Cô nói với Trì Y: "Chúng ta thử ngồi thêm lần nữa, lấy được hai manh mối rồi hãy để Tiểu Mộng và mọi người lên trải nghiệm vòng một."
Trì Y siết chặt nắm tay: "Hy vọng manh mối của chúng ta và họ sẽ khác nhau, như vậy không cần phải chơi đến vòng ba."
Cabin màu hồng chầm chậm hạ xuống, khi đến độ cao thích hợp, cửa cabin tự động mở, hai người nhảy xuống, nhân viên đứng bên cạnh tươi cười nói:
"Chúc mừng hai bạn đã hoàn thành thử thách Đu Quay Hạnh Phúc vòng một, đây là phần thưởng dành cho các bạn."
Lần này, ngay cả hộp đựng manh mối cũng màu hồng.
Lê Tri mở hộp ra nhìn, trên tấm thẻ vẽ một chiếc kéo.
"Kéo ư?" Trì Y nhíu mày: "Điều này có nghĩa là gì?"
Trong đầu Lê Tri lóe lên một ý tưởng, nhưng vẫn còn đôi chút băn khoăn.
Cô cất tấm thẻ đi, nói với nhân viên bên cạnh: "Chúng tôi muốn thực hiện thử thách vòng hai."
Nhân viên mỉm cười ngọt ngào: "Vâng, xin vui lòng đợi ở đây để lên cabin."

Lê Tri quay đầu định xem lại bức tường ảnh bên cạnh lối đi, nhưng cả hai đầu lối đã bị đóng kín.

Rõ ràng, người chơi chỉ có một lần duy nhất để quan sát manh mối, ngay khoảnh khắc họ bước vào.
Trì Y để ý thấy cabin màu hồng kia không đứng yên một chỗ, mà giống như được điều chỉnh để xuất hiện đúng lúc. Khi họ bước tới, cabin cũng vừa hạ xuống đất.
Không còn thời gian chần chừ, cả hai lại lần nữa bước vào chiếc cabin quen thuộc.
Bên ngoài, nhân viên giữ nụ cười ngọt ngào nhưng ánh mắt lại dần biến dạng, cong vút lên như đang đè nén một nỗi khoái cảm khó gọi tên. Cô ta nhẹ nhàng đóng cửa cabin.
Chỉ một giây sau, tiếng cọt kẹt từ trục đu quay vang lên như tiếng xương đang rạn vỡ. Một hệ thống cơ khí khổng lồ được kích hoạt.
Cabin vốn đang chuyển động êm ái đột ngột lắc dữ dội.

Trì Y bị hất văng, đập mạnh vào cửa cabin.

Lê Tri phản ứng nhanh, nắm lấy tay cô, kéo vào lòng, cả hai bị cuốn vào vòng xoáy điên loạn, lăn lộn như đang trong một cơn bão.
Trì Y hét to: "Nó quay nhanh quá! Giống cái quạt khổng lồ vậy!"
Cabin treo lơ lửng giữa trời, không một điểm tựa, khi bánh răng quay dữ dội, toàn bộ cabin như những chiếc lá mỏng bị cuốn đi, va đập không ngừng vào thành.
Cả hai bị quật trái, rồi ngã nhào sang phải, đầu gần như va vào kính.

Không có dây an toàn, không có tay vịn, chỉ có hai chiếc ghế lạnh lẽo cố định, mà giờ này chẳng ai bận tâm đến chuyện ngồi nữa.

Khán giả vừa kinh hãi vừa háo hức:

[Cabin quay nhanh vậy? Lúc nãy nhìn vẫn bình thường mà?]

[Phó bản điên rồi! Lúc đầu còn tưởng ngọt ngào lãng mạn chứ!]

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

[Có ai ngửi thấy mùi thịt người nướng cháy không? Tôi thì thấy mùi sinh tồn thối rữa đấy!]
Đu quay quay vùn vụt. Chưa đầy nửa phút, cabin đã lên đến đỉnh.

Không có tiếng gõ cửa như lần đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ có một tiếng “tách”—cửa cabin mở ra, một luồng gió lạnh buốt đ.â.m thẳng vào mặt.
Con ma nam trung niên lại xuất hiện.

Bộ dạng ông ta giống hệt lần trước, nhưng khuôn mặt thì không còn mỉm cười, mà thay vào đó là vẻ giận dữ và ghê tởm.
Ông ta nhìn hai người bên trong đang lảo đảo, chưa kịp tạo dáng gì, ánh mắt trở nên u tối.
Ông ta không nói một lời.

Một giây sau, cửa cabin đóng lại—đột ngột và mạnh như một cái bẫy.
Tiếng “rầm” vang lên, đồng thời, trục quay lại tăng tốc.
Lê Tri cảm nhận được rõ ràng cabin đang quay nhanh hơn, lực quán tính ép mạnh vào ngực, khiến cô gần như không thở nổi.
Mỗi vòng quay như muốn quăng họ văng khỏi mặt đất, bay thẳng vào hư vô, hoặc nện xuống mặt xi măng bên dưới.
Cô nhìn Trì Y, người đang cố bám vào bức tường cabin, hét lên: "Không ổn rồi, nếu không tạo dáng đúng chuẩn, nó sẽ quay mãi đến khi nát cabin mất!"
"Tri Tri!" Trì Y hoảng loạn kêu tên cô, "Làm sao bây giờ?!"
Trong khi cabin lắc mạnh, Lê Tri bỗng bị đập vào vách.

Cô cắn răng, tận dụng khoảnh khắc cabin dừng nhẹ để phản lực, dồn sức đạp chân trái vào vách cabin.
Ngay sau đó, chân phải đạp lên vách đối diện.

Tư thế xoạc chân đầy uy lực hiện ra, hai đầu gối căng cứng, chống đỡ toàn bộ thân người giữa không trung.
Sức mạnh từ cơ đùi siết chặt cabin.

Dù cabin tiếp tục rung lắc điên cuồng, cơ thể cô vẫn đứng vững như cọc sắt.
Trì Y bị ném lăn tới, suýt đập đầu vào tường, nhưng lại lọt vào giữa hai chân Lê Tri, bám chặt lấy đùi cô.
Trì Y: "…………"

Khán giả: "…………"
Rồi sau vài giây yên lặng—bình luận nổ tung:

[Đôi chân này á á á á á á!!!]

[Tôi không còn là người nữa rồi, tôi chỉ là một con giòi sống bám vào đôi chân thần thánh của Lê Tri thôi!!!]

[Người ta bảo sải tay không đủ dài, chị đây sải chân, mấy đứa phục chưa?!]

[Chị ấy giữ nguyên tư thế xoạc chân suốt cái cabin quay điên cuồng đó?! Quá đỉnh, quá bạo!]

[Một mình chống cả cabin. Đúng là nữ chính. Người khác chơi game, Lê Tri chiến boss!]

[Trì Y ôm đùi lớn thành công. Lê Tri thuộc phái Toàn Chân. Ghi vào sách sử cho tôi!!!]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện