Anh và cô đã về nước 1 tuần rồi
Vết thương trong người cô căn bản cũng đã giảm bớt nhưng cô vẫn rất lo sợ vì thế mà từ sau việc đó, anh và cô đã chia ra 2 phòng
*
-Hàn Vũ, tôi có thể hỏi cậu 1 chuyện không?-anh có hơi khẩn cầu
-Là chuyện gì? Hàn Vũ có hơi sững sờ, Thiếu Hạo cũng vậy, không dễ gì mà Dương tổng ta lại mở miệng van cầu người ta như vậy đâu.
-Tôi muốn hỏi cậu, làm sao để lấy lòng một...cô gái?
Cô gái? Không phải nghe lầm chứ? Dương tổng anh mà lại muốn lấy lòng 1 cô gái? Nói con gái muốn lấy lòng anh thì còn được
-Không biết "chị dâu" là người thế nào mà lại để cậu phải lấy lòng như vậy?!-Thiếu Hạo lên tiếng đùa
-Đừng giỡn! Kể tôi nghe, tại sao lại phải lấy lòng
Sau 1 hồi im lặng đáng sợ, cuối cùng anh cũng phải trải lòng, kể lại câu chuyện ghen tuông lần đó
-.....Chuyện là như vậy!-anh khẽ thở dài
-Cậu ác thật! Không những cưỡng đoạt lại còn...không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết!-Thiếu Hạo không khỏi cảm thán
-Theo tôi, khi con gái giận, cô ấy chỉ muốn cậu quan tâm cô ấy nhiều hơn 1 chút. Trước mắt, đừng làm chuyện khiếm nhã, hãy ôn nhu với cô ấy 1 chút. Làm cho cô ấy vui vẻ, cưng chiều cô ấy như thể "cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng lo tan!". Thế là cô ấy sẽ hết giận!-HÀn Vũ chậm rãi giải thích
-Còn theo mình, con gái thích nhất là mấy thứ trang sức, quần áo, túi xách,...cậu chỉ cần mua tặng, cô ấy sẽ thích đến mức ái mộ cậu ngay!-Thiếu Hạo chen vào
-Thế mà tôi không nghĩ ra!
-Nếu thành công nhớ tăng lương cho tụi này nha!-Thiếu Hạo nói đùa
-Được, tăng lương và không phải tăng ca
-Tuyệt, cảm ơn chị dâu!
...
"Đem ra những món đẹp nhất!" anh lãnh đạm quát lên. Các cô nhân viên chỉ biết vừa lau nước bọt vừa gom đồ ra cho anh. Trúng mánh!
...
Anh bước vào phòng. Cô ngồi 1 bên cửa sổ, ánh mắt như ưu ái chiếu lên gương mặt xinh xắn khiến cả người cô như toát ra hào quang. Từ vụ đó cô giận anh, không hề mở miệng nói chuyện với anh 1 lời nào khiến anh vô cùng khó chịu. Chợt nhận ra anh tồn tại, cô liếc mắt về phía túi lớn túi nhỏ mà anh mang trên người như có ý hỏi đó là gì. Hiểu ý cô, anh lên tiếng giải thích
-Là quà tôi tặng em!
Cô mở to mắt ngạc nhiên, còn lâu mới đến sinh nhật mà. Quà tặng sao? Trong đó toàn là quần áo, trang sức.. thật xa xỉ, lòe loẹt, hành hoa lá hẹ,... vẫn là không hợp với cô. Ánh mắt cô dần trở nên muốn nói "Đồ lãng phí"
Anh thật không thích cô nhìn anh như vậy. Bất giác siết chặt cổ tay cô
-Không thích à?
Cô bị đau có chút vặn vẹo. Nhưng hình như, bên dưới lớp quần áo có gì đó. Là shack! Lâu rồi, từ khi chuyển đến đây cô chưa được ăn, cô thật rất nhớ mùi vị của shack.
Nhích người đến lấy bịch bánh. Anh hướng mắt nhìn cô, là bịch bánh mà nhân viên bán hàng tặng cho đây mà, cô thích nó sao? So với quần áo đắt tiền cô không quan tâm mà lại thích 1 bịch bánh, trên đời còn có loại người như vậy à?
Cô chỉ còn lại 1 tay, đành dùng..răng để xé. Nhìn cô ăn ngon lành như vậy, thật giống 1 đứa trẻ, vô ưu và vô lo. Bỗng cô giơ bịch bánh về phía anh như muốn mời, cô thật không muốn, nhưng anh là người đã mua mà, cô không nên ích kỉ. Anh giãn đôi mày:
-Có ngon không?
Cô gật đầu thật cật lực
Anh áp mặt sát vào người cô, thè cái lưỡi ẩm ướt ra liếm nhẹ lên đôi môi đỏ ửng mềm mại của cô.
-Ngon thật, thật khiến người ta muốn ăn thêm lần nữa!-anh liếm liếm môi
Giỡn 1 hồi, anh ra ngoài lo liệu lại 1 chút việc cho bữa tiệc mà quên mất, chưa kịp mời cô dự tiệc..
Cốc cốc!
-Là ai?-cô ôn nhu hỏi
-Tôi, Hà quản gia
-Có chuyện gì vậy?
-Nghê tổng có gửi đồ cho cô
-Cảm ơn, ông để đó giúp
Xong việc, Hà quản gia lui ra ngoài. Đang tò mò có gì bên trong thì điện thoại vang lên bài 1234 quen thuộc
-Đã nhận được chưa?-Nhạc Lam lãnh đạm
-Nhận được rồi-cô mở hộp ra-Áo ngủ?
-Ừ, mẹ muốn con mặc nó
-Cũng được nhưng...
-Sao?
-Cái áo đây, còn quần đâu hả mẹ?
Nghe rất rõ Nhạc Lam bên đầu dây cười rất lớn. Một lúc sau Nhạc Lam mới có thể lấy lại vẻ lãnh đạm thường ngày
-Con ngốc à? Đây là váy ngủ, kiếm đâu ra quần cho con?
-Cả chỗ đó còn không che được, sao mà mặc?
-Nghe, mẹ muốn con giúp mẹ quyến rũ Dương tổng, mặc cái váy này vào rồi đi qua phòng cậu ấy cắm cái USB để trong đó cho cậu ấy xem, sau khi xong việc, nói giúp mẹ vài lời. Dạo này mẹ đang lấn sân sang chính trị, rất cần 1 người như Dương tổng...
-Nhưng...
-Con giúp mẹ đi! Nhật Hạ
-Vâng, con sẽ...
Chỉ cần đụng chạm cơ thể với anh, cô đã sinh ra cảm giác chán ghét chứ huống chi là quyến rũ anh? Nhưng ý mẹ, cô không thể cản. Thế là cô bước sang phòng anh, trên người cô mặc cái áo phản cảm ấy, khẽ cắm USB lên Tv xem thử bên trong có gì...
Truyện của tg vẫn còn nhiều lỗi, như ý tưởng cũ, văn phong lỗi thời, lặp từ, không có sáng tạo,vv bởi thế nên mong mn hãy cmt góp ý. Tg hứa sẽ cải thiện để truyện ngày 1 tốt hơn. Ủng hộ Hạnh Phúc của một Nấm Lùn nữa nhé! Mơn mn!
Vết thương trong người cô căn bản cũng đã giảm bớt nhưng cô vẫn rất lo sợ vì thế mà từ sau việc đó, anh và cô đã chia ra 2 phòng
*
-Hàn Vũ, tôi có thể hỏi cậu 1 chuyện không?-anh có hơi khẩn cầu
-Là chuyện gì? Hàn Vũ có hơi sững sờ, Thiếu Hạo cũng vậy, không dễ gì mà Dương tổng ta lại mở miệng van cầu người ta như vậy đâu.
-Tôi muốn hỏi cậu, làm sao để lấy lòng một...cô gái?
Cô gái? Không phải nghe lầm chứ? Dương tổng anh mà lại muốn lấy lòng 1 cô gái? Nói con gái muốn lấy lòng anh thì còn được
-Không biết "chị dâu" là người thế nào mà lại để cậu phải lấy lòng như vậy?!-Thiếu Hạo lên tiếng đùa
-Đừng giỡn! Kể tôi nghe, tại sao lại phải lấy lòng
Sau 1 hồi im lặng đáng sợ, cuối cùng anh cũng phải trải lòng, kể lại câu chuyện ghen tuông lần đó
-.....Chuyện là như vậy!-anh khẽ thở dài
-Cậu ác thật! Không những cưỡng đoạt lại còn...không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết!-Thiếu Hạo không khỏi cảm thán
-Theo tôi, khi con gái giận, cô ấy chỉ muốn cậu quan tâm cô ấy nhiều hơn 1 chút. Trước mắt, đừng làm chuyện khiếm nhã, hãy ôn nhu với cô ấy 1 chút. Làm cho cô ấy vui vẻ, cưng chiều cô ấy như thể "cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng lo tan!". Thế là cô ấy sẽ hết giận!-HÀn Vũ chậm rãi giải thích
-Còn theo mình, con gái thích nhất là mấy thứ trang sức, quần áo, túi xách,...cậu chỉ cần mua tặng, cô ấy sẽ thích đến mức ái mộ cậu ngay!-Thiếu Hạo chen vào
-Thế mà tôi không nghĩ ra!
-Nếu thành công nhớ tăng lương cho tụi này nha!-Thiếu Hạo nói đùa
-Được, tăng lương và không phải tăng ca
-Tuyệt, cảm ơn chị dâu!
...
"Đem ra những món đẹp nhất!" anh lãnh đạm quát lên. Các cô nhân viên chỉ biết vừa lau nước bọt vừa gom đồ ra cho anh. Trúng mánh!
...
Anh bước vào phòng. Cô ngồi 1 bên cửa sổ, ánh mắt như ưu ái chiếu lên gương mặt xinh xắn khiến cả người cô như toát ra hào quang. Từ vụ đó cô giận anh, không hề mở miệng nói chuyện với anh 1 lời nào khiến anh vô cùng khó chịu. Chợt nhận ra anh tồn tại, cô liếc mắt về phía túi lớn túi nhỏ mà anh mang trên người như có ý hỏi đó là gì. Hiểu ý cô, anh lên tiếng giải thích
-Là quà tôi tặng em!
Cô mở to mắt ngạc nhiên, còn lâu mới đến sinh nhật mà. Quà tặng sao? Trong đó toàn là quần áo, trang sức.. thật xa xỉ, lòe loẹt, hành hoa lá hẹ,... vẫn là không hợp với cô. Ánh mắt cô dần trở nên muốn nói "Đồ lãng phí"
Anh thật không thích cô nhìn anh như vậy. Bất giác siết chặt cổ tay cô
-Không thích à?
Cô bị đau có chút vặn vẹo. Nhưng hình như, bên dưới lớp quần áo có gì đó. Là shack! Lâu rồi, từ khi chuyển đến đây cô chưa được ăn, cô thật rất nhớ mùi vị của shack.
Nhích người đến lấy bịch bánh. Anh hướng mắt nhìn cô, là bịch bánh mà nhân viên bán hàng tặng cho đây mà, cô thích nó sao? So với quần áo đắt tiền cô không quan tâm mà lại thích 1 bịch bánh, trên đời còn có loại người như vậy à?
Cô chỉ còn lại 1 tay, đành dùng..răng để xé. Nhìn cô ăn ngon lành như vậy, thật giống 1 đứa trẻ, vô ưu và vô lo. Bỗng cô giơ bịch bánh về phía anh như muốn mời, cô thật không muốn, nhưng anh là người đã mua mà, cô không nên ích kỉ. Anh giãn đôi mày:
-Có ngon không?
Cô gật đầu thật cật lực
Anh áp mặt sát vào người cô, thè cái lưỡi ẩm ướt ra liếm nhẹ lên đôi môi đỏ ửng mềm mại của cô.
-Ngon thật, thật khiến người ta muốn ăn thêm lần nữa!-anh liếm liếm môi
Giỡn 1 hồi, anh ra ngoài lo liệu lại 1 chút việc cho bữa tiệc mà quên mất, chưa kịp mời cô dự tiệc..
Cốc cốc!
-Là ai?-cô ôn nhu hỏi
-Tôi, Hà quản gia
-Có chuyện gì vậy?
-Nghê tổng có gửi đồ cho cô
-Cảm ơn, ông để đó giúp
Xong việc, Hà quản gia lui ra ngoài. Đang tò mò có gì bên trong thì điện thoại vang lên bài 1234 quen thuộc
-Đã nhận được chưa?-Nhạc Lam lãnh đạm
-Nhận được rồi-cô mở hộp ra-Áo ngủ?
-Ừ, mẹ muốn con mặc nó
-Cũng được nhưng...
-Sao?
-Cái áo đây, còn quần đâu hả mẹ?
Nghe rất rõ Nhạc Lam bên đầu dây cười rất lớn. Một lúc sau Nhạc Lam mới có thể lấy lại vẻ lãnh đạm thường ngày
-Con ngốc à? Đây là váy ngủ, kiếm đâu ra quần cho con?
-Cả chỗ đó còn không che được, sao mà mặc?
-Nghe, mẹ muốn con giúp mẹ quyến rũ Dương tổng, mặc cái váy này vào rồi đi qua phòng cậu ấy cắm cái USB để trong đó cho cậu ấy xem, sau khi xong việc, nói giúp mẹ vài lời. Dạo này mẹ đang lấn sân sang chính trị, rất cần 1 người như Dương tổng...
-Nhưng...
-Con giúp mẹ đi! Nhật Hạ
-Vâng, con sẽ...
Chỉ cần đụng chạm cơ thể với anh, cô đã sinh ra cảm giác chán ghét chứ huống chi là quyến rũ anh? Nhưng ý mẹ, cô không thể cản. Thế là cô bước sang phòng anh, trên người cô mặc cái áo phản cảm ấy, khẽ cắm USB lên Tv xem thử bên trong có gì...
Truyện của tg vẫn còn nhiều lỗi, như ý tưởng cũ, văn phong lỗi thời, lặp từ, không có sáng tạo,vv bởi thế nên mong mn hãy cmt góp ý. Tg hứa sẽ cải thiện để truyện ngày 1 tốt hơn. Ủng hộ Hạnh Phúc của một Nấm Lùn nữa nhé! Mơn mn!
Danh sách chương