Vào đêm.

Trương Vô Kỵ chiếu theo tin tức Vi Nhất Tiếu báo cho hắn tìm được địa lao giam giữ Phạm Dao.

Hắn vừa bước vào liền kinh động người bị giam giữ trong địa lao, nhất thời tiếng xiềng xích leng keng vang lên không dứt, tù phạm đều nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, nhưng không biết xuất phát từ cân nhắc gì, ai cũng không mở miệng la lên, chỉ trầm mặc nhìn hắn.

"Tại hạ Ân Di Ái." Trương Vô Kỵ nói, "Xem bộ dáng của chư vị, Nhữ Dương Vương phủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người.

Ta lần này tới để giải cứu đồng bạn của ta, thả đi chư vị chẳng qua là tiện tay mà thôi."
Người bị nhốt trong địa lao, lưu lạc đến nước này, đều giống như Phạm Dao bịa đặt thân phận bị phát hiện, bọn họ có lẽ là tai mắt của triều đình xếp vào bên người Nhữ Dương Vương, cũng có thể là gián điệp nghĩa quân trà trộn vào.

Nhưng bất luận là bối cảnh lai lịch gì, chỉ cần ở lại đây, đều không thể thoát khỏi cái chết.

Không bằng lát nữa cùng nhau lao ra, liều một lần vẫn hơn.

Không biết là ai hỏi: "Ngươi có thuốc giải?"
"Có." Trương Vô Kỵ lấy bọc giấy trong tay áo ra, đi thẳng đến trước mặt Phạm Dao, mở bọc giấy đưa tới dưới mũi hắn.

Phạm Dao không hề chần chờ, há miệng liếm đủ lượng thuốc giải, nhắm mắt lại bắt đầu hóa giải dược tính.

Những người còn lại thấy Phạm Dao ăn, cũng vội vàng ăn vào, thuốc vừa xuống bụng, trong kinh mạch lập tức có nội lực hô ứng, đám người mừng như điên không thôi, bất chấp trên thân đau đớn, bắt đầu điều tức.


Vi Nhất Tiếu căn cứ Trương Vô Kỵ miêu tả, tìm được hòn non bộ Lộc Trượng Khách mỗi ngày rình coi kia.

Y lúc đầu chỉ muốn nói với Lộc Trượng Khách một tiếng sư đệ của lão Hạc Bút Ông đã sợ, lát nữa y châm lửa quấy nhiễu bốn phía Vương phủ chế tạo rối loạn, lúc Lộc Trượng Khách truy kích nhớ châm chước một chút, mọi người đều vừa lòng.

Nhưng khi y tận mắt chứng kiến vẻ mặt háo sắc hèn mọn của Lộc Trượng Khách, dù là Thanh Dực Bức Vương kiến thức rộng rãi cũng cảm thấy con mắt quá đau, trở về không thể không rửa thật kỹ một phen.

"Sư đệ của ngươi đã xui xẻo, ngươi làm sư huynh đương nhiên nên cùng tiến thoái mới đúng." Vi Nhất Tiếu rất nhanh thuyết phục chính mình, sờ trong ngực, lấy ra một khối cao thơm — đây là bọn họ chuẩn bị cho Lộc Trượng Khách, đề phòng trường hợp Hạc Bút Ông không thành, Vi Nhất Tiếu vẫn luôn mang trên người.

" Đây chính là thứ tốt, giáo chủ tự tay điều chế, hời cho ngươi." Vi Nhất Tiếu nín thở, ném cao thơm xuống đất đổ nước lên, cao thơm dính nước liền tan, tản mát ra mùi hương cay nồng.

Lộc Trượng Khách đang chảy dãi ròng ròng với bóng hình giai nhân xinh đẹp, hít vào hương khí lại càng thêm hào hứng, hai mắt đỏ quạch lên.

Lộc Trượng Khách đứng tại chỗ thở hồng hộc, dục vọng rốt cuộc áp đảo lý trí, phóng tới tú lâu.

Rất nhanh, vang lên tiếng nữ tử thét chói tai cùng tiếng trầm đục của đồ vật đập xuống đất, động tĩnh lớn đến mức hơn phân nửa Vương phủ có thể nghe thấy.

Vi Nhất Tiếu nhìn hậu viện Vương phủ như ong vỡ tổ, không ai chú ý đến mình, nhịn không được ngửa mặt lên trời im ắng cười ha hả, cười vài tiếng cảm thấy không thể lên tiếng thật không thoải mái, dứt khoát lắc người một cái rơi xuống nóc nhà gần đó xem kịch.

Chỉ thấy nơi xa một đội nữ tử hoa phục ùn ùn chạy đến, nữ nhân cầm đầu vung tay lên, cả giận nói: "Lôi hai cái tiện nhân kia ra cho ta!" Nhữ Dương Vương Phi thật sự sắp tức giận đến nổ tung rồi, ngay dưới mí mắt bà diễn ra chuyện như vậy, ngày mai bà nhất định sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành!
Nhữ Dương Vương Phi vừa phát lời, lập tức có mấy thị vệ xông vào, lại thêm một trận lách cách loảng xoảng vang động, một nữ tử xinh đẹp quần áo không chỉnh tề cùng Lộc Trượng Khách thần chí chưa thanh tỉnh bị kéo ra.


"Đánh cho ta!" Nhữ Dương Vương Phi thấy rõ là Lộc Trượng Khách, nhớ tới cái đức hạnh quỷ đói trong háo sắc của người này, không chần chờ, lạnh lùng nói: "Đánh 70 đại bản trước!"
Triệu Mẫn theo Nhữ Dương Vương Phi chạy tới thầm nghĩ không đúng, lấy võ công của Lộc Trượng Khách, sao có thể dễ dàng bị chế phục như vậy? Nhưng nàng chưa kịp mở miệng, Nhữ Dương Vương Phi đã hạ lệnh kéo hai người xuống, vội vàng ngăn cản: "Mẫu thân, khoan đã! Con thấy việc này có ẩn tình khác!"
Nàng hô xong, vội vàng cầm lấy bình hoa trên bàn, hắt nước lạnh vào mặt Lộc Trượng Khách, lãnh đạm hỏi: " Lộc đại sư, tỉnh chút nào chưa?"
Lộc Trượng Khách mặt đầy cành hoa và nước, lúc thì tỉnh táo, lúc thì mê mang, trừng mắt nói không ra lời, chỉ thở dốc.

Bộ dạng này của lão quá rõ ràng, cả Nhữ Dương Vương Phi cũng nhìn ra có vấn đề, Triệu Mẫn cau mày nói: "Hắn bị người hạ thuốc! Mẫu thân...!Hỏng bét! Ca ca ta đâu?!" Triệu Mẫn cao giọng: "Mau cho người gọi ca ca ta trở về! Đừng để huynh ấy tới địa lao!"
Vi Nhất Tiếu thầm khen một tiếng tiểu nương tử đầu óc thật lợi hại, hai tay mở ra, hướng hai mẹ con đánh tới.

Đợi đám người hoàn hồn, Vương phi và quận chúa đều đã rơi vào tay địch, nhưng người áo đen kia cũng không lập tức chạy ra khỏi phủ, mà ở đó như trêu đùa chạy khắp bốn phía, thị vệ Vương phủ toàn lực đuổi theo, nhưng ngay cả một mảnh góc áo cũng không đụng tới được.

Vương phủ diện tích khổng lồ, Vương Bảo Bảo hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra ở hậu viện, theo cao thủ bước vào gian phòng chứa địa lao, vừa vào cửa, bỗng nhiên lông tơ dựng đứng, dường như có nguy hiểm cực lớn ẩn núp.

"Chuẩn bị tốt cung tiễn thủ." Vương Bảo Bảo bỗng nhiên nói.

Người bên cạnh gật đầu, Vương Bảo Bảo hơi yên tâm chút, vừa định đi mở cơ quan, bỗng nhiên có người vọt tới: "Tiểu vương gia! Quận chúa và Vương phi bị tập kích! Quận chúa bảo ngài lập tức trở về!"
"Ngươi nói cái gì?!" Vương Bảo Bảo lập tức hiểu ra, vội vàng rời khỏi đây, nhưng đã quá muộn, bóng đen từ xà ngang trên đỉnh đầu thổi qua, Vương Bảo Bảo đột nhiên cảm giác mắt tối sầm lại, tiếp theo chính là tiếng kim loại va vào nhau kêu leng keng.

Kẻ này cướp chìa khoá...!
Vương Bảo Bảo cũng có võ công trong người, chạy rangoài cửa, cắn răng nói: "Bắn tên!"
Cung tiễn thủ sớm đã được Vương Bảo Bảo phân phó chuẩn bị sẵn sàng, nghe vậy nhao nhao kéo cung bắn tên, bọn họ đều là xạ thủ số một số hai Mông Cổ, không có một mũi tên nào bắn về phía Vương Bảo Bảo.


Rất nhanh, mặt đất, vách tường, thậm chí nóc nhà trong phòng đều cắm chi chít mũi tên.

Vương Bảo Bảo sắc mặt tái mét đứng tại chỗ.

Trương Vô Kỵ bình yên vô sự đứng sau lưng Vương Bảo Bảo, mượn hắn làm lá chắn quả là không sai chút nào.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"Bạn tốt bị bắt, hy vọng tiểu vương gia giơ cao đánh khẽ."
"Ngươi là Trương Vô Kỵ?"
"Không, tại hạ Ân Di Ái." Trương Vô Kỵ biết Vi Nhất Tiếu đã bắt cóc Triệu Mẫn cùng Nhữ Dương Vương Phi, mà Vương Bảo Bảo cũng rơi vào tay chính mình, ván hôm nay sẽ không còn nguy hiểm, cực kỳ thuận lợi.

Cũng may ba người bọn họ vào thành bí mật, ra tay lại nhanh, thêm nữa đây là trong vương phủ, hai huynh muội vô ý thức buông lỏng cảnh giới.

"Ta đồng ý với ngươi, nhưng làm ơn thả ba mẫu tử chúng ta bình yên vô sự." Vương Bảo Bảo nói, "Tuy ngươi lấy được chìa khoá, nhưng nếu như không mở chính xác thứ tự xiềng xích trên người bọn họ, lưỡi dao bên trong xiềng xích sẽ lập tức bắn ra chặt đứt tay chân của họ."
"Tiểu vương gia và quận chúa bố cục kín đáo, tại hạ bội phục." Trương Vô Kỵ gật đầu nói, "Chỉ cứu thôi không đủ, hy vọng tiểu vương gia có thể để những thị vệ này lui đi hết."
Vương Bảo Bảo đáp ứng dứt khoát: "Ta hứa với ngươi, để ta gặp được mẫu thân với muội muội của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Trương Vô Kỵ phát ra một tiếng thét dài, chỉ giây lát, Vi Nhất Tiếu mang theo Nhữ Dương Vương Phi cùng Triệu Mẫn rơi vào trong viện: "Giáo chủ, Phạm Dao đâu?"
"Còn đang ở phía dưới." Trương Vô Kỵ nói, tiếp đó đè lại bả vai Vương Bảo Bảo: "Cảm phiền theo ta xuống đó!"
Vương Bảo Bảo cùng Trương Vô Kỵ xuống địa lao, nhìn Trương Vô Kỵ lấy chìa khoá chuẩn bị cởi xuống xiềng xích trên người Phạm Dao: "Nói trình tự một chút đi, tiểu vương gia, nếu hắn bị thương, ta chỉ có thể lặp lại vài lần trên người tiểu vương gia."
"Trước mở cổ tay phải, sau đó tới cổ chân trái, tiếp theo tới cổ chân phải, cuối cùng là cổ tay trái." Hiện tại đã rơi vào tay địch, Vương Bảo Bảo cũng lười nhiều chuyện, đáp cực nhanh.

Thấy Phạm Dao đứng lên, lại không có chút dáng vẻ tay chân vô lực do trúng Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, không khỏi nhíu nhíu mày: "Chuyện ta hứa với ngươi đã làm được, bây giờ có thể thả chúng ta rồi chứ?"
Trương Vô Kỵ đem thả hết những người còn lại xong mới nói: "Ngươi và Vương phi ta không mang đi, nhưng quận chúa phải theo chúng ta một chuyến, chờ chúng ta ra khỏi cửa thành sẽ thả cô ta."
"Những chuyện này đều là Khổ Đầu Đà nói cho ngươi?" Vương Bảo Bảo bỗng nhiên hỏi.


Không phải hắn hoài nghi, mà là Phạm Dao bị quản chế ở đây, cho dù truyền được tin tức cũng rất khó chu đáo kín kẽ như thế, hắn nghi ngờ có người đưa bảo đồ Vương phủ cho đám người Trương Vô Kỵ mới giúp bọn họ nhẹ nhàng tới lui.

Trương Vô Kỵ không trả lời hắn, bản đồ Nhữ Dương Vương phủ là bọn họ hỏi ra được từ quản sự Vương phủ kia cùng Hạc Bút Ông, Vương Bảo Bảo suy đoán không sai.

Mấy ngày sau, Võ Đang.

"Lục ca!" Mạc Thanh Cốc lớn tiếng nói, "Huynh lại đến đây nữa à?"
Nhị hiệp chính là đang trong quán rượu dưới núi Võ Đang.

Từ khi cùng Mạc Thanh Cốc say một trận, Ân Lê Đình liền không thể rời khỏi cảm giác này, thường xuyên xuống núi say rượu, để an ủi tổn thương trong lòng.

Nhìn y thế này, Mạc Thanh Cốc không khỏi hối hận ngày ấy mình đề nghị, đỡ Ân Lê Đình dậy, nói: "Chúng ta đi thôi! Về núi đi! Sau này huynh bớt tới nữa đi!"
Ân Lê Đình vẫn còn chút tỉnh tào, hơi hơi gật gật đầu: "Đệ yên tâm...!ta...!có chừng mực."
"Lục hiệp trong lòng khổ sở, uống chút rượu thì đã sao nào? Dù sao khoảng thời gian này cũng có quá nhiều chuyện." Có người bỗng nhiên chen vào nói: "Thất hiệp cũng không cần giữ ngài ấy như thế, dưới núi Võ Đang chẳng lẽ còn có hồng thủy mãnh thú gì hay sao?"
Mạc Thanh Cốc dừng bước lại, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Trần Hữu Lượng, ngươi ngày ngày ngồi đây chờ sư huynh đệ chúng ta, rốt cuộc muốn làm gì?" Ngày đó sau khi Mạc Thanh Cốc tỉnh rượu, lập tức nhớ ra Trần Hữu Lượng trước đó chính là người liên hợp Cái Bang ý đồ hãm hại Tống Thanh Thư và Trương Vô Kỵ, bây giờ đương nhiên sẽ không cho gã sắc mặt gì tốt.

"Chẳng qua là có chuyện muốn nói với hai vị."
"Đáng tiếc, chúng ta không gì để với cùng ngươi!" Mạc Thanh Cốc đỡ Ân Lê Đình quay đầu bỏ đi.

"Là chuyện liên quan đến sư điệt của hai vị!" Trần Hữu Lượng cất giọng nói, thấy Mạc Thanh Cốc bước chân khựng lại sau đó đi càng nhanh, đành phải nói tiếp: "Thất hiệp ngày đó còn nói muốn mời tại hạ một chén rượu, bây giờ không tính nữa sao?"
Mặc dù lúc hứa hẹn mình đầu óc không tỉnh táo, nhưng dù sao quân tử lời hứa ngàn vàng, chẳng qua là một chén rượu mà thôi, Mạc Thanh Cốc dừng bước lại, không kiên nhẫn quay người nhìn Trần Hữu Lượng: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Trần Hữu Lượng cười một tiếng: "Lên lầu bao một nhã gian, chúng ta nói tỉ mỉ.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện