Đây chính là ý nghĩ “thuận tiện” của Ngô Chính, ngoại trừ việc tích lũy điểm sát lục, bất quá, hắn không biết được tình hình bên ngoài lúc bấy giờ như thế nào.

Bất chợt, Ngô Chính cảm nhận được mấy luồng khí tức quét ngang qua một lượt, cư nhiên thăm dò hết thảy nhân sự bên trong biệt viện.

Mấy luồng khí tức này không quá đỗi xa lạ, Ngô Chính hơi nghĩ ngợi một chút, liền phát hiện danh tính chủ nhân của nó là ai. 

Trông qua sở tác sở vi của mấy người này, nhất định là không có ý tốt, Ngô Chính không khỏi chợt nhớ đến câu nói đêm qua của Thiên Nhu Thủy, “ngươi chỉ cần biết, nếu ta xảy ra chuyện bất trắc, nha đầu kia… xem như vô phương.”

“Nguyên lai, ả sớm đã biết trước có kẻ tìm đến mình phiền toái, muốn bức ta làm bảo tiêu!?” Ngô Chính hừ lạnh trong lòng.

Song trong tình huống này, hắn cũng không thể làm khó được đối phương, bất đắc dĩ đành phải gánh đống phiền toái này lên đầu mình.

Hắn hướng ánh mắt vào trong phòng, nhìn ngắm một chút Đông Phương Bạch vẫn luôn bất động nằm đó, song lại cẩn thận khóa cửa phòng lại, liền nhanh chân hướng về phía đình viện đi tới.

Đi ngang qua đại sảnh, Ngô Chính vẫn cảm nhận được sự hiện diện của Thiên Nhu Thủy, nhưng đối phương hoàn toàn không có phản ứng gì, quả nhiên là muốn giao chuyện này lại cho hắn giải quyết.

Cảm giác bị kẻ khác dắt mũi rất không dễ chịu, Ngô Chính ẩn ẩn còn không kìm chế được xung động, muốn mạnh mẽ một chưởng phá toang cả đại sảnh, bất quá, hắn minh bạch bây giờ không phải là lúc, đành phải nuốt giận, an phận đi làm công việc được giao.

Ngay khi ra tới phía trước biệt viện, Ngô Chính liền phát hiện ba đạo thân ảnh không mấy xa lạ, đang từ đằng xa đạp không tiến đến chỗ mình.

Mắt thấy ba người này lại ở chung một chỗ, Ngô Chính không khỏi cảm thấy bất ngờ, “bọn họ không phải là có hiềm khích với nhau!? Lần trước chạm mặt còn như nước với lửa, ấy vậy mà… xem ra, ta vẫn là xem thường khí độ của mấy lão quái thành tinh này.”

Lai giả bất hiện, không ai khác chính là Diễn Tông, Hạ Hoàng Kiến và Lăng Đạo!

Kể ra, bên đối phương có đến hai người từng đối xử không tệ với hắn, trong đó, Diễn Tông chính là “sư phụ ký danh” của hắn, còn Lăng Đạo lại tiện nghi môn thân pháp “Phiêu Vân Bộ” cho hắn, mặc dù không giúp ích được gì nhưng cũng tính vào điểm “hảo tâm” đi.

“Ha ha… sư phụ ký danh của ta, người hà tất phải bất chấp đường xa, đến tận nơi này thăm đồ nhi như vậy?”

“Còn có, Lăng Đạo lão gia, trông thần sắc ngươi không được tốt, là nhớ đến tiểu tử này đi? Ài, ‘tấm lòng thành’ của ngươi, ta vẫn là khắc cốt ghi tâm a.”

Ngô Chính hào sảng cười nói, như thể là lâu ngày mới được gặp lại cố nhân, tỏ vẻ kinh hỉ khôn nguôi.

“Tiểu tử vô lại, mồm mép vẫn xảo quyệt như vậy.”

Ngay khi ba người vừa đáp xuống mặt đất đến nơi, Diễn Tông liền không nhịn được lớn tiếng mắng chửi.

Cho dù đầu óc Diễn Tông có chậm chạp đến nhường nào, cũng không thể thiếu minh bạch, đối phương là đang có ý châm biếm khiêu khích.

Bên cạnh đó, nhắc đến “tấm lòng thành”, Lăng Đạo lại nhớ đến ngày đó tiện nghi cho Ngô Chính sở học đắc ý nhất của mình, bỗng nhiên mặt mày xám lại, có vẻ là chuyện này khiến lão vô cùng tức tối.

Trái lại, Hạ Hoàng Kiến vẫn giữ lấy bộ dáng cao nhân, sắc mặt bất biến, như thể trời sập cũng không thể lay động, bất quá lại khiến Ngô Chính vô cùng chướng mắt.

Nhìn qua đại khái phản ứng của đối phương, Ngô Chính biết nhất thời không thể châm ngòi ly gián ba người này.

“Xem ra lần này, bọn họ không chỉ đơn thuần là nhắm đến ta, phỏng chừng mục đích là vì Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công của Thiên Nhu Thủy đi!?” Ngô Chính thầm nghĩ.

Trông thấy bộ dáng gần đất xa trời của Lăng Đạo, hắn có thể lý giải được hành động này, đây chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi, sớm muộn cũng phải an phận hóa thành đống tro cốt, thế nhưng, hai người Hạ Hoàng Kiến vì sao lại dám mạo hiểm thông đồng với Lăng Đạo mà đến đây!? Hai người này không thể nào thiếu thông tin về thực lực của Thiên Nhu Thủy đi!? “Chẳng hay, nguyên cớ gì khiến ba vị lão nhân đây, kéo nhau đến tận nơi khỉ ho cò gáy này?”

Ngô Chính tỏ ra khách khí nói.

Diễn Tông nghe không lọt tai, hừ lạnh nói:

“Mau gọi Xuân Cốc Đồng Lão ra đây, bọn ta không có thời gian chơi đùa với tiểu tử ngươi.”

“Là muốn thăm dò!?” Ngô Chính thầm nghĩ: “Phỏng chừng, tin tức Thiên Nhu Thủy tiến hành cải lão hoàn đồng bị rò rỉ ra bên ngoài đi!?”

“Xuân Cốc Đồng Lão là ai? Ta thực sự không biết a.”

Ngô Chính giả ngây đáp.

Hạ Hoàng Kiến từ tốn nói:

“Quỷ Sát Kiếm Ma, mặc dù không biết Xuân Cốc Đồng Lão bằng cách nào khiến ngươi phục tùng, nhưng sự tình đã đến nước này, chi bằng cùng bọn ta làm một chút trao đổi, đôi bên được lợi không phải là tốt hơn ư?”

“Nói thật hay…”

Ngô Chính không tỏ ra đồng tình, cũng không phản đối nói:

“Ta rất thắc mắc, trong việc này, ta sẽ được lợi như thế nào?”

Phải công nhận, Hạ Hoàng Kiến hành sự vô cùng cẩn trọng, trước khi xác thực được tình huống của Thiên Nhu Thủy, liền muốn tìm cách lôi kéo Ngô Chính, tuy nhiên, Ngô Chính cũng không phải là cừu non dễ lừa gạt như vậy.

“Lợi ích cụ thể như thế nào, còn phải tùy thuộc vào ngươi, có muốn minh giải ẩn tình của mình cho bọn ta hay không.”

Hạ Hoàng Kiến nói.

Nghe vậy, Ngô Chính lại lần mò ra thông tin, phỏng chừng bọn họ vẫn chưa biết được Đông Phương Bạch là rơi vào tay Thiên Nhu Thủy, có vẻ những chuyện ảnh hưởng xấu đến mặt mũi của Thiếu Lâm tự, rất không dễ dàng lọt ra bên ngoài. 

“A…” Nghĩ đến đây, Ngô Chính chợt ngây người chốc lát, hắn mơ hồ đã nhìn thấy được điểm liên kết giữa những chuyện này với nhau.

Trước đây không lâu, Thiên Nhu Thủy cường thủ cướp đi Đông Phương Bạch trước mặt người của Thiếu Lâm tự, sau đó, lại đến phiên Ngô Chính, vẫn là trước mặt trụ trì Thiếu Lâm tự cướp người đi.

Tiếp đến, lại có người biết được nơi trú ẩn của Thiên Nhu Thủy, thậm chí còn biết được thời điểm này chính là lúc Thiên Nhu Thủy phải tiến hành cải lão hoàn đồng nên thể trạng vô cùng suy yếu, hơn nữa, trông thấy Ngô Chính làm chốt chặn cũng không tỏ ra ngạc nhiên.

Trên đời này không thể có chuyện trùng hợp đến như vậy, một lần nữa Ngô Chính lại nhìn thấy tất cả đầu mối đều quy về Thiếu Lâm, việc này rất có khả năng là do Thiếu Lâm tự đứng phía sau chi phối.

Thử hình dung, nếu Thiên Nhu Thủy gặp bất trắc, thì ai mới là người vui mừng nhất? Mà trong khi đó, thái độ của ba người Lăng Đạo dường như có điểm kiên nhẫn đối với Ngô Chính, nếu bọn họ thực sự có thể giúp Ngô Chính thoát khỏi tay Thiên Nhu Thủy, thì ai mới là người mong muốn chuyện này xảy ra nhất?

Không thể nghi ngờ, nhân vật đáng khả nghi nhất, không ai khác chính là… Không Trí!

“Tiểu tử này là bị làm sao?”

Trông thấy Ngô Chính đứng ngây người ra đó, Diễn Tông không khỏi cảm thấy kỳ quái, thấp giọng hỏi thăm hai người bên cạnh.

“Có thể hắn đang cân nhắc lời đề nghị của ta đi!?”

Hạ Hoàng Kiến nói khẽ.

Bên cạnh đó, Lăng Đạo lại không cho rằng đơn giản như vậy:

“Cẩn thận một chút, có thể tiểu tử này lại đang muốn dở trò gì đây.”

Mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, Ngô Chính lúc này mới sực tỉnh, nhìn qua ba người nói:

“Muốn biết sự tình của ta, vì sao không trước cho ta biết, sự tình của các ngươi?”

“Chẳng hạn như việc… là ai xúi giục các ngươi đến đây? Rốt cuộc các ngươi muốn đạt được điều gì sau khi rời khỏi địa phương này?”

Nói đến đây, bỗng nhiên thần sắc Ngô Chính nghiêm trọng hẳn lên.

Hai người Hạ Hoàng Kiến nghe vậy, bất tri bất giác khẽ liếc nhìn về phía đồng bạn bên cạnh, Ngô Chính tinh mắt phát hiện ra điểm này, cũng đồng thời đưa tiêu cự về phía đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện