Quanh bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh là những mảng mốc đen sì bám đầy, thoạt nhìn đã thấy ngán ngẩm. Bên cạnh là ba bộ đồ vệ sinh cá nhân loại rẻ tiền, kiểu khách sạn hay phát miễn phí, đóng gói sơ sài, nhìn thôi cũng biết không ai muốn đụng vào.
Lê Tri rửa mặt qua loa. Cái gương phía trên bồn rửa đã được Lê Phong dùng áo khoác che kín, từng góc một, không để hở ra dù chỉ là viền nhỏ.
Cô lau mặt rồi đóng cửa nhà vệ sinh lại, chuẩn bị đi vệ sinh.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ dần khép lại, phát ra âm thanh kẽo kẹt rợn người. Phía sau cánh cửa ấy, một chiếc gương tròn kiểu cổ điển treo im lìm, như thể từ đầu đã chờ sẵn để được nhìn thấy.
Gương đặt đối diện bồn cầu. Trong khoảnh khắc nhìn vào đó, Lê Tri bất chợt thấy bóng mình phản chiếu—và phía sau, không biết từ bao giờ, xuất hiện thêm một người phụ nữ mặc váy đen, tóc dài rũ rượi che kín mặt, đứng cách cô chỉ vài bước.
Cô ta đứng cạnh chiếc bồn tắm cáu bẩn, đầu cúi thấp, hai tay buông thõng, mềm oặt như thể không có lấy một đốt xương nào.
Dù gương mặt bị tóc che khuất, nhưng từ trong đám tóc ấy vẫn phát ra một luồng ánh mắt oán độc đến rợn người, xuyên thẳng qua lớp gương, nhìn chằm chằm vào Lê Tri.
Chỉ trong tích tắc, người phụ nữ kia biến mất khỏi bồn tắm.
...Và lập tức xuất hiện ngay phía sau lưng Lê Tri.
Đôi tay trắng bệch, cứng đờ mà Lê Tri từng kẹp chặt lại trong buồng vệ sinh ban nãy, giờ đây từ từ đưa lên, đặt nhẹ lên vai cô.
Những móng tay dài nhọn như móc câu găm vào lớp áo khoác của cô, như thể chỉ cần nhúc nhích một chút nữa thôi, nữ quỷ kia sẽ bóp chặt lấy cổ cô, rồi dùng móng tay xuyên thẳng qua động mạch chủ.
Lê Tri hơi nghiêng đầu, mắt liếc nhìn vai phải.
Trống không. Không có gì cả.
Cô thản nhiên dời mắt, xong việc rồi bình tĩnh bước ra ngoài, vẻ mặt không thay đổi dù chỉ một chút.
Lúc cô ra khỏi nhà vệ sinh, Lục Thải Vi đang nằm trên giường thì ngồi dậy, vươn vai một cái:
"Đến lượt tôi rồi!"
Lê Tri giơ tay ngăn cô lại:
"Chờ chút đã."
"Sao vậy?" Lục Thải Vi ngớ người, nhưng chỉ một giây sau đã hiểu ra:
"Không phải chứ? Gương đều bị che lại hết rồi mà?"
Cô còn cẩn thận quay đầu nhìn về phía cửa sổ, chắc chắn rằng rèm đã được kéo kín, không để lọt chút ánh sáng nào từ bên ngoài.
Lê Tri ngồi xuống mép giường, ánh mắt có phần mệt mỏi:
"Phía sau cánh cửa nhà vệ sinh còn một tấm gương nữa."
Lục Thải Vi vỗ trán như sực nhớ ra:
"Trời đất, ai lại đi treo gương ở sau cửa phòng vệ sinh chứ?"
May mà Lê Tri phát hiện sớm, nếu không người đi sau có khi đã không kịp trở tay.
Lê Phong vẫn đang nằm dưới sàn liền ngồi dậy, không nói một lời, lấy tấm khăn trải giường rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Chiếc gương tròn kiểu cổ, viền đỏ nhựa rẻ tiền, mặt gương còn có dòng chữ in: "Hoa tốt, trăng tròn" — trông vừa cổ lỗ vừa khiến người ta lạnh gáy.
Mộng Vân Thường
Anh không hề để ý tới bóng dáng nữ quỷ đang đứng phía sau lưng mình trong gương. Chỉ điềm tĩnh gỡ gương xuống, dùng khăn trải giường bọc kỹ lại rồi nhét vào trong ngăn tủ dưới bồn rửa. Mọi động tác dứt khoát, sạch sẽ, không có chút do dự.
Sau khi kiểm tra cẩn thận toàn bộ phòng vệ sinh, đảm bảo không còn sót lại gương nào, Lê Phong mới đi ra và nói với Lục Thải Vi:
"Ổn rồi."
Lục Thải Vi ôm n.g.ự.c thở phào:
"Cảm ơn anh Phong!"
Cô vốn đã quyết định muốn làm chị dâu của Lê Tri, nên bây giờ cách xưng hô cũng thay đổi theo.
Lê Phong vẫn là kiểu người vô tâm cố hữu, từ trong bụng mẹ đã độc thân, đến giờ vẫn không khác gì. Dường như anh chẳng để tâm đến chuyện xưng hô đó, chỉ gật đầu nhàn nhạt rồi quay lại chỗ nằm.
Lê Tri tựa vào đầu giường, mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt. Đợi đến khi Lục Thải Vi vào nhà vệ sinh, cô mới cúi đầu, nhẹ giọng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Anh hai, anh thấy Thải Vi thế nào?"
Lê Phong ngẩng lên:
"Em muốn hỏi ở phương diện nào?"
Lê Tri nghiêng đầu, cười cười:
"Làm chị dâu của em thì sao?"
Lê Phong trầm mặc. Nhìn ánh mắt chờ mong của cô em gái, cuối cùng anh cũng chỉ có thể bất lực đáp:
"Ít nhất phải đợi xong nhiệm vụ lần này, anh mới tính đến mấy chuyện cá nhân."
Anh từ nhỏ đã không bận tâm tới tình yêu. Khi vừa trưởng thành đã dồn hết sức cho công việc, cho tổ quốc.
Cha mất sớm, anh lại phải thay cha lo cho mẹ, cho hai đứa em gái.
Ngày trước, Lê Sương và Lê Tri từng mong có ngày anh sẽ dắt tay chị dâu về ra mắt, nhưng suốt bao năm, người đàn ông này vẫn giữ mình như cũ, chẳng màng đến tình cảm cá nhân.
Bây giờ đã ba mươi tuổi, sự nghiệp vững vàng, nhưng chuyện lập gia đình vẫn như cơn gió lướt qua anh—chưa bao giờ là ưu tiên.
Lê Tri nhiều lúc cảm thấy anh trai mình đang gánh quá nhiều thứ vốn dĩ không thuộc về anh.
Anh từng nói sẽ đợi mẹ nghỉ hưu, rồi lại đợi Lê Tri tìm được việc ổn định, sau đó lại đợi Lê Sương tốt nghiệp. Cứ đợi hoài đợi mãi, mọi người đều đã trưởng thành, còn anh thì vẫn đứng nguyên tại chỗ, như thể anh sinh ra chỉ để làm nền cho người khác.
Cô khẽ thở dài.
Lê Phong kê tay dưới đầu, cười nhẹ khi thấy vẻ mặt già dặn của em gái:
"Sao vậy? Em yêu rồi nên muốn kéo anh yêu theo à?"
"Không hẳn." Lê Tri chống cằm. Kể từ khi hệ thống quỷ quái kia xuất hiện, đã lâu lắm rồi hai anh em mới có dịp ngồi yên một lúc như thế này.
"Anh nói đợi xong nhiệm vụ, nhưng đến lúc đó đất nước lại bước vào giai đoạn tái thiết, rồi lại có nhiệm vụ mới."
Cô nhìn anh, giọng nói dịu đi:
"Em chỉ nghĩ, có những lúc, anh cũng nên nhìn lại một lần."
Lê Phong im lặng hồi lâu, đến khi nghe tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh tắt đi, rồi tiếng bước chân Lục Thải Vi vang lên, anh mới khẽ đáp:
"Anh hiểu rồi."
Giọng anh không qua loa, không lấy lệ. Nhưng Lê Tri thừa biết—anh sẽ vẫn chọn làm theo cách của mình.
Cô từng nói rằng, sự cứng đầu của cô là do di truyền từ nhà họ Lê.
Lục Thải Vi vừa bước ra, vừa ngâm nga một điệu hát thiếu nhi vui vẻ:
"Hai anh em đang nói gì đấy?"
Lê Tri quay đầu nhìn cô. Dưới ánh đèn, khuôn mặt mộc của cô ấy hiện rõ, đẹp một cách tự nhiên và sống động.
Cô cười nhẹ:
"Mặt mộc của cô đẹp thật đấy."
Đôi mắt Lục Thải Vi sáng rực lên khi được khen:
"Cảm ơn! Cô cũng rất xinh!"
Lê Phong đang nhắm mắt, nghe vậy khẽ bật cười. Rõ ràng là bị màn "mèo khen mèo dài đuôi" của hai cô gái làm cho vui vẻ.
Trời đã khuya, Lục Thải Vi nằm xuống nghỉ ngơi, Lê Tri cũng đứng dậy tắt đèn.
Rèm cửa đã kéo kín, căn phòng chìm trong bóng tối tuyệt đối.
Không ai còn hơi sức để trò chuyện nữa. Chỉ mới chợp mắt không bao lâu, thì—
Một tiếng hét thảm thiết chói tai vang lên, phá tan không gian yên lặng. Ngay sau đó là âm thanh kính vỡ loảng xoảng, nghe như thể vừa có ai bị ném vào gương.
Tiếng hét đến đột ngột, nhưng cũng nhanh chóng im bặt.
Lê Tri rửa mặt qua loa. Cái gương phía trên bồn rửa đã được Lê Phong dùng áo khoác che kín, từng góc một, không để hở ra dù chỉ là viền nhỏ.
Cô lau mặt rồi đóng cửa nhà vệ sinh lại, chuẩn bị đi vệ sinh.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ dần khép lại, phát ra âm thanh kẽo kẹt rợn người. Phía sau cánh cửa ấy, một chiếc gương tròn kiểu cổ điển treo im lìm, như thể từ đầu đã chờ sẵn để được nhìn thấy.
Gương đặt đối diện bồn cầu. Trong khoảnh khắc nhìn vào đó, Lê Tri bất chợt thấy bóng mình phản chiếu—và phía sau, không biết từ bao giờ, xuất hiện thêm một người phụ nữ mặc váy đen, tóc dài rũ rượi che kín mặt, đứng cách cô chỉ vài bước.
Cô ta đứng cạnh chiếc bồn tắm cáu bẩn, đầu cúi thấp, hai tay buông thõng, mềm oặt như thể không có lấy một đốt xương nào.
Dù gương mặt bị tóc che khuất, nhưng từ trong đám tóc ấy vẫn phát ra một luồng ánh mắt oán độc đến rợn người, xuyên thẳng qua lớp gương, nhìn chằm chằm vào Lê Tri.
Chỉ trong tích tắc, người phụ nữ kia biến mất khỏi bồn tắm.
...Và lập tức xuất hiện ngay phía sau lưng Lê Tri.
Đôi tay trắng bệch, cứng đờ mà Lê Tri từng kẹp chặt lại trong buồng vệ sinh ban nãy, giờ đây từ từ đưa lên, đặt nhẹ lên vai cô.
Những móng tay dài nhọn như móc câu găm vào lớp áo khoác của cô, như thể chỉ cần nhúc nhích một chút nữa thôi, nữ quỷ kia sẽ bóp chặt lấy cổ cô, rồi dùng móng tay xuyên thẳng qua động mạch chủ.
Lê Tri hơi nghiêng đầu, mắt liếc nhìn vai phải.
Trống không. Không có gì cả.
Cô thản nhiên dời mắt, xong việc rồi bình tĩnh bước ra ngoài, vẻ mặt không thay đổi dù chỉ một chút.
Lúc cô ra khỏi nhà vệ sinh, Lục Thải Vi đang nằm trên giường thì ngồi dậy, vươn vai một cái:
"Đến lượt tôi rồi!"
Lê Tri giơ tay ngăn cô lại:
"Chờ chút đã."
"Sao vậy?" Lục Thải Vi ngớ người, nhưng chỉ một giây sau đã hiểu ra:
"Không phải chứ? Gương đều bị che lại hết rồi mà?"
Cô còn cẩn thận quay đầu nhìn về phía cửa sổ, chắc chắn rằng rèm đã được kéo kín, không để lọt chút ánh sáng nào từ bên ngoài.
Lê Tri ngồi xuống mép giường, ánh mắt có phần mệt mỏi:
"Phía sau cánh cửa nhà vệ sinh còn một tấm gương nữa."
Lục Thải Vi vỗ trán như sực nhớ ra:
"Trời đất, ai lại đi treo gương ở sau cửa phòng vệ sinh chứ?"
May mà Lê Tri phát hiện sớm, nếu không người đi sau có khi đã không kịp trở tay.
Lê Phong vẫn đang nằm dưới sàn liền ngồi dậy, không nói một lời, lấy tấm khăn trải giường rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Chiếc gương tròn kiểu cổ, viền đỏ nhựa rẻ tiền, mặt gương còn có dòng chữ in: "Hoa tốt, trăng tròn" — trông vừa cổ lỗ vừa khiến người ta lạnh gáy.
Mộng Vân Thường
Anh không hề để ý tới bóng dáng nữ quỷ đang đứng phía sau lưng mình trong gương. Chỉ điềm tĩnh gỡ gương xuống, dùng khăn trải giường bọc kỹ lại rồi nhét vào trong ngăn tủ dưới bồn rửa. Mọi động tác dứt khoát, sạch sẽ, không có chút do dự.
Sau khi kiểm tra cẩn thận toàn bộ phòng vệ sinh, đảm bảo không còn sót lại gương nào, Lê Phong mới đi ra và nói với Lục Thải Vi:
"Ổn rồi."
Lục Thải Vi ôm n.g.ự.c thở phào:
"Cảm ơn anh Phong!"
Cô vốn đã quyết định muốn làm chị dâu của Lê Tri, nên bây giờ cách xưng hô cũng thay đổi theo.
Lê Phong vẫn là kiểu người vô tâm cố hữu, từ trong bụng mẹ đã độc thân, đến giờ vẫn không khác gì. Dường như anh chẳng để tâm đến chuyện xưng hô đó, chỉ gật đầu nhàn nhạt rồi quay lại chỗ nằm.
Lê Tri tựa vào đầu giường, mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt. Đợi đến khi Lục Thải Vi vào nhà vệ sinh, cô mới cúi đầu, nhẹ giọng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Anh hai, anh thấy Thải Vi thế nào?"
Lê Phong ngẩng lên:
"Em muốn hỏi ở phương diện nào?"
Lê Tri nghiêng đầu, cười cười:
"Làm chị dâu của em thì sao?"
Lê Phong trầm mặc. Nhìn ánh mắt chờ mong của cô em gái, cuối cùng anh cũng chỉ có thể bất lực đáp:
"Ít nhất phải đợi xong nhiệm vụ lần này, anh mới tính đến mấy chuyện cá nhân."
Anh từ nhỏ đã không bận tâm tới tình yêu. Khi vừa trưởng thành đã dồn hết sức cho công việc, cho tổ quốc.
Cha mất sớm, anh lại phải thay cha lo cho mẹ, cho hai đứa em gái.
Ngày trước, Lê Sương và Lê Tri từng mong có ngày anh sẽ dắt tay chị dâu về ra mắt, nhưng suốt bao năm, người đàn ông này vẫn giữ mình như cũ, chẳng màng đến tình cảm cá nhân.
Bây giờ đã ba mươi tuổi, sự nghiệp vững vàng, nhưng chuyện lập gia đình vẫn như cơn gió lướt qua anh—chưa bao giờ là ưu tiên.
Lê Tri nhiều lúc cảm thấy anh trai mình đang gánh quá nhiều thứ vốn dĩ không thuộc về anh.
Anh từng nói sẽ đợi mẹ nghỉ hưu, rồi lại đợi Lê Tri tìm được việc ổn định, sau đó lại đợi Lê Sương tốt nghiệp. Cứ đợi hoài đợi mãi, mọi người đều đã trưởng thành, còn anh thì vẫn đứng nguyên tại chỗ, như thể anh sinh ra chỉ để làm nền cho người khác.
Cô khẽ thở dài.
Lê Phong kê tay dưới đầu, cười nhẹ khi thấy vẻ mặt già dặn của em gái:
"Sao vậy? Em yêu rồi nên muốn kéo anh yêu theo à?"
"Không hẳn." Lê Tri chống cằm. Kể từ khi hệ thống quỷ quái kia xuất hiện, đã lâu lắm rồi hai anh em mới có dịp ngồi yên một lúc như thế này.
"Anh nói đợi xong nhiệm vụ, nhưng đến lúc đó đất nước lại bước vào giai đoạn tái thiết, rồi lại có nhiệm vụ mới."
Cô nhìn anh, giọng nói dịu đi:
"Em chỉ nghĩ, có những lúc, anh cũng nên nhìn lại một lần."
Lê Phong im lặng hồi lâu, đến khi nghe tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh tắt đi, rồi tiếng bước chân Lục Thải Vi vang lên, anh mới khẽ đáp:
"Anh hiểu rồi."
Giọng anh không qua loa, không lấy lệ. Nhưng Lê Tri thừa biết—anh sẽ vẫn chọn làm theo cách của mình.
Cô từng nói rằng, sự cứng đầu của cô là do di truyền từ nhà họ Lê.
Lục Thải Vi vừa bước ra, vừa ngâm nga một điệu hát thiếu nhi vui vẻ:
"Hai anh em đang nói gì đấy?"
Lê Tri quay đầu nhìn cô. Dưới ánh đèn, khuôn mặt mộc của cô ấy hiện rõ, đẹp một cách tự nhiên và sống động.
Cô cười nhẹ:
"Mặt mộc của cô đẹp thật đấy."
Đôi mắt Lục Thải Vi sáng rực lên khi được khen:
"Cảm ơn! Cô cũng rất xinh!"
Lê Phong đang nhắm mắt, nghe vậy khẽ bật cười. Rõ ràng là bị màn "mèo khen mèo dài đuôi" của hai cô gái làm cho vui vẻ.
Trời đã khuya, Lục Thải Vi nằm xuống nghỉ ngơi, Lê Tri cũng đứng dậy tắt đèn.
Rèm cửa đã kéo kín, căn phòng chìm trong bóng tối tuyệt đối.
Không ai còn hơi sức để trò chuyện nữa. Chỉ mới chợp mắt không bao lâu, thì—
Một tiếng hét thảm thiết chói tai vang lên, phá tan không gian yên lặng. Ngay sau đó là âm thanh kính vỡ loảng xoảng, nghe như thể vừa có ai bị ném vào gương.
Tiếng hét đến đột ngột, nhưng cũng nhanh chóng im bặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương