Sở dĩ hắn vẫn bình tĩnh đến như vậy, là vì tự tin có thể sống sót dưới tay hai lão quái vật này, bất quá chỉ cần tiêu tốn điểm sát lục phục dụng Cường Lực Đan, sau đó lợi dụng tâm sĩ diện không toàn lực vây giết của hai người này để giết ngược, hoặc là tận dụng thời cơ bắt lấy gã đệ tử của Hạ Hoàng Kiến liền có thể mở ra sinh lộ, bảo toàn tính mạng của mình.

Thế nhưng tình hình bây giờ bỗng nhiên trở nên khả quan vượt ngoài dự kiến, Ngô Chính đang cân nhắc có nên hay không nhận lão quái vật Diễn Tông kia làm sư phụ, mặc dù lợi ích không có nhưng có thể tiết kiệm 1 5 0 0 điểm sát lục, đây không phải là con số dễ dàng tích lũy được.

“Hừ, Diễn lão, đừng tưởng rằng ta không biết ý đồ của ngươi là gì, nhưng quy tắc là không thể không tuân thủ, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định làm chuyện này.”

Hạ Hoàng Kiến nghiêm mặt trầm giọng nhắc nhở.

Nghe được lời này, đột nhiên thần sắc Diễn Tông trở nên khó coi, trông như là sắc mặt của kẻ làm chuyện xấu hổ bị người khác bắt gặp, không giống sợ hãi bị trừng phạt khi làm trái với quy tắc nào đó.

Mắt thấy biểu cảm Diễn Tông có phần rất kỳ quái, Ngô Chính vừa nhen nhóm lên ý định nhận lão nhân lôi thôi này làm sư phụ liền ngay lập tức phủ định dập tắt.

“Trên đời làm gì có tiện nghi rơi trúng đầu như thế, một khi nhận lão quái vật này làm sư phụ nhất định phải trả một cái giá tương đương, trong này chắc chắn là có âm mưu.”

Ngô Chính thầm nghĩ.

Trầm mặc nửa ngày, đột nhiên nhãn thần sáng lên, Diễn Tông quay ngoắt đầu nhìn sang Ngô Chính, nghiêm giọng nói:

“Tiểu tử, ngươi có nhận lão phu làm sư phụ hay không? Chỉ cần một câu nói khẳng định của ngươi, Diễn Tông ta nhất định không để bất cứ người nào uy hiếp đến ngươi.”

“Chắc chắn như vậy!?”

Ngô Chính nhướng mày hỏi lại.

“Hừ, nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy, lão phu dù sao cũng từng dẫn đầu một thế hệ trên giang hồ, có thể nào lại lừa dối một tiểu hài tử như ngươi?”

Diễn Tông vỗ ngực lẫm nhiên đáp.

“Ta chỉ chừng tuổi này võ công đã không thua kém với ngươi quá xa, ngươi có thể dạy được ta cái gì đây? Đừng nói là dạy cho ta đạo lý tiên hạ thủ vi cường a, ta thực sự không hèn hạ đến mức độ này.”

Ngô Chính nghiễm nhiên phủi phủi bụi bậm trên vai áo, nhàn nhạt trong miệng đáp trả, tất nhiên vẫn không quên kèm theo vài lời châm biếm trào phúng.

“Tiểu tử ngươi thật vô lễ, lão phu tại thế trên giang hồ đã hơn trăm năm qua, lẽ nào còn thiếu điều để dạy dỗ ngươi ư? Lấy tính cách quật cường ngoan cố của ngươi, sớm muộn cũng chịu thiệt thòi với những lão cáo già kia, nếu có ta đứng phía sau, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm mà hành tẩu giang hồ.”

Trái ngược với bề ngoài lôi thôi nhuếch nhác, hình tượng Diễn Tông lúc này uy phong lẫm liệt, cao giọng lớn tiếng như thể tuổi già không cách nào mài mòn được hùng tâm tráng khí của lão.

“Những người như lão quái vật đây thường dã tâm sẽ không nhỏ.”

Nội tâm Ngô Chính càng thêm cảnh giác, song ngoài mặt vẫn thản nhiên đối đáp:

“Đến cả Trương Chân Nhân còn không thể hậu thuẫn cho ta chu toàn hành tẩu trên giang hồ, ý tứ của ngươi là ngươi còn lợi hại hơn cả Trương Chân Nhân!? Nếu thực như vậy, ta tất nhiên là cam chịu khấu đầu nhận ngươi làm sư phụ rồi.”

Nói về độ lưu manh cáo già thì Ngô Chính so với bất cứ ai đều không chịu thua kém. Chỉ một câu “sớm muộn ngươi cũng chịu thiệt thòi với những lão cáo già kia” liền để hắn suy diễn ra rất nhiều nguồn cơn ẩn tàng bên trong. Kể cả việc Hạ Hoàng Kiến không mấy kịch liệt phản đối, từ đầu chí cuối cơ hồ là bất vi sở động, điều này không khỏi quá mức bất thường, Ngô Chính không thể không nghi hoặc được.

Diễn Tông nghe vậy, khóe môi có chút co giật, miệng lưỡi trở nên cứng nhắc nói:

“Ta, ta không tự cho, lợi hại hơn Trương Chân Nhân, nhưng cũng không thua kém là bao. Hơn nữa, có cả Trương Chân Nhân và ta hậu thuẫn, còn lo trên thế gian này sẽ có kẻ to gan dám đối phó với ngươi?”

“Ài, thì ra ngươi không đánh lại Trương Chân Nhân, nếu không phải ta không thích làm đạo sĩ thì sớm đã bái Trương Chân Nhân làm sư phụ, còn phải ở đây nghe ngươi mời chào!?”

Ngô Chính bĩu môi khinh miệt nói.

Lời nói chỉ là mang tính trêu chọc, nhưng khi rơi vào tai hai người Diễn Tông thì lại thành: “Nguyên lai Trương Chân Nhân từng có ý định thu nhận tiểu tử này làm đồ đệ. Thảo nào ông ta lại ưu ái bảo hộ hắn như vậy!”

Phải nói thành tựu Ngô Chính đạt được so với tuổi đời của hắn hoàn toàn là hai chiều của thái cực, không thể tưởng tượng nổi loại yêu nghiệt này có thể hiện hình trên thế gian, một người thiếu niên với thiên phú phi phàm như vậy cho dù là bất cứ ai nếu có cơ hội đều mong muốn thu nhận hắn làm đệ tử, thân là sư phụ ít nhiều cũng được rạng rỡ mặt mày.

“Hừ, tuy lão phu không thể đánh bại Trương Chân Nhân, nhưng ông ta cũng không thể làm gì được lão phu a. Ngươi rốt cuộc là có muốn làm đồ đệ của ta hay không, ta đã xuống nước mở lời, nếu ngươi còn không biết điều đừng trách ta bất lưu tình!” 

Biện pháp mềm dẻo vô tác dụng, Diễn Tông liền dùng biện pháp cứng rắn hơn để uy hiếp Ngô Chính.

“Ngươi làm gì mà nóng nảy như vậy, không cho ta chút thời gian cân nhắc hay sao?”

Tựa hồ đã tức giận, Ngô Chính xù lông gắt gỏng đáp lại, y hệt phản ứng của tiểu hài tử khi giận dỗi.

Thấy vậy, Diễn Tông không khỏi ngây người thầm nghĩ: “Tiểu tử này tâm tính xem ra vẫn rất thơ dại, chưa được chui rèn qua sóng gió, thiên phú võ đạo phi thường chưa chắc đã hoàn toàn là một việc tốt a.”

Song sắc mặt lão hòa hoãn trở lại, hạ giọng khuyên nhủ:

“Hài tử, suy nghĩ cho thật kỹ, chuyện này chỉ có lợi, hoàn toàn không có hại đối với ngươi.”

Ngô Chính nghe thế liền ngồi bệt xuống mặt đất, chống cằm chau mày nghiền ngẫm, thần thái mười phần phân vân khó xử.

Mắt thấy vẫn còn cơ hội, Diễn Tông sắc mặt đã có chút kinh hỉ, một mực im lặng thậm chí không dám thở mạnh, chờ đợi quyết định của Ngô Chính. Phía bên kia Hạ Hoàng Kiến vẫn rất đáng nghi, không những không lên tiếng phá vỡ mạch suy nghĩ của Ngô Chính, trái lại rất hợp tác tỏ ra không đoái hoài gì đến hai người.

“Hai lão quái này, phối hợp diễn tuồng thật tốt a.”

Ngô Chính âm thầm khinh bỉ, song lại rất tranh thủ thời gian suy diễn vấn đề:

“Nếu đặt ta vào vị thế của lão quái vật này, nhận ta làm đồ đệ không phải là một chuyện gì đó quá tồi tệ đến không thể chấp nhận được.”

Giả dụ nếu Ngô Chính thực sự trở thành truyền nhân của Diễn Tông, thì lợi ích đầu tiên hiển hiện trước mắt mà Diễn Tông đạt được chính là có thể gián tiếp chủ đạo mối quan hệ giữa Ngô Chính với Trương Tam Phong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện