Vấn đề này thật sự khó có thể trả lời, phảng phất như muốn sinh tồn, hay là muốn hủy diệt, Lăng Tân cũng minh bạch rất rõ, sau khi hắn có được Phong Thần bảng, liên quan đến rất nhiều nhân quả, đã hoàn toàn không có khả năng trở lại cuộc sống bình thường trước kia, hoặc là hắn không ngừng trở nên mạnh mẽ, không ngừng đoạt được Phong Thần bảng trong tay người khác, cho đến lúc đứng trên đỉnh cao, hoặc là người khác trở nên mạnh mẽ, cuối cùng giết chết hắn cướp lấy Phong Thần bảng, ngoài ra không còn con đường nào khác, muốn sinh tồn, hay là muốn hủy diệt...

Chỗ dựa lớn nhất của Lăng Tân hiện tại căn bản không phải nội lực, có lẽ vài chục năm nữa, nội lực tăng trưởng đến mức không sợ vũ khí nóng, hắn có thể bỏ qua phần lớn lực lượng thế tục, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không thể bỏ qua được người giữ Phong Thần bảng khác, chỗ dựa lớn nhất của hắn là trí tuệ thiên phú, còn năng lực bố cục và phân tích, nếu như không có năng lực phân tích cùng bố cục này, như vậy hắn sau đó cũng không quá đáng chỉ có thể đau khổ vùng vẫy, cuối cùng vẫn là không thể thoát khỏi viễn cảnh bị người giữ những mảnh Phong Thần bảng còn lại tiêu diệt, cho nên nếu như nói Low Latent Inhibition là ngọn nguồn phương thức tư duy của hắn, như vậy thật đúng là không thể nào chữa trị hoặc phong ấn.

- Hiện tại ta có hơn 6000 điểm nhân quả, là đến từ việc giết chết những tên nhân nghĩa bang ngụy cảnh sát kia, nói chung, tiêu hao trong khoảng 3000 điểm nhân quả, thời không nghịch lưu sinh ra ta còn có thể miễn cưỡng chống chọi, nhưng nếu như tiêu hao nhiều điểm nhân quả hơn mức đó, như vậy có thể sẽ rất nguy hiểm...

Lăng Tân thì thào lầm bầm lầu bầu, nói xong hắn nhíu mày, vừa vuốt vuốt sống mũi vừa thì thào nói:

- Ta không biết căn bệnh Low Latent Inhibition này đối với ta mà nói đến cùng là cái gì, nếu như chữa trị cùng phong ấn nó tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của ta, như vậy rất có thể từng này điểm nhân quả căn bản không đủ...

- Nhưng mà cho dù như thế nào! Chủ ý của ta đã định, nhất định phải chữa trị cùng phong ấn hoàn toàn Low Latent Inhibition, bởi vì ta không muốn tín niệm của bản thân bị thanh âm giả dối hư ảo này ảnh hưởng!

Sau khi Lăng Tân nói xong lời này, hắn lập tức cầm Phong Thần bảng lên chuẩn bị hành động. Mà Đạt Vân Hi lại thò một tay đến kéo hắn lại nói:

- Thanh âm giả dối hư ảo gì vậy? Ngươi có chuyện gì chưa nói cho ta biết sao? Lăng Tân dừng lại một chút, hắn cũng không chậm trễ, liền nói ra thứ khiến hắn một mực để tâm vào những chuyện thiện ác vặt vãnh kia, mỗi lần phảng phất đều do thanh âm này dẫn dắt, sau đó tư duy lập tức rơi vào vòng lặp vô hạn, không ngừng nghĩ đến một số vấn đề kỳ thực rất đơn giản, không ngừng suy nghĩ cùng phân tích, nhưng lại không cách nào đạt được đáp án chính xác, ví dụ như loại ảo tưởng về thiện cùng ác kia, kỳ thật bất kỳ người trưởng thành bình thường nào cũng biết, trên đời này làm sao có người thuần túy ác cùng thiện? Nhất niệm thành Phật, cũng có thể nhất niệm thành ma, kẻ ác có thể bởi vì phải làm trái với lương tâm mà rơi lệ, người lương thiện cũng có thể vì lợi ích mà giết người, nhiều vô số, nhưng tổng kết lại mà nói, con người chính là tập hợp thể của thiện cùng ác, sao có thể phân chia ra thuần túy thiện cùng thuần túy ác? Đó chính là lúc tư duy của hắn rơi vào vòng lặp vô tận...

- Rất giống như rơi vào… tâm ma a.

Sau khi Đạt Vân Hi nghe xong lời Lăng Tân thuật lại, nàng nhíu đôi mi thanh tú lại kỳ quái nói.

- Tâm ma?

- Đúng vậy a, hình dung giống như một số đạo gia hoặc là phật gia trong điển tịch, tại thời điểm trọng yếu trước khi người đó thành phật hoặc là thành tiên, tư tưởng cuồng bạo sẽ xâm lấn tâm trí, nếu là người ý chí không kiên cường nhất định sẽ thất bại, tình hình ngươi như vậy thật rất giống, hơn nữa căn cứ theo lời ngươi, tựa hồ sau khi có được Phong Thần bảng mới xuất hiện Low Latent Inhibition... Có khi nào là do Phong Thần bảng dẫn phát loại bệnh này? Cũng có thể... đây căn bản không phải bệnh, mà là tâm ma của ngươi đang tác quái, chỉ là bản thân không nhận thức được mà thôi.

Đạt Vân Hi gật gật đầu hồi đáp.

Lăng Tân lập tức lại nhíu mày, hắn không ngừng suy nghĩ về tâm ma cùng tất cả các loại tình huống, trạng thái như vậy giằng co khoảng mấy giây, Đạt Vân Hi lúc này mới thở dài vỗ vỗ vai hắn, nói:

- Vô luận là Low Latent Inhibition, hay là tâm ma tác quái, ý chí của ngươi còn chưa đủ kiên định, còn chưa đủ để chịu đựng được phương thức tư duy như vậy, nếu như ý chí của ngươi đủ mức độ kiên định, có thể tâm không lay chuyển sử dụng phương thức tư duy này, như vậy rất có thể sẽ còn mạnh hơn ngươi hiện tại mấy lần, bất quá ngươi cũng không cách nào triệt để loại bỏ hình thức tư duy này? Bằng không tương lai làm sao có thể tranh đấu cùng người khác được? Cho nên đề nghị của ta là..

- Đem trạng thái Low Latent Inhibition của ngươi độc lập xuất hiện đi, tức là tạo ra thêm một nhân cách giả, nhân cách chính là ngươi hoàn toàn không có phương thức tư duy Low Latent Inhibition hoặc trạng thái tâm ma, chỉ có tư tưởng cùng ý chí bản thân ngươi, vô luận là quán triệt tín niệm hiệp khách của ngươi, hay là tiếp nhận, đối mặt thế giới này cũng được, nhân cách chủ có đủ tất cả tư tưởng cùng cảm tình ngươi sở hữu, về phần nhân cách giả được tạo ra, bởi vì muốn sử dụng Low Latent Inhibition cùng đối mặt với tâm ma, cho nên dứt khoát không cho hắn có tình cảm cùng cảm giác, nếu không lại sẽ bị loại phương thức tư duy này cùng tâm ma ảnh hưởng, nói đơn giản một chút, nhân cách chủ chính là ngươi, kế thừa tất cả tình cảm cùng cảm giác, mà nhân cách giả của ngươi ngoại trừ có phương thức tư duy Low Latent Inhibition, tình cảm và cảm giác đều không có, sẽ không bị Low Latent Inhibition ảnh hưởng, nhờ vậy, ngươi không phải vừa bảo lưu được Low Latent Inhibition, vừa không bị nó quấy rối sao?

Đạt Vân Hi vừa nói xong, Lăng Tân lập tức hai mắt sáng ngời, biện pháp này thật sự vô cùng tốt, dễ dàng giải quyết tình huống khẩn cấp trước mắt, vừa giúp cho hắn không bị Low Latent Inhibition quấy nhiễu, lại không mất đi lực lượng đến từ Low Latent Inhibition, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, điểm duy nhất cần lưu ý là có khả năng nhân cách giả cường đại quá mức, cuối cùng có thể sẽ cắn nuốt sạch nhân cách thực, hoặc là nhân cách giả không có bất kỳ quan niệm thế nào là đúng thế nào là sai, đến cuối cùng có thể phạm phải sai lầm không thể tha thứ, những điều này đều là sự tình chi tiết, tỉ mỉ hắn cần phải lưu ý.

- Biện pháp này rất tốt! Bất quá còn có thể cải tiến thêm một chút, không sử dụng nhân cách giả, dùng chính ta làm nhân cách chủ, đem nhân cách phân liệt thành hai phần, một phần là nhân cách chủ kế thừa tình cảm cùng tín niệm, một phần là nhân cách phụ kế thừa phương thức tư duy Low Latent Inhibition, hai loại nhân cách đều là chính mình, sẽ không bởi vì một nhân cách ngủ say, một nhân cách khác xuất hiện làm xảy ra vấn đề gì, hơn nữa cũng giải quyết được điểm bất ổn ta thấy, biện pháp này thực sự tốt! Về phần phân liệt nhân cách như thế nào, tốt nhất là loại phân liệt nhân cách rất nhỏ, đợi đến khi tương lai ta hoàn toàn có thể quán triệt tình cảm cùng tín niệm, không sợ phương thức tư duy Low Latent Inhibition quấy nhiễu nữa, khi đó sẽ đem hai loại nhân cách hợp lại làm một, biện pháp này tốt!

Lăng Tân lập tức kinh hỉ nói, đồng thời hắn cũng cầm Phong Thần bảng lên, cẩn thận suy nghĩ phân liệt nhân cách như thế nào, phân phối cảm giác, tín niệm, phương thức tư duy như thế nào… sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng toàn bộ, hắn mới tiến hành lần trị liệu triệt để này. Chỉ là Lăng Tân cũng không biết, hợp lại nhân cách chủ có đủ tình cảm cùng cảm giác, cùng nhân cách phụ có phương thức tư duy Low Latent Inhibition, đó chính là một việc khó khăn đến mức nào... Khó khăn đến mức ngay cả Phong Thần bảng cũng không thể làm được...

Có thể thay đổi nhân quả, có thể xoay chuyển càn khôn... Thứ duy nhất không cách nào cải biến, nhìn có vẻ như nhỏ yếu, kỳ thật lại vô cùng cứng cỏi, nhân tâm...

Đợi sau khi Lăng Tân đem tất cả chi tiết, tỉ mỉ đều hoàn toàn suy tính cẩn thận xong, rốt cục mới sử dụng Phong Thần bảng, lần trị liệu này không vô thanh vô tức giống mấy lần sử dụng trước, theo ý niệm của Lăng Tân, điểm nhân quả trên Phong thần bảng không ngừng thay đổi, đến khi trừ hơn 6000 điểm mới đình chỉ, mà một đạo hào quang sáng mãnh liệt vô cùng bạo phát ra từ trong thân thể hắn.

Đạo hào quang này vô cùng sáng lạn, tuy không quá mức chói mắt, nhưng sắc thái trong đó lại không cách nào dùng ngôn từ diễn tả được, Đạt Vân Hi quả thực nhìn đến mức nhập thần, nàng lần đầu tiên cảm thấy vốn từ của bản thân không đủ, sắc thái trước mắt này so với cầu vồng còn đẹp hơn vô số lần, đoán chừng chính là ánh sáng do tất cả sắc thái trên thế giới tập hợp lại mà thành.

Bất quá ánh sáng này bộc phát chỉ ngắn ngủi mấy giây, đến khi ánh sáng hoàn toàn tan biến, Lăng Tân y nguyên hoàn hảo không tổn hao gì đứng nguyên tại chỗ, chỉ là nét mặt của hắn không còn vẻ kinh hỉ cùng thận trọng trước kia, thứ duy nhất còn lại chỉ có vẻ mặt lạnh nhạt, không vui vẻ không sợ hãi, không đau đớn không thống khổ, trên mặt hắn không còn chút mảy may biểu lộ nào tồn tại.

-... Ta là Lăng Tân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện