Lăng Tân vuốt tóc tiểu cô nương, đang định ôm nàng đặt lên trên giường bệnh, ai ngờ vừa động, tiểu cô nương này lập tức bị đánh thức, nàng ngay tức khắc khẩn trương nhìn xung quanh, khi thấy Lăng Tân ở trước mặt thì tiểu cô nương liền nhào tới người hắn, tiếp theo ngả vào ngực hắn không chịu xuống. Lăng Tân cười không cũng không đẩy nàng ra, làm cho tâm tình của nàng buông lỏng xuống không còn kích động nữa, trong lòng lại âm thầm nghĩ chính mình cũng sẽ có ngày lại bị loli nhào tới. Sau mấy phút đồng hồ, tiểu cô nương này mới hồi phục tinh thần, nàng ngượng ngùng cười, thanh thúy nói:
- Ca ca tên là Lăng Tân sao? Ta nghe những cảnh sát thúc thúc nói về ngươi, ta tên là La Kỳ Kỳ, ca ca cứ gọi ta là Kỳ Kỳ đi.
- Kỳ Kỳ sao? Tên thật đáng yêu... Năm nay bao nhiêu tuổi? Lăng Tân mỉm cười hỏi, đồng thời tay hắn cũng nhẹ nhàng vuốt đầu Kỳ Kỳ, đem nội lực trong cơ thể chậm rãi đưa vào cơ thể Kỳ Kỳ. Quả nhiên, khi nội lực đưa vào, tinh thần của Kỳ Kỳ ngày càng tốt, tuy rằng trên đôi mắt vẫn còn quầng thâm đen, rõ ràng là ngủ không đủ giấc, nhưng tinh thần không còn uể oải giống lúc trước, nội lực quả nhiên trị liệu hiệu quả như truyền thuyết a, nhưng mà Lăng Tân nội lực hiện tại còn yếu, còn không thể thần diệu giống như nội lực trong truyền thuyết.
Lăng Tân nhẹ nhàng truyền nội lực, một lúc sau tinh thần, áp lực của Kỳ Kỳ giảm bớt bắt đầu ríu rít đem chuyện cũ của nàng không ngừng nói ra, theo lời nàng nói ban đầu nàng sống ở thị trấn nhỏ, rồi sau một người đàn ông xa lạ đến nhà nàng, nói là phụ thân của nàng, tiếp theo nàng cùng phụ thân mẫu thân tới Thượng Hải, sau khi phụ thân chết, mẫu thân luôn khóc, rồi đến mẫu thân chết, mấy cậu của nàng bắt đầu trước mặt nàng làm ầm ĩ lên, muốn đem tập đoàn La Thị làm như thế này, thế kia...
- Tốt lắm, Kỳ Kỳ không cần thương tâm, ca ca bây giờ còn chưa có điện thoại, trước kia luôn luôn không thích dùng di động, cảm tưởng nên có một loại công cụ trao đổi thông tin khác so với di động... Được rồi, ngày mai ca ca đi mua điện thoại di động, sau đó đem số di động của ta cho Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ sau này cảm thấy cô đơn, tĩnh mịch, liền gọi cho ca ca biết không?
Lăng Tân ôn nhu xoa đầu Kỳ Kỳ, lúc này hắn định truyền tiếp nội lực vào, vừa rồi đưa vào được một lúc thì hắn cảm thấy cơ thể yếu dần, điều này cho thấy rõ nội lực đã giảm đi một chút. La Kỳ Kỳ chợt kéo góc áo của Lăng Tân, nhưng cô bé này cũng nhu thuận, nàng kéo vài giây sau, rồi cắn môi buông góc áo của Lăng Tân ra, cố gắng cười nói:
- Ca ca chắc là rất bận rộn? Ba ba lúc nào hắn cũng bận rộn như vậy, cho dù về đến nhà cũng vẫn nhìn vào tờ giấy, chưa bao giờ chủ động đến ôm ta...
- Tờ giấy... sao?
Lăng Tân trong lòng thoáng giật mình, hắn lại ôm lấy Kỳ Kỳ nhẹ nhàng hỏi.
- Ân, Đúng vậy a, ba ba hắn mỗi lúc trời tối là một mình ngồi trong thư phòng mở tờ giấy ra xem, hơn nữa hắn còn không cho phép ta đụng vào, hừ, có một lần ta không cẩn thận làm rơi tờ giấy xuống đất, hắn tí nữa đã đánh ta... Còn có cậu cũng thế, hắn cũng cầm một mảnh giấy nhỏ đứng ở trong gian phòng đó không ngừng xem, hừ, nghĩ Kỳ Kỳ thực đang ngủ sao? Kỳ Kỳ mỗi lúc trời tối đều phải mẹ ôm mới có thể ngủ được...
Nói tới đây tiểu cô nương này lại hơi khóc lên, nhưng mà nước mắt cũng chỉ đảo quanh mắt không có rơi xuống. Lăng Tân cũng không hỏi cái gì nhiều hơn nữa, hắn cười xoa xoa khuôn mặt của tiểu cô nương, rồi mới lên tiếng:
- Tiểu nha đầu phải dưỡng bệnh cho tốt, ngươi trong người hít phải khí độc, nên dưỡng bệnh cho tốt, sau này cảm thấy cô đơn, buồn chán thì gọi điện cho ca ca, ca ca ngày mai sẽ đưa ngươi số điện thoại... Yên tâm đi, chúng ta hữu duyên, ca ca sau này nhất định làm cho ngươi sống thật vui vẻ.
Tiểu cô nương ngửa đầu nhìn về phía Lăng Tân, thật lâu sau nàng mới lên tiếng:
- Ca ca, sau này người thật sự thường xuyên đến thăm ta sao? Nhưng cậu ta, bọn hắn nói ta sau này phải chú ý an toàn, trở thành người duy nhất thừa kế tập đoàn La thị, không thể đi học, cũng không có thể tiếp tục thường xuyên đi dạo phố, đại khái sẽ luôn luôn ở trong biệt thự... Ca ca, ngươi thật sự sẽ thường xuyên đến thăm ta sao?
Lăng Tân trong lòng giận dữ, hắn nhìn thấy ý đồ của mấy người đàn ông kia rất rõ ràng, tài sản lớn như vậy đối với bọn hắn còn có ý đồ gì nữa, La Phú Nhân nghe nói cả đời cũng chưa từng kết hôn, mà con gái là hắn tuyên bố thừa nhận, cho nên nàng là người duy nhất có quyền thừa kế... mà mấy người cậu kia muốn nắm được tài sản, vậy thì bọn họ nhất định nắm giữ được tiểu cô nương... Tốt nhất đem nàng giam cầm, lại cam đoan an toàn, lại không cần lo lắng sẽ bị người khác bắt cóc, hơn nữa chính là cũng không cần học kiến thức gì, tương lai đợi nàng trưởng thành cũng luôn luôn phải ở trong biệt thự, mặc cho bọn hắn nắm giữ? Đám người kia... Mất đi nhân tính như vậy còn gọi gì là tình thân, vì tiền, vì quyền, chuyện như vậy đối với bọn hắn chỉ là chuyện thông thường.
- Yên tâm đi, tiểu nha đầu... Sau này ngươi buồn, cô đơn hoặc bị ủy khuất, hoặc muốn đi chơi, hãy gọi điện thoại nói cho ta biết... Ngươi là tiểu cô nương thiện lương, thế giới này luôn có ánh mặt trời soi sáng cho ngươi, ca ca cam đoan là như vậy.
Lăng Tân lại lặng lẽ xoa đầu tiểu cô nương, sau đó hắn xoay người đi ra ngoài, mà Kỳ Kỳ theo bản năng muốn nắm lấy góc áo hắn, nhưng bàn tay đưa đến một nửa lại rụt về, tiểu cô nương này thực là nhu thuận, sau đó chu cái miệng nhỏ nhắn yên lặng nhìn Lăng Tân rời đi một câu ngăn cản đều không có nói ra. Đợi cho Lăng Tân ra khỏi phòng xong, ngoài kia mấy nam tử cùng cảnh sát vẫn đang giằng co nhau, khi mấy âu phục nam tử thấy Lăng Tân đi ra, một người trong số họ tiến vào phòng bệnh nhìn Kỳ Kỳ, sau đó liền gật gật đầu với những người còn lại, trong đó người cầm đầu mở miệng nói:
- Lăng tiên sinh, gần đây La gia ta đột nhiên gặp biến cố, Kỳ Kỳ tinh thần của nàng không được tốt, ta nghĩ nàng cũng không thích hợp gặp người ngoài, sau này nếu không có chuyện gì, ngươi cũng nên ít tới một chút sẽ tốt hơn, người cảm thấy thế nào? Lăng tiên sinh?
- Ta tự nhiên biết mình nên làm cái gì.
Lăng Tân bỗng nhiên nở nụ cười, hắn cười đến sáng lạn, tuy nhiên hắn còn không liếc mắt nhìn mấy người âu phục nam tử, ngược lại nhìn về phía mấy người cảnh sát, nhất là kẻ lôi thôi vô cùng Hà Thiên Đạo của tổ trọng án... Không biết vì cái gì, người nam nhân này luôn yên lặng nhìn mọi người, đến bây giờ hắn một câu cũng không nói, nhưng người này lại cho Lăng Tân một loại áp lực... Một loại giống như là áp lực của kỳ phùng địch thủ. Lăng Tân liếc mắt nhìn Hà Thiên Đạo, Hà Thiên Đạo cũng bất giác ngẩng đầu lên, nhưng mà hắn vừa mới ngẩng đầu lên, Lăng Tân đã quay đầu đi ra cửa lớn rồi
- Quả nhiên... Kỳ Kỳ là nhân vật mấu chốt, phụ thân nàng là La Phú Nhân có được tờ giấy... Cũng tức là người đã xé Phong Thần bảng thành bốn phần, sự việc đó và suy luận ban đầu của ta rất gần, nhưng La Phú Nhân đã chết, hơn nữa thực kì quái lại bị sét đánh chết trên tầng thượng, nói cách khác... Có phải hay không hắn chiến đấu với người cầm tờ Phong Thần bảng, bị thua mà chết?
- Sau đó, Phong Thần bảng trên tay hắn đã đi đâu đây? Là bị người giữ được Phong Thần bảng kia chiếm được hay là... Bị hắn cất giấu rồi? Nếu là cất giấu tại sao Phong Thần bảng lại xuất hiện nơi này?... Hay là hắn không cam lòng thất bại, cho nên đem Phong Thần bảng xé nát, thành bốn mảnh Phong Thần bảng?
Lăng Tân vừa đi trong lòng không ngừng suy nghĩ, thậm chí còn nghĩ đến những người hình xăm nam tử hắn gặp hôm qua, hắn cũng không thấy rõ vấn đề, nhưng cảnh giác trong lòng hắn vẫn chưa biến mất, sửng sốt nhớ lại hắn thấy mấy người nam tử kia đều xăm hình trên cơ thể, nhưng có một gã mặt trắng nhìn như quan chức nhân viên tồn tại ở đó, xem cùng bộ dạng luật sư có chút tương tự.
- Đúng rồi, nghe nói La Phú Nhân ở Thượng Hải vẫn ngấm ngầm tranh đấu với một vị lão đại hắc bang, nếu có Phong Thần bảng trong tay, hắn có thể xem chuyện này coi là bình thường... Cũng có thể là do người này ý chí kiên định, nếu không làm sao có thể chỉ trong vòng vài năm đạt được trình độ như vậy, nếu là ý chí kiên định, hắn thất bại nhất định không cam lòng, không để ý tới sống chết, cũng không thể để cho địch nhân hắn sống dễ chịu, hơn nữa hai bên tranh đấu, Phong Thần bảng che giấu không cho người ngoài phát hiện thật sự là khó khăn, cho nên khả năng lớn nhất là hắn xé Phong Thần bảng này, tiếp theo dưới sự trùng hợp, ta có một mảnh, Trần Hạo Thao một mảnh, trong đám người mặc âu phục kia có một người giữ một mảnh, đã có ba mảnh xuất hiện...
Lăng Tân nghĩ đi nghĩ lại, hắn đi tới cửa lớn của bệnh viện, bỗng nhiên hắn lao nhanh vào WC, vừa đi vào một gian trong nhà vệ sinh, hắn lấy ra mảnh Phong Thần bảng cầm trên tay, cái loại cảm giác bị thăm dò lại xuất hiện, mà Lăng Tân vội vàng nghĩ về lộ trình lúc trước, những chuyện phát sinh hoàn toàn giống nhau chỉ có việc Kỳ Kỳ nói đến tờ giấy là hoàn toàn biến mất, lúc sau cảm giác thăm dò biến mất không thấy gì nữa, trên Phong Thần bảng lúc này mất hơn hai trăm điểm, còn có Lăng Tân biết suy luận của hắn quả nhiên chính xác.
- Quả nhiên là như thế... nếu là địch nhân của La Phú Nhân gây ra vụ đâm xe, cũng chính là người có mảnh Phong Thần bảng khác giở trò quỷ, nếu như vậy bệnh viện này đã bị hắn giám thị, hoặc là hắn đang đợi người mắc câu, để chờ đợi mấy người có được mấy mảnh Phong Thần bảng kia tìm đến, dù sao bốn mảnh kia cũng là do La Phú Nhân xé rồi vứt ra ngoài, hắn không tìm được nên định ôm cây đợi thỏ... Nói cách khác bệnh viện này chính là manh mối lớn nhất, mặt khác còn một người giữ mảnh Phong Thần bảng là cậu của Kỳ Kỳ.
- Như vậy có thể nói... Chuyện sau này còn nhiều thú vị, xem ai tìm ra được đối phương trước, xem mảnh Phong Thần bảng cuối cùng là của ai.
Danh sách chương