“Cơ hội chiến thắng… không nằm ở chỗ Đại Tây châu đội.”

Sở Hạo dẫn theo mọi người chạy vòng vòng sau các bức tường đổ nát của thành phố. Vẫn một mực đuổi sát bọn họ, hai con quái vật to lớn không ngừng húc trái đụng phải khiến cả khu vực cuộn trào. Mọi người chỉ đành cắm theo bước Sở Hạo… Nại Khả Nhĩ quay sang hỏi hắn: “Này, đây gọi là cận chiến của anh đấy hả? Sao tôi lại thấy, dường như chúng ta đang chạy trốn?”

Sở Hạo tỏ vẻ đương nhiên: “Ừ, vì vũ khí tầm xa của chúng ta không thể gây sát thương cho kẻ địch…”

Nại Khả Nhĩ tức thì kêu lên: “Tôi không nói cái đó! Ý tôi là, anh bảo cận chiến mà sao cứ chạy miết thế?”

“Trước mắt thì đúng.” Sở Hạo, đầu cũng chẳng ngoảnh lại, vừa chạy vừa đáp: “Thực lực chúng ta quá yếu, bị gọi là gà mờ cũng chẳng sai. Đoàn chiến lần này, ý nghĩa tồn tại của hai đội chúng ta không nằm ở đối kháng trực diện với người xâm nhập mà ở phương diện khác. Lực lượng chiến đấu chủ lực thuộc về Đại Tây châu đội.”

Nghe vậy, không riêng gì Nại Khả Nhĩ, tất cả đều thấy nghi hoặc, Ares hỏi luôn: “Nếu vậy thì chủ thần đưa một mình Đại Tây châu đội vào là được rồi, cần gì gọi chúng ta nữa? Chẳng lẽ chỉ vì gom cho đủ số thôi sao?”

“Bất cứ chuyện gì đều có ý nghĩa của nó. Ví dụ như Nam Mĩ châu đội các ngươi, ta đại khái hiểu tại sao chủ thần lại chọn các ngươi… hẳn là vì muốn truyền bá tín ngưỡng Thánh quang. Những nạn dân được hắn cứu sẽ dần trở thành những tín đồ mới. Dù sao thì ‘ánh sáng thần thánh’ cũng khá tương tự với Cơ đốc giáo.” Sở Hạo đáp.

Những người còn lại có nghe mà chả hiểu gì, chẳng qua không đợi bọn họ hỏi thêm Sở Hạo đã nói tiếp: “Nếu như nói nhiệm vụ của Nam Mĩ châu đội là khiến thế giới này tiếp nhận những điều kỳ bí bằng phương pháp ôn hoà thì Đại Tây châu đội chính là tấm khiên cùng mũi mấu đối kháng chính diện với người xâm nhập. Vậy còn Bắc Băng châu đội chúng ta thì sao?”

Ares rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Đợi chút, Sở Hạo, thế nhưng trước đó không phải người đã nói Văn Minh chi lý bị huỷ là do mọi người mất niềm tin vào khoa học hay sao? Đây là mục đích chính của người xâm nhập mà. Bây giờ lại nói Nam Mĩ châu đội tới là để truyền bá tín ngưỡng Thánh quang, mà chúng ta cũng đã thành lập một cái giáo phái Thần Hạo rồi đấy. Chẳng lẽ đây không phải hành động phá huỷ văn minh chi lý à? Hay là nói, chính chúng ta đã tiếp tay cho người xâm nhập.”

“Không đâu… Cấm quang thuật!”

Sở Hạo chợt thuấn phát một cái cấm quang thuật về phía sau rồi mang theo mọi người bẻ ngoặt sang hướng khác. Mà bức tường nơi bọn họ vừa qua cũng truyền tới âm thanh đổ vỡ. Bấy giờ Sở Hạo mới giải thích tiếp: “Văn minh chi lý huỷ diệt từng xảy ra vài lần trong lịch sử rồi đấy. Ví dụ như khi động cơ chạy bằng hơi nước ra đời, hay tỷ như lần vũ khí nóng xuất hiện kết thúc thời đại kỵ sĩ. Thực dân tìm ra châu Mỹ…vv Lực lượng mới xuất hiện sẽ chấm dứt thời đại cũ, từ đó dẫn đến thay đổi nhận thức cũng như mở rộng hiểu biết của con người. Các vị thử nói xem, trước khi Colombo tìm ra châu Mỹ, người Anh Điêng ở đó liệu có biết bên ngoài vẫn còn một thế giới rộng lớn mà tân tiến như vậy chưa? Bọn họ đã từng thấy máy móc chạy bằng hơi nước với cả súng kíp? Những thứ này đối với bọn họ không phải một lần phá vỡ văn minh chi lý sao? Nhưng nương theo đó, thế giới quan của bọn họ được mở rộng, thống khổ thật, nhưng kỳ ngộ luôn ở ngay bên cạnh. Huỷ văn minh cũ, xây dựng nền văn minh mới, đây là văn minh được tấn chức mới đúng.”

“Việc Nam Mĩ châu đội cùng chúng ta tuyên truyền tín ngưỡng thánh quang và thần Hạo kỳ thật tương đương với chuyện tấn chức cho văn minh chi lý. Thật ra ta hoài nghi Chủ thần không lập tức delete chúng ta mà cho thêm một tiếng là vì việc tuyên truyền kia đã giúp người của thế giới này không quá shock khi phải tiếp nhận những thứ vượt qua khoa học.”

“Nhưng!”

Lúc nói đến đây, Sở Hạo lại ném thêm một quả cấm quang thuật về phía sau, đồng thời thành thục dẫn mọi người bẻ quặt sang hướng khác. Cũng giống những lần trước, tiếng gầm gừ giận giữ cùng âm thanh đổ vỡ vọng tới. Hành động như vậy, Sở Hạo đã làm mấy chục lần rồi.

“Nhưng! Việc đó khác hoàn toàn với cách người xâm nhập làm! Tựu như lần Alien vs Predator, chúng ta đã biết Thần tính thực sự tồn tại, bình thường rất khó ngưng tụ nhưng nếu biết cách thì vẫn làm được. Thế giới này cũng vậy. Người xâm nhập biến văn minh chi lý từ một thứ vô hình thành thực thể mắt thường nhìn thấy được, cuối cùng là đánh nát nó. So với việc chúng ta từ từ cải biến thế giới, xây dựng lại văn minh khác nhau một trời một vực.

Nói đến đây, Sở Hạo dừng một chút mới tiếp tục: “Quay lại chuyện ban nãy, Nam Mĩ và Đại Tây đều có nhiệm vụ của mình, vậy Bắc Bưng châu đội chúng ta thì sao? Việc truyền bá tín ngưỡng thần Hạo vốn chỉ là chuyện vô tình, không phải ý ban đầu của chủ thần. Bắc Băng không có lợi thế như Nam Mĩ. Dùng khô lâu để tuyên dương tín ngưỡng sao bằng Thánh Quang được.”

“Vẫn câu nói đó, Chủ thần sẽ không giao nhiệm vụ tất tử cho chúng ta. Gợi ý nằm ngay trong thế giới này. Lúc đầu ta nghĩ đó là đạn hạt nhân, nhưng sai rồi. Sau đó Đại Tây châu đội xuất hiện… ta lại tưởng bọn họ sẽ ‘gánh team’. Nhưng nhìn đội hình đối phương ta liền biết mình lại sai rồi. Đại Tây châu đội có thể đối kháng với người xâm nhập trong thời gian ngắn nhưng muốn tiêu diệt là điều không thể. Vậy phải làm sao mới hoàn thành nhiệm vụ lần này?”

Rốt cuộc, Sở Hạo quay đầu nói với mọi người: “Cho nên loại trừ những khả năng không thể xảy ra, cái còn lại dù khó tin thế nào cũng sẽ là đáp án… Người đánh bại Xâm nhập giả, cứu vãn văn minh chi lý của thế giới này kỳ thật chính là chúng ta, Bắc Băng châu đội. Chúng ta mới là chủ lực của lần đoàn chiến này.”

“Chúng ta?”

Ares, Tom cùng hai người mới đều ngạc nhiên đưa tay chỉ vào chính mình. Tom lập tức lên tiếng: “Chúng ta đâu có thực lực ấy. Hơn nữa anh nhìn bầu trời mà xem, số lượng đối phương nhiều như vậy… Họ là người ngoài hành tinh à? Chúng ta phải làm sao mới đánh bại được họ?”

“Ai nói là cần phải đánh bại người xâm nhập?”

Sở Hạo quay đi, tình cảm không chút ba động: “Kẻ địch của chúng ta kỳ thật từ lúc vừa mới bắt đầu đã không phải người xâm nhập rồi. Địch nhân của chúng ta chỉ có một… thứ phá huỷ văn minh chi lý của thế giới này.”

“Đó không phải là người xâm nhập sao?” Cả đám trăm miệng một lời đồng thanh hỏi. Bọn họ càng lúc càng không hiểu ý Sở Hạo.

“Không phải. Predator có cách ngưng tụ thần tính nhưng tự bản thân họ đâu làm được vậy. Họ phải dựa vào kim tự tháp. Nếu chúng ta huỷ đi cái kim tự tháp đó thì thần tính cũng sẽ biến mất. Tương tự như vậy, mặc dù người xâm nhập có thể làm văn minh chi lý ‘rách nát’, nhưng bọn họ vẫn phải dựa vào toà pháp trận dưới chân chúng ta đây. Chứ bọn họ không thể dùng sức mạnh cưỡng chế phá vỡ bức tường tinh thể của một vị diện. Nói cách khác, nếu chúng ta huỷ đi toà pháp trận này, có nghĩa là chúng ta đã cứu được bức tường tinh thể ấy rồi.”

Vừa dứt lời, vài người trong nhóm liền quay súng xuống những dòng phù văn trên mặt đất bắn liền mấy phát, nham thạch bị cày tung lên nhưng cả toà pháp trận vẫn không hề hấn gì. Các đường nét vẫn in sâu vào lòng đất, không thể tẩy xoá.

“Làm vậy sao huỷ được chúng. Mọi người nhìn khu trung tâm đi. Tuy người xâm nhập một mực thủ ở đó nhưng khi ra tay thì chẳng hề cố kỵ điều gì. Bọn họ chiến đấu với Đại Tây châu đội, đã lật lên không biết bao nhiều đất đá rồi đấy. Như thế mà vẫn không phá được pháp trận thì chúng ta càng chẳng làm được gì!” Ares ngóng về phương xa khẽ thở dài.

“… Các vị thử nói xem, nếu như chủ thần cho đổi ma pháp trận có hiệu quả thế này thì giá của nó sẽ là bao nhiêu?” Sở Hạo bỗng nhiên đặt câu hỏi.

Cả đám trầm mặc một lúc, cuối cùng Nại Khả Nhĩ lên tiếng: “Ma pháp trận với diện tích lớn như vậy thì ít nhất cũng phải hai chi tiết A cùng 3~40k điểm!!!”

“Nếu thế thì… Ở chỗ chủ thần, thứ được xưng là có thể phong ấn hết thảy mọi vật, dùng nó đi đối phó với toà ma pháp trận này, kết quả ra sao?”

Sở Hạo nói đến đây liền nắm lấy tay phải: “Tổng kết lại, mọi manh mối đều đã được sắp xếp hợp lý rồi. Cơ hội chiến thắng… thực ra nằm ngay trên tay ta. Chỉ cần để ta tới được khu trung tâm thành phố là xong!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện