"Chu cô nương mời."
"Kiếm của huynh không phải hỏng rồi sao?" Chu Chỉ Nhược nói, "Chúng ta đều thu binh khí đi!"
Tống Thanh Thư gật gật đầu, buông binh khí trong tay ra.
Y vừa đặt kiếm xuống đất, còn chưa đứng dậy, liền nghe bên tai tiếng gió khẽ nhúc nhích, vội vàng nghiêng người tránh đi.
Chu Chỉ Nhược một kích không trúng, cũng không liều lĩnh, ngón tay phải nhỏ dài như ngọc chụm thành hình hoa lan, nhẹ nhàng phất qua huyệt đạo trên cổ tay Tống Thanh Thư.
Hai người giao thủ mấy cái, Chu Chỉ Nhược bỗng nhiên mở miệng: "Tống thiếu hiệp, huynh cảm thấy Lan hoa phất huyệt thủ này muội học được thế nào?"
"Đương nhiên là rất tốt." Tống Thanh Thư tránh đi nàng phất một cái, lật tay bắn lên cổ tay nàng, đổi thành tiểu cầm nã thủ vòng lấy cánh tay phải của Chu Chỉ Nhược.
"Vậy muội hiện tại kém Vô Kỵ ca ca bao xa?" Chu Chỉ Nhược hạ giọng, tránh thoát tay Tống Thanh Thư thối lui: "Vừa nãy muội định lên trận...!Những người kia muốn thừa dịp Vô Kỵ ca ca mệt mỏi kiếm lợi, muội mới không để bọn họ được như ý đâu! Không ngờ huynh tới trước, vừa lúc chúng ta cũng đã nói muốn luận bàn, muội liền lên thôi!"
Lời nói mang theo một tia thẹn thùng mịt mờ.
Tống Thanh Thư nhướn mày hiểu rõ: "Chúng ta đều kém Vô Kỵ rất nhiều."
"Vậy mấy ngày này muội có thể tới lĩnh giáo các huynh không?"
"Ta đã sớm nói có thể." Tống Thanh Thư nhẹ giọng đáp, thấy Chu Chỉ Nhược muốn nói lại thôi, biết nàng hỏi lĩnh giáo bọn họ là giả, hỏi lĩnh giáo Trương Vô Kỵ mới là thật, nghĩ nghĩ, bổ sung: "Chỉ là ta mấy ngày kế tiếp phải luôn tới chỗ sư thúc, không thể thường xuyên tiếp mọi người."
Chu Chỉ Nhược vui mừng quá đỗi, cười tươi sáng, thanh lệ vô song.
Tống Thanh Thư xem đến ngẩn ra, nhớ tới Trương Vô Kỵ dung mạo thường thường vô kỳ, không hiểu sao có cảm giác bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Trương Vô Kỵ một mực chú ý bọn họ, đương nhiên nhìn ra được Chu Chỉ Nhược cùng Tống Thanh Thư giao thủ còn đang nói gì đó, chỉ là nghe không rõ, nhưng chắc hẳn trò chuyện rất vui, Chu Chỉ Nhược cười đến vui vẻ.
Trương Vô Kỵ có chút khó chịu.
Trên lôi đài hai người lại qua mấy chiêu, Chu Chỉ Nhược kỹ thua một bậc, nhận thua hạ tràng.
Nàng lui ra sau, Tống Thanh Thư lại giao thủ với hai người, cuối cùng thua dưới tay một vị tăng Thiếu Lâm.
Cũng không phải là tất cả mọi người đều sẽ ngâm mình cả ngày ở đấu trường, lúc này đã có người lục tục rời sân.
Tống Thanh Thư cùng Trương Vô Kỵ đều tiêu hao nhiều, chào hỏi Du Liên Châu xong liền sóng vai về chỗ ở nghỉ ngơi.
Hai người đi được nửa đường, bỗng nghe thấy giọng thiếu nữ mềm ngọt truyền đến: "Vô Kỵ ca ca! Tống thiếu hiệp!" Chu Chỉ Nhược xách váy, chạy vội tới chỗ họ, cách hai người mấy bước liền dừng lại.
Trên mặt nàng vẫn còn ửng đỏ vì vừa chạy nhanh, đối diện với ánh mắt đen láy của Trương Vô Kỵ lại đỏ thêm vài phần, dáng vẻ nghịch ngợm vừa rồi bỗng nhiên biến mất, trở nên văn tĩnh như nước, xoắn tay áo dịu dàng ngượng ngùng nhìn Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ không mở miệng không được: "...!Chu cô nương có chuyện gì không?"
"Muội..." Chu Chỉ Nhược nhìn thoáng qua Tống Thanh Thư.
"A, ta quên đồ ở lôi đài!" Tống Thanh Thư lập tức phản ứng, không đợi Trương Vô Kỵ mở miệng đã chạy xa, lại còn dùng tới khinh công.
Trương Vô Kỵ trợn mắt hốc mồm nhìn theo bóng lưng của Tống Thanh Thư.
"Vô Kỵ ca ca!" Chu Chỉ Nhược ngọt ngào lên tiếng, gọi về thần hồn của Trương Vô Kỵ, nàng đỏ mặt, nửa thật nửa giả hỏi một câu: "Vô Kỵ ca ca, huynh sao lại đổi giọng gọi muội là Chu cô nương rồi? Trước đó huynh vẫn gọi muội là Chỉ Nhược muội muội."
"Chúng ta bây giờ lớn rồi, cần phải chú ý chút." Trương Vô Kỵ cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra, bắt đầu trấn an Chu Chỉ Nhược, cũng bắt đầu tính toán làm sao để nàng từ bỏ ý niệm này.
Xem dáng vẻ của Tống Thanh Thư, có thể thấy y cũng không nảy sinh tâm tư gì với Chu Chỉ Nhược, nhưng Trương Vô Kỵ lại mừng không nổi, nhớ tới bóng lưng không lưu luyến chút nào của y nhịn liền không được nghiến răng.
"...!Vô Kỵ ca ca, muội cảm thấy huynh lạnh nhạt với muội hơn rất nhiều..." Chu Chỉ Nhược há miệng thở dốc.
Nàng bởi vì những gì trải qua trong quá khứ mà có chút không muốn xa rời Trương Vô Kỵ, vừa rồi thấy Trương Vô Kỵ áp chế kình địch, dáng vẻ thiếu niên khí phách hăng hái lay động tơ tình thiếu nữ, nhưng muốn nói nàng dùng tình sâu bao nhiêu, lại cũng chưa chắc.
Bây giờ chỉ là muốn có thêm cơ hội ở chung với Trương Vô Kỵ, từ từ vun vén tình cảm.
Trương Vô Kỵ cũng biết Chu Chỉ Nhược hiện tại chỉ là tình đậu sơ khai, chỉ cần mình đừng giống như kiếp trước nhu tình chậm rãi tác động tâm tư nàng, đoan chính tự kiềm chế, rất nhanh sẽ khiến nàng buông bỏ ý niệm.
Dù sao hắn cũng sẽ không ở lại Nga Mi lâu.
Vì thế hắn tạm thời đặt Tống Thanh Thư qua một bên, chuyên tâm đối phó với Chu Chỉ Nhược.
Mà lúc này Tống Thanh Thư cũng trở lại lôi đài, Trương Tùng Khê trông thấy y, không khỏi ngạc nhiên: "Thanh Thư? Con quay lại đây làm gì?"
"Chu cô nương tìm Vô Kỵ nói chuyện, con ở bên cạnh nghe không hay."
"Chu Chỉ Nhược?" Trương Tùng Khê nhớ tới tình cảnh lúc lên núi, lộ ra một nụ cười hiền từ lại vui mừng thuộc về trưởng bối, cảm giác quỷ dị dâng lên lúc thấy Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư ôm nhau lại lắng xuống: "Cô ấy và Vô Kỵ giao hảo cũng không tệ."
Tống Thanh Thư thất thần đáp lời.
"Thanh Thư thì sao? Nhiều người như vậy, Thanh Thư có đặc biệt ưu ái tiểu nữ hiệp nào không? Tứ sư thúc có thể xem giúp con." Trương Tùng Khê cười trêu ghẹo.
"Con chưa có ý định này đâu!"
"Sao lại chưa có? Mấy quyển sách truyện kia của con là ta tìm ra đấy." Trương Tùng Khê cười khẽ: "Ta còn nhớ rõ con viết một ít phê bình chú giải...!Tuổi còn nhỏ đã biết nghĩ đến động phòng rồi?"
Tống Thanh Thư không biết Tứ sư thúc làm sao đột nhiên nói tới cái này, mặt thẹn đỏ ửng, miệng mấp máy hai cái, chợt nhớ tới trong khách điếm Trương Vô Kỵ cũng nói "Tuổi còn nhỏ đã trọng dục ", càng thấy nóng đến lợi hại, nhỏ giọng nói: "Con không có nghĩ đến mấy thứ này!"
Nói xong, y tự thấy không tiếp tục ở lại được nữa, đứng lên chạy về.
Chờ chạy khỏi lôi đài, xa xa trông thấy Trương Vô Kỵ cùng Chu Chỉ Nhược hai người đứng bên nhau nói chuyện, định quay người rời đi, lại mạnh mẽ dừng bước chân lại.
Y ngơ ngẩn nhìn họ, gió núi thổi qua, bỗng nhiên rùng mình, đáy lòng dâng lên một luồng hàn ý.
Tống Thanh Thư lang thang không có mục tiêu dạo một vòng quanh Nga Mi, cũng không biết đi bao lâu, cuối cùng cảm thấy có chút mỏi chân, mới quay về chỗ ở.
Đẩy cửa ra, trong phòng trống trơn, Trương Vô Kỵ vẫn chưa về.
Xem ra hắn và Chu Chỉ Nhược ở chung rất tốt.
Tống Thanh Thư trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp, nhớ lại lời Trương Tùng Khê nói.
Y biết Trương Vô Kỵ mặc dù ở Võ Đang, nhưng người trong giang hồ vẫn rất có phê bình kín đáo với hắn, nếu như có thể đến được với đệ tử Nga Mi, những tin đồn nhảm nhí đó sẽ không thể đả thương hắn được nữa.
Lại thêm Chu Chỉ Nhược rất thích Trương Vô Kỵ, mà Trương Vô Kỵ...!Tống Thanh Thư nhớ tới mấy lần mình đề cập đến Chu Chỉ Nhược, Trương Vô Kỵ mặc dù biểu hiện không rõ ràng, nhưng vẫn có khác biệt.
Cho nên khi có cơ hội, mình thuận nước đẩy thuyền làm việc tốt, cũng không có gì.
Tống Thanh Thư lại nghĩ tới hình ảnh mình vừa thấy, hai người bọn họ đứng chung một chỗ trò chuyện, có thể xưng một câu trai tài gái sắc, trong sách truyện mình từng đọc cũng là một đoạn giai thoại.
"Đang nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ ngươi và Chu cô nương."
Tống Thanh Thư đáp xong mới giật mình bừng tỉnh, vừa định quay người, lại phát hiện mình bị ôm lấy từ phía sau: "Vô Kỵ?"
"Ngươi vừa mới chạy đi đâu? Ta tìm một vòng cũng không thấy ngươi." Trương Vô Kỵ cánh tay dùng sức quấn chặt, triệt tiêu lực đạo tránh thoát của Tống Thanh Thư, ấn y vào lòng mình.
"Tìm ta?" Tống Thanh Thư bị hắn siết có chút khó chịu, vô ý thức nói: "Ngươi không phải đang nói chuyện với Chu cô nương sao?"
Lời này vừa ra, sắc mặt Trương Vô Kỵ lập tức đen đi mấy phần, lạnh giọng nói: "Thanh Thư hôm nay...!Thật đúng là săn sóc!"
"...! Chu cô nương muốn ta..." Tống Thanh Thư chật vật giải thích: "Cô ấy là một tiểu cô nương, tuy không có trực tiếp nhờ ta, nhưng cũng bất chấp tất cả rồi, ta liền giúp cô ấy một phen."
"Cho nên Thanh Thư là giúp Chỉ Nhược? Ta còn tưởng là Thanh Thư suy nghĩ vì ta, kéo đoạn tơ hồng này!" Trương Vô Kỵ nghe không được y suy nghĩ vì Chu Chỉ Nhược như thế, ngữ khí bất âm bất dương phát tiết oán khí: "Không ngờ Thanh Thư vẫn là người thương hương tiếc ngọc."
Tống Thanh Thư cảm thấy mình không còn lời gì để nói, Trương Vô Kỵ coi bộ uống nhầm thuốc rồi, bất luận y nói cái gì cũng có mấy trăm ly do chặn họng.
Bất quá y bây giờ tâm tình cũng không tốt, không muốn để ý đến hắn, dứt khoát ngậm miệng vờ như không nghe thấy.
Trương Vô Kỵ nhìn y như vậy, một cỗ tà hỏa xông thẳng lên đỉnh đầu.
Tống Thanh Thư sao có thể thế này? Hắn vì Tống Thanh Thư suy nghĩ nhiều như vậy, hắn lần đầu tiên có tâm tình lo được lo mất, mà hết thảy ngọn nguồn đều không ở trên người hắn, tất cả đều là Tống Thanh Thư khơi mào, hắn vì Tống Thanh Thư mới biến thành cái dạng này.
Vậy mà Tống Thanh Thư vì sao lại ra vẻ vô tội như thế?
Trương Vô Kỵ nháy mắt có vô số lời nói muốn nói, phun lên đầu lưỡi, lại hóa thành nước lạnh thấu xương lạnh dội vào lòng.
Hắn cuối cùng không còn cách nào lảng tránh nữa, buộc phải nhìn thẳng vào bản thân đang ôm ý niệm gì, lại không có lập trường nói những điều này cho Tống Thanh Thư nghe.
Bây giờ có lẽ hắn nên buông tay.
Trương Vô Kỵ kịch liệt thở dốc hai cái, đè xuống cảm giác không cam tâm mãnh liệt trong lòng, định buông Tống Thanh Thư ra...
"Không được sao? Chu cô nương xinh đẹp thông minh, ta cho rằng ngươi sẽ thích cô ấy."
Một câu nhẹ nhàng, lại khuấy lên sóng lớn kinh thiên trong lòng Trương Vô Kỵ.
Hắn muốn cười to, vì Tống Thanh Thư như vậy là muốn tốt cho hắn, lại muốn bóp cổ y, buộc y nhìn vào cõi lòng tràn đầy khốn khổ của mình.
"Ngươi cho rằng?"
Trương Vô Kỵ hít sâu một hơi, muốn đè xuống tâm tình của mình.
Nhịn không được.
Ngay sau đó, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, toàn thân bị đè lên giường, trước mắt tối sầm lại, Trương Vô Kỵ đã vung tay đóng sập cửa.
"Nhưng ta không thích cô ấy!" Trương Vô Kỵ đè lại bả vai Tống Thanh Thư, nhìn thẳng vào mắt y, khàn giọng nói: "Thanh Thư, ngươi là lòng tốt làm chuyện xấu!"
"Ta..." Tống Thanh Thư nhíu mày, trong lòng không hiểu sao nảy ra một tia mừng thầm: "Được rồi, là ta tự chủ trương.
Vô Kỵ, ngươi đừng nóng giận, lần sau ta nhất định thương lượng với ngươi trước."
"Không có lần sau!" Tay Trương Vô Kỵ dùng sức kéo ra cổ áo của Tống Thanh Thư, lộ ra một đoạn vai cổ trắng nõn, "Những người đó ta đều không thích."
"Vậy ngươi...!Á!!!"
Tống Thanh Thư mở to hai mắt, không dám tin đẩy đầu Trương Vô Kỵ ra.
Hắn...!cắn y!
Trương Vô Kỵ tất nhiên không bị y đả động, trong miệng lại thêm mấy phần lực, thẳng đến khi nếm được mùi máu mới buông ra, cười ra tiếng: "Đau không?"
Tống Thanh Thư trong lòng hỗn loạn, không đáp lại hắn, đưa tay sờ dấu răng trên bả vai mình, đầu ngón tay đụng phải vết thương, theo bản năng hít một hơi khí lạnh.
"Ta sẽ không bôi thuốc cho ngươi." Trương Vô Kỵ vừa lòng thỏa ý nói, "Để lại sẹo mới tốt."
"Vô Kỵ!" Tống Thanh Thư không hiểu sao cũng không thấy tức giận, chỉ gọi tên hắn, tự lẩm bẩm: "Vô Kỵ, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
"Ta đang nghĩ ngươi." Trương Vô Kỵ bất chấp tất cả nói, trong lòng bỗng nhiên cười nhạo một tiếng.
Hành vi hờn dỗi như vậy, kiếp trước Triệu Mẫn cũng từng làm, nàng hung hăng cắn tay hắn, chỉ đơn giản là vì nàng nghe thấy lời của Ân Ly.
Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy là tiểu nữ nhi ghen tuông có chút thú vị, hôm nay mình cũng làm ra hành vi tương tự, mới nhận ra được ý vị của nó quá nhiều, miệng hạ xuống, tựa như đóng dấu người trước mắt.
Cõi lòng mơ hồ dần bình tĩnh lại, nhớ tới chính mình kiếp trước tình lộ dây dưa không rõ.
Tiểu Chiêu đi xa Tây Vực, Triệu Mẫn trở về Mông Cổ, Ân Ly chẳng biết đi đâu, Chu Chỉ Nhược độc thủ Nga Mi, hắn đều từng thật lòng yêu thích, chỉ là những yêu thích đó có sâu có nông, hắn vẫn luôn ở vị trí chủ đạo nhìn các nàng đuổi theo bước chân của mình, cho đến khi ảm đạm rời đi.
Bây giờ mình biến thành người truy đuổi, mới biết trong đó đắng chát chua xót khôn kể.
Ta không hiểu sao trở lại một lần, chẳng lẽ là ông trời không quen nhìn ta lầm lỡ những người con gái tốt, muốn lấy nghiệt duyên này để bắt ta trả nợ tình sao?
Trương Vô Kỵ cúi người ôm lấy Tống Thanh Thư, cùng y gắt gao kề nhau, nói: "Nói thật, Thanh Thư, ngươi có chán ghét cảm giác này không? Ta..."
Tống Thanh Thư mặt tái nhợt, hiển nhiên là bị biến cố liên tiếp dọa sợ, ngập ngừng thật lâu mới nhỏ giọng: "Ta...!Ta không biết.
Vô Kỵ, ta không biết."
Trương Vô Kỵ biết y không giống mình tâm trí thành thục, kinh nghiệm phong phú, có được câu trả lời như vậy đã vô cùng thỏa mãn.
Thở dài, thả lỏng chút, nằm xuống cạnh Tống Thanh Thư, nhẹ nhàng kéo y vào lòng mình, vuốt ve sau lưng an ủi y: "Thanh Thư, ta dọa ngươi rồi phải không? Thật xin lỗi, ta chỉ là nhịn không được, về sau sẽ không như vậy nữa."
Tống Thanh Thư không nói chuyện, ngơ ngác tựa hồ là đang thất thần.
Không biết qua bao lâu, tròng mắt khẽ động, ánh mắt dừng trên mặt Trương Vô Kỵ, mang theo chút chờ mong cùng sợ hãi.
Trương Vô Kỵ chỉ cảm thấy tim như ngừng đập, vô ý thức ngừng thở, cố gắng lộ ra dáng vẻ dịu dàng nhất của mình.
Tống Thanh Thư nhìn hắn hồi lâu, thẳng đến khi trán Trương Vô Kỵ mướt mồ hôi, mới cẩn thận lại chậm rãi động, nhích từng chút một tới gần ôm ấp của Trương Vô Kỵ, ôm lấy cổ hắn, mặc cho Trương Vô Kỵ ra sức ôm chặt chính mình.
Trương Vô Kỵ hít sâu một hơi, cảm thấy mình như vừa trải qua một trận ác chiến.
Hắn có thể cảm nhận được Tống Thanh Thư đang phát run, hắn biết Tống Thanh Thư đang sợ, nhưng nếu đã lựa chọn, dù có là nghiệt duyên, hắn cũng sẽ toàn lực mưu tính một kết cục tốt đẹp..
"Kiếm của huynh không phải hỏng rồi sao?" Chu Chỉ Nhược nói, "Chúng ta đều thu binh khí đi!"
Tống Thanh Thư gật gật đầu, buông binh khí trong tay ra.
Y vừa đặt kiếm xuống đất, còn chưa đứng dậy, liền nghe bên tai tiếng gió khẽ nhúc nhích, vội vàng nghiêng người tránh đi.
Chu Chỉ Nhược một kích không trúng, cũng không liều lĩnh, ngón tay phải nhỏ dài như ngọc chụm thành hình hoa lan, nhẹ nhàng phất qua huyệt đạo trên cổ tay Tống Thanh Thư.
Hai người giao thủ mấy cái, Chu Chỉ Nhược bỗng nhiên mở miệng: "Tống thiếu hiệp, huynh cảm thấy Lan hoa phất huyệt thủ này muội học được thế nào?"
"Đương nhiên là rất tốt." Tống Thanh Thư tránh đi nàng phất một cái, lật tay bắn lên cổ tay nàng, đổi thành tiểu cầm nã thủ vòng lấy cánh tay phải của Chu Chỉ Nhược.
"Vậy muội hiện tại kém Vô Kỵ ca ca bao xa?" Chu Chỉ Nhược hạ giọng, tránh thoát tay Tống Thanh Thư thối lui: "Vừa nãy muội định lên trận...!Những người kia muốn thừa dịp Vô Kỵ ca ca mệt mỏi kiếm lợi, muội mới không để bọn họ được như ý đâu! Không ngờ huynh tới trước, vừa lúc chúng ta cũng đã nói muốn luận bàn, muội liền lên thôi!"
Lời nói mang theo một tia thẹn thùng mịt mờ.
Tống Thanh Thư nhướn mày hiểu rõ: "Chúng ta đều kém Vô Kỵ rất nhiều."
"Vậy mấy ngày này muội có thể tới lĩnh giáo các huynh không?"
"Ta đã sớm nói có thể." Tống Thanh Thư nhẹ giọng đáp, thấy Chu Chỉ Nhược muốn nói lại thôi, biết nàng hỏi lĩnh giáo bọn họ là giả, hỏi lĩnh giáo Trương Vô Kỵ mới là thật, nghĩ nghĩ, bổ sung: "Chỉ là ta mấy ngày kế tiếp phải luôn tới chỗ sư thúc, không thể thường xuyên tiếp mọi người."
Chu Chỉ Nhược vui mừng quá đỗi, cười tươi sáng, thanh lệ vô song.
Tống Thanh Thư xem đến ngẩn ra, nhớ tới Trương Vô Kỵ dung mạo thường thường vô kỳ, không hiểu sao có cảm giác bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Trương Vô Kỵ một mực chú ý bọn họ, đương nhiên nhìn ra được Chu Chỉ Nhược cùng Tống Thanh Thư giao thủ còn đang nói gì đó, chỉ là nghe không rõ, nhưng chắc hẳn trò chuyện rất vui, Chu Chỉ Nhược cười đến vui vẻ.
Trương Vô Kỵ có chút khó chịu.
Trên lôi đài hai người lại qua mấy chiêu, Chu Chỉ Nhược kỹ thua một bậc, nhận thua hạ tràng.
Nàng lui ra sau, Tống Thanh Thư lại giao thủ với hai người, cuối cùng thua dưới tay một vị tăng Thiếu Lâm.
Cũng không phải là tất cả mọi người đều sẽ ngâm mình cả ngày ở đấu trường, lúc này đã có người lục tục rời sân.
Tống Thanh Thư cùng Trương Vô Kỵ đều tiêu hao nhiều, chào hỏi Du Liên Châu xong liền sóng vai về chỗ ở nghỉ ngơi.
Hai người đi được nửa đường, bỗng nghe thấy giọng thiếu nữ mềm ngọt truyền đến: "Vô Kỵ ca ca! Tống thiếu hiệp!" Chu Chỉ Nhược xách váy, chạy vội tới chỗ họ, cách hai người mấy bước liền dừng lại.
Trên mặt nàng vẫn còn ửng đỏ vì vừa chạy nhanh, đối diện với ánh mắt đen láy của Trương Vô Kỵ lại đỏ thêm vài phần, dáng vẻ nghịch ngợm vừa rồi bỗng nhiên biến mất, trở nên văn tĩnh như nước, xoắn tay áo dịu dàng ngượng ngùng nhìn Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ không mở miệng không được: "...!Chu cô nương có chuyện gì không?"
"Muội..." Chu Chỉ Nhược nhìn thoáng qua Tống Thanh Thư.
"A, ta quên đồ ở lôi đài!" Tống Thanh Thư lập tức phản ứng, không đợi Trương Vô Kỵ mở miệng đã chạy xa, lại còn dùng tới khinh công.
Trương Vô Kỵ trợn mắt hốc mồm nhìn theo bóng lưng của Tống Thanh Thư.
"Vô Kỵ ca ca!" Chu Chỉ Nhược ngọt ngào lên tiếng, gọi về thần hồn của Trương Vô Kỵ, nàng đỏ mặt, nửa thật nửa giả hỏi một câu: "Vô Kỵ ca ca, huynh sao lại đổi giọng gọi muội là Chu cô nương rồi? Trước đó huynh vẫn gọi muội là Chỉ Nhược muội muội."
"Chúng ta bây giờ lớn rồi, cần phải chú ý chút." Trương Vô Kỵ cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra, bắt đầu trấn an Chu Chỉ Nhược, cũng bắt đầu tính toán làm sao để nàng từ bỏ ý niệm này.
Xem dáng vẻ của Tống Thanh Thư, có thể thấy y cũng không nảy sinh tâm tư gì với Chu Chỉ Nhược, nhưng Trương Vô Kỵ lại mừng không nổi, nhớ tới bóng lưng không lưu luyến chút nào của y nhịn liền không được nghiến răng.
"...!Vô Kỵ ca ca, muội cảm thấy huynh lạnh nhạt với muội hơn rất nhiều..." Chu Chỉ Nhược há miệng thở dốc.
Nàng bởi vì những gì trải qua trong quá khứ mà có chút không muốn xa rời Trương Vô Kỵ, vừa rồi thấy Trương Vô Kỵ áp chế kình địch, dáng vẻ thiếu niên khí phách hăng hái lay động tơ tình thiếu nữ, nhưng muốn nói nàng dùng tình sâu bao nhiêu, lại cũng chưa chắc.
Bây giờ chỉ là muốn có thêm cơ hội ở chung với Trương Vô Kỵ, từ từ vun vén tình cảm.
Trương Vô Kỵ cũng biết Chu Chỉ Nhược hiện tại chỉ là tình đậu sơ khai, chỉ cần mình đừng giống như kiếp trước nhu tình chậm rãi tác động tâm tư nàng, đoan chính tự kiềm chế, rất nhanh sẽ khiến nàng buông bỏ ý niệm.
Dù sao hắn cũng sẽ không ở lại Nga Mi lâu.
Vì thế hắn tạm thời đặt Tống Thanh Thư qua một bên, chuyên tâm đối phó với Chu Chỉ Nhược.
Mà lúc này Tống Thanh Thư cũng trở lại lôi đài, Trương Tùng Khê trông thấy y, không khỏi ngạc nhiên: "Thanh Thư? Con quay lại đây làm gì?"
"Chu cô nương tìm Vô Kỵ nói chuyện, con ở bên cạnh nghe không hay."
"Chu Chỉ Nhược?" Trương Tùng Khê nhớ tới tình cảnh lúc lên núi, lộ ra một nụ cười hiền từ lại vui mừng thuộc về trưởng bối, cảm giác quỷ dị dâng lên lúc thấy Trương Vô Kỵ và Tống Thanh Thư ôm nhau lại lắng xuống: "Cô ấy và Vô Kỵ giao hảo cũng không tệ."
Tống Thanh Thư thất thần đáp lời.
"Thanh Thư thì sao? Nhiều người như vậy, Thanh Thư có đặc biệt ưu ái tiểu nữ hiệp nào không? Tứ sư thúc có thể xem giúp con." Trương Tùng Khê cười trêu ghẹo.
"Con chưa có ý định này đâu!"
"Sao lại chưa có? Mấy quyển sách truyện kia của con là ta tìm ra đấy." Trương Tùng Khê cười khẽ: "Ta còn nhớ rõ con viết một ít phê bình chú giải...!Tuổi còn nhỏ đã biết nghĩ đến động phòng rồi?"
Tống Thanh Thư không biết Tứ sư thúc làm sao đột nhiên nói tới cái này, mặt thẹn đỏ ửng, miệng mấp máy hai cái, chợt nhớ tới trong khách điếm Trương Vô Kỵ cũng nói "Tuổi còn nhỏ đã trọng dục ", càng thấy nóng đến lợi hại, nhỏ giọng nói: "Con không có nghĩ đến mấy thứ này!"
Nói xong, y tự thấy không tiếp tục ở lại được nữa, đứng lên chạy về.
Chờ chạy khỏi lôi đài, xa xa trông thấy Trương Vô Kỵ cùng Chu Chỉ Nhược hai người đứng bên nhau nói chuyện, định quay người rời đi, lại mạnh mẽ dừng bước chân lại.
Y ngơ ngẩn nhìn họ, gió núi thổi qua, bỗng nhiên rùng mình, đáy lòng dâng lên một luồng hàn ý.
Tống Thanh Thư lang thang không có mục tiêu dạo một vòng quanh Nga Mi, cũng không biết đi bao lâu, cuối cùng cảm thấy có chút mỏi chân, mới quay về chỗ ở.
Đẩy cửa ra, trong phòng trống trơn, Trương Vô Kỵ vẫn chưa về.
Xem ra hắn và Chu Chỉ Nhược ở chung rất tốt.
Tống Thanh Thư trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp, nhớ lại lời Trương Tùng Khê nói.
Y biết Trương Vô Kỵ mặc dù ở Võ Đang, nhưng người trong giang hồ vẫn rất có phê bình kín đáo với hắn, nếu như có thể đến được với đệ tử Nga Mi, những tin đồn nhảm nhí đó sẽ không thể đả thương hắn được nữa.
Lại thêm Chu Chỉ Nhược rất thích Trương Vô Kỵ, mà Trương Vô Kỵ...!Tống Thanh Thư nhớ tới mấy lần mình đề cập đến Chu Chỉ Nhược, Trương Vô Kỵ mặc dù biểu hiện không rõ ràng, nhưng vẫn có khác biệt.
Cho nên khi có cơ hội, mình thuận nước đẩy thuyền làm việc tốt, cũng không có gì.
Tống Thanh Thư lại nghĩ tới hình ảnh mình vừa thấy, hai người bọn họ đứng chung một chỗ trò chuyện, có thể xưng một câu trai tài gái sắc, trong sách truyện mình từng đọc cũng là một đoạn giai thoại.
"Đang nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ ngươi và Chu cô nương."
Tống Thanh Thư đáp xong mới giật mình bừng tỉnh, vừa định quay người, lại phát hiện mình bị ôm lấy từ phía sau: "Vô Kỵ?"
"Ngươi vừa mới chạy đi đâu? Ta tìm một vòng cũng không thấy ngươi." Trương Vô Kỵ cánh tay dùng sức quấn chặt, triệt tiêu lực đạo tránh thoát của Tống Thanh Thư, ấn y vào lòng mình.
"Tìm ta?" Tống Thanh Thư bị hắn siết có chút khó chịu, vô ý thức nói: "Ngươi không phải đang nói chuyện với Chu cô nương sao?"
Lời này vừa ra, sắc mặt Trương Vô Kỵ lập tức đen đi mấy phần, lạnh giọng nói: "Thanh Thư hôm nay...!Thật đúng là săn sóc!"
"...! Chu cô nương muốn ta..." Tống Thanh Thư chật vật giải thích: "Cô ấy là một tiểu cô nương, tuy không có trực tiếp nhờ ta, nhưng cũng bất chấp tất cả rồi, ta liền giúp cô ấy một phen."
"Cho nên Thanh Thư là giúp Chỉ Nhược? Ta còn tưởng là Thanh Thư suy nghĩ vì ta, kéo đoạn tơ hồng này!" Trương Vô Kỵ nghe không được y suy nghĩ vì Chu Chỉ Nhược như thế, ngữ khí bất âm bất dương phát tiết oán khí: "Không ngờ Thanh Thư vẫn là người thương hương tiếc ngọc."
Tống Thanh Thư cảm thấy mình không còn lời gì để nói, Trương Vô Kỵ coi bộ uống nhầm thuốc rồi, bất luận y nói cái gì cũng có mấy trăm ly do chặn họng.
Bất quá y bây giờ tâm tình cũng không tốt, không muốn để ý đến hắn, dứt khoát ngậm miệng vờ như không nghe thấy.
Trương Vô Kỵ nhìn y như vậy, một cỗ tà hỏa xông thẳng lên đỉnh đầu.
Tống Thanh Thư sao có thể thế này? Hắn vì Tống Thanh Thư suy nghĩ nhiều như vậy, hắn lần đầu tiên có tâm tình lo được lo mất, mà hết thảy ngọn nguồn đều không ở trên người hắn, tất cả đều là Tống Thanh Thư khơi mào, hắn vì Tống Thanh Thư mới biến thành cái dạng này.
Vậy mà Tống Thanh Thư vì sao lại ra vẻ vô tội như thế?
Trương Vô Kỵ nháy mắt có vô số lời nói muốn nói, phun lên đầu lưỡi, lại hóa thành nước lạnh thấu xương lạnh dội vào lòng.
Hắn cuối cùng không còn cách nào lảng tránh nữa, buộc phải nhìn thẳng vào bản thân đang ôm ý niệm gì, lại không có lập trường nói những điều này cho Tống Thanh Thư nghe.
Bây giờ có lẽ hắn nên buông tay.
Trương Vô Kỵ kịch liệt thở dốc hai cái, đè xuống cảm giác không cam tâm mãnh liệt trong lòng, định buông Tống Thanh Thư ra...
"Không được sao? Chu cô nương xinh đẹp thông minh, ta cho rằng ngươi sẽ thích cô ấy."
Một câu nhẹ nhàng, lại khuấy lên sóng lớn kinh thiên trong lòng Trương Vô Kỵ.
Hắn muốn cười to, vì Tống Thanh Thư như vậy là muốn tốt cho hắn, lại muốn bóp cổ y, buộc y nhìn vào cõi lòng tràn đầy khốn khổ của mình.
"Ngươi cho rằng?"
Trương Vô Kỵ hít sâu một hơi, muốn đè xuống tâm tình của mình.
Nhịn không được.
Ngay sau đó, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, toàn thân bị đè lên giường, trước mắt tối sầm lại, Trương Vô Kỵ đã vung tay đóng sập cửa.
"Nhưng ta không thích cô ấy!" Trương Vô Kỵ đè lại bả vai Tống Thanh Thư, nhìn thẳng vào mắt y, khàn giọng nói: "Thanh Thư, ngươi là lòng tốt làm chuyện xấu!"
"Ta..." Tống Thanh Thư nhíu mày, trong lòng không hiểu sao nảy ra một tia mừng thầm: "Được rồi, là ta tự chủ trương.
Vô Kỵ, ngươi đừng nóng giận, lần sau ta nhất định thương lượng với ngươi trước."
"Không có lần sau!" Tay Trương Vô Kỵ dùng sức kéo ra cổ áo của Tống Thanh Thư, lộ ra một đoạn vai cổ trắng nõn, "Những người đó ta đều không thích."
"Vậy ngươi...!Á!!!"
Tống Thanh Thư mở to hai mắt, không dám tin đẩy đầu Trương Vô Kỵ ra.
Hắn...!cắn y!
Trương Vô Kỵ tất nhiên không bị y đả động, trong miệng lại thêm mấy phần lực, thẳng đến khi nếm được mùi máu mới buông ra, cười ra tiếng: "Đau không?"
Tống Thanh Thư trong lòng hỗn loạn, không đáp lại hắn, đưa tay sờ dấu răng trên bả vai mình, đầu ngón tay đụng phải vết thương, theo bản năng hít một hơi khí lạnh.
"Ta sẽ không bôi thuốc cho ngươi." Trương Vô Kỵ vừa lòng thỏa ý nói, "Để lại sẹo mới tốt."
"Vô Kỵ!" Tống Thanh Thư không hiểu sao cũng không thấy tức giận, chỉ gọi tên hắn, tự lẩm bẩm: "Vô Kỵ, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
"Ta đang nghĩ ngươi." Trương Vô Kỵ bất chấp tất cả nói, trong lòng bỗng nhiên cười nhạo một tiếng.
Hành vi hờn dỗi như vậy, kiếp trước Triệu Mẫn cũng từng làm, nàng hung hăng cắn tay hắn, chỉ đơn giản là vì nàng nghe thấy lời của Ân Ly.
Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy là tiểu nữ nhi ghen tuông có chút thú vị, hôm nay mình cũng làm ra hành vi tương tự, mới nhận ra được ý vị của nó quá nhiều, miệng hạ xuống, tựa như đóng dấu người trước mắt.
Cõi lòng mơ hồ dần bình tĩnh lại, nhớ tới chính mình kiếp trước tình lộ dây dưa không rõ.
Tiểu Chiêu đi xa Tây Vực, Triệu Mẫn trở về Mông Cổ, Ân Ly chẳng biết đi đâu, Chu Chỉ Nhược độc thủ Nga Mi, hắn đều từng thật lòng yêu thích, chỉ là những yêu thích đó có sâu có nông, hắn vẫn luôn ở vị trí chủ đạo nhìn các nàng đuổi theo bước chân của mình, cho đến khi ảm đạm rời đi.
Bây giờ mình biến thành người truy đuổi, mới biết trong đó đắng chát chua xót khôn kể.
Ta không hiểu sao trở lại một lần, chẳng lẽ là ông trời không quen nhìn ta lầm lỡ những người con gái tốt, muốn lấy nghiệt duyên này để bắt ta trả nợ tình sao?
Trương Vô Kỵ cúi người ôm lấy Tống Thanh Thư, cùng y gắt gao kề nhau, nói: "Nói thật, Thanh Thư, ngươi có chán ghét cảm giác này không? Ta..."
Tống Thanh Thư mặt tái nhợt, hiển nhiên là bị biến cố liên tiếp dọa sợ, ngập ngừng thật lâu mới nhỏ giọng: "Ta...!Ta không biết.
Vô Kỵ, ta không biết."
Trương Vô Kỵ biết y không giống mình tâm trí thành thục, kinh nghiệm phong phú, có được câu trả lời như vậy đã vô cùng thỏa mãn.
Thở dài, thả lỏng chút, nằm xuống cạnh Tống Thanh Thư, nhẹ nhàng kéo y vào lòng mình, vuốt ve sau lưng an ủi y: "Thanh Thư, ta dọa ngươi rồi phải không? Thật xin lỗi, ta chỉ là nhịn không được, về sau sẽ không như vậy nữa."
Tống Thanh Thư không nói chuyện, ngơ ngác tựa hồ là đang thất thần.
Không biết qua bao lâu, tròng mắt khẽ động, ánh mắt dừng trên mặt Trương Vô Kỵ, mang theo chút chờ mong cùng sợ hãi.
Trương Vô Kỵ chỉ cảm thấy tim như ngừng đập, vô ý thức ngừng thở, cố gắng lộ ra dáng vẻ dịu dàng nhất của mình.
Tống Thanh Thư nhìn hắn hồi lâu, thẳng đến khi trán Trương Vô Kỵ mướt mồ hôi, mới cẩn thận lại chậm rãi động, nhích từng chút một tới gần ôm ấp của Trương Vô Kỵ, ôm lấy cổ hắn, mặc cho Trương Vô Kỵ ra sức ôm chặt chính mình.
Trương Vô Kỵ hít sâu một hơi, cảm thấy mình như vừa trải qua một trận ác chiến.
Hắn có thể cảm nhận được Tống Thanh Thư đang phát run, hắn biết Tống Thanh Thư đang sợ, nhưng nếu đã lựa chọn, dù có là nghiệt duyên, hắn cũng sẽ toàn lực mưu tính một kết cục tốt đẹp..
Danh sách chương