Nhắc đến quân sự, thần sắc Hữu Chí liền nghiêm chỉnh trở lại: “Không sai, cứ điểm của chúng ta cách đây không bao xa, tạm thời vẫn chưa thể phát động tấn công toàn diện, chỉ đơn giản triển khai các trận đánh nhỏ lẻ nhằm tiêu hao quân lực địch, từ đó tìm cơ hội xâm nhập thiêu hủy quân lương.”

“Tiêu hao quân địch!? Ài, cao tầng Minh giáo hẳn là không tiết lộ, cái gọi là tiêu hao quân địch kỳ thực là hy sinh quân ta để dấy lên bạo động từ phía các tầng thứ nông dân mà thôi.” Ngô Chính thầm thở dài.

Hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao Kim Dung tiền bối chỉ đề cập đến kết quả thắng lợi như trong nguyên tác, hoàn toàn không hề nhắc đến các tiểu tiết trong quá trình làm nên thắng lợi đó. 

Sở dĩ cao tầng Minh giáo che giấu chủ đích là để tránh làm lung lay quân tâm, một khi các nghĩa sĩ biết bản thân mình là vật hy sinh, có thể sẽ làm ảnh hưởng đến toàn cục, thậm chí có những người sẽ cho là bị phản bội mà quay lưng với quân khởi nghĩa.

“Ta minh bạch, chúng ta trước trở về cứ điểm của các ngươi lại nói.” Ngô Chính gật đầu đáp.

Song dưới sự chỉ dẫn mấy người nghĩa quân, mất chưa đến hai ngày sau đó, Ngô Chính đã ly khai khỏi sơn lâm phức tạp này, đến được cứ điểm của bọn họ.

Tuy nhiên khi đến nơi, tận mắt trông thấy tình cảnh thảm thiết tại đây, không khỏi để Ngô Chính ẩn ẩn cũng có chút thương tâm. 

Cứ điểm của những người này lại là một tiểu thôn tương đối hẻo lánh, vị trí vẫn trong vùng lãnh thổ nhà Nguyên giáp với biên giới phía nam, nhằm ngụy trang đánh lạc hướng quân Nguyên.

Thế nhưng nguyên do thực sự là muốn lôi kéo thường dân tham gia vào cuộc khởi nghĩa này, bằng cách để bọn họ chứng kiến hành động giết chóc tàn bạo thay vì chỉ là đàn áp, bóc lột và cưỡng bức như bấy lâu nay. Trên tất cả là để bách tính biết được, còn có những nghĩa sĩ dám đứng lên sẵn sàng chống lại triều đình nhà Nguyên.

Nhưng dù thế nào đi nữa, điều này cũng khiến cảnh tượng trước mắt Ngô Chính lúc bấy giờ, chẳng khác biệt là bao so với bãi thây ma hậu chiến trường.

Đi vào tiểu thôn, khói lửa hiu hút, nhà cửa tang hoang, đến cả tiếng gà bay chó sủa cũng không còn, chỉ có một sự im lặng đến đáng sợ. Xác người nằm la liệt khắp nơi, bởi vì quân khởi nghĩa cũng giả trang nông phu, thế nên không phân biệt được đâu là thi thể của thường dân, đâu là thi thể của quân khởi nghĩa. Thậm chí còn có cả lão nhân, nữ nhân và hài tử cũng lẫn lộn trong đám thi thể đó.

“Đây là cứ điểm của các ngươi?” Thần sắc Ngô Chính băng lãnh, tựa hồ là có phần tức giận. Mặc dù hắn không phản đối với phương sách này, thế nhưng khi tận mắt trông thấy không khỏi đả động đến nhân tâm.

Mấy người hán tử theo sau, mắt thấy thi thể huynh đệ và cả những thường dân trải đầy dưới mặt đất, ai nấy đều ngấn lệ thương tâm, đôi đồng tử rừng rực lửa giận và lòng căm thù thôi thúc.

Hữu Chí cố nén thương tâm nói: “Ngô thiếu hiệp, người của chúng ta dưới mật địa.”

Nghe vậy, Ngô Chính không mấy bất ngờ, Minh giáo có đoàn quân lực Ngũ Hành Kỳ, trong đó Hậu Thổ Kỳ mỗi người đều có tài đào hầm lấp đất, thuật độn thổ không ai sánh bằng, có thể trong thời gian ngắn tạo thành mật địa dưới lòng đất cũng không phải là bất khả thi.

Song mấy người Hữu Chí lại dẫn Ngô Chính đến hậu thôn, là một vùng đất dưới chân núi, có nhiều bụi rậm ngụy trang. Dựa vào trí nhớ, Hữu Chí dạt ra đám bụi rậm, quả nhiên xuất hiện một địa đạo vừa đủ để một người đi vào.

Lần lượt từng người đi xuống địa đạo, Hữu Chí là người đi sau cùng, với tay nắm lấy đám bụi rậm che phủ cửa khẩu.

“Ngô thiếu hiệp, bám theo bọn ta, cẩn thận bị lạc.” Một người hán tử nhắc nhở.

Dưới mật đạo là một mảnh tối om, không thể dùng mắt thường nhìn thấy được gì, hơn nữa cứ đi được một đoạn lại phải đối diện ngã ba đánh lạc hướng, nếu không nắm lòng đường đi nước bước, rất có thể sẽ bị lạc trong mê cung dưới lòng đất này.

Mặc dù không thể nhìn thấy đường đi bằng mắt thường, nhưng những người này đều là võ giả, tất nhiên có thể dựa vào cảm quan mơ hồ đánh giá xung quanh.

Không mất bao lâu, Ngô Chính cảm nhận được phía trước có khí tức phát ra, nhưng lại rất mong manh yếu ớt, có thể là những người đó đều đang mang trọng thương trong người.

“Phía trước có người, khí tức rất yếu, hẳn là phải chịu thương thế không nhẹ.” Ngô Chính nói.

Nghe vậy, mấy người Hữu Chí ai nấy đều lo lắng không thôi, cước bộ càng khẩn trương hơn.

Đi thêm một đoạn rốt cuộc trông thấy ánh lửa chập chừng phía trước, Ngô Chính càng cảm nhận được rõ ràng sự hiện diện của đám người bên trong mật địa, hết thảy chỉ vỏn vẹn hơn hai mươi người, mà hầu hết khí tức đều rất nhược, có thể là một đám tàn quân may mắn sống sót.

Một tên hán tử cường tráng cởi trần, cả người khắp nơi được băng lại bằng vải trắng, trong tay cầm lấy thanh kiếm, mắt thấy lờ mờ bóng dáng mấy người Ngô Chính đang đi đến, cảnh giác lớn tiếng hô lên: “Là ai!?”

“Không cần lo lắng, là người mình!” Hữu Chí đáp lại.

Nghe được giọng nói quen thuộc, hán tử cường tráng quá đỗi vui mừng nói: “Là Hữu Chí!? Ha ha, nguyên lai ngươi không xảy ra bất trắc, các huynh đệ còn tưởng ngươi đã lành ít dữ nhiều, ai nấy đều lo lắng cho các ngươi a.”

Trông thấy hán tử cường tráng thương tích đầy mình, nội tâm Hữu Chí càng bất an không thôi, liền khẩn trương hỏi han: “Chúng ta thương vong bao nhiêu!?”

“Chúng ta... ài, chỉ còn lại hai mươi bốn huynh đệ may mắn thoát chết, nhưng hầu hết đều chịu thương thế rất nghiêm trọng, không còn khả năng chiến đấu.” Giọng điệu hán tử cường tráng đầy bi thương đáp.

“Không phải mấy người bọn ta đã đánh lạc hướng quân thát lỗ, tại sao lại thương vong nghiêm trọng như vậy!?” Hữu Chí bi phẫn kích động quát lên.

“Hữu huynh nén bi thương, mấy ngày này đã vất vả rồi, các người trước vào trong nghỉ ngơi đi, để ta canh chừng nơi này.” Hán tử cường tráng vỗ vai Hữu Chí an ủi, chợt nhìn thấy thiếu niên diện mạo tương đối xa lạ, không giống như đã từng gặp qua trong đám người quân khởi nghĩa, liền mở miệng dò hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này là?”

Hữu Chí nghe thế liền áp chế tâm tình bi thương, giới thiệu Ngô Chính cho hán tử cường tráng: “Là đồng minh của chúng ta, trước đây từng giúp đỡ Minh giáo chấn áp đám người ngũ đại môn phái kia, cũng nhờ hắn tương cứu mấy người bọn ta mới có thể bảo toàn tính mệnh mà trở lại đây.”

Nghe đến đây, hán tử cường tráng đã mơ hồ đoán được thân phận của Ngô Chính, liền kích động nói lăm trong miệng: “Người là, là Quỷ Sát Kiếm Ma, Ngô Chính!?”

“Chút hư danh mà thôi, không cần để ý.” Ngô Chính trông thấy biểu cảm của hán tử cường tráng, tương tự như mấy người Hữu Chí khi biết được thân phận của mình, cảm thấy đã rất nhàm chám, không muốn dây dưa vấn đề này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện