàn, đổ một ít vào nước trà uống hết.
Hồ Thanh Ngưu hoảng sợ, nhào tới ôm lấy nàng, hai người lại nói mấy câu, nữ tử nôn ra mấy ngụm máu đen liền không một tiếng động.
Hồ Thanh Ngưu ôm nàng khóc lớn một trận, ăn hết chỗ thuốc bột còn lại, ngã xuống theo.
Dương Bất Hối bị dọa sợ, đến tận khi Hồ Thanh Ngưu cũng gục xuống mới phản ứng được, lập tức khóc thét lên gọi bọn họ tới.
Trương Vô Kỵ nhặt lên tờ giấy gói thuốc, kiểm tra bột thuốc còn sót lại, thấy không phải là độc tam trùng tam thảo kiếp trước, mà là một loại khác.
Không có hai người Vương Nan Cô chỉ đạo, hắn muốn nghiên cứu thuốc giải phải tốn một ít thời gian.
Bất quá hắn trước đó đã bắt mạch cho bọn họ, dù yếu ớt nhưng vẫn có vẻ kéo dài không dứt, hẳn là còn sống tốt thêm một đoạn thời gian.
Cứ như vậy, Trương Vô Kỵ ngồi xuống nghiên cứu chất độc mà Hồ Thanh Ngưu và Vương Nan Cô trúng.
Qua ba ngày, hắn chế được thuốc giải, nhưng không vội giải độc, mà là chờ Kim Hoa bà bà đến một chuyến, trông thấy tử trạng của Hồ Thanh Ngưu và Vương Nan Cô xong mới giải độc cho bọn họ.
May mà không có để bọn họ chờ quá lâu, buổi trưa hôm đó, Kim Hoa bà bà mang theo Ân Ly đến Hồ Điệp cốc, thấy hai vợ chồng thoi thóp trên giường, hỏi: "Thế này là thế nào?"
Trương Vô Kỵ cẩn thận nói lại lời của Dương Bất Hối một lần.
"Là sợ lão bà tử ta tra tấn hắn, tự kết liễu trước!" Kim Hoa bà bà liếc mắt một cái liền nhận ra đây là trúng kịch độc lấy mạng, khinh thường cười nhạo một tiếng: "Há há, sớm biết hôm nay, lúc trước còn cứng đầu cứng cổ với ta làm gì? Minh Giáo, Minh Giáo! Quả là lòng dạ son sắt!"
Trương Vô Kỵ không muốn sửa đúng suy nghĩ của bà ta, chỉ hy vọng vị sát tinh này mau đi nhanh đi.
Nhưng rất hiển nhiên, Kim Hoa bà bà rất có vài phần hứng thú với hắn: "Trong cốc sao lại trống không rồi? Bao nhiêu người lúc trước ta đưa tới đâu? Chết hết rồi à?"
"Bọn họ đã khỏi bệnh, đi cả rồi." Trương Vô Kỵ trong lòng nhảy dựng, theo bản năng lui lại mấy bước.
Hắn bây giờ võ công chưa đại thành, không phải đối thủ của Kim Hoa bà bà.
"Khỏi rồi?!" Kim Hoa bà bà lại đột nhiên biến sắc, gậy chống trong tay dộng xuống, đã lướt đến ngoài cửa.
"Ngươi xui xẻo rồi!" Ân Ly thấy dáng vẻ của Kim Hoa bà bà, không nhịn được cười một tiếng: "Bà bà như thế này nhất định là tức giận đến phát điên rồi!"
Trương Vô Kỵ lúc này lại không rảnh quan tâm cô, chạy ra ngoài, đuổi theo bước chân của Kim Hoa bà bà.
Kim Hoa bà bà động tác nhanh chóng, chỉ chớp mắt đã trở về trong viện.
Bà ta vừa rơi xuống đất, liền quẳng Tống Thanh Thư cùng Dương Bất Hối xách trong tay xuống: "Quả thật là không có ai! Chỉ còn hai đứa nhãi ranh này!" Bà ta nói, liếc qua Kỷ Hiểu Phù đang đuổi theo đằng sau: "A, còn một đứa lớn nữa! Các ngươi đúng là mạng lớn, vẫn còn chưa chết!"
Kỷ Hiểu Phù sắc mặt trắng bệch: "Bà bà! Xin hãy tha cho con trẻ!"
Tống Thanh Thư bị điểm huyệt, toàn thân không thể động đậy, trong lòng kinh ngạc võ công của Kim Hoa bà bà lại cao đến vậy, mình còn chưa kịp phản ứng đã bị điểm huyệt, chỉ sợ Tống Viễn Kiều cũng không phải là đối thủ của bà ta.
Khó trách vợ chồng Hồ Thanh Ngưu sợ như sợ cọp! Y suy đi nghĩ lại, vẫn là không nói ra thân phận của mình.
Dù sao Kim Hoa bà bà cũng sẽ không vì thân phận của y mà thả y, vậy đừng tự rước lấy nhục.
Y đang đau đầu, Kim Hoa bà bà đã hỏi ra kẻ chân chính cứu người thì ra là Trương Vô Kỵ.
Bà ta nghe xong, cười quái dị một tiếng: "Ngươi rất có năng lực đấy!"
Nói xong, bà ta lắc mình một cái đến bên cạnh Trương Vô Kỵ, chế trụ kinh mạch cánh tay phải của hắn, nói với Ân Ly: "A Ly! Ngươi phải học tập nó đi! Ngươi theo ta lâu vậy rồi cũng chỉ học được bên ngoài, nó đã có thể giải độc của ta!"
Ân Ly lúc này cũng đã đuổi kịp, đi đến bên cạnh Tống Thanh Thư cùng Dương Bất Hối, nghe vậy không vui nói: "Nhưng bà bà là người thân của con.
Có bà bà dạy, con kiểu gì cũng có thể bắt kịp nó!"
"Nói cũng phải!" Kim Hoa bà bà cười nói: "Nhưng nó cũng thông minh, muốn bà bà mang nó về Linh Xà Đảo chơi với ngươi không?"
Quanh đi quẩn lại, vẫn về tới cái đoạn này! Trương Vô Kỵ quá sợ hãi, bàn tay khống chế cánh tay hắn như bằng thép đúc không cách nào lay chuyển, bởi vì kinh mạch bị quản chế, nửa người đều tê dại không làm được gì.
Kim Hoa bà bà hiển nhiên không phải nói đùa.
Diệt tuyệt sư thái mà không đến, mình thật sự sẽ bị mang đi!
Ân Ly từ lúc Kim Hoa bà bà tán dương Trương Vô Kỵ đã trầm mặt xuống, đến khi nghe muốn dẫn hắn theo, lập tức trừng mắt liếc Trương Vô Kỵ.
Cô cảm thấy Kim Hoa bà bà dường như có phần thích Trương Vô Kỵ, e sợ hắn cướp vị trí của mình, phải nghĩ biện pháp.
Chợt linh cơ khẽ động, ngồi xổm xuống vén mái tóc tán loạn của Tống Thanh Thư lên, lộ ra cả khuôn mặt y, mắt nhất thời sáng lên: "Bà bà, con không muốn thằng nhóc xấu đó! Đứa này dáng dấp đẹp mắt, dẫn nó về đi!"
Trương Vô Kỵ bỗng thấy cảm giác trong lòng mình cực kỳ phức tạp.
Mà Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy lần này quả thật nhục nhã vô cùng, tức giận cực kỳ, mặt đỏ bừng lên, căm tức nhìn hằm hằm Ân Ly.
Ân Ly lại không quan tâm, đẩy đẩy y: "Ngươi nói đi! Có đi với ta không hả?"
"Ta đương nhiên không đi với ngươi!" Tống Thanh Thư khó thở: "Thả ta ra!"
"Tuổi còn nhỏ đã biết yêu cái đẹp." Kim Hoa bà bà chỉ cảm thấy thú vị: "Được! Thằng này có năng lực, thằng kia xinh đẹp, chúng ta mang hết về hầu hạ ngươi!"
Bà ta nói, cánh tay đang túm lấy Trương Vô Kỵ lại thêm mấy phần lực đạo, định xách theo hắn đi.
"Ngươi muốn mang bọn chúng đi đâu?"
Một giọng nữ uy nghiêm thanh thúy vang lên, mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Diệt Tuyệt sư thái mang theo Đinh Mẫn Quân cùng Bối Cẩm Nghi đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn mấy người loạn thành một đám..
Không biết lần này lại uống độc gì, chỉ mong đừng là kịch độc cương liệt nào đó, làm ta không có cả thời gian nghĩ thuốc giải."
Trương Vô Kỵ đi kiểm tra hai người một chút, phát hiện vẫn còn thoi thóp, xem ra độc này tuy nhanh chóng đánh gục người dùng, nhưng để tra tấn tính mạng lại cần một ít thời gian.
Vương Nan Cô tự hạ độc mình là vì ép Hồ Thanh Ngưu trị cho nàng, đương nhiên sẽ không dùng kịch độc uống vào chết ngay, lại không ngờ Hồ Thanh Ngưu dứt khoát uống thuốc độc theo, nếu như không phải còn có Trương Vô Kỵ ở đây, tính mạng hai người sẽ cứ vậy chấm dứt.
Bên kia, Tống Thanh Thư cùng Kỷ Hiểu Phù vừa an ủi Dương Bất Hối, vừa hỏi cô bé đã xảy ra chuyện gì.
Dương Bất Hối dựa vào trong lòng Kỷ Hiểu Phù, thút thít kể lại những gì mình thấy:
Vốn cô bé đang hái hoa chơi kết vòng quanh đây, vô tình tới gần nơi ở của Hồ Thanh Ngưu, phát hiện cửa mở toang.
Cô bé tưởng bệnh tình của Hồ Thanh Ngưu chuyển biến tốt, định đem vòng hoa tặng cho ông ấy chúc mừng, không ngờ tới gần lại trông thấy một nam một nữ đang tranh chấp không ngớt.
Bọn họ cãi nhau một hồi, nữ tử bỗng nhiên lấy trong ngực ra một gói thuốc bột, giằng lấy chén trà trên bàn, đổ một ít vào nước trà uống hết.
Hồ Thanh Ngưu hoảng sợ, nhào tới ôm lấy nàng, hai người lại nói mấy câu, nữ tử nôn ra mấy ngụm máu đen liền không một tiếng động.
Hồ Thanh Ngưu ôm nàng khóc lớn một trận, ăn hết chỗ thuốc bột còn lại, ngã xuống theo.
Dương Bất Hối bị dọa sợ, đến tận khi Hồ Thanh Ngưu cũng gục xuống mới phản ứng được, lập tức khóc thét lên gọi bọn họ tới.
Trương Vô Kỵ nhặt lên tờ giấy gói thuốc, kiểm tra bột thuốc còn sót lại, thấy không phải là độc tam trùng tam thảo kiếp trước, mà là một loại khác.
Không có hai người Vương Nan Cô chỉ đạo, hắn muốn nghiên cứu thuốc giải phải tốn một ít thời gian.
Bất quá hắn trước đó đã bắt mạch cho bọn họ, dù yếu ớt nhưng vẫn có vẻ kéo dài không dứt, hẳn là còn sống tốt thêm một đoạn thời gian.
Cứ như vậy, Trương Vô Kỵ ngồi xuống nghiên cứu chất độc mà Hồ Thanh Ngưu và Vương Nan Cô trúng.
Qua ba ngày, hắn chế được thuốc giải, nhưng không vội giải độc, mà là chờ Kim Hoa bà bà đến một chuyến, trông thấy tử trạng của Hồ Thanh Ngưu và Vương Nan Cô xong mới giải độc cho bọn họ.
May mà không có để bọn họ chờ quá lâu, buổi trưa hôm đó, Kim Hoa bà bà mang theo Ân Ly đến Hồ Điệp cốc, thấy hai vợ chồng thoi thóp trên giường, hỏi: "Thế này là thế nào?"
Trương Vô Kỵ cẩn thận nói lại lời của Dương Bất Hối một lần.
"Là sợ lão bà tử ta tra tấn hắn, tự kết liễu trước!" Kim Hoa bà bà liếc mắt một cái liền nhận ra đây là trúng kịch độc lấy mạng, khinh thường cười nhạo một tiếng: "Há há, sớm biết hôm nay, lúc trước còn cứng đầu cứng cổ với ta làm gì? Minh Giáo, Minh Giáo! Quả là lòng dạ son sắt!"
Trương Vô Kỵ không muốn sửa đúng suy nghĩ của bà ta, chỉ hy vọng vị sát tinh này mau đi nhanh đi.
Nhưng rất hiển nhiên, Kim Hoa bà bà rất có vài phần hứng thú với hắn: "Trong cốc sao lại trống không rồi? Bao nhiêu người lúc trước ta đưa tới đâu? Chết hết rồi à?"
"Bọn họ đã khỏi bệnh, đi cả rồi." Trương Vô Kỵ trong lòng nhảy dựng, theo bản năng lui lại mấy bước.
Hắn bây giờ võ công chưa đại thành, không phải đối thủ của Kim Hoa bà bà.
"Khỏi rồi?!" Kim Hoa bà bà lại đột nhiên biến sắc, gậy chống trong tay dộng xuống, đã lướt đến ngoài cửa.
"Ngươi xui xẻo rồi!" Ân Ly thấy dáng vẻ của Kim Hoa bà bà, không nhịn được cười một tiếng: "Bà bà như thế này nhất định là tức giận đến phát điên rồi!"
Trương Vô Kỵ lúc này lại không rảnh quan tâm cô, chạy ra ngoài, đuổi theo bước chân của Kim Hoa bà bà.
Kim Hoa bà bà động tác nhanh chóng, chỉ chớp mắt đã trở về trong viện.
Bà ta vừa rơi xuống đất, liền quẳng Tống Thanh Thư cùng Dương Bất Hối xách trong tay xuống: "Quả thật là không có ai! Chỉ còn hai đứa nhãi ranh này!" Bà ta nói, liếc qua Kỷ Hiểu Phù đang đuổi theo đằng sau: "A, còn một đứa lớn nữa! Các ngươi đúng là mạng lớn, vẫn còn chưa chết!"
Kỷ Hiểu Phù sắc mặt trắng bệch: "Bà bà! Xin hãy tha cho con trẻ!"
Tống Thanh Thư bị điểm huyệt, toàn thân không thể động đậy, trong lòng kinh ngạc võ công của Kim Hoa bà bà lại cao đến vậy, mình còn chưa kịp phản ứng đã bị điểm huyệt, chỉ sợ Tống Viễn Kiều cũng không phải là đối thủ của bà ta.
Khó trách vợ chồng Hồ Thanh Ngưu sợ như sợ cọp! Y suy đi nghĩ lại, vẫn là không nói ra thân phận của mình.
Dù sao Kim Hoa bà bà cũng sẽ không vì thân phận của y mà thả y, vậy đừng tự rước lấy nhục.
Y đang đau đầu, Kim Hoa bà bà đã hỏi ra kẻ chân chính cứu người thì ra là Trương Vô Kỵ.
Bà ta nghe xong, cười quái dị một tiếng: "Ngươi rất có năng lực đấy!"
Nói xong, bà ta lắc mình một cái đến bên cạnh Trương Vô Kỵ, chế trụ kinh mạch cánh tay phải của hắn, nói với Ân Ly: "A Ly! Ngươi phải học tập nó đi! Ngươi theo ta lâu vậy rồi cũng chỉ học được bên ngoài, nó đã có thể giải độc của ta!"
Ân Ly lúc này cũng đã đuổi kịp, đi đến bên cạnh Tống Thanh Thư cùng Dương Bất Hối, nghe vậy không vui nói: "Nhưng bà bà là người thân của con.
Có bà bà dạy, con kiểu gì cũng có thể bắt kịp nó!"
"Nói cũng phải!" Kim Hoa bà bà cười nói: "Nhưng nó cũng thông minh, muốn bà bà mang nó về Linh Xà Đảo chơi với ngươi không?"
Quanh đi quẩn lại, vẫn về tới cái đoạn này! Trương Vô Kỵ quá sợ hãi, bàn tay khống chế cánh tay hắn như bằng thép đúc không cách nào lay chuyển, bởi vì kinh mạch bị quản chế, nửa người đều tê dại không làm được gì.
Kim Hoa bà bà hiển nhiên không phải nói đùa.
Diệt tuyệt sư thái mà không đến, mình thật sự sẽ bị mang đi!
Ân Ly từ lúc Kim Hoa bà bà tán dương Trương Vô Kỵ đã trầm mặt xuống, đến khi nghe muốn dẫn hắn theo, lập tức trừng mắt liếc Trương Vô Kỵ.
Cô cảm thấy Kim Hoa bà bà dường như có phần thích Trương Vô Kỵ, e sợ hắn cướp vị trí của mình, phải nghĩ biện pháp.
Chợt linh cơ khẽ động, ngồi xổm xuống vén mái tóc tán loạn của Tống Thanh Thư lên, lộ ra cả khuôn mặt y, mắt nhất thời sáng lên: "Bà bà, con không muốn thằng nhóc xấu đó! Đứa này dáng dấp đẹp mắt, dẫn nó về đi!"
Trương Vô Kỵ bỗng thấy cảm giác trong lòng mình cực kỳ phức tạp.
Mà Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy lần này quả thật nhục nhã vô cùng, tức giận cực kỳ, mặt đỏ bừng lên, căm tức nhìn hằm hằm Ân Ly.
Ân Ly lại không quan tâm, đẩy đẩy y: "Ngươi nói đi! Có đi với ta không hả?"
"Ta đương nhiên không đi với ngươi!" Tống Thanh Thư khó thở: "Thả ta ra!"
"Tuổi còn nhỏ đã biết yêu cái đẹp." Kim Hoa bà bà chỉ cảm thấy thú vị: "Được! Thằng này có năng lực, thằng kia xinh đẹp, chúng ta mang hết về hầu hạ ngươi!"
Bà ta nói, cánh tay đang túm lấy Trương Vô Kỵ lại thêm mấy phần lực đạo, định xách theo hắn đi.
"Ngươi muốn mang bọn chúng đi đâu?"
Một giọng nữ uy nghiêm thanh thúy vang lên, mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Diệt Tuyệt sư thái mang theo Đinh Mẫn Quân cùng Bối Cẩm Nghi đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn mấy người loạn thành một đám..
Danh sách chương