Lăng Tân là một người rất đơn giản... Cũng không phải nói hắn là kẻ lỗ mãng, mà là nói tư tưởng của hắn đơn thuần và trực tiếp, tuy từ nhỏ hắn đã có trí tuệ cực cao, nhưng đi kèm với trí tuệ này lại cũng không phải là tính cách tư tưởng phức tạp, ngược lại là tính cách đơn thuần mà trực tiếp, tình huống như vậy ngay cả bản thân Lăng Tân cũng cảm thấy khó hiểu, bởi vì như vậy là không phù hợp một số quan điểm của tâm lý học, nhưng tính cách đơn thuần của hắn là sự thật, trí tuệ cực cao cũng là sự thật.
Không chỉ tính cách của hắn là thuần túy, thậm chí ngay cả những người sống sót trong cô nhi viện, hơn nữa còn sống đến khi trưởng thành, hai người Trần Hạo Thao cùng vĩ Thi Thi tính cách cũng là rất thuần túy, một khi nhận thức sự tình là đúng, như vậy nhất định sẽ quán triệt hơn nữa làm đến cùng, điều này cũng là bất đồng với trí tuệ của mỗi người, là một việc khiến cho người khác cảm thấy không thể nào hiểu nổi.
Trên thực tế... Càng là người tính cách đơn giản, tín niệm cùng tình cảm của người đó cũng càng thêm thuần túy cùng mãnh liệt, đây chính là nguyên nhân bọn họ đơn thuần... Lăng Tân cũng không muốn nghĩ nhiều đến những điều này, bởi vì toàn bộ trong đầu hắn hiện tại là tín niệm hiệp khách cùng ranh giới thiện và ác... Hoặc là nói, trong suy nghĩ của hắn thiện cùng ác đã sắp sụp đổ.
Mấy nhân viên cảnh sát kia cùng hai gã mặc thường phục cũng không phải người tốt lành gì, những kẻ do nhân nghĩa bang cài vào cục cảnh sát còn dễ nói, bọn hắn trời sinh là hắc đạo lăn lộn, hơn nữa bởi vì tồn tại của La Phú Nhân, toàn bộ Thượng Hải cơ hồ trở thành mảnh đất màu mỡ cho tội ác, tại đây dường như trở thành một thế giới khác thoát ly ra khỏi Trung Quốc đại lục, tuy còn chưa phát triển đến mức độ thành phố tội ác như New York xưa kia, nhưng tại đây thế lực hắc đạo vẫn là tăng cao chưa từng có, những kẻ lăn lộn trong giới hắc đạo gần như không hề kiêng nể gì, ngoại trừ không giết người cướp của giữa ban ngày ban mặt ra, những sự tình khác không hề có chút cố kị nào, ví dụ như vơ vét tài sản bằng phí bảo kê, ví dụ như buôn lậu thuốc phiện, thậm chí bức ép người làm kỹ nữ, cho vay nặng lãi, nhiều vô số, không biết hại chết bao nhiêu người vô tội, mà đây cũng chính là phần lớn mặt hàng của những tên dựa vào thế lực gia nhập vào cục cảnh sát kia, trong đó ngoại trừ một tên tốt nhất đối đãi với cha mẹ coi như hiếu thuận, mỗi tháng đem về cho cha mẹ hơn một vạn dollar, mọi hành động của bọn hắn đã có thể xem như mất hết nhân tính.
Còn tên mặc thường phục kia cũng không phải là người tốt, hắn cũng là kẻ rất âm mưu tính toán, lúc trước theo đuổi thê tử hiện tại cũng vì nàng có người nhà trong cục cảnh sát, mục đích là vì hy vọng sau này có một chức vụ tốt, sau thời gian vài năm nhờ không ngừng được bợ đỡ, còn có nhạc phụ hỗ trợ, rốt cục có được chức vụ hiện tại. Nhưng với hắn như vậy còn chưa đủ, cho nên vẫn tiếp tục tìm kiếm cơ hội tiến thêm một bước, mà cơ hội hắn thấy thích hợp nhất chính là hiện tại tập đoàn La thị đang càng trở nên kiêu ngạo, do đó không tiếc gì làm ra một số sự tình vui vẻ cho tập đoàn La Thị, tóm lại cũng là kẻ đáng chết.
( Tóm lại là nên giết, nếu không giết kẻ ác như thế, vậy thì ai mới là người đáng chết đây? )
Lăng Tân vốn cho rằng, đại hiệp giết người là phải hào tình vạn trượng, phảng phất sẽ làm vơi đi muộn phiền trong lòng. Nhưng khi hắn giết người lại cảm thấy càng lúc càng buồn phiền, trên người những kẻ này hắn dường như không thấy bất cứ biểu hiện thiện lương nào, những kẻ này có tính phức tạp gì? Căn bản không giống như lời của Đạt Vân Hi... trên người bọn họ chỉ có tuyệt đối ác mà thôi!
( Tín niệm của ta sai lầm rồi sao? )
Lăng Tân tự vấn trong lòng, bản thân thật sự sai lầm rồi sao? Hành động theo những câu chuyện Hứa đại thúc kể lại, tư tưởng hiệp khách phản kháng hết thảy sự tình bất bình... Hắn thật sự sai lầm rồi sao? Lăng Tân đã giết sạch tất cả thành viên nhân nghĩa bang gia nhập vào cục cảnh sát, mỗi khi giết chết một người, cũng hỏi cùng một câu, yêu cầu đối phương tìm ra việc thiện từng làm cho dù rất nhỏ, chỉ cần có một, hắn cũng có thể để cho đối phương sống sót. Nhưng hoàn toàn không có, những người này hoặc là tuyệt vọng dốc sức liều mạng, hoặc là chạy trốn, hoặc là miệng đầy mê sảng, tóm lại không ai tìm ra cho dù một việc thiện rất rất nhỏ... Người như vậy, cũng có tư cách sống sót sao?
Kỳ thật thay vì nói Lăng Tân cho bọn hắn tìm ra việc thiện để cứu vớt tánh mạng của mình, có thể nói là Lăng Tân muốn lấy đó làm cái cớ để cứu vãn tín niệm của chính mình... Hắn cảm giác như mình đang dần dần rơi xuống vực sâu không đáy, nếu quả thật tín niệm của hắn trên căn bản hoàn toàn sai lầm, vậy hắn còn kiên trì để làm cái gì? Chi bằng hóa thành đao kiếm thanh tẩy toàn bộ thế giới thì tốt hơn...
( Nếu như ta hóa thành đao kiếm thanh tẩy toàn bộ thế giới mà nói..., không biết Trần Hạo Thao với ý muốn sáng tạo tân thế giới... Hắn sẽ tới ngăn cản ta hay không? )
Lăng Tân đã bắt đầu đi về hướng kẻ mặc thường phục cuối cùng, chỉ cần giết xong hắn, như vậy cũng chỉ
còn lại có Ngưu cục trưởng có thể giết, sau đó hắn nhất định phải quyết định con đường tương lai của chính mình, là quán triệt tín niệm hiệp khách của chính mình, hay là hóa thành đao kiếm thanh tẩy toàn bộ thế giới... Là hiệp khách hay ma thần, đều ở trong một ý niệm duy nhất, không, hẳn là đều phụ thuộc ở hai người còn lại này thiện và ác như thế nào.
Tên mặc thường phục cuối cùng này thực sự tốt nghiệp từ trường cảnh sát chính thức, cho nên Lăng Tân xem hắn là mục tiêu đếm ngược thứ hai, nhờ tin tức Phong Thần bảng chỉ dẫn, Lăng Tân tìm được địa điểm hắn sống một cách đơn giản, sau đó hắn gõ cửa chính mấy cái, tên nhân viên cảnh sát này đang mặc một bộ quần áo thoải mái đứng ở cửa ra vào, trên tay hắn còn ôm một tiểu nữ hài xinh xắn tầm ba bốn tuổi. Lăng Tân còn chưa kịp mở miệng nói, gã mặc thường phục đã trước một bước nói chuyện:
- Đừng nói ở chỗ này, chúng ta đi ra bên ngoài nói đi.
Nói xong hắn liền đem tiểu nữ hài trong ngực đặt xuống mặt đất, đồng thời nói với phòng trong bảo mình đi ra ngoài có việc, nói mẹ con các nàng hãy ăn cơm trước, sau đó hắn trực tiếp đi qua cửa phòng phía sau Lăng Tân mà ra.
Lăng Tân cũng không ngăn cản, chỉ là yên lặng đi theo sau lưng nhân viên cảnh sát sau lưng này,
hai người cứ như vậy theo cầu thang đi tới sân thượng một căn nhà, gã mặc thường phục mới lên tiếng:
- Ngươi là tới giết ta sao? Vừa rồi ta đã nhận được điện thoại trong cục cảnh sát rồi, có vài nhân viên cảnh sát đã chết trong hẻm nhỏ bên đường, nói muốn chúng ta ăn cơm xong lập tức trở về cục cảnh sát, việc này huyên náo rất lớn, đoán chừng ngày mai sẽ lập án bắt đầu hành động...
- Đúng vậy, là ta giết.
Với Lăng Tân đó cũng không phải là chuyện gì ngoài ý muốn, lúc mấy tên nhân viên cảnh sát bị hắn giết, mấy người trong đó khi chết đều điên cuồng gào thét, thanh âm đó đủ để dẫn người qua đường tìm đến, cho nên cái chết của bọn hắn căn bản không che giấu được bao lâu, mà Lăng Tân thông qua Phong Thần bảng biết rõ không có mai phục gì tại đây, lúc đó mới một thân một mình đến đây, nếu không hắn cũng sẽ không hiên ngang đến như vậy, dù sao hắn hiện tại còn chưa đạt tới trình độ không bị súng đạn ảnh hưởng.
- Là trả thù sao? Lẽ ra từ sớm đã phải biết ngươi không phải người bình thường... Quả nhiên thật sự là có quả báo.
Nam tử này cười khổ lắc đầu, rồi mới lên tiếng:
- Ta tên là Vu Khiêm, tên của ngươi là Lăng Tân? Ngươi biết làm như vậy hậu quả là gì không?
- Lúc trước ta đã nói, làm người phải chịu trách nhiệm với những chuyện do bản thân làm ra, chuyện giết các ngươi ta tự nhiên là một mình gánh chịu, tuyệt đối sẽ không đổ tội lên đầu người khác, các ngươi đã dám có tâm tư tàn ác, như vậy giờ phút này bị ta tìm tới tận cửa, các ngươi cũng nên có giác ngộ... Nói đi, nói một việc thiện ngươi từng làm, cho dù chỉ là một việc rất nhỏ, ta cũng sẽ tha chết cho ngươi.
Lăng Tân lắc đầu, hắn trực tiếp mở miệng nói, vừa nói chuyện vừa càng lúc càng đến gần Vu Khiêm. Vu Khiêm sửng sốt một chút, hắn còn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần, chỉ tiếp tục nói:
- Ngươi sẽ không thể trốn khỏi trừng phạt của pháp luật, chúng ta lúc trong cục cảnh sát có lẽ có chút quá phận, nhưng chúng ta là vì phá án. Nhưng còn ngươi thì sao? Ngươi lại giết người...
Bành!
Lăng Tân cũng không muốn nói nhiều, một cước đá vào cánh tay hắn, một cước làm tên nhân viên cảnh sát bị đá bay ra hơn mấy mét, đồng thời hắn vẫn tiếp tục nói:
- Cứ như vậy sao? Pháp luật trừng phạt ta căn bản vốn không có ý định trốn tránh, nếu như sự kiện lần này kết quả khiến cho ta triệt để thất vọng, ta sẽ hủy diệt tất cả pháp luật thế giới này có thì thế nào? Có lẽ ngay cả nhân loại cũng đều không còn tồn tại, pháp luật còn dùng làm gì? Nói nhanh lên, nếu như ngươi chưa từng làm một việc thiện nào, như vậy ngươi sẽ chết...
Lời nói này lãnh đạm vô cùng, ngay cả ánh mắt Lăng Tân cũng là lạnh như băng không có một tia ấm áp, Vu Khiêm giờ phút này chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức vô cùng kịch liệt, một đá nhè nhẹ như vậy, đã khiến cho cánh tay của hắn cho gãy đoạn, hắn không phải là người của xã hội đen, hắn tốt nghiệp trường cảnh sát chính tông, kiến thức tốt xấu cũng coi như có một ít, Lăng Tân thoạt nhìn bất quá chỉ là một thanh niên bình thường, nhưng một cước vừa rồi rất nhiều quân nhân hoặc võ sư đều không thể đá ra, vô luận là uy lực hay tốc độ, đều viễn siêu lực phản ứng của hắn, căn bản là ngay cả nhìn cũng chưa thấy đã bị đá trúng... Hắn trước kia còn tưởng rằng Lăng Tân kêu gọi một đống phần tử xã hội đen đến báo thù, hiện tại xem ra, bọn họ chọc phải loại người tuyệt đối không nên dây vào, cá nhân thực lực vô cùng cường đại...
- Đó là Ngưu cục trưởng bắt chúng ta làm, chúng ta bất quá là nhân viên cảnh sát nhỏ bé vì kiếm miếng cơm manh áo mà thôi, nếu chúng ta kháng lệnh, như vậy lập tức sẽ tạm thời cách chức, tự nhiên là có người khác tiếp tục đến thẩm vấn cùng đánh đập ngươi, ngươi vì cái gì không đi tìm thủ phạm chính, lại đem sai lầm quy kết đến những người không thể kháng lệnh chúng ta? Không công bằng!
Vu Khiêm vừa rú thảm vừa lớn tiếng kêu lên, đồng thời tay kia của hắn lặng lẽ sờ bên hông. Lăng Tân lắc đầu, đạp dưới chân một cái lại mãnh liệt xông tới, hai tay ra sức vặn vẹo tay của Vu Khiêm, đem cánh tay này uốn éo 180°, mức độ này cơ hồ là hoàn toàn phế bỏ, đau đớn kịch liệt lập tức khiến cho Vu Khiêm lại một lần nữa rú thảm. Nhưng hắn hết lần này tới lần khác không cách nào hôn mê, Lăng Tân vậy mà cầm cánh tay của hắn không ngừng truyền nội lực, làm cho hắn muốn hôn mê cũng không thể, hoàn toàn cảm nhận nỗi thống khổ cao độ.
- Đáp án như vậy không phải là cái mà ta muốn, nếu như chỉ vì nhận lệnh mà là vô tội..., như vậy thế giới này cũng chỉ có rất ít kẻ ác, khi đó làm sao có thể có xã hội đen hoặc là tổ chức khủng bố? Tất cả mọi người đều là người vô tội rồi, cho nên, vì tiền đồ của mình làm ra sự tình ác độc, cần có giác ngộ sẽ phải gánh chịu quả báo, không thể vì nhận mệnh lệnh mà cho rằng sự việc không liên quan đến mình, nếu là như thế, như vậy người vô tội bị các nhận mệnh lệnh làm hại gây thương tích, họ có thể nói với ai mình là người vô tội? Thiên đạo sao? Hay là cái gọi là pháp luật... Ta sớm đã nói rồi, lúc ta bị đánh đã có giác ngộ, nhân quả hoàn lại, hiện tại ta giết chết các ngươi cũng là như vậy... Nói đi, ngươi có làm việc thiện gì, nếu không đúng sự thật, vậy ngươi đi chết đi...
Trong mắt Lăng Tân cũng đã không còn thấy chút tình cảm nào nữa, hắn cứ như vậy dẫn theo Vu Khiêm nửa quỳ trên mặt đất, mắt nhìn vào mắt Vu Khiêm, tay kia nhẹ nhàng chụp vào trên yết hầu Vu Khiêm.
Vu Khiêm lần này rốt cuộc vô cùng sợ hãi, hắn từng chứng kiến mắt rất nhiều người phạm tội, hoặc là cùng hung, hoặc là cực ác, hoặc là điên cuồng, hoặc là tuyệt vọng, nhưng chưa từng có một đôi mắt nào như hiện tại, lạnh như băng, vô tình, phảng phất trước mắt hết thảy chỉ là bọt nước, căn bản không giống như ánh mắt nhân loại nên có, hai mắt này phảng phất như của thần... Đứng cao hơn tất cả, siêu thoát tất cả xem xét thế gian thiện cùng ác... Hắn rốt cuộc sợ hãi triệt để, chủ nhân đôi mắt này, căn bản không có khả năng bị pháp luật hù dọa ngăn cản, hắn nói muốn giết, vậy thì thật sự sẽ giết, giống như những tên cảnh sát kia, hắn chết chắc rồi...
-... Tha cho ta đi, ta sẽ từ chức, ta đem tiền thu được hiến tặng cho xã hội, ta rốt cuộc...
- Đã muộn.
Ngón tay Lăng Tân chậm rãi bóp lại, trên ngón tay đã quán chú nội lực, phảng phất như có lực đạo ngàn
quân, mà dưới áp bách của ngón tay, yết hầu Vu Khiêm cũng bắt đầu chậm rãi bị thắt chặt, tối đa một hai giây về sau, yết hầu hắn sẽ bị bóp nát hít thở không thông mà chết, khí tức tử vong lập tức tràn đầy đầu óc hắn...
Phảng phất người trước khi chết đều sẽ nhớ lại tất cả quá khứ của chính mình, trong đầu Vu Khiêm không ngừng thoáng hiện ra chuyện đã trải qua từ nhỏ đến lớn, cha của hắn là một thầy giáo, hơn nữa là giáo viên rất hợp cách, có tôn nghiêm có đạo đức nghề nghiệp, hơn nữa học thức cực kỳ phong phú, nguyện vọng lớn nhất là học hỏi từ khắp nơi trên thế giới. Nhưng do trường hạo kiếp văn hóa cận đại Trung Quốc xảy ra, chết trong một cuộc biểu tình...
Khi đó Vu Khiêm còn rất rất nhỏ, chỉ nằm trong tã lót bị mẹ ôm trong ngực, mà những sự tình này đều là khi hắn lớn hơn một chút nghe mẹ chậm rãi kể lại, từ đó trở đi, hắn muốn có tiền có quyền... Sở dĩ cha bị chết, là vì ngoại trừ học thức ra còn lại không có cái gì, nếu như hắn có thể có tiền có quyền, như vậy sẽ không chết, mà quốc gia này để cực kỳ có quyền thế không thể nghi ngờ gì chính là gia nhập vào trong bộ máy chính phủ, mà sau khi có quyền, tự nhiên cũng sẽ có tiền... Dốc sức liều mạng học tập, nhưng tư chất thiên bẩm thật sự có hạn, hắn thi không đậu nhân viên công vụ... Vào trường cảnh sát, hắn liều mạng rèn luyện thân thể mình cùng học tập tri thức, trong nhà không có gì có thể hậu thuẫn cho hắn, thân thể cũng thật sự không quá khả quan, ngoại trừ khuôn mặt khi trưởng thành coi như anh tuấn, hắn không có cái gì, vì vậy, tìm một nữ nhân tướng mạo kém một chút, nhưng có hậu thuẫn sau lưng...
Gia nhập cục cảnh sát, nguyên lai thế giới này hóa ra phức tạp như vậy, thủ trưởng, đồng nghiệp, thậm chí còn liên hệ cùng với người của xã hội đen, không có hậu thuẫn lớn làm vốn liếng, sẽ không có tư cách xử lý các vụ án lớn, cũng sẽ không có công lao có thể lên chức, thế giới này thật sự là như thế, đây là một thế giới không có kỳ tích, muốn thành công... Cần phải bán đứng linh hồn mình sao?
Vì vậy, hắn bắt đầu thói quen xã giao, bắt đầu có thói quen tiếp nhận tiền không trong sạch, bắt đầu quen nghe theo mệnh lệnh của thủ trưởng làm một ít chuyện sai trái, bắt đầu quen... Bắt đầu quen thuộc với cái thế giới này...
Không nghĩ tới, thê tử hơi xấu của hắn rõ ràng sinh ra con gái xinh đẹp như thế, hắn mới mãnh liệt phát hiện, khi bản thân ra ngoài xã giao, vui đùa điên đảo cùng một ít mỹ nữ, là lúc thê tử ở nhà giặt giũ sạch sẽ quần áo của hắn, một ngày một ngày ở nhà chờ đợi hắn tan tầm, bàn tay ôn nhu vuốt vuốt vầng trán hơi có nếp nhăn của hắn... Từ đó trở đi, hắn lần đầu tiên chân tình hôn đôi môi của thê tử mình, hóa ra đôi môi nàng nguyên lai xinh đẹp như vậy...
Còn có con gái, mỗi lần chứng kiến con gái khuôn mặt tươi cười vui tươi hớn hở, từ sâu trong nội tâm hắn cũng cảm giác được ôn hòa... Chẳng bao lâu sau, hắn bắt đầu thích ở nhà, mà ở sâu trong nội tâm thực sự có chút ít chán ghét phải đến cục cảnh sát... Ta muốn gặp lại thê tử cùng con gái một lần... Hai giọt nước mắt chảy ra từ nơi khóe mắt của Vu Khiêm, mà cùng lúc đó, ngón tay của Lăng Tân bỗng nới lỏng ra một chút...
Không chỉ tính cách của hắn là thuần túy, thậm chí ngay cả những người sống sót trong cô nhi viện, hơn nữa còn sống đến khi trưởng thành, hai người Trần Hạo Thao cùng vĩ Thi Thi tính cách cũng là rất thuần túy, một khi nhận thức sự tình là đúng, như vậy nhất định sẽ quán triệt hơn nữa làm đến cùng, điều này cũng là bất đồng với trí tuệ của mỗi người, là một việc khiến cho người khác cảm thấy không thể nào hiểu nổi.
Trên thực tế... Càng là người tính cách đơn giản, tín niệm cùng tình cảm của người đó cũng càng thêm thuần túy cùng mãnh liệt, đây chính là nguyên nhân bọn họ đơn thuần... Lăng Tân cũng không muốn nghĩ nhiều đến những điều này, bởi vì toàn bộ trong đầu hắn hiện tại là tín niệm hiệp khách cùng ranh giới thiện và ác... Hoặc là nói, trong suy nghĩ của hắn thiện cùng ác đã sắp sụp đổ.
Mấy nhân viên cảnh sát kia cùng hai gã mặc thường phục cũng không phải người tốt lành gì, những kẻ do nhân nghĩa bang cài vào cục cảnh sát còn dễ nói, bọn hắn trời sinh là hắc đạo lăn lộn, hơn nữa bởi vì tồn tại của La Phú Nhân, toàn bộ Thượng Hải cơ hồ trở thành mảnh đất màu mỡ cho tội ác, tại đây dường như trở thành một thế giới khác thoát ly ra khỏi Trung Quốc đại lục, tuy còn chưa phát triển đến mức độ thành phố tội ác như New York xưa kia, nhưng tại đây thế lực hắc đạo vẫn là tăng cao chưa từng có, những kẻ lăn lộn trong giới hắc đạo gần như không hề kiêng nể gì, ngoại trừ không giết người cướp của giữa ban ngày ban mặt ra, những sự tình khác không hề có chút cố kị nào, ví dụ như vơ vét tài sản bằng phí bảo kê, ví dụ như buôn lậu thuốc phiện, thậm chí bức ép người làm kỹ nữ, cho vay nặng lãi, nhiều vô số, không biết hại chết bao nhiêu người vô tội, mà đây cũng chính là phần lớn mặt hàng của những tên dựa vào thế lực gia nhập vào cục cảnh sát kia, trong đó ngoại trừ một tên tốt nhất đối đãi với cha mẹ coi như hiếu thuận, mỗi tháng đem về cho cha mẹ hơn một vạn dollar, mọi hành động của bọn hắn đã có thể xem như mất hết nhân tính.
Còn tên mặc thường phục kia cũng không phải là người tốt, hắn cũng là kẻ rất âm mưu tính toán, lúc trước theo đuổi thê tử hiện tại cũng vì nàng có người nhà trong cục cảnh sát, mục đích là vì hy vọng sau này có một chức vụ tốt, sau thời gian vài năm nhờ không ngừng được bợ đỡ, còn có nhạc phụ hỗ trợ, rốt cục có được chức vụ hiện tại. Nhưng với hắn như vậy còn chưa đủ, cho nên vẫn tiếp tục tìm kiếm cơ hội tiến thêm một bước, mà cơ hội hắn thấy thích hợp nhất chính là hiện tại tập đoàn La thị đang càng trở nên kiêu ngạo, do đó không tiếc gì làm ra một số sự tình vui vẻ cho tập đoàn La Thị, tóm lại cũng là kẻ đáng chết.
( Tóm lại là nên giết, nếu không giết kẻ ác như thế, vậy thì ai mới là người đáng chết đây? )
Lăng Tân vốn cho rằng, đại hiệp giết người là phải hào tình vạn trượng, phảng phất sẽ làm vơi đi muộn phiền trong lòng. Nhưng khi hắn giết người lại cảm thấy càng lúc càng buồn phiền, trên người những kẻ này hắn dường như không thấy bất cứ biểu hiện thiện lương nào, những kẻ này có tính phức tạp gì? Căn bản không giống như lời của Đạt Vân Hi... trên người bọn họ chỉ có tuyệt đối ác mà thôi!
( Tín niệm của ta sai lầm rồi sao? )
Lăng Tân tự vấn trong lòng, bản thân thật sự sai lầm rồi sao? Hành động theo những câu chuyện Hứa đại thúc kể lại, tư tưởng hiệp khách phản kháng hết thảy sự tình bất bình... Hắn thật sự sai lầm rồi sao? Lăng Tân đã giết sạch tất cả thành viên nhân nghĩa bang gia nhập vào cục cảnh sát, mỗi khi giết chết một người, cũng hỏi cùng một câu, yêu cầu đối phương tìm ra việc thiện từng làm cho dù rất nhỏ, chỉ cần có một, hắn cũng có thể để cho đối phương sống sót. Nhưng hoàn toàn không có, những người này hoặc là tuyệt vọng dốc sức liều mạng, hoặc là chạy trốn, hoặc là miệng đầy mê sảng, tóm lại không ai tìm ra cho dù một việc thiện rất rất nhỏ... Người như vậy, cũng có tư cách sống sót sao?
Kỳ thật thay vì nói Lăng Tân cho bọn hắn tìm ra việc thiện để cứu vớt tánh mạng của mình, có thể nói là Lăng Tân muốn lấy đó làm cái cớ để cứu vãn tín niệm của chính mình... Hắn cảm giác như mình đang dần dần rơi xuống vực sâu không đáy, nếu quả thật tín niệm của hắn trên căn bản hoàn toàn sai lầm, vậy hắn còn kiên trì để làm cái gì? Chi bằng hóa thành đao kiếm thanh tẩy toàn bộ thế giới thì tốt hơn...
( Nếu như ta hóa thành đao kiếm thanh tẩy toàn bộ thế giới mà nói..., không biết Trần Hạo Thao với ý muốn sáng tạo tân thế giới... Hắn sẽ tới ngăn cản ta hay không? )
Lăng Tân đã bắt đầu đi về hướng kẻ mặc thường phục cuối cùng, chỉ cần giết xong hắn, như vậy cũng chỉ
còn lại có Ngưu cục trưởng có thể giết, sau đó hắn nhất định phải quyết định con đường tương lai của chính mình, là quán triệt tín niệm hiệp khách của chính mình, hay là hóa thành đao kiếm thanh tẩy toàn bộ thế giới... Là hiệp khách hay ma thần, đều ở trong một ý niệm duy nhất, không, hẳn là đều phụ thuộc ở hai người còn lại này thiện và ác như thế nào.
Tên mặc thường phục cuối cùng này thực sự tốt nghiệp từ trường cảnh sát chính thức, cho nên Lăng Tân xem hắn là mục tiêu đếm ngược thứ hai, nhờ tin tức Phong Thần bảng chỉ dẫn, Lăng Tân tìm được địa điểm hắn sống một cách đơn giản, sau đó hắn gõ cửa chính mấy cái, tên nhân viên cảnh sát này đang mặc một bộ quần áo thoải mái đứng ở cửa ra vào, trên tay hắn còn ôm một tiểu nữ hài xinh xắn tầm ba bốn tuổi. Lăng Tân còn chưa kịp mở miệng nói, gã mặc thường phục đã trước một bước nói chuyện:
- Đừng nói ở chỗ này, chúng ta đi ra bên ngoài nói đi.
Nói xong hắn liền đem tiểu nữ hài trong ngực đặt xuống mặt đất, đồng thời nói với phòng trong bảo mình đi ra ngoài có việc, nói mẹ con các nàng hãy ăn cơm trước, sau đó hắn trực tiếp đi qua cửa phòng phía sau Lăng Tân mà ra.
Lăng Tân cũng không ngăn cản, chỉ là yên lặng đi theo sau lưng nhân viên cảnh sát sau lưng này,
hai người cứ như vậy theo cầu thang đi tới sân thượng một căn nhà, gã mặc thường phục mới lên tiếng:
- Ngươi là tới giết ta sao? Vừa rồi ta đã nhận được điện thoại trong cục cảnh sát rồi, có vài nhân viên cảnh sát đã chết trong hẻm nhỏ bên đường, nói muốn chúng ta ăn cơm xong lập tức trở về cục cảnh sát, việc này huyên náo rất lớn, đoán chừng ngày mai sẽ lập án bắt đầu hành động...
- Đúng vậy, là ta giết.
Với Lăng Tân đó cũng không phải là chuyện gì ngoài ý muốn, lúc mấy tên nhân viên cảnh sát bị hắn giết, mấy người trong đó khi chết đều điên cuồng gào thét, thanh âm đó đủ để dẫn người qua đường tìm đến, cho nên cái chết của bọn hắn căn bản không che giấu được bao lâu, mà Lăng Tân thông qua Phong Thần bảng biết rõ không có mai phục gì tại đây, lúc đó mới một thân một mình đến đây, nếu không hắn cũng sẽ không hiên ngang đến như vậy, dù sao hắn hiện tại còn chưa đạt tới trình độ không bị súng đạn ảnh hưởng.
- Là trả thù sao? Lẽ ra từ sớm đã phải biết ngươi không phải người bình thường... Quả nhiên thật sự là có quả báo.
Nam tử này cười khổ lắc đầu, rồi mới lên tiếng:
- Ta tên là Vu Khiêm, tên của ngươi là Lăng Tân? Ngươi biết làm như vậy hậu quả là gì không?
- Lúc trước ta đã nói, làm người phải chịu trách nhiệm với những chuyện do bản thân làm ra, chuyện giết các ngươi ta tự nhiên là một mình gánh chịu, tuyệt đối sẽ không đổ tội lên đầu người khác, các ngươi đã dám có tâm tư tàn ác, như vậy giờ phút này bị ta tìm tới tận cửa, các ngươi cũng nên có giác ngộ... Nói đi, nói một việc thiện ngươi từng làm, cho dù chỉ là một việc rất nhỏ, ta cũng sẽ tha chết cho ngươi.
Lăng Tân lắc đầu, hắn trực tiếp mở miệng nói, vừa nói chuyện vừa càng lúc càng đến gần Vu Khiêm. Vu Khiêm sửng sốt một chút, hắn còn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần, chỉ tiếp tục nói:
- Ngươi sẽ không thể trốn khỏi trừng phạt của pháp luật, chúng ta lúc trong cục cảnh sát có lẽ có chút quá phận, nhưng chúng ta là vì phá án. Nhưng còn ngươi thì sao? Ngươi lại giết người...
Bành!
Lăng Tân cũng không muốn nói nhiều, một cước đá vào cánh tay hắn, một cước làm tên nhân viên cảnh sát bị đá bay ra hơn mấy mét, đồng thời hắn vẫn tiếp tục nói:
- Cứ như vậy sao? Pháp luật trừng phạt ta căn bản vốn không có ý định trốn tránh, nếu như sự kiện lần này kết quả khiến cho ta triệt để thất vọng, ta sẽ hủy diệt tất cả pháp luật thế giới này có thì thế nào? Có lẽ ngay cả nhân loại cũng đều không còn tồn tại, pháp luật còn dùng làm gì? Nói nhanh lên, nếu như ngươi chưa từng làm một việc thiện nào, như vậy ngươi sẽ chết...
Lời nói này lãnh đạm vô cùng, ngay cả ánh mắt Lăng Tân cũng là lạnh như băng không có một tia ấm áp, Vu Khiêm giờ phút này chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức vô cùng kịch liệt, một đá nhè nhẹ như vậy, đã khiến cho cánh tay của hắn cho gãy đoạn, hắn không phải là người của xã hội đen, hắn tốt nghiệp trường cảnh sát chính tông, kiến thức tốt xấu cũng coi như có một ít, Lăng Tân thoạt nhìn bất quá chỉ là một thanh niên bình thường, nhưng một cước vừa rồi rất nhiều quân nhân hoặc võ sư đều không thể đá ra, vô luận là uy lực hay tốc độ, đều viễn siêu lực phản ứng của hắn, căn bản là ngay cả nhìn cũng chưa thấy đã bị đá trúng... Hắn trước kia còn tưởng rằng Lăng Tân kêu gọi một đống phần tử xã hội đen đến báo thù, hiện tại xem ra, bọn họ chọc phải loại người tuyệt đối không nên dây vào, cá nhân thực lực vô cùng cường đại...
- Đó là Ngưu cục trưởng bắt chúng ta làm, chúng ta bất quá là nhân viên cảnh sát nhỏ bé vì kiếm miếng cơm manh áo mà thôi, nếu chúng ta kháng lệnh, như vậy lập tức sẽ tạm thời cách chức, tự nhiên là có người khác tiếp tục đến thẩm vấn cùng đánh đập ngươi, ngươi vì cái gì không đi tìm thủ phạm chính, lại đem sai lầm quy kết đến những người không thể kháng lệnh chúng ta? Không công bằng!
Vu Khiêm vừa rú thảm vừa lớn tiếng kêu lên, đồng thời tay kia của hắn lặng lẽ sờ bên hông. Lăng Tân lắc đầu, đạp dưới chân một cái lại mãnh liệt xông tới, hai tay ra sức vặn vẹo tay của Vu Khiêm, đem cánh tay này uốn éo 180°, mức độ này cơ hồ là hoàn toàn phế bỏ, đau đớn kịch liệt lập tức khiến cho Vu Khiêm lại một lần nữa rú thảm. Nhưng hắn hết lần này tới lần khác không cách nào hôn mê, Lăng Tân vậy mà cầm cánh tay của hắn không ngừng truyền nội lực, làm cho hắn muốn hôn mê cũng không thể, hoàn toàn cảm nhận nỗi thống khổ cao độ.
- Đáp án như vậy không phải là cái mà ta muốn, nếu như chỉ vì nhận lệnh mà là vô tội..., như vậy thế giới này cũng chỉ có rất ít kẻ ác, khi đó làm sao có thể có xã hội đen hoặc là tổ chức khủng bố? Tất cả mọi người đều là người vô tội rồi, cho nên, vì tiền đồ của mình làm ra sự tình ác độc, cần có giác ngộ sẽ phải gánh chịu quả báo, không thể vì nhận mệnh lệnh mà cho rằng sự việc không liên quan đến mình, nếu là như thế, như vậy người vô tội bị các nhận mệnh lệnh làm hại gây thương tích, họ có thể nói với ai mình là người vô tội? Thiên đạo sao? Hay là cái gọi là pháp luật... Ta sớm đã nói rồi, lúc ta bị đánh đã có giác ngộ, nhân quả hoàn lại, hiện tại ta giết chết các ngươi cũng là như vậy... Nói đi, ngươi có làm việc thiện gì, nếu không đúng sự thật, vậy ngươi đi chết đi...
Trong mắt Lăng Tân cũng đã không còn thấy chút tình cảm nào nữa, hắn cứ như vậy dẫn theo Vu Khiêm nửa quỳ trên mặt đất, mắt nhìn vào mắt Vu Khiêm, tay kia nhẹ nhàng chụp vào trên yết hầu Vu Khiêm.
Vu Khiêm lần này rốt cuộc vô cùng sợ hãi, hắn từng chứng kiến mắt rất nhiều người phạm tội, hoặc là cùng hung, hoặc là cực ác, hoặc là điên cuồng, hoặc là tuyệt vọng, nhưng chưa từng có một đôi mắt nào như hiện tại, lạnh như băng, vô tình, phảng phất trước mắt hết thảy chỉ là bọt nước, căn bản không giống như ánh mắt nhân loại nên có, hai mắt này phảng phất như của thần... Đứng cao hơn tất cả, siêu thoát tất cả xem xét thế gian thiện cùng ác... Hắn rốt cuộc sợ hãi triệt để, chủ nhân đôi mắt này, căn bản không có khả năng bị pháp luật hù dọa ngăn cản, hắn nói muốn giết, vậy thì thật sự sẽ giết, giống như những tên cảnh sát kia, hắn chết chắc rồi...
-... Tha cho ta đi, ta sẽ từ chức, ta đem tiền thu được hiến tặng cho xã hội, ta rốt cuộc...
- Đã muộn.
Ngón tay Lăng Tân chậm rãi bóp lại, trên ngón tay đã quán chú nội lực, phảng phất như có lực đạo ngàn
quân, mà dưới áp bách của ngón tay, yết hầu Vu Khiêm cũng bắt đầu chậm rãi bị thắt chặt, tối đa một hai giây về sau, yết hầu hắn sẽ bị bóp nát hít thở không thông mà chết, khí tức tử vong lập tức tràn đầy đầu óc hắn...
Phảng phất người trước khi chết đều sẽ nhớ lại tất cả quá khứ của chính mình, trong đầu Vu Khiêm không ngừng thoáng hiện ra chuyện đã trải qua từ nhỏ đến lớn, cha của hắn là một thầy giáo, hơn nữa là giáo viên rất hợp cách, có tôn nghiêm có đạo đức nghề nghiệp, hơn nữa học thức cực kỳ phong phú, nguyện vọng lớn nhất là học hỏi từ khắp nơi trên thế giới. Nhưng do trường hạo kiếp văn hóa cận đại Trung Quốc xảy ra, chết trong một cuộc biểu tình...
Khi đó Vu Khiêm còn rất rất nhỏ, chỉ nằm trong tã lót bị mẹ ôm trong ngực, mà những sự tình này đều là khi hắn lớn hơn một chút nghe mẹ chậm rãi kể lại, từ đó trở đi, hắn muốn có tiền có quyền... Sở dĩ cha bị chết, là vì ngoại trừ học thức ra còn lại không có cái gì, nếu như hắn có thể có tiền có quyền, như vậy sẽ không chết, mà quốc gia này để cực kỳ có quyền thế không thể nghi ngờ gì chính là gia nhập vào trong bộ máy chính phủ, mà sau khi có quyền, tự nhiên cũng sẽ có tiền... Dốc sức liều mạng học tập, nhưng tư chất thiên bẩm thật sự có hạn, hắn thi không đậu nhân viên công vụ... Vào trường cảnh sát, hắn liều mạng rèn luyện thân thể mình cùng học tập tri thức, trong nhà không có gì có thể hậu thuẫn cho hắn, thân thể cũng thật sự không quá khả quan, ngoại trừ khuôn mặt khi trưởng thành coi như anh tuấn, hắn không có cái gì, vì vậy, tìm một nữ nhân tướng mạo kém một chút, nhưng có hậu thuẫn sau lưng...
Gia nhập cục cảnh sát, nguyên lai thế giới này hóa ra phức tạp như vậy, thủ trưởng, đồng nghiệp, thậm chí còn liên hệ cùng với người của xã hội đen, không có hậu thuẫn lớn làm vốn liếng, sẽ không có tư cách xử lý các vụ án lớn, cũng sẽ không có công lao có thể lên chức, thế giới này thật sự là như thế, đây là một thế giới không có kỳ tích, muốn thành công... Cần phải bán đứng linh hồn mình sao?
Vì vậy, hắn bắt đầu thói quen xã giao, bắt đầu có thói quen tiếp nhận tiền không trong sạch, bắt đầu quen nghe theo mệnh lệnh của thủ trưởng làm một ít chuyện sai trái, bắt đầu quen... Bắt đầu quen thuộc với cái thế giới này...
Không nghĩ tới, thê tử hơi xấu của hắn rõ ràng sinh ra con gái xinh đẹp như thế, hắn mới mãnh liệt phát hiện, khi bản thân ra ngoài xã giao, vui đùa điên đảo cùng một ít mỹ nữ, là lúc thê tử ở nhà giặt giũ sạch sẽ quần áo của hắn, một ngày một ngày ở nhà chờ đợi hắn tan tầm, bàn tay ôn nhu vuốt vuốt vầng trán hơi có nếp nhăn của hắn... Từ đó trở đi, hắn lần đầu tiên chân tình hôn đôi môi của thê tử mình, hóa ra đôi môi nàng nguyên lai xinh đẹp như vậy...
Còn có con gái, mỗi lần chứng kiến con gái khuôn mặt tươi cười vui tươi hớn hở, từ sâu trong nội tâm hắn cũng cảm giác được ôn hòa... Chẳng bao lâu sau, hắn bắt đầu thích ở nhà, mà ở sâu trong nội tâm thực sự có chút ít chán ghét phải đến cục cảnh sát... Ta muốn gặp lại thê tử cùng con gái một lần... Hai giọt nước mắt chảy ra từ nơi khóe mắt của Vu Khiêm, mà cùng lúc đó, ngón tay của Lăng Tân bỗng nới lỏng ra một chút...
Danh sách chương