Ngô Chính đề thăng khí cảm phân biệt khí tức của đám người này, hầu hết tu vi đều rất tầm thường không đáng để mắt, duy chỉ một người có tu vi tuyệt thế sơ kỳ đang là người tẩu thoát nhanh nhất.

“Nguyên lai là đang ẩn trốn.”

Ngô Chính cười khẽ, súc thế đánh ra Thương Dương Kiếm – đạo kiếm khí có tốc độ nhanh nhất trong Lục Mạch Thần Kiếm, truy sát tên sở hữu tu vi tuyệt thế sơ kỳ kia. 

Vài giây sau, âm thanh thông báo từ hệ thống lại vang lên trong đầu Ngô Chính:

“Chúc mừng túc chủ thành công chém giết tuyệt thế sơ kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 5 0”

Còn nhớ trong vòng hai năm đầu tiên vừa đến thế giới này, Ngô Chính không ngừng chém giết binh lính quân Nguyên, đến nỗi bọn chúng phải cử tuyệt đỉnh cao thủ đi theo mỗi lần muốn làm một việc tàn bạo nào đó, hòng dẫn dụ Ngô Chính xuất đầu lộ diện để tiêu diệt, thậm chí sau nhiều thất bại còn phái cả tuyệt thế cao thủ làm bảo tiêu.

Lúc bấy giờ Ngô Chính danh tiếng vẫn chưa nổi trội như hiện nay, chỉ có thể xem như cái gai làm chướng mắt mà thôi. Ấy vậy mà quân Nguyên sẵn sàng xuất ra tuyệt thế cao thủ chỉ để nhổ đi cái gai làm chướng mắt này.

Điều này nói rõ quân Nguyên tuyệt đối không thiếu gì tuyệt thế cao thủ ẩn tàng, nên không có lý do gì các doanh trại tập trung quân lực tinh nhuệ như này lại không hề có tuyệt thế cao thủ tọa trấn.

“Điểm sát lục tích lũy khi giết một tên tuyệt thế cao thủ tương đương với năm mươi tên đỉnh tiêm, nếu bỏ qua thì thật lãng phí.”

Ngô Chính tương đối hài lòng đối với thu hoạch lần này, lại dùng ý niệm câu thông với hệ thống:

“Mở ra ‘thông tin nhân vật’ giao diện.”

Ngay lập tức, một bảng hình chiếu điện tử hiện ra trước mắt hắn:

“Thông tin nhân vật.

Danh tính: Ngô Chính.

Tuổi tác: 1 8.

Thể chất: tiên thiên đạo thể.

Tu vi: tuyệt thế trung kỳ.

Danh hào: Lục Mạch Kiếm Tiên, Quỷ Sát Kiếm Ma.

Công pháp: Cửu Dương Chân Kinh (tầng 6), Liệu Thương Thiên (phụ trợ), Dịch Cân Đoán Cốt Thiên (phụ trợ).

Võ kỹ: Lục Mạch Thần Kiếm (đăng phong tạo cực), Hoành Không Na Di (đăng phong tạo cực), Loa Toàn Cửu Ảnh (đăng phong tạo cực), Vi Đà Chưởng (đăng phong tạo cực), Thất Thương Quyền (đăng phong tạo cực)

(Võ kỹ lĩnh ngộ cấp bậc: tiểu thừa (nhập môn), tinh thông (tiểu thành), lô hỏa thuần thanh (đại thành), xuất thần nhập hóa (viên mãn), đăng phong tạo cực (đại viên mãn)

Đặc thù võ kỹ: Thuật Thăm Dò, Thuật Ẩn Giấu. 

Trang bị: Huyễn Ảnh Tử Bào, Bạch Thiết Tiếu Diện.

Điểm sát lục: 5 8 6 3 (dùng để đổi lấy vật phẩm trong thương thành, có thể tích lũy điểm sát lục bằng cách giết chóc)

Danh vọng: 1 6 2 3 5 (điểm danh vọng có thể dùng để chấn nhiếp hoặc tăng độ hảo cảm, điểm danh vọng được tích lũy lớn dần theo danh tiếng)”

Tuy không mấy thường xuyên nhưng Ngô Chính vẫn nhớ sơ lược về lần cuối cùng kiểm tra thông tin cá nhân, điểm sát lục lúc ấy chỉ khoảng gần bốn ngàn điểm.

Mất không bao lâu thời gian, bây giờ đã vượt mốc năm ngàn điểm sát lục, nếu cứ tiếp tục đà này thì rất nhanh Ngô Chính sẽ đạt được mục tiêu đề ra từ khi đến thế giới này.

“Hành động của ta lần này hẳn là đủ để kinh động rất nhiều người, vẫn là nên nhanh chóng tiêu diệt nhiều nhất có thể những quân doanh như thế này.”

Ngô Chính hơi nghĩ ngợi chốc lát, song lại triển khai khinh công lên đường, nhắm đến mục tiêu là các doanh trại quân Nguyên tiếp theo.

------*-*------

Vị trí phái Côn Luân nằm trên đỉnh Kinh Thần Phong xa xôi ngàn dặm về phía Tây, thuộc Côn Luân sơn mạch. 

Nơi này điều hiêu và quạnh quẽ chẳng có bóng người vãng lai, xung quanh mênh mông những dãy núi bị tuyết phủ trắng xóa.

Bên trong thủ phủ không khí có phần trầm ngâm êm ả, có hai vị lão nhân đang ngồi chơi cờ tại đình viện.

Cả hai người này đều có một loại khí tức cổ xưa, thần thái nhàn vân dã hạc, mỗi cử chỉ động tác đều rất hài hòa tự nhiên, cho người khác một cảm giác rất lạ thường nhưng lại bình thường đến giản dị.

Trong đó, một vị lão nhân râu bạc như tơ tằm dài đến tận ngực, diện mạo phúc hậu rất quen thuộc đối với Ngô Chính, không ai khác chính là chưởng môn phái Võ Đang – Trương Tam Phong.

Lùi một quân cờ, Trương Tam Phong mỉm cười nói:

“Thời đại của những lão già như chúng ta đã qua đi từ lâu, nhân sinh tựa như giấc mộng dài mà thôi, hà tất phải chấp nhất như thế.”

Lão nhân phía đối diện, trông từ dáng vẻ bên ngoài thậm chí còn lớn tuổi hơn Trương Tam Phong rất nhiều, phong thái thanh thoát nho nhã hiếm thấy, tựa hồ thời tuổi trẻ ông cũng là một bậc tài hoa rất xuất chúng.

Lão nhân nghe thế thì không nói lời nào, chỉ khẽ vươn tay tiến thêm một nước cờ, dường như đây mới là câu trả lời của ông.

Thấy vậy, Trương Tam Phong lắc đầu thở dài nói: 

“Ài, như vậy lão đạo đành phải nán lại Kinh Thần Phong thêm ít lâu nữa rồi.”

Bất chợt, thần sắc lão nhân trở nên sắc bén lăng lệ, hoàn toàn không còn nhận ra vẻ tao nhã như vừa mới đây.

“Năm xưa thất thủ dưới tay ngươi, ta bây giờ rất muốn biết công phu của ngươi đã tiến bộ đến cảnh giới nào rồi.”

Lão nhân nhàn nhạt nói, nhưng Trương Tam Phong có thể cảm nhận được chiến ý từ trong ánh mắt của ông.

Giọng nói lão nhân nghe qua cũng không mấy xa lạ cho lắm, nếu Ngô Chính ở đây liền có thể nhận ra ông chính là thần bí nhân đã hai lần cứu nguy cho người của phái Côn Luân trước Đông Phương Bạch và hắn.

“Ha ha, năm xưa lão đạo đã té ngã trong vòng mười chiêu, hai từ ‘thất thủ’ quả thực này là rất khiêm nhường.”

Trương Tam Phong vuốt râu lắc đầu cười không là vậy.

Dường như Trương Tam Phong là đang lãng tránh lời khiêu khích của lão nhân thần bí, rất không mong muốn phải đương đầu một trận chiến vào thời điểm này.

Không để ý đến lời nói của Trương Tam Phong, lão nhân thần bí lại đổi sang chuyện khác nói:

“Tiểu tử kia sở hữu kiếm đạo rất không tồi, ta đang rất nóng lòng chờ đợi ngày hắn trưởng thành, thế nên ngươi không cần phải lo lắng ta sẽ có hành động bất lợi đối với hắn.”

“Có lời này, lão đạo tất nhiên là rất yên tâm.”

Trương Tam Phong cười nói.

Trông thần sắc đầy tán thưởng của Trương Tam Phong dường như là rất có niềm tin đối với Ngô Chính, hơn nữa càng nhiều hơn một phần chờ mong muốn nhìn xem rốt cuộc giới hạn của hắn là ở đâu.

Tựa hồ sở tác sở vi của Ngô Chính trong khoảng thời gian này đều không qua mắt được Trương Tam Phong và vị lão nhân thần bí đối diện đây. 

Từ cuộc trò chuyện giữa hai người, có thể thấy được Trương Tam Phong bỗng nhiên xuất hiện tại đỉnh Kinh Thần Phong dường như là vì muốn bảo vệ cho Ngô Chính, tuy nhiên ông cũng bị cầm chân tại nơi này.

Khó trách mặc dù có Trương Tam Phong làm hậu thuẫn rất vững chắc, vậy mà năm lần bảy lượt không ít kẻ có tâm thuật bất chính đến khó dễ Ngô Chính, thậm chí còn có ý định muốn giết chết hắn.

Bất quá Ngô Chính đội trên đầu tội danh “không tuân thủ quy tắc” nên việc làm của những người này là danh chính ngôn thuận. Thậm chí Trương Tam Phong sau này nếu muốn làm khó dễ bọn hắn thì cũng phải tìm một nguyên cớ “danh chính ngôn thuận” tương tự mới được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện