Chỗ Hoa Vân tìm được là một ngôi miếu hoang.

Đang năm mất mùa, hòa thượng trong miếu đều bỏ đi hết, để lại nhà cửa trống trơn cùng tượng Phật phủ đầy bụi bặm.

"Đây chính là quê quán của Chu đại ca, làm phiền huynh niệm vài câu kinh chào hỏi Phật Tổ, chúng ta mấy ngày nữa phải quấy nhiễu ngài thanh tịnh!" Từ Đạt đi khắp nơi một vòng, thấy trong viện đổ nát còn có một giếng nước chưa cạn, phòng ốc mặc dù hỏng hơn phân nửa, nhưng có mấy gian dọn dẹp một chút cũng có thể ở được, không khỏi lộ vẻ vui mừng: "Thật đúng là chỗ tốt, được chúng ta tìm ra!"
Dương Bất Hối đi theo Hoa Vân đến đây, đợi thật lâu mời thấy Trương Vô Kỵ mang theo Tống Thanh Thư nguyên vẹn trở về, nhào tới lại khóc một trận.

"Bất Hối, không có việc gì đâu.

Muội xem, ta không sao cả." Tống Thanh Thư ôm Dương Bất Hối an ủi, bị Dương Bất Hối đè vào vết thương, nhịn không được hít một hơi khí lạnh, trong lòng lại lôi Giản Tiệp ra băm thây vạn đoạn một phen.

"Thanh Thư ca ca, huynh bị thương rồi." Dương Bất Hối rướn người hôn lên mặt Tống Thanh Thư một cái, nói: "Muội không quấy huynh nữa, để Vô Kỵ ca ca xem cho huynh, mau mau khỏi nhé!"
Trương Vô Kỵ lúc này đã lấy dầu thuốc cùng quần áo của Tống Thanh Thư trong tay nải ra, đỡ Tống Thanh Thư dậy tìm gian phòng dọn dẹp sơ qua một góc, nói với Dương Bất Hối: "Muội là con gái ở đây không tiện, ra ngoài giúp Chu đại ca bọn họ dọn dẹp đi."
Dương Bất Hối ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Tống Thanh Thư cởi quần áo, nghe lời Trương Vô Kỵ nằm sấp lên giường.

Làn da y trắng, vết bầm xanh xanh tím tím còn có vết rách da do đá đập vào đều rất dễ thấy, nhìn qua là biết chịu không ít đau khổ.

"Ta giúp ngươi xoa tan máu bầm, sẽ hơi đau, ngươi chịu khó một chút." Trương Vô Kỵ đổ dầu thuốc ra tay, xoa nóng lòng bàn tay, ấn lên eo Tống Thanh Thư, cảm giác được Tống Thanh Thư rất rõ ràng run lên một cái, cho là y bị đau, vội vàng nói.

Kỳ thật không phải nguyên nhân này...!
Tống Thanh Thư từ nhỏ tập võ, va va đập đập là rất bình thường, mặc dù được nuôi kiều khí nhưng cũng không phải là không thể chịu đau, thứ thật sự muốn trốn tránh chính là cái vuốt ve xa lạ.

Trước tối hôm qua, y chưa hề nghĩ tới sẽ có nam nhân ôm ý niệm như vậy với nam nhân, càng không nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện thế này.


Nếu mấy người Chu Nguyên Chương không tới kịp, y sẽ biến thành cái dạng gì...!Ý nghĩ này chỉ cần vừa hiện lên đã khiến y đổ mồ hôi lạnh toàn thân, đến bây giờ vẫn kinh hồn chưa định.

Nhưng những suy nghĩ này y tuyệt đối sẽ không nói với Trương Vô Kỵ, bởi vậy Tống Thanh Thư chỉ có thể nhắm hai mắt giả chết.

Nhưng Tống Thanh Thư không nói, không có nghĩa Trương Vô Kỵ đoán không ra.

Nếu Trương Vô Kỵ thật sự chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi thì thôi, nhưng giấu trong thân xác trẻ thơ này chính là một linh hồn trưởng thành đã thông hiểu sự đời.

Ban đầu không thấy rõ, bây giờ tinh tế xoa lên, gần như là không tốn chút sức nào đã xem hiểu một ít vết tích mập mờ.

Nhớ tới tình cảnh nhìn thấy lúc ấy, Giản Tiệp muốn làm gì cơ hồ đã rõ rành rành.

Trương Vô Kỵ nhớ tới kiếp trước lúc hắn vẫn là giáo chủ Minh Giáo, cũng từng có người muốn nịnh bợ đưa mỹ nhân cho hắn, thậm chí có một lần hắn còn nhận được luyến đồng, thiếu niên kiều mị hơn cả nữ tử kia thật sự làm hắn kinh hãi không ít.

Bởi vậy đối với mấy vấn đề này, hắn cũng không phải dốt đặc cán mai, chỉ là chưa hề đem Tống Thanh Thư nghĩ tới phương diện này mới không lập tức nhận ra.

Một khi sinh ra liên tưởng, suy nghĩ của Trương Vô Kỵ lập tức không thu lại được, dưới lòng bàn tay chính là da thịt non mịn bóng loáng, như noãn ngọc rực rỡ hút người.

Tống Thanh Thư xương thịt đều đặn, gầy không lộ xương, một tầng cơ bắp hơi mỏng có chút mềm mại co dãn.

Bả vai còn chưa trưởng thành, đầu vai mượt mà, vòng eo tinh tế, lại không phải mềm mại như nữ tử, cực kì mê người.

"Ngươi xong chưa?" Giọng Tống Thanh Thư hơi có chút khó chịu.


"A! Sắp!" Trương Vô Kỵ kịp phản ứng, một lần nữa chuyên tâm lên, lúc thu tay lại, trong lòng bỗng có cảm giác lưu luyến không muốn rời.

Tống Thanh Thư chống người muốn ngồi dậy mặc quần áo, tóc dài theo đó rơi lên bờ vai trần trụi của y.

Da thịt y bởi vì cọ xát mà hơi ửng đỏ, đối lập với tóc dài đen như mực, cực kì chói mắt, từ góc độ của Trương Vô Kỵ vừa vặn có thể thấy đường cong thon dài uyển chuyển trên cổ, trong lòng đột nhiên nhảy dựng: "Ngươi nghỉ ngơi thêm đi, ta đi xem Chu đại ca bọn họ có gì cần giúp không."
"A, được."
Tống Thanh Thư chậm rãi mặc quần áo, thấy Trương Vô Kỵ đi ra ngoài, nhẹ nhàng thở ra.

Cảm giác vừa nãy thật quá vi diệu, đôi tay kia mang theo độ ấm xoa lên thân thể y, không cách nào tránh khỏi đụng phải một vài chỗ mẫn cảm, mang đến một phản ứng ít khó có thể mở miệng.

Tống Thanh Thư khép chặt cổ áo hơn, cuộn tròn trên giường, chờ luồng nhiệt ý kia chậm rãi tan đi, hòa vào xương cốt.

Mọi người ở trong miếu tĩnh dưỡng một thời gian, chốc sau có người lục tục theo khói xanh tìm tới, lần lượt là Thang Hòa, Đặng Dũ cùng hai huynh đệ Ngô Trinh, Ngô Lương.

Thì ra bọn họ đã sớm quen biết, sau khi gặp họa liền chia ba tổ đi tìm nơi dừng chân và thức ăn, bây giờ tụ tập lại.

Mấy tráng hán sức ăn rất lớn, rất nhanh lại rơi vào tình trạng không còn lương thực để ăn.

Rơi vào đường cùng, Từ Đạt cùng Chu Nguyên Chương thương lượng một chút, quyết định mạo hiểm đi trộm lương thực của phú hộ để no bụng.

Trong lúc mưu tính, ngầm có ý lấy Chu Nguyên Chương cầm đầu.

Tống Thanh Thư ở một bên nghe, quay đầu nói với Trương Vô Kỵ: "Ta vốn cảm thấy Chu Nguyên Chương kia dáng dấp hung thần ác sát vô cùng đáng sợ, giống hệt ác tặc ăn thịt người, không ngờ người này kỳ thật rất có phong phạm hiệp nghĩa, làm việc cũng dứt khoát hào sảng, rất lợi hại!"
Trương Vô Kỵ ngẩn ra một cái, gật đầu phụ họa: "Thế nên mới nói không thể trông mặt mà bắt hình dong.


Ít nhiều gì nhờ có bọn họ giúp đỡ, chúng ta mới có thể bình yên vô sự, đây là đại ân, về sau gặp lại cũng phải tương báo."
"Chu đại ca! Mấy ngày trước ta với ca ca ta đi về hướng nam, thấy một nhà phú hộ họ Trương, trong nhà nuôi rất nhiều gia súc, chỉ là hai chúng ta quá ít người, không dám đi dò xét.

Bây giờ mấy huynh đệ chúng ta cùng ở đây, có thể đi thử một lần!" Ngô Trinh hưng phấn nói: "Mọi người đi khắp nơi thăm dò, trừ Trương viên ngoại này ra, mặt khác đều là quý tộc Thát Tử, có nuôi phủ binh, không dễ ra tay."
"Đi trộm gia súc..." Thang Hòa do dự: "Nhưng giáo quy của chúng ta nói không được ăn thịt."
"Thang huynh đệ lời này không đúng, giáo quy chúng ta trọng chính là làm việc thiện trượng nghĩa, ăn chay chỉ là phần cuối, không thể sắp chết đói còn chê thịt không ăn.

Vậy không phải là ngốc sao?" Từ Đạt vỗ vỗ vai hắn.

"Từ đại ca xưa nay nói chuyện có kiến giải nhất! Sự tình có nguyên nhân, Ma Vương cũng sẽ không trách tội!" Đặng Dũ liên tục gật đầu, quay lại nói với Chu Nguyên Chương: "Chu đại ca, chúng ta hành động thế nào?"
Tống Thanh Thư lúc này mới phản ứng lại.

Ăn chay bái Ma Vương, đây không phải giáo lý của Minh Giáo sao? Hóa ra mình đã ở chung với ma đầu Minh Giáo lâu như vậy! Nghĩ lại thấy không đúng, Hồ Thanh Ngưu ở Hồ Điệp cốc cũng là người trong Minh Giáo đấy thôi! Nhưng nhìn bọn họ, hoàn toàn khác hẳn loại cùng hung cực ác trưởng bối thường nói, không chỉ không ác, còn nhiệt tình vì lợi ích chung, rất có phong thái hiệp sĩ.

Nhưng lúc thái sư phụ phái y tới Hồ Điệp cốc từng căn dặn y chớ kết giao quá nhiều với người trong Minh Giáo, làm y rất khó xử.

Bây giờ ở lại đây có chút xấu hổ, đứng lên ra sau viện tìm Dương Bất Hối.

"...!Tốt, chúng ta cứ quyết định như vậy." Từ Đạt tổng kết: "Sắc trời cũng muộn rồi, mọi người ăn một ít rồi quay về ngủ một giấc, ngày mai đi trộm trâu.

Thanh Thư với Bất Hối đâu?"
"Ở đây quá nhiều người, Bất Hối muội muội hơi sợ người lạ nên trốn ra sau ngủ." Trương Vô Kỵ nói: "Thanh Thư hẳn là đi tìm muội ấy, ta bây giờ đi gọi họ."
"Tiểu huynh đệ, ta đi với cậu, làm quen một chút." Đặng Dũ tới muộn nhất, còn chưa kịp làm quen với ba đứa trẻ, chỉ biết có đệ tử Võ Đang, Nga Mi đi cùng bọn họ.

Hai người đi vào hậu viện, vừa lúc Tống Thanh Thư mở cửa ra.

Đặng Dũ xa xa chỉ nhìn thấy người kia da tuyết tóc đen, dáng người cao gầy, tưởng đó chính là "Bất Hối muội muội", trong lòng tự nhủ chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng cảm thấy là một mỹ nhân hiếm có, khó trách muốn tránh bọn họ, nói không chừng là một tiểu thư kiều quý.

Không đợi hắn mở miệng, liền thấy trong cửa lại có một đứa bé thấp hơn rất nhiều đi ra, kéo tay "nữ hiệp Nga Mi" kia cùng tới đây.


Tới gần xem, Đặng Dũ mới nhận ra đây hóa ra là một thiếu niên dáng dấp cực thanh tú, căn bản không phải cô nương như hắn tưởng.

Dương Bất Hối thấy dáng vẻ Đặng Dũ khá dọa người, lại trốn ra sau Tống Thanh Thư.

"Ha ha, chúng ta tới gọi các cậu đi ăn cơm." Đặng Dũ ở trong lòng may mắn mình vừa mới không hô thẳng lên, vò đầu cười hai tiếng.

Trở về sảnh ngoài.

Nói là cơm tối, kỳ thật chỉ là một nồi canh rau dại, không gạo không mì, hoàn toàn dựa vào uống nước no bụng.

Mọi người ăn mà tiếng oán than dậy đất, hận không thể trời lập tức liền sáng, con trâu nhà Trương viên ngoại kia lập tức bay vào trong nồi.

"Tống tiểu huynh đệ hình như khá câu nệ." Từ Đạt nhạy bén: "Là bởi vì chúng ta là người trong Minh Giáo?"
"Trước kia ta vẫn luôn nghe trưởng bối nói người trong Minh Giáo hiểm ác, nhưng mấy ngày qua, ta lại cảm thấy chư vị rất khác những gì ta thường nghe." Tống Thanh Thư gật đầu: "Xem ra cái nhìn của ta trước đây quá phiến diện, trong Minh Giáo cũng có người tốt, mà trong danh môn chính phái cũng có mặt người dạ thú."
"Tiểu huynh đệ lời này nói xuôi tai!" Chu Nguyên Chương cười to: "Chúng ta mặc dù là người trong Minh Giáo, nhưng cũng không phải quỷ Dạ Xoa ba đầu sáu tay mặt xanh nanh vàng, có gì mà phải sợ?" Hắn cười xong còn hỏi Trương Vô Kỵ: "Trương tiểu huynh đệ, chúng ta ngày mai muốn đến nhà Trương viên ngoại kia trộm trâu ăn, các cậu đi cùng không?"
"Không được, ngày mai chúng ta phải đi." Trương Vô Kỵ lắc đầu từ chối: "Ta và Thanh Thư đã hứa với mẫu thân của Bất Hối đưa muội ấy đi tìm cha, đã chậm trễ lâu rồi, lại còn thêm phiền toái cho mọi người nữa."
"Nhà Bất Hối vẫn còn người lớn?" Chu Nguyên Chương sửng sốt: "Vậy tại sao lại để cô bé đi theo hai người các cậu, suýt nữa còn thành bữa ăn trong bụng người khác? Loại nam nhân vô trách nhiệm như vậy, thật sự là cẩu tặc phế vật!"
"Chuyện trong đó rất phức tạp!" Trương Vô Kỵ cười khổ.

"Vậy cha cô bé ở đâu? Nếu tiện đường, chúng ta có thể đưa các cậu đi một đoạn."
"Cha Bất Hối ở Côn Luân." Tống Thanh Thư nói: "Đường sá xa xôi, chúng ta đã hứa với mẫu thân muội ấy nhất định phải đi chuyến này, chư vị không cần."
"Côn Luân?" Hoa Vân kinh ngạc: "Vậy đúng là rất xa!"
Trương Vô Kỵ cùng Tống Thanh Thư không ngừng nói chịu mẫu thân Dương Bất Hối phó thác, lại không thấy bà ấy đi cùng, xem ra đã không còn trên nhân thế, dặn dò này cũng là gửi gắm lúc lâm chung.

Hai đứa trẻ chấp nhận chịu khổ nhiều như thế cũng phải thực hiện lời hứa, cũng hết lòng che chở tiểu muội muội này.

Nghĩ như vậy, mọi người lập tức liền có ý khâm phục tán thưởng với hai người, không còn thuần túy coi họ như trẻ con mà đối đãi, xưng huynh gọi đệ lên..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện