Núi Võ Đang, đại điện bên trong.
Bên trên chủ tọa là một lão đạo trưởng tướng mạo phúc hậu, râu tóc bạc trắng, chính khí trên gương mặt vẫn không bào mòn theo năm tháng tang thương, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có thể thấy được khí độ thanh cao không vương vấn bụi trần, người này không ai khác chính là chưởng môn phái Võ Đang, Xung Hư đạo trưởng.
- Biểu tượng này... Nhật Nguyệt thần giáo!? Đây là từ đâu mà có?
Xung Hư đạo trưởng trên tay lúc này là một chiếc hộp gỗ, trên bề mặt hộp gỗ có một biểu tượng hoa văn biểu hiện nhật nguyệt tương giao, điêu khắc cực kỳ tinh xảo cùng nét sơn vẫn còn tương đối mới, đây không thể nhầm lẫn chính là dấu hiệu đồ vật của Nhật Nguyệt thần giáo.
- Sư phụ, đệ tử nhận được từ một tên lạ mặt bên dưới chân núi Võ Đang, chỉ nói giao thứ này cho sư phụ, sau đó hắn nhanh chóng rời đi, khinh công của hắn rất lợi hại đệ tử không thể truy theo.
- Đúng vậy sư phụ, ta tình cờ cũng có mặt ở đó, nhưng mà tốc độ của hắn thật sự quá nhanh, ta chỉ kịp nhìn theo bóng lưng hắn ly khai.
Hai tên tiểu đạo sĩ thần sắc cung kính, chấp tay cúi người về phía Xung Hư đạo trưởng tiếp lời nhau nói.
- Không trách các ngươi, các ngươi lui ra đi, đồng thời gọi hai vị sư thúc các ngươi đến đây, nói bọn hắn là có việc quan trọng.
Xung Hư đạo trưởng nhìn về hai tiểu đạo sĩ thần sắc cũng trở nên hiền hòa, phất tay ý bảo hai người lui ra.
Lúc này bên trong đại điện chỉ còn một bóng người, Xung Hư đạo trưởng cẩn thận chậm rãi mở ra chiếc hộp gỗ, dù sao trong tâm thức của hầu hết các nhân sĩ trên giang hồ đều xem Nhật Nguyệt thần giáo là tà ma ngoại đạo, hành động tính tình rất nắng mưa thất thường, không thể không có một chút phòng bị.
Chiếc hộp gỗ chậm rãi mở ra, tuy nhiên bên trong không có ám toán, chỉ thấy một cuốn thư tịch cùng một trang giấy được đặt ở đáy hộp, bên trên thư tịch có ghi “Thái Cực Thần Công”.
- Thái Cực Thần Công!? Chính là Thái Cực Cửu Dương Công bản hoàn chỉnh do tổ sư sáng chế, Nhật Nguyệt thần giáo tại sao lại đem trả về cho Võ Đang!? Xung Hư đạo trưởng cầm trên tay thư tịch, xem đi xem lại phát hiện không có sai sót, hoàn toàn chân chính Thái Cực Thần Công.
Đặt xuống thư tịch, Xung Hư đạo trưởng lại nhìn vào trang giấy, không biết rõ nội dung bên trên trang giấy, chỉ thấy Xung Hư đạo trưởng sau khi xem xong thần sắc trở nên kinh nghi bất định, trong nhãn quang thanh tịnh hiếm có một tia phẫn nộ lúc này cũng không nhịn được mà tức giận.
- Nếu đúng như trong bức thư nói, Võ Đang phái cũng không thể yên tĩnh được nữa rồi, ai... nhất định phải điều tra rõ việc này.
............
Phúc Châu, Phúc Uy tiêu cục.
- Ài, hắn là nhi tử của trưởng môn phái Thanh Thành a, chúng ta hẳn là phải đợi phụ thân hắn tìm đến truy sát đi thôi.
Quỷ Đao Tử diện mạo có phần dữ tợn, cao lớn thân hình cùng y phục lôi thôi, trên lưng vác đại đao trông vô cùng nặng nề, hắn nhìn về phía thi thể nam tử bất động dưới mặt đất, lắc đầu chắt lưỡi lẩm bẩm trong miệng như cố ý nói một mình.
- Đại hiệp ngài là ân công của chúng ta, tính mệnh của ba người chúng ta đều ngài là cứu về, chuyện đã đến nước này, ta cũng không dám lại liên lụy đến ân công, chỉ xin ân công có thể cứu giúp nhi tử cùng nương tử của ta, ta tại đây xin khấu đầu tạ ơn.
Trung niên hán tử hai chân quỳ mạnh xuống đất khấu đầu trước Quỷ Đao Tử, người này không ai khác chính là tổng tiêu đầu Phúc Uy tiêu cục Lâm Chấn Nam đang cùng nương tử của mình và nhi tử Lâm Bình Chi chạy trốn truy sát.
- Phu quân!
- Phụ thân!
Lâm Chấn Nam nương tử và nhi tử lúc này đôi mắt đỏ bừng, trong lòng vô cùng chua xót bi ai, đặc biệt là Lâm Bình Chi chất chứa trong đó còn có sự thù hận đã bắt đầu nhen nhóm.
- Hừ, xem như ngươi còn có chút nghĩa khí, không phụ ân công giao phó cho ta bảm đảm các ngươi an toàn.
Trong tình huống nguy cấp, Lâm Chấn Nam có thể bỏ xuống sĩ diện quỳ xuống khấu đầu, lại không quan tâm đến sinh tử của mình đổi lấy ủy thác tính mệnh người thân cho Quỷ Đao Tử, để Quỷ Đao Tử nhìn hắn tạm thời cũng có chút vừa mắt.
- Ngươi đứng lên đi, có ta ở đây các ngươi dù là một cọng lông tơ cũng đừng hòng có ai dám chạm vào.
- Đa tạ đại hiệp, đa tạ đại hiệp, hai người còn không mau bái tạ ân công.
Lâm Chấn Nam nghe vậy cũng tạm quên lo âu trở nên kinh hỉ, Quỷ Đao Tử công phu cực kỳ cao cường, vừa rồi cứu nguy bọn hắn một mạng cũng để bọn hắn nhìn rõ trong mắt, đồng thời không quên thúc dục nhi tử và nương tử của mình bái tạ Quỷ Đao Tử.
- Đa tạ ân công!
Ba người vái tạ một hồi, Quỷ Đao Tử nhìn trong mắt cũng vô cùng phiền toái, vội đưa tay ngăn cản.
- Ba người các không cần phiền phức như vậy, ta cũng là chịu phó thác của ân công mới giúp các ngươi, bằng không ta cũng lười phải đi quản chuyện của người khác, hơn nữa gọi ta Quỷ Đao Tử là được, cái gì mà đại hiệp!? Ta nghe không quen a.
- A, đại hiệp, à không, Quỷ Đao Tử, không biết ân công trong lời nói của ngài là ai? Nếu có cơ hội ta cũng rất muốn được diện kiến, bái tạ hắn một phen.
Lâm Chấn Nam sống hơn nửa đời người cũng không phải ngu ngốc, có ai tự dưng lại đi giúp đỡ mình!? Đương nhiên là có mục đích, mà mục đích là gì thì Lâm Chấn Nam không cần dùng đầu cũng có thể suy đoán một hai, ngoại trừ Tịch Tà Kiếm Phổ ra, nhà họ Lâm bọn hắn còn có cái gì để người ta quan tâm!?
Nhưng Quỷ Đao Tử lại không nghĩ nhiều như bọn hắn, không biết rằng Lâm Chấn Nam là đang thăm dò, hắn rất sảng khoái mở miệng nói.
- Ân công còn cần các ngươi phải bái tạ!? Hừ, ngu ngốc, nói cho các ngươi biết, ân công bọn ta hành hiệp trượng nghĩa không để lại tên họ chính là sợ bọn ngốc các ngươi đến báo ơn gây phiền toái cho hắn a.
Nói dứt lời, Quỷ Đao Tử tính khí thất thường lập tức quay lưng đi vào trong phủ, Lâm Chấn Nam thấy vậy cũng biết mình nói sai, vội vã cho người dọn dẹp một đống thi thể bên ngoài, theo chân đi vào sau.
- Quỷ Đao Tử, là ta lỡ mồm, ta tuyệt đối là vô ý, không phải là muốn xúc phạm ân công của ngài, ngài cũng bớt giận a.
Rất nhanh đi vào phủ điện, Quỷ Đao Tử lần đầu đến đây nhưng cũng rất ngang nhiên xem như là nhà mình, tự ý ngồi trên chủ tọa, Lâm Chấn Nam thấy vậy cũng không có ý kiến, an phận ngồi xuống bên cạnh, một bên mở miệng an ủi.
- Hừ hừ, nói cho ngươi biết số người ân công cứu còn nhiều hơn tóc trên đầu của ba người các ngươi cộng lại a.
Quỷ Đao Tử vừa nói vừa rót cho mình tách trà, tuy nhiên rót một hồi cảm thấy quá phiền phức, thế là cầm lên cả bình trà trút vào trong miệng.
- A, người như vậy tại sao trước giờ ta chưa từng nghe đến!?
Một bên Lâm Chấn Nam ba người cũng là kinh nghi không thôi, nói như lời Quỷ Đao Tử, một người hành hiệp trượng nghĩa cứu người vô số như thế, như thế nào bọn hắn lại chưa từng nghe biết đến!? Ba người sáu mắt nhìn nhau đồng thời cũng tỏ vẻ nghi hoặc, còn tưởng Quỷ Đao Tử đang bốc phét.
- Các người không tin!? Các người chưa từng nghe qua Tiếu Diện Hiệp!?
- Ta biết, là Tiếu Diện Huyết Ma công tử!?
Quỷ Đao tử trông thấy ba người nghi hoặc lời mình nói cũng là rất bất bình, lớn tiếng truy vấn, một bên Lâm Bình Chi cũng rất lanh lợi, trong đầu tức khắc đã hình dung ra thần bí ân công trong lời nói.
- Cái gì mà Tiếu Diện Huyết Ma, là các ngươi đồn bậy mà thôi, ân công chúng ta gặp tặc trảm tặc, gặp ác diệt ác, tự tay cứu không biết bao nhiêu người, cũng chưa từng xưng tên tuổi chính là vì không muốn các ngươi biết ơn hắn a, nhưng ai mà biết các ngươi không những không biết ơn còn gọi hắn cái gì mà ác ma, huyết ma? Tiểu tử ngươi nói xem ta nói có sai!?
- Không, không sai, Tiếu Diện Huyết Ma, à không, Tiếu Diện Hiệp công tử tuy là tác phong có chút tàn nhẫn, nhưng mà ta nghe nói những người hắn giết đều là một phương ác ôn ma đầu a.
Quỷ Đao Tử một bên nghe Lâm Bình Chi nói gật gù tỏ ra rất là vừa lòng, xong lại xoay người một bên nửa ngồi nửa nằm ôm bình trà một tự mình thưởng thức.
Lâm Chấn Nam phu thê hai người biết được vị ân công thần bí kia là ai, lúc này trong lòng cũng an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Kể ra cũng là không sai, Tiếu Diện Huyết Ma danh tiếng những năm gần đây cực thịnh, mà thứ làm nên danh tiếng của hắn đầu tiên chính là tác phong làm việc vô cùng tàn nhẫn lãnh huyết, giết người cũng giết đến tận nhà cửa, bang hội môn phái tất cả đều không buông tha, hoàn toàn là diệt cỏ tận gốc.
Bên trên chủ tọa là một lão đạo trưởng tướng mạo phúc hậu, râu tóc bạc trắng, chính khí trên gương mặt vẫn không bào mòn theo năm tháng tang thương, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có thể thấy được khí độ thanh cao không vương vấn bụi trần, người này không ai khác chính là chưởng môn phái Võ Đang, Xung Hư đạo trưởng.
- Biểu tượng này... Nhật Nguyệt thần giáo!? Đây là từ đâu mà có?
Xung Hư đạo trưởng trên tay lúc này là một chiếc hộp gỗ, trên bề mặt hộp gỗ có một biểu tượng hoa văn biểu hiện nhật nguyệt tương giao, điêu khắc cực kỳ tinh xảo cùng nét sơn vẫn còn tương đối mới, đây không thể nhầm lẫn chính là dấu hiệu đồ vật của Nhật Nguyệt thần giáo.
- Sư phụ, đệ tử nhận được từ một tên lạ mặt bên dưới chân núi Võ Đang, chỉ nói giao thứ này cho sư phụ, sau đó hắn nhanh chóng rời đi, khinh công của hắn rất lợi hại đệ tử không thể truy theo.
- Đúng vậy sư phụ, ta tình cờ cũng có mặt ở đó, nhưng mà tốc độ của hắn thật sự quá nhanh, ta chỉ kịp nhìn theo bóng lưng hắn ly khai.
Hai tên tiểu đạo sĩ thần sắc cung kính, chấp tay cúi người về phía Xung Hư đạo trưởng tiếp lời nhau nói.
- Không trách các ngươi, các ngươi lui ra đi, đồng thời gọi hai vị sư thúc các ngươi đến đây, nói bọn hắn là có việc quan trọng.
Xung Hư đạo trưởng nhìn về hai tiểu đạo sĩ thần sắc cũng trở nên hiền hòa, phất tay ý bảo hai người lui ra.
Lúc này bên trong đại điện chỉ còn một bóng người, Xung Hư đạo trưởng cẩn thận chậm rãi mở ra chiếc hộp gỗ, dù sao trong tâm thức của hầu hết các nhân sĩ trên giang hồ đều xem Nhật Nguyệt thần giáo là tà ma ngoại đạo, hành động tính tình rất nắng mưa thất thường, không thể không có một chút phòng bị.
Chiếc hộp gỗ chậm rãi mở ra, tuy nhiên bên trong không có ám toán, chỉ thấy một cuốn thư tịch cùng một trang giấy được đặt ở đáy hộp, bên trên thư tịch có ghi “Thái Cực Thần Công”.
- Thái Cực Thần Công!? Chính là Thái Cực Cửu Dương Công bản hoàn chỉnh do tổ sư sáng chế, Nhật Nguyệt thần giáo tại sao lại đem trả về cho Võ Đang!? Xung Hư đạo trưởng cầm trên tay thư tịch, xem đi xem lại phát hiện không có sai sót, hoàn toàn chân chính Thái Cực Thần Công.
Đặt xuống thư tịch, Xung Hư đạo trưởng lại nhìn vào trang giấy, không biết rõ nội dung bên trên trang giấy, chỉ thấy Xung Hư đạo trưởng sau khi xem xong thần sắc trở nên kinh nghi bất định, trong nhãn quang thanh tịnh hiếm có một tia phẫn nộ lúc này cũng không nhịn được mà tức giận.
- Nếu đúng như trong bức thư nói, Võ Đang phái cũng không thể yên tĩnh được nữa rồi, ai... nhất định phải điều tra rõ việc này.
............
Phúc Châu, Phúc Uy tiêu cục.
- Ài, hắn là nhi tử của trưởng môn phái Thanh Thành a, chúng ta hẳn là phải đợi phụ thân hắn tìm đến truy sát đi thôi.
Quỷ Đao Tử diện mạo có phần dữ tợn, cao lớn thân hình cùng y phục lôi thôi, trên lưng vác đại đao trông vô cùng nặng nề, hắn nhìn về phía thi thể nam tử bất động dưới mặt đất, lắc đầu chắt lưỡi lẩm bẩm trong miệng như cố ý nói một mình.
- Đại hiệp ngài là ân công của chúng ta, tính mệnh của ba người chúng ta đều ngài là cứu về, chuyện đã đến nước này, ta cũng không dám lại liên lụy đến ân công, chỉ xin ân công có thể cứu giúp nhi tử cùng nương tử của ta, ta tại đây xin khấu đầu tạ ơn.
Trung niên hán tử hai chân quỳ mạnh xuống đất khấu đầu trước Quỷ Đao Tử, người này không ai khác chính là tổng tiêu đầu Phúc Uy tiêu cục Lâm Chấn Nam đang cùng nương tử của mình và nhi tử Lâm Bình Chi chạy trốn truy sát.
- Phu quân!
- Phụ thân!
Lâm Chấn Nam nương tử và nhi tử lúc này đôi mắt đỏ bừng, trong lòng vô cùng chua xót bi ai, đặc biệt là Lâm Bình Chi chất chứa trong đó còn có sự thù hận đã bắt đầu nhen nhóm.
- Hừ, xem như ngươi còn có chút nghĩa khí, không phụ ân công giao phó cho ta bảm đảm các ngươi an toàn.
Trong tình huống nguy cấp, Lâm Chấn Nam có thể bỏ xuống sĩ diện quỳ xuống khấu đầu, lại không quan tâm đến sinh tử của mình đổi lấy ủy thác tính mệnh người thân cho Quỷ Đao Tử, để Quỷ Đao Tử nhìn hắn tạm thời cũng có chút vừa mắt.
- Ngươi đứng lên đi, có ta ở đây các ngươi dù là một cọng lông tơ cũng đừng hòng có ai dám chạm vào.
- Đa tạ đại hiệp, đa tạ đại hiệp, hai người còn không mau bái tạ ân công.
Lâm Chấn Nam nghe vậy cũng tạm quên lo âu trở nên kinh hỉ, Quỷ Đao Tử công phu cực kỳ cao cường, vừa rồi cứu nguy bọn hắn một mạng cũng để bọn hắn nhìn rõ trong mắt, đồng thời không quên thúc dục nhi tử và nương tử của mình bái tạ Quỷ Đao Tử.
- Đa tạ ân công!
Ba người vái tạ một hồi, Quỷ Đao Tử nhìn trong mắt cũng vô cùng phiền toái, vội đưa tay ngăn cản.
- Ba người các không cần phiền phức như vậy, ta cũng là chịu phó thác của ân công mới giúp các ngươi, bằng không ta cũng lười phải đi quản chuyện của người khác, hơn nữa gọi ta Quỷ Đao Tử là được, cái gì mà đại hiệp!? Ta nghe không quen a.
- A, đại hiệp, à không, Quỷ Đao Tử, không biết ân công trong lời nói của ngài là ai? Nếu có cơ hội ta cũng rất muốn được diện kiến, bái tạ hắn một phen.
Lâm Chấn Nam sống hơn nửa đời người cũng không phải ngu ngốc, có ai tự dưng lại đi giúp đỡ mình!? Đương nhiên là có mục đích, mà mục đích là gì thì Lâm Chấn Nam không cần dùng đầu cũng có thể suy đoán một hai, ngoại trừ Tịch Tà Kiếm Phổ ra, nhà họ Lâm bọn hắn còn có cái gì để người ta quan tâm!?
Nhưng Quỷ Đao Tử lại không nghĩ nhiều như bọn hắn, không biết rằng Lâm Chấn Nam là đang thăm dò, hắn rất sảng khoái mở miệng nói.
- Ân công còn cần các ngươi phải bái tạ!? Hừ, ngu ngốc, nói cho các ngươi biết, ân công bọn ta hành hiệp trượng nghĩa không để lại tên họ chính là sợ bọn ngốc các ngươi đến báo ơn gây phiền toái cho hắn a.
Nói dứt lời, Quỷ Đao Tử tính khí thất thường lập tức quay lưng đi vào trong phủ, Lâm Chấn Nam thấy vậy cũng biết mình nói sai, vội vã cho người dọn dẹp một đống thi thể bên ngoài, theo chân đi vào sau.
- Quỷ Đao Tử, là ta lỡ mồm, ta tuyệt đối là vô ý, không phải là muốn xúc phạm ân công của ngài, ngài cũng bớt giận a.
Rất nhanh đi vào phủ điện, Quỷ Đao Tử lần đầu đến đây nhưng cũng rất ngang nhiên xem như là nhà mình, tự ý ngồi trên chủ tọa, Lâm Chấn Nam thấy vậy cũng không có ý kiến, an phận ngồi xuống bên cạnh, một bên mở miệng an ủi.
- Hừ hừ, nói cho ngươi biết số người ân công cứu còn nhiều hơn tóc trên đầu của ba người các ngươi cộng lại a.
Quỷ Đao Tử vừa nói vừa rót cho mình tách trà, tuy nhiên rót một hồi cảm thấy quá phiền phức, thế là cầm lên cả bình trà trút vào trong miệng.
- A, người như vậy tại sao trước giờ ta chưa từng nghe đến!?
Một bên Lâm Chấn Nam ba người cũng là kinh nghi không thôi, nói như lời Quỷ Đao Tử, một người hành hiệp trượng nghĩa cứu người vô số như thế, như thế nào bọn hắn lại chưa từng nghe biết đến!? Ba người sáu mắt nhìn nhau đồng thời cũng tỏ vẻ nghi hoặc, còn tưởng Quỷ Đao Tử đang bốc phét.
- Các người không tin!? Các người chưa từng nghe qua Tiếu Diện Hiệp!?
- Ta biết, là Tiếu Diện Huyết Ma công tử!?
Quỷ Đao tử trông thấy ba người nghi hoặc lời mình nói cũng là rất bất bình, lớn tiếng truy vấn, một bên Lâm Bình Chi cũng rất lanh lợi, trong đầu tức khắc đã hình dung ra thần bí ân công trong lời nói.
- Cái gì mà Tiếu Diện Huyết Ma, là các ngươi đồn bậy mà thôi, ân công chúng ta gặp tặc trảm tặc, gặp ác diệt ác, tự tay cứu không biết bao nhiêu người, cũng chưa từng xưng tên tuổi chính là vì không muốn các ngươi biết ơn hắn a, nhưng ai mà biết các ngươi không những không biết ơn còn gọi hắn cái gì mà ác ma, huyết ma? Tiểu tử ngươi nói xem ta nói có sai!?
- Không, không sai, Tiếu Diện Huyết Ma, à không, Tiếu Diện Hiệp công tử tuy là tác phong có chút tàn nhẫn, nhưng mà ta nghe nói những người hắn giết đều là một phương ác ôn ma đầu a.
Quỷ Đao Tử một bên nghe Lâm Bình Chi nói gật gù tỏ ra rất là vừa lòng, xong lại xoay người một bên nửa ngồi nửa nằm ôm bình trà một tự mình thưởng thức.
Lâm Chấn Nam phu thê hai người biết được vị ân công thần bí kia là ai, lúc này trong lòng cũng an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Kể ra cũng là không sai, Tiếu Diện Huyết Ma danh tiếng những năm gần đây cực thịnh, mà thứ làm nên danh tiếng của hắn đầu tiên chính là tác phong làm việc vô cùng tàn nhẫn lãnh huyết, giết người cũng giết đến tận nhà cửa, bang hội môn phái tất cả đều không buông tha, hoàn toàn là diệt cỏ tận gốc.
Danh sách chương