Trương Vô Kỵ thấy mọi người như thế, khẽ gật đầu, lập tức điều binh khiển tướng, mệnh Ngũ Hành Kỳ cùng hai vị tướng đi theo lĩnh lên núi, mượn địa thế Võ Đang đóng quân, chặn đường lên núi.

"Lấy tốc độ của Thát Tử, ước chừng trưa mai sẽ đến nơi.

Trong khoảng thời gian này, các vị nhất thiết phải nghe theo sự sắp xếp của ta, không được vọng động!" Trương Vô Kỵ nói xong, lấy trong ngực ra một lá cờ trắng nhỏ đưa cho Trang Tranh: "Phạm kỳ sứ, ngươi canh chừng bọn họ, nếu có ai không nghe hiệu lệnh của ngươi, cứ để người của Duệ Kim Kỳ tiếp đón, không cần phải quan tâm đó là trưởng bối võ lâm hay là danh túc bản giáo! Phàm là có lệnh của ta, bất luận gian nguy thế nào, cũng nhất định phải liều mình ứng phó!"
Trang Tranh thấy Trương Vô Kỵ vòng qua đám người Dương Tiêu trao trọng trách này cho mình, trong lòng vô cùng kích động, lập chí dù máu chảy đầu rơi cũng phải báo đáp hắn, nhận lá cờ trắng lớn tiếng đáp lời.

Trương Vô Kỵ đảo mắt một vòng, thấy trên mặt quần hùng còn mang theo vẻ khó chịu, biết bọn họ vẫn tự cao võ công, chưa từng để tâm tới uy năng của Ngũ Hành Kỳ.

Thế là hắn chỉ vào lư hương trên quảng trường Võ Đang, nói với Trang Tranh: "Để mọi người chứng kiến uy năng của Ngũ Hành Kỳ Minh Giáo ta đi!"
Trang Tranh lĩnh mệnh, xoay tay hạ lệnh với Duệ Kim Kỳ.

Duệ Kim kỳ chúng đồng thanh hô lên, quần hùng chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, đã thấy năm trăm mũi tên, năm trăm ngọn lao, năm trăm cái rìu nhất tề phóng tới lư đồng cao chừng hai người.


Trong chớp mắt, chiếc lư hương bằng đồng đúc đã bị phá nát thành một đống đồng nát, thủng trăm ngàn lỗ đổ xuống đất, gần như nhìn không ra dáng vẻ vốn có.

Chiếu vào công pháp, tùy ý người nào bị Duệ Kim Kỳ nhắm chuẩn, dù võ công thông thiên ba đầu sáu tay, cũng chỉ có thể bị đánh thành một bãi thịt nát!
Quần hùng nhất thời kinh hãi, lại nhìn lá cờ trắng trong tay Trang Tranh kia, không còn dám xem thường như trước nữa.

Trương Vô Kỵ thấy thế hài lòng cười: "Các vị thật sự cho rằng mình võ công cao cường, tuy đối đầu với Thát Tử không thể thắng, nhưng vẫn có thể thuận lợi rút lui, đó là hoàn toàn sai! Công phu quyền cước, đao thương kiếm pháp mà chúng ta học, cũng chỉ có thể lợi hại lúc đơn đả độc đấu! Đối mặt với thiên quân vạn mã của Thát Tử, mặc cho chúng ta có nội lực cỡ nào, trước vô số trường đao bốn phương tám hướng, không thể có chuyện gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó!"
Quần hùng nghe vậy đều ồ lên, hiển nhiên lời này của Trương Vô Kỵ cơ hồ phủ định toàn bộ bọn họ suốt đời khổ luyện, làm họ cảm thấy cực kỳ khó chịu.

"Năm xưa Nam Tống có vô số cao thủ, thế nhưng cũng không thể chống cự đại quân Mông Cổ Thát Tử, trong đó tự có nguyên do.

Thứ nhất là bởi vì Tống triều nhu nhược, thống trị vô năng; thứ hai là vì võ lâm cao thủ số lượng quá ít, chung quy không thể cứu vãn ngôi lầu cao sắp đổ." Trương Vô Kỵ nói, chỉ vào bức tường trước đại điện: "Mà trọng yếu nhất, là bởi vì các cao thủ làm theo ý mình, không phục quản giáo, chung quy cũng chỉ là một đám ô hợp thôi, không thể sánh bằng quân Nguyên kỷ luật nghiêm minh.

Nhưng là các vị cả đời luyện võ công, mỗi cá nhân so với binh sĩ Thát Tử mạnh hơn không biết bao nhiêu.

Bởi vậy chỉ cần các vị sẵn sàng nghe lệnh phối hợp, đoàn kết một lòng, mặc dù chúng ta lấy ít địch nhiều, nhưng cũng không phải không thể thắng! Cứ xem Tương Dương, Thần Điêu đại hiệp khi ấy tập trung ngàn hiệp khách giang hồ toàn diệt đội tiên phong hai ngàn người của Thát Tử Mông Cổ, còn đốt lương thảo của chúng, đủ thể thấy được sức mạnh thực lực của các vị!"

Trương Vô Kỵ chê trước khen sau, câu câu nói đến điểm mấu chốt, càng khiến người tin phục, quần hùng đã không còn bất mãn, chỉ nói: "Lời Trương giáo chủ rất đúng! Chúng ta không còn dị nghị!"
"Vậy thì tốt! Bức tường này chính là khảo nghiệm đầu tiên của ta.

Mời các vị bước lên đây, phàm là người khinh công cao cường, có thể nhảy qua vách tường này, mời hiện thân thủ!"
——
Phàm là người trong giang hồ, ít nhiều đều có phần ngạo khí, không muốn khuất phục nghe theo hiệu lệnh của người khác.

Nếu không phải Trương Vô Kỵ có ân cứu mạng với đám người Minh Giáo, biểu hiện sau đó lại không thể chỉ trích, muốn giáo chúng Minh Giáo sẵn lòng phục tùng hắn không phải chuyện dễ dàng.

Mà đạo cầm quân, chủ yếu chính là "Kỷ luật nghiêm minh, trị quân vụ nghiêm".

Nếu binh lính dưới quyền làm theo ý mình, quân kỷ tan rã, vậy chớ nói ngăn địch, sớm chạy trốn đi cho rồi!
Bởi vậy Trương Vô Kỵ không tiếc lấy vũ lực của Duệ Kim Kỳ ra đe dọa trước, sau đó miệng thao thao bất tuyệt lấy lý phục người, cuối cùng mài bớt một phần ngạo khí của quần hùng, có thể tác động một chút.


"Ta tới trước đi!" Không Văn bước lên một bước, nhẹ nhàng nhảy qua bức tường, không có bao nhiêu hành động hoa lệ gì.

Tiếp theo, mấy người Diệt Tuyệt sư thái, Tống Viễn Kiều, Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu cũng phóng qua bức tường.

Rất nhanh, người gia nhập càng ngày càng nhiều, trên bức tường bóng người chớp động, không ít người còn bày huyễn kỹ, mở ra thân thủ, sôi nổi như hồ điệp xuyên hoa, trông rất đẹp mắt.

Cứ thế, tổng cộng chọn ra hơn bốn trăm người.

Còn lại chưa ra tay, chính là trong lòng tự hiểu lấy, biết mình không am hiểu khinh công, không muốn lộ diện làm mất.

Trương Vô Kỵ nhìn quanh một vòng, thấy trong đó người của Thiếu Lâm là nhiều nhất, khẽ gật đầu, cũng biết được thanh danh Thiếu Lâm thiên hạ võ học đệ nhất đại phái từ đâu mà đến.

Trương Vô Kỵ vừa muốn nói gì, bỗng nhiên nghe thấy có người lên núi, đồng thời lớn tiếng nói: "Giáo chủ! Cái Bang Sử bang chủ cũng tới!"
"Sử bang chủ sao bây giờ lại đến?" Trương Tùng Khê nghe vậy ngạc nhiên.

"Lúc chúng ta phát thiếp mời tới Cái Bang bị Sử bang chủ từ chối, ta còn tưởng..." Chợt nhìn thoáng qua Trương Vô Kỵ, nhớ tới mấy tháng trước Cái Bang nội loạn, Sử Hỏa Long suýt bị Trần Hữu Lượng mưu hại soán vị, trong lòng liền hiểu ra.


"Sử bang chủ đến thật đúng lúc!" Trương Vô Kỵ nghe vậy vui mừng quá đỗi, nói: "Mau mời vào, không biết Sử bang chủ có gì muốn nói với ta?"
——
Sử Hỏa Long bước nhanh đến, ôm quyền với Trương Vô Kỵ: "Trương giáo chủ, đã lâu không gặp! Ta cảm nhớ ân cứu mạng của Trương giáo chủ trước đó, lại cứu Cái Bang ta khỏi tay Trần Hữu Lượng, lần này nghe nói Trương giáo chủ gặp nạn, liền dẫn người đến đây tương trợ!"
Nhìn dáng vẻ của Sử Hỏa Long là biết, Cái Bang đã sớm quy hàng Minh Giáo, thậm chí đã biết rõ bí mật Trương Vô Kỵ và Ân Di Ái từ lâu rồi.

Quần hùng trong lòng hiểu rõ, nhưng là lại nhịn không được cảm thấy hành vi của Sử Hỏa Long quá đánh mất phong độ một bang, uổng xưng hào kiệt.

Sử Hỏa Long làm sao không hiểu ánh mắt của những người nơi đây nhìn ông ta? Nếu gặp được Trương Vô Kỵ trước khi công lực hoàn toàn biến mất, ông ta cũng sẽ không khác gì tất cả mọi người ở đây, tất nhiên kiêu căng bướng bỉnh.

Thế nhưng trải qua hơn mười năm khốn khổ, cuối cùng còn suýt nữa mất mạng, chung quy làm làm ông ta tính tình đại biến, không bao giờ muốn trải qua trắc trở gì nữa!
Vì thế Sử Hỏa Long nói: "Trương giáo chủ, lúc chúng ta tới ngoài biết được Thát Tử phái quân đến Võ Đang, còn biết Trừ Châu đã nhận được tin tức, cho người tới cứu viện! Xem tốc độ hành quân, chẳng mấy chốc sẽ tới nơi, các vị không cần quá mức lo lắng sợ hãi!"
Trương Vô Kỵ nghe vậy mừng rỡ: "Vậy không còn gì tốt hơn!"
"Còn có..." Sử Hỏa Long nháy mắt với Trương Vô Kỵ: "Tống Thanh Thư ở Trừ Châu gặp phải thích khách do Từ Thọ Huy phái đi, trọng thương trên giường, không theo cùng."
"Hả?" Vẻ mặt của Sử Hỏa Long chỉ có một mình Trương Vô Kỵ nhìn thấy, lập tức hiểu Tống Thanh Thư không đáng ngại, mà là ở lại Trừ Châu thu lưới, thế nên cũng không quá lo lắng: "Vậy tình hình của y thế nào rồi? Có nguy hiểm đến tính mạng không?"
"Không có, chỉ là cần nằm trên giường tu dưỡng một thời gian.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện