Cả nhóm tiến đến khu đất trống trước đu quay khổng lồ—nơi từng là hiện trường của một cái c.h.ế.t đẫm máu. Trong lòng mỗi người đều âm thầm đè nén ký ức đáng sợ đó: cabin rơi từ trên cao, phát nổ thành hàng trăm mảnh vụn ngay trước mắt họ, m.á.u văng tung toé, tiếng hét tuyệt vọng của người chơi vẫn còn vang vọng đâu đây.
Âu Văn Đống là người phản ứng rõ rệt nhất. Mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc cabin rơi, da gà anh ta lại nổi lên rần rần, toàn thân lạnh buốt. Giờ đây, chỉ cần nhìn thấy những trò chơi trên cao, anh ta đã muốn quay đầu bỏ chạy.
Khi cả nhóm ngước nhìn đu quay, họ sững sờ nhận ra—chỗ cabin rơi xuống đã được thay thế lặng lẽ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Không một dấu vết, không một giọt máu. Chỉ là một vòng quay tươi sáng lấp lánh, vẫn chậm rãi xoay trong không trung như đang mời gọi.
"Chào mừng mọi người đến với Đu Quay Hạnh Phúc – Chuyên Đề Tỏ Tình!" Một nhân viên mặc đồng phục xanh lam cười rạng rỡ, trên đầu đeo chiếc băng đô hình trái tim lấp lánh phát sáng. "Nghe nói khi lên đến điểm cao nhất của đu quay, nếu tỏ tình thì tình yêu sẽ được chứng kiến mãi mãi đấy! Mỗi lượt chơi chỉ dành cho hai người thôi nha, ai muốn trải nghiệm thì quét vé vào cổng từ đây nhé!"
Không hổ là trò tỏ tình và hôn nhau nổi tiếng trên mạng, đến cả nhân viên cũng diễn như bước ra từ một show tình yêu nào đó. Câu giới thiệu sến súa đến mức khiến người ta sởn da gà, nhưng lại rất hợp với bối cảnh kỳ quái này.
Trì Y lập tức bừng sáng như mặt trời mọc: "Tôi với Tri Tri sẽ lên trước! Lần này bọn tôi nhất định phải tham gia cùng nhau!"
Dứt lời, cô kéo tay Lê Tri, ánh mắt sáng rực như vừa tuyên bố chiến thư với toàn bộ phó bản. Dù là "Giai Ngẫu Thiên Thành" hay "Thiên Tuyết Cố", Nhất Chỉ Hồ Điệp cũng sẽ không chịu thua!
Âu Văn Đống thì khỏi nói, chỉ mong có lý do chính đáng để khỏi phải lên. Anh ta cười gượng, cố gắng giữ giọng điệu thoải mái: "Chỉ hai người thôi à? Vậy... để lượt sau tôi lên cũng được."
Không ngờ Lê Tri lại thật sự gật đầu sau một thoáng cân nhắc: "Ba manh mối được phát ngẫu nhiên. Mỗi lượt chỉ có hai người, chia thành hai nhóm có thể tiết kiệm sức lực và tối đa hoá kết quả. Mỗi nhóm chỉ cần chơi một vòng, nếu may mắn sẽ thu được hai gợi ý khác nhau."
Âu Văn Đống: "......"
Trong lòng anh ta gào thét. Cái miệng này! Biết vậy nín luôn cho rồi! Đáng lẽ phải im lặng cúi đầu thì bây giờ đã được miễn chiến đấu rồi! Diễn cái gì mà diễn!
Du Kinh Mộng thấy có vẻ không công bằng, liền đề nghị: "Vậy chúng ta oẳn tù tì đi, ai thành đôi thì lên lượt sau."
Tề Vĩnh Dật cười sáng lạn như ánh đèn sân khấu, răng trắng như tuyết: "Được thôi!"
Âu Văn Đống cố gắng gật đầu thật tự nhiên: "Được..."
Ba người đồng loạt giơ tay. Bao – búa – búa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Âu Văn Đống thắng. Trên lý thuyết là thắng. Nhưng trong lòng anh ta là một buổi lễ ăn mừng hoành tráng. Bên ngoài thì vẫn phải giả vờ tiếc nuối: "Ôi chà! Tiếc quá! Tôi không có cơ hội lên rồi!"
Khán giả trên livestream không bỏ qua màn kịch vụng về này:
["Diễn nữa đi! Anh làm em cười gãy lưng luôn đấy!"

"Được miễn lên mà giả vờ đau lòng, dễ thương thật sự!"

"Sao mình lại thấy anh ta nhát gan mà vẫn đáng yêu thế nhỉ? Là mình điên hay anh ấy điên đây?"

"Đừng giả vờ nữa! Mắt anh lấp lánh như trúng vé số rồi kìa!"]
Bình luận trêu chọc dồn dập xuất hiện, nhưng thay vì tụt điểm, nhân khí của Âu Văn Đống lại tăng vọt. Đúng là đời không thể đoán trước. Có người c.h.ế.t hụt mười lần vẫn được yêu quý, có người chiến đấu tới hơi thở cuối cùng lại không được một phiếu bầu.
Số mệnh quả thật là thứ khó lường.
Cuối cùng, nhóm chia thành hai cặp: Lê Tri và Trì Y đi trước.
Vé được quét, nhân viên mỉm cười đóng một con dấu nhỏ hình đu quay lên mặt sau vé của họ. "Chào mừng hai bạn đến trải nghiệm Đu Quay Hạnh Phúc, xin mời đi lối này."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Cô ta dẫn hai người vào một lối đi dài khoảng mười mét, bên phải là phòng điều khiển, bên trái là bức tường ảnh trái tim. Trên đó dán đầy hình các cặp đôi: họ tựa đầu vào nhau, tay tạo hình trái tim, khuôn mặt hạnh phúc như thể cuộc sống không còn nỗi đau.
Tuy nhiên, một số ảnh là màu, số khác lại là trắng đen. Không ai giải thích vì sao, nhưng cảm giác bất an âm ỉ len lỏi vào tim Lê Tri.
Cô chậm lại, định nhìn kỹ hơn, nhưng nhân viên đã ngọt ngào lên tiếng: "Cabin dành riêng cho hai bạn sắp tới rồi, nếu bỏ lỡ sẽ bị xem là thất bại trong thử thách đấy."
Không còn thời gian. Lê Tri bị buộc phải quay đầu.
Một cabin duy nhất sơn màu hồng nhẹ nhàng trôi tới, cửa mở rộng mời gọi họ bước vào. 47 cabin còn lại đều đóng kín, im lìm như quan tài chờ chủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện