“Thánh Hỏa Lệnh danh bất hư truyền, ta sớm đã muốn lĩnh giáo, đáng tiếc... ngươi quá yếu!”

Thậm chí không thèm tránh né, Ngô Chính súc thế Thất Thương Quyền, vung tay đón đỡ liền nhẹ nhàng chấn tan Phong Hỏa Liên Thiên, không có một chút khó khăn nào.

Ngay lúc này, thân ảnh Khu Ni Cơ nắm bắt thời cơ đã tiếp cận đến Ngô Chính, đồng thời liên tiếp tung ra sáu đòn hỏa kình. Chiêu thức tung ra, hỏa diệm bộc phát như muốn thiêu đốt thiên khung, nuốt chửng cả thân hình Ngô Chính.

Thánh Hỏa Lệnh, Tinh Hỏa Liêu Nguyên! Mắt thấy Ngô Chính vùi mình trong hỏa kình, cả ba người sứ giả Minh giáo Ba Tư không dám có lấy nửa điểm vui mừng, trái lại càng là kinh hãi khôn nguôi.

Từ phía trung tâm hỏa kình, một lớp chân khí hộ thể bao bọc lấy Ngô Chính như là lam sắc kết giới hình cầu, đối kháng hết thảy sát thương có thể đón nhận. Hỏa kình cho dù mạnh mẽ đến đâu thì căn bản vẫn là nội kình, muốn chống lại chân khí hộ thể tựa hồ có hơi quá sức.

Mãi đến khi hỏa kình tan đi, tại trung tâm Ngô Chính vẫn bất vi sở động, mục nhãn vô thần chăm chú nhìn lấy ba người Khu Ni Cơ.

“Không, không thể nào...”

Thấn sắc Diêu Tắc kinh hoàng không thể tin tưởng, bất giác thốt ra khỏi miệng.

“Không gì là không thể. Các ngươi đắc tội với ta, ta lấy của các ngươi Thánh Hỏa Lệnh, bây giờ mới thực sự không ai nợ ai.”

Ngô Chính lạnh nhạt đáp.

Không đợi ba người Khu Ni Cơ kịp hoàn hồn đáp lời, thân ảnh Ngô Chính xuất quỷ nhập thần chớp mắt đã thất tung. Chỉ còn lưu lại vị trí trước đó là một cái tàn ảnh đang dần tan biến tựa như cát bụi, đồng thời kèm theo một câu nói:

“Ta có một lời khuyên, các ngươi có thể tìm ta đòi lại công đạo, nhưng nếu muốn làm khó thôn dân để uy hiếp ta... cần phải suy nghĩ thật kỹ trước khi hành động!”

Ngôn thoại chỉ nói một lần, nhưng âm vang cứ mãi vang vảng lặp lại trong đầu, để ba người sứ giả Minh giáo Ba Tư mở to đôi mắt rơi vào thất thần, nhất thời không thể bình tĩnh trở lại.

...

“Thánh Hỏa Lệnh tuyệt học trứ danh quả nhiên không ngoa, cũng may bị ta dọa đến kinh tâm động phách, bằng không để ba người này có cơ hội phối hợp tác chiến, không khỏi sẽ làm khó dễ được ta.”

Trên đường trở về, Ngô Chính âm thầm đánh giá.

Một chiêu Tinh Hỏa Liêu Nguyên sau cùng uy lực vô cùng kinh người, hoàn toàn có thể so với một đòn toàn lực của Ngô Chính khi còn tại tuyệt đỉnh đỉnh phong.

Phải biết, Ngô Chính tại tuyệt đỉnh đỉnh phong cơ hồ đã vô địch trong tuyệt thế cảnh giới cấp bậc, sát thương một đòn toàn lực của hắn khủng bố đến khó có thể tưởng tượng được. Ấy vậy mà hắn lại đánh giá cao ba người sứ giả Minh giáo Ba Tư đến mức này, có thể minh bạch độ khó xơi của bọn họ.

Tuyệt học Thánh Hỏa Lệnh phát huy mạnh nhất khi phối hợp cùng nhau tác chiến, nếu là có thánh bài làm bảo khí trong tay thì càng là lợi hại khôn lường, muốn đối phó cũng phải trả giá ít nhiều.

Nguyên bản, Ngô Chính còn muốn đoạt lấy cả hai thánh bài còn lại về tay. Nhưng sau khi lĩnh giáo qua công phu của Khu Ni Cơ, hắn liền cân nhắc từ bỏ ý định hấp tấp nhất thời đó. Muốn rèn lại Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao sau khi bị phá hủy, chỉ cần một lệnh bài là đủ.

Hài lòng với chuyến đi lần này, chẳng mấy chốc Ngô Chính đã trở tiểu thôn vô danh, men theo con đường cũ vô thanh vô tức về lại gian phòng của mình.

Hắn nhanh chóng thay lại trang phục bình thường, đồng thời lấy ra Thánh Hỏa Lệnh đặt trên tay quan sát. Thánh bài chiều dài khoảng nửa thước, cân lượng tầm ba mươi cân, hình dáng ngọn lửa rừng rực vô cùng chân thực bao quanh viền ngoài, mặt trước và sau còn có khắc những ký tự Ba Tư rất tinh xảo. Điều đáng chú ý nhất của Thánh Hỏa Lệnh, chính là một cỗ hỏa tính lực lượng từ bên trong dường như đang cố gắng bài xích Ngô Chính.

“Kỳ quái, đến cả Thánh Hỏa Lệnh cũng có tự thân linh lực, so với Ỷ Thiên Đồ Long bảo khí cũng không quá thua kém... thế giới này quá mức điên cuồng đi.”

Ngô Chính lắc đầu cảm khái, song lại vận dụng ý niệm câu thông với hệ thống:

“Tại sao ta lại có cảm giác Thánh Hỏa Lệnh là đang cố gắng chống lại ta? Có linh lực thì cũng thôi đi, lẽ nào là có linh trí!?”

Nói xong câu này, Ngô Chính không khỏi tự cho là mình ngớ ngẫn. Dù thế giới có điên cuồng đến thế nào chăng nữa, chung quy vẫn “Ỷ Thiên Đồ Long Ký”. Tại thế giới võ hiệp này sẽ không thể nào có khái niệm vật chết có ý thức giống như tiên hiệp được.

“Túc chủ là nhầm lẫn. Thánh Hỏa Lệnh mang trong mình hỏa tính lực lượng, trong khi đó chân nguyên nội tại của túc chủ thuộc thủy hệ. Cả hai thuộc tính thiên sinh tương khắc lẫn nhau, trong lúc tiếp xúc hiển nhiên sẽ có dấu hiệu bài xích.”

Hệ thống giải đáp.

“Ta thuộc thủy hệ!? Không thể thay đổi được ư?” 

Đột nhiên Ngô Chính nhảy dựng lên nói.

“Thuộc tính nội tại từ khi sinh ra đã được quyết định, không thể thay đổi.”

Hệ thống thẳng thừng đáp.

Nghe vậy, tâm trạng Ngô Chính trở nên thất vọng vô cùng. Kỳ thực hắn hy vọng khi đạt được tông sư cảnh giới có thể kích phát Kim, Hỏa hoặc tuyệt vọng nhất là Thổ thuộc tính. Bởi vì ba loại thuộc tính này là thích hợp với tác phong chiến đấu của hắn từ trước đến nay nhất.

Kim hệ đại diện cho sự sắc bén vô biên, vô kiên bất tồi, là thuộc tính có sức sát thương khủng bố nhất trong năm thuộc tính. Hỏa hệ tương tự thiên về hủy diệt, lực sát thương xếp thứ hai chỉ sau kim hệ. Còn về thổ hệ lại nghiêng hoàn toàn về lực phòng vệ, phát huy được toàn bộ ưu thế chỉ khi có thể áp sát cận chiến. 

Nếu nói về thủy hệ thì... trong tiềm thức Ngô Chính chỉ có Trương Tam Phong là mười phần phù hợp với thuộc tính này. Phương thức chiến đấu của ông là lấy nhu chế cương, lấy của người trả cho người đạt đến cảnh giới này cơ hồ đã đứng ở thế bất bại. Tuy Tường Vỹ cũng là thuộc thủy hệ nhưng phương thức chiến đấu lại thiên hoàn hoàn về biến hóa, trong chiến đấu ngoại trừ hỗ trợ đồng đội và tẩu thoát nhanh thì chẳng được tích sự gì.

“Nếu ta kích phát thủy hệ, lấy tác phong chiến đấu của ta sau này không phải là thua thiệt với người khác hay sao!? Lẽ nào phải thay đổi phương thức chiến đấu? Như vậy chẳng khác nào là chối bỏ toàn bộ kinh nghiệm đúc kết trong chiến đấu từ trước đến nay của ta...”

Ngô Chính băn khoăn thầm nghĩ.

“Túc chủ lại phán đoán sai lầm. Kỳ thực thủy hệ mới chân chính là thuộc tính toàn diện nhất trong ngũ hành thuộc tính.” 

“Thủy nguyên tố mặc dù không thể độc người nhưng có thể cứu người như mộc nguyên tố, có thể hủy diệt như hỏa nguyên tố, cũng có thể vô kiên bất tồi tương tự kim nguyên tố, đồng thời thay vì đưa thân chống đỡ như mộc nguyên tố thì có thể biến hóa khôn lường mà tránh thoát.”

“Tuy nhiên từ trước đến nay chưa từng có ai khai thác một cách triệt để những ưu thế này, là cường hay nhược hết thảy đều phụ thuộc vào tự thân túc chủ.”

Hệ thống giải đáp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện