Nhưng giữa các điểm chơi là những cảnh nhập vai rợn tóc gáy, dựng như thật đến mức khiến người ta nghi ngờ bản thân đã bước chân vào địa ngục. Chỉ vài trăm mét đi bộ, họ đã lần lượt chứng kiến những hình ảnh kinh hoàng:
Quỷ nhỏ bị chiên sống trong chảo dầu sôi sùng sục, làn da cháy khét bốc mùi nồng nặc.
Hắc Bạch Vô Thường cười lạnh lùng, kéo lê xích sắt trói linh hồn gào thét.
Mạnh Bà đứng chờ bên nồi canh, chìa ra bát nước đục lờ mờ, giọng nói vang vọng như đến từ cõi khác:
"Uống một bát… quên một đời."
Trì Y rùng mình, cố gắng mỉm cười nhưng giọng run rẩy:
"Mình không dám tưởng tượng nếu công viên giải trí này tồn tại thật ngoài đời… chắc chắn đông nghẹt khách luôn."
Du Kinh Mộng khẽ gật đầu, không nói gì. Trong mắt cô là vẻ khiếp sợ thật sự.
Cảnh vật quá thật, không chỉ là bối cảnh hay diễn viên. Làm gì có ai dựng được cái không khí lạnh lẽo len vào tận xương, cái cảm giác như đang bị một thứ vô hình theo dõi từng bước đi?
Bọn họ bước qua một cây cầu mờ sương – cầu Nại Hà. Phía trước là con đường hẹp trải dài giữa hai hàng quan tài gỗ cũ kỹ. Bên cạnh mỗi chiếc quan tài là một cương thi mặc áo tang, đứng im lặng, trên trán dán lá bùa vàng viết chữ cổ ngoằn ngoèo. Sương trắng mờ mịt quẩn quanh chân họ.
Gió lùa qua khe hở thổi nhẹ, khiến những tấm bùa mỏng manh khẽ bay bay. Chỉ cần một cơn gió mạnh hơn một chút, chỉ cần một chiếc bùa rơi xuống...
Không ai dám xác định liệu chúng có phải chỉ là đạo cụ, hay là thứ gì đó đang chờ được giải phong ấn. Nếu bùa thật sự rơi – cương thi sẽ xé xác người đầu tiên nó nhìn thấy.
Không ai chần chừ. Cả nhóm gần như nín thở, bước thật nhanh. Không dám chạy, nhưng cũng không thể đi chậm.
May mắn thay, không có bùa nào bay mất. Không có cương thi nào mở mắt.
Sau một khúc cua, tầm nhìn đột nhiên rộng mở. Trước mặt họ là một con đường thẳng tắp, hai bên treo đầy đèn lồng đỏ và trắng – đèn đỏ khắc chữ "Hỷ" to nổi bật bên trái, đèn trắng với chữ "Tang" lạnh lẽo bên phải.
Không khí trở nên quái dị, vừa như ngày đại hôn, vừa như tang lễ. Hỷ – Tang song hành, như hai thái cực vặn vẹo của một bi kịch sắp sửa xảy ra.
Dưới ánh đèn đỏ rực và trắng bệch đối lập nhau, cả con đường như bị chia đôi bởi một lằn ranh sinh tử vô hình. Sự tương phản đến rợn người này khiến khán giả ngoài màn hình cũng nín thở, không ai dám nói lời nào.
Trì Y run lẩy bẩy, giọng sắp khóc: "Tri Tri! Nhanh lên! Đỡ mình! Mình sắp không chịu nổi rồi!"
Năm người dính chặt vào nhau như đang bám víu vào hơi thở cuối cùng của nhau, bước từng bước nặng nề trên con đường đèn lồng đỏ trắng.
Không bao lâu sau, một âm thanh ồn ào vọng lại từ phía trước. Khi tầm nhìn dần rõ, hai bên đường đột ngột mở ra thành hai khu vườn lớn.
Bên trái là đèn lồng đỏ rực, là một bữa tiệc cưới đang diễn ra. Cả sân được trải kín bàn tiệc phủ vải đỏ, dải lụa đỏ treo khắp nơi, cửa sổ và cửa chính dán đầy chữ "Hỷ".
Tân lang và tân nương mặc hỉ phục đỏ tươi, rảo bước chúc rượu từng bàn. Khung cảnh tràn ngập tiếng cười nói, mùi rượu nồng và tiếng chúc tụng.
Bên phải là đèn lồng trắng, là một tang lễ. Giữa sân dựng một linh đường trang nghiêm, quan tài đen đặt giữa, vòng hoa chất thành núi, tiếng kèn bi ai văng vẳng không dứt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những người mặc đồ tang ngồi lặng lẽ dùng bữa, còn người quỳ trước linh cữu thì gào khóc đến tê tâm liệt phế.
Trì Y chỉ kịp liếc nhìn đã nhắm chặt mắt lại, tay bấu lấy Lê Tri như bấu vào sinh mạng của chính mình, miệng thì thào: "Mù rồi... Mù rồi... Coi như mình là người mù…"
Nhưng rồi cô nhận ra Lê Tri đã dừng bước.
Một bên là tiếng cười, một bên là tiếng khóc, sự đối lập đến méo mó khiến Trì Y sắp gục ngã.
"Tri Tri! Nhanh lên, đi thôi!"
Lê Tri không trả lời, chỉ lạnh lùng nói: "Nhìn kìa."
"Nhìn gì cơ?" Trì Y hoảng hốt, nhưng rồi không kìm được mà mở mắt ra, nhìn theo hướng tay Lê Tri chỉ.
Trong đám cưới rực đỏ bên trái, có một người mặc đồ tang trắng, gương mặt méo mó vì đau khổ.
Trong tang lễ bên phải, lại có một người mặc hỷ phục đỏ, đang cười rạng rỡ giữa tiếng khóc than.
Nhưng gọi là "người" thì không đúng—vì rõ ràng cả hai đều là quỷ.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Da đầu Trì Y tê rần, cô cứng người như bị đóng băng.
Tề Vĩnh Dật lại bật cười phấn khích: "Nó khớp với manh mối ‘đại hỉ đại bi’ và chữ ‘Hỷ’! Chắc chắn là manh mối chỉ đến con quỷ cần tìm!"
Lê Tri gật đầu: "Lúc vào trạm xác nhận, nhớ kỹ hai con quỷ này."
Rời khỏi khu vực đèn lồng, một chiếc đu quay khổng lồ hiện ra trong tầm mắt.
Âu Văn Đống không giấu nổi kích động, bước nhanh về phía trước—nhưng rồi, một tiếng thét chói tai xé toang không khí.
Cả nhóm khựng lại, ngước lên.
Một cabin đang lơ lửng trên đỉnh đu quay, đột nhiên nghiêng hẳn ra ngoài rồi rơi thẳng xuống.
Trong cabin rõ ràng có người, tiếng gào thét kinh hoàng vang vọng khi thân hình rơi như lao vào vực thẳm.
"ÙM!"—một tiếng nổ dữ dội vang lên khi cabin cắm thẳng xuống hồ nước gần đó, bọt nước b.ắ.n tung trắng xóa.
Lê Tri chạy đến mép hồ, nhưng cabin đã nhanh chóng chìm nghỉm.
Chỉ còn những gợn sóng tàn lăn tăn trên mặt nước.
Âu Văn Đống tái mét, đôi mắt trống rỗng: "Bên trong đó… có phải là người của chúng ta không?"
Du Kinh Mộng răng va lập cập: "Có... có thể..."
Quỷ nhỏ bị chiên sống trong chảo dầu sôi sùng sục, làn da cháy khét bốc mùi nồng nặc.
Hắc Bạch Vô Thường cười lạnh lùng, kéo lê xích sắt trói linh hồn gào thét.
Mạnh Bà đứng chờ bên nồi canh, chìa ra bát nước đục lờ mờ, giọng nói vang vọng như đến từ cõi khác:
"Uống một bát… quên một đời."
Trì Y rùng mình, cố gắng mỉm cười nhưng giọng run rẩy:
"Mình không dám tưởng tượng nếu công viên giải trí này tồn tại thật ngoài đời… chắc chắn đông nghẹt khách luôn."
Du Kinh Mộng khẽ gật đầu, không nói gì. Trong mắt cô là vẻ khiếp sợ thật sự.
Cảnh vật quá thật, không chỉ là bối cảnh hay diễn viên. Làm gì có ai dựng được cái không khí lạnh lẽo len vào tận xương, cái cảm giác như đang bị một thứ vô hình theo dõi từng bước đi?
Bọn họ bước qua một cây cầu mờ sương – cầu Nại Hà. Phía trước là con đường hẹp trải dài giữa hai hàng quan tài gỗ cũ kỹ. Bên cạnh mỗi chiếc quan tài là một cương thi mặc áo tang, đứng im lặng, trên trán dán lá bùa vàng viết chữ cổ ngoằn ngoèo. Sương trắng mờ mịt quẩn quanh chân họ.
Gió lùa qua khe hở thổi nhẹ, khiến những tấm bùa mỏng manh khẽ bay bay. Chỉ cần một cơn gió mạnh hơn một chút, chỉ cần một chiếc bùa rơi xuống...
Không ai dám xác định liệu chúng có phải chỉ là đạo cụ, hay là thứ gì đó đang chờ được giải phong ấn. Nếu bùa thật sự rơi – cương thi sẽ xé xác người đầu tiên nó nhìn thấy.
Không ai chần chừ. Cả nhóm gần như nín thở, bước thật nhanh. Không dám chạy, nhưng cũng không thể đi chậm.
May mắn thay, không có bùa nào bay mất. Không có cương thi nào mở mắt.
Sau một khúc cua, tầm nhìn đột nhiên rộng mở. Trước mặt họ là một con đường thẳng tắp, hai bên treo đầy đèn lồng đỏ và trắng – đèn đỏ khắc chữ "Hỷ" to nổi bật bên trái, đèn trắng với chữ "Tang" lạnh lẽo bên phải.
Không khí trở nên quái dị, vừa như ngày đại hôn, vừa như tang lễ. Hỷ – Tang song hành, như hai thái cực vặn vẹo của một bi kịch sắp sửa xảy ra.
Dưới ánh đèn đỏ rực và trắng bệch đối lập nhau, cả con đường như bị chia đôi bởi một lằn ranh sinh tử vô hình. Sự tương phản đến rợn người này khiến khán giả ngoài màn hình cũng nín thở, không ai dám nói lời nào.
Trì Y run lẩy bẩy, giọng sắp khóc: "Tri Tri! Nhanh lên! Đỡ mình! Mình sắp không chịu nổi rồi!"
Năm người dính chặt vào nhau như đang bám víu vào hơi thở cuối cùng của nhau, bước từng bước nặng nề trên con đường đèn lồng đỏ trắng.
Không bao lâu sau, một âm thanh ồn ào vọng lại từ phía trước. Khi tầm nhìn dần rõ, hai bên đường đột ngột mở ra thành hai khu vườn lớn.
Bên trái là đèn lồng đỏ rực, là một bữa tiệc cưới đang diễn ra. Cả sân được trải kín bàn tiệc phủ vải đỏ, dải lụa đỏ treo khắp nơi, cửa sổ và cửa chính dán đầy chữ "Hỷ".
Tân lang và tân nương mặc hỉ phục đỏ tươi, rảo bước chúc rượu từng bàn. Khung cảnh tràn ngập tiếng cười nói, mùi rượu nồng và tiếng chúc tụng.
Bên phải là đèn lồng trắng, là một tang lễ. Giữa sân dựng một linh đường trang nghiêm, quan tài đen đặt giữa, vòng hoa chất thành núi, tiếng kèn bi ai văng vẳng không dứt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những người mặc đồ tang ngồi lặng lẽ dùng bữa, còn người quỳ trước linh cữu thì gào khóc đến tê tâm liệt phế.
Trì Y chỉ kịp liếc nhìn đã nhắm chặt mắt lại, tay bấu lấy Lê Tri như bấu vào sinh mạng của chính mình, miệng thì thào: "Mù rồi... Mù rồi... Coi như mình là người mù…"
Nhưng rồi cô nhận ra Lê Tri đã dừng bước.
Một bên là tiếng cười, một bên là tiếng khóc, sự đối lập đến méo mó khiến Trì Y sắp gục ngã.
"Tri Tri! Nhanh lên, đi thôi!"
Lê Tri không trả lời, chỉ lạnh lùng nói: "Nhìn kìa."
"Nhìn gì cơ?" Trì Y hoảng hốt, nhưng rồi không kìm được mà mở mắt ra, nhìn theo hướng tay Lê Tri chỉ.
Trong đám cưới rực đỏ bên trái, có một người mặc đồ tang trắng, gương mặt méo mó vì đau khổ.
Trong tang lễ bên phải, lại có một người mặc hỷ phục đỏ, đang cười rạng rỡ giữa tiếng khóc than.
Nhưng gọi là "người" thì không đúng—vì rõ ràng cả hai đều là quỷ.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Da đầu Trì Y tê rần, cô cứng người như bị đóng băng.
Tề Vĩnh Dật lại bật cười phấn khích: "Nó khớp với manh mối ‘đại hỉ đại bi’ và chữ ‘Hỷ’! Chắc chắn là manh mối chỉ đến con quỷ cần tìm!"
Lê Tri gật đầu: "Lúc vào trạm xác nhận, nhớ kỹ hai con quỷ này."
Rời khỏi khu vực đèn lồng, một chiếc đu quay khổng lồ hiện ra trong tầm mắt.
Âu Văn Đống không giấu nổi kích động, bước nhanh về phía trước—nhưng rồi, một tiếng thét chói tai xé toang không khí.
Cả nhóm khựng lại, ngước lên.
Một cabin đang lơ lửng trên đỉnh đu quay, đột nhiên nghiêng hẳn ra ngoài rồi rơi thẳng xuống.
Trong cabin rõ ràng có người, tiếng gào thét kinh hoàng vang vọng khi thân hình rơi như lao vào vực thẳm.
"ÙM!"—một tiếng nổ dữ dội vang lên khi cabin cắm thẳng xuống hồ nước gần đó, bọt nước b.ắ.n tung trắng xóa.
Lê Tri chạy đến mép hồ, nhưng cabin đã nhanh chóng chìm nghỉm.
Chỉ còn những gợn sóng tàn lăn tăn trên mặt nước.
Âu Văn Đống tái mét, đôi mắt trống rỗng: "Bên trong đó… có phải là người của chúng ta không?"
Du Kinh Mộng răng va lập cập: "Có... có thể..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương